Hàn Ngọc Sanh nhìn hắn, trong một lúc cũng không biết nói gì.
Nàng ôm cơ thể đã lạnh băng cứng đờ không hề mềm mại của Ngọc Ninh vào lòng, chậm rãi đi xuống lầu, ra khỏi khách điếm, không chớp mắt đi thẳng đến cửa hàng mua một chiếc quan tài tốt nhất bằng gỗ nam hương, đặt thân thể Ngọc Ninh vào đó.
Chôn Ngọc Ninh xong, nàng bắt đầu cảm thấy nội tâm trống rỗng, giống như thiếu mất cái gì, cứ đứng mờ mịt trên đường, nhìn người đến người đi, chính mình lại không biết nên đi về đâu.
"Cha."
Một âm thanh mơ hồ không rõ của tiểu hài tử vang lên phía sau nàng.
Hàn Ngọc Sanh quay đầu nhìn lại, một tiểu hài tử đang đứng phía sau cách nàng không xa.
"Đi cẩn thận một chút, đừng chạy."
Trên mặt Hạ Vân Hoàn nở nụ cười ôn hòa, ánh mắt hàm chứa sủng nịch, cẩn thận nắm tay tiểu hài tử, thường cúi đầu mỉm cười nhìn tiểu gia hỏa.
Hàn Ngọc Sanh nhìn Hạ Vân Hoàn tươi cười, lại có chút hoảng hốt.
Rất lâu rồi nàng chưa được thấy nụ cười chân thật phát ra từ nội tâm của Hạ Vân Hoàn.
Trên mặt Hạ Vân Hoàn lúc này không có biểu tình lạnh nhạt khi nói câu một mạng đổi một mạng, giống như hoàn toàn thay đổi thành một người khác.
Toàn bộ thể xác và tinh thần của hắn đều đặt trên người tiểu hài tử bên cạnh.
Hàn Ngọc Sanh nhìn tiểu hài tử kia, cũng cầm lòng không được mỉm cười.
Nếu không thích nàng, cũng sẽ không vì nàng sinh con nối dõi.
Cái miệng và mũi của tiểu hài tử kia lớn lên rất giống Hạ Vân Hoàn, nhưng đôi mắt lại rất giống với Tả Tấn Nguyên.
"Ngươi phải đi rồi."
Người đó mặc hắc y, trên mặt mang theo khăn che mặt màu đen không biết đã đứng trước mặt nàng từ khi nào, làm nàng sợ hết hồn, cuống quít lùi lại.
"Đi đâu?"
Sau khi chết nàng luôn nhập vào thân thể của người khác, gặp Hạ Vân Hoàn, sau đó là Ngọc Ninh, kế tiếp lại muốn gặp gỡ ai sao?
Nàng cười khổ, bất đắc dĩ nhìn hắn.
Ngay cả nàng cũng không biết mình đang ở đâu.
Nàng rất muốn biết loại luân hồi này đến khi nào mới kết thúc?
Người kia không trả lời, lẳng lặng đứng trước mặt nàng, cảm giác choáng váng mà nàng quen thuộc nhất lại tới.
Cả người nàng bắt đầu hốt hoảng, mí mắt bắt đầu nặng dần.
* * *
Lúc nàng mở mắt ra lần nữa, liền trừng lớn mắt nhìn dưới chân.
"Nơi này là đâu?"
Dưới chân nàng có một tòa kiều, nàng đang đứng trên cầu.
Nơi này rất quen thuộc, là nơi đầu tiên nàng đến sau khi chết.
Nàng đã trở về thế giới ban đầu.
Vậy là sao?
Nàng nghi hoặc quay đầu nhìn người đứng bên cạnh.
Người nọ không nói một câu, nhấc chân đạp nàng từ trên cầu đạp xuống.
"Uy!"
Một câu cũng không nói, liền đá người, Hàn Ngọc Sanh cũng hết chỗ nói với hắn.
Nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn càng ngày càng xa, cả người nặng nề rơi xuống.
Người trên cầu vẫn luôn đứng đó nhìn nàng.
"Trở về nơi ngươi nên về."
Tầm mắt càng ngày càng mơ hồ, trong lúc hoảng hốt, hình như nàng nhìn thấy khăn che mặt của người đứng trên cầu rớt xuống, nàng không thấy rõ ngũ quan của hắn, nhưng lại nhìn thấy rõ trên tay hắn đang cầm một thứ.
Đó là một chiếc hoa đăng, rất xinh đẹp.
Mặt trên viết chữ gì thì nàng không thấy rõ, chỉ thấy một bông hoa sen vẫn chưa được vẽ xong bên cạnh dòng chữ.
Lúc nàng đưa hoa đăng cho Ngọc Ninh trong mơ, nàng không chỉ viết một câu thơ, còn tâm huyết dâng trào vẽ mấy đóa hoa sen lớn, nàng chưa từng học vẽ tranh, vẽ thật sự rất khó coi.
Không thể nào là..
Nàng trừng lớn mắt.
Ngay lúc đó, nàng giật mình, hoàn toàn mất đi ý thức.
* * *
Nàng bị người khác đá tỉnh.
"Cuối cùng cũng chịu tỉnh?"
Hàn Ngọc Sanh cau mày, khó khăn mở mắt ra, nhìn người trên đỉnh đầu.
Nàng không rõ tình huống trước mắt là gì, chỉ cảm thấy cả người rất đau, khóe miệng cũng đau, giống như muốn nứt ra, nàng duỗi tay lau mặt, khắp mu bàn tay đều là máu tươi.
Đôi mắt hình như cũng sưng lên, nếu không nàng sẽ không cảm thấy đôi mắt cũng đau.
"Các ngươi là?"
Người trên đỉnh đầu di chuyển một chút, để Hàn Ngọc Sanh thấy rõ ràng diện mạo của người đó.
"U, Hàn gia, ngươi không giả chết nữa sao, ngươi trộm gà của nhà ta thì nên tính như thế nào đây, hả? Ngươi nói một chút ta nghe thử xem!"
Nàng im lặng khiến cho người đó phẫn nộ, lại cho nàng ăn thêm mấy quyền.
Đầu óc nàng đang rất nặng nề, ngay cả nói chuyện cũng thấy khó khăn, nàng vẫn tiếp tục im lặng, để mặc cho bọn họ đánh, cho đến khi phát tiết xong, đám người mới chịu bỏ đi.
Hàn Ngọc Sanh mơ mơ màng màng nằm trong hẻm nhỏ, cả người không còn sức lực, tay chân cũng không nhấc nổi.
Thở từng ngụm từng ngụm phì phò, dùng sức mở to mắt, nhìn xung quanh.
Nhà cửa, đường phố xung quanh đều rất quen thuộc với nàng, nàng không thể tin được cảnh tượng trước mắt mình.
Trở về nơi ngươi nên về.
Bên tai nàng lại vang lên âm thanh của người kia.
Trở về trong lời nói của hắn, chẳng lẽ là nói nơi này? Nàng thật sự đã trở về sao? Nàng vẫn chưa chết?
Sự đau đớn trên người lại một lần nữa nhắc nhở rằng nàng thật sự vẫn còn sống.
Tuy như vậy, nhưng nàng lại phát hiện một sự thật đáng buồn, bây giờ nàng chỉ có thể nằm trong ngõ nhỏ, đợi ai đó phát hiện ra nàng.
Ý thức lại dần dần mơ hồ, bởi vì đã biết rõ hoàn cảnh trước mắt, cả người nàng đều thả lỏng ra, mặc kệ mọi thứ chậm rãi bắt đầu ngủ.
Không biết ngủ bao lâu, mặt nàng bắt đầu cảm giác có chút ướt át.
Nàng vất vả mở mí mắt đang phát sưng ra, ngẩng đầu nhìn lên không trung.
Tuy rằng vẫn đang mơ mơ màng màng, nhưng đầu óc của nàng đã tỉnh táo hơn so với lúc nãy.
Một giọt nước rơi xuống trán của nàng, rồi càng lúc càng nhiều giọt nước rơi trên trán, trên mặt, thậm chí còn rơi vào mắt.
Trời mưa sao?
Không trung đen kịt, không thấy một tia sáng.
Lúc nàng nhìn không trung đến xuất thần, một chiếc dù màu hồng nhạt xuất hiện trên đỉnh đầu của nàng.
Nàng chậm rãi nhìn theo cánh tay đang cầm chiếc dù màu hồng nhạt kia.
Năm ngón tay nhỏ dài trắng nõn, khớp xương rõ ràng.
Nàng si ngốc mà nhìn, có chút kinh hỉ lại có chút thấp thỏm bất an nhìn người đang cầm dù.
Nàng đột nhiên sợ nếu không phải người nọ, nên làm cái gì bây giờ?
Chủ nhân của chiếc dù kia có khuôn mặt tuấn mỹ, ngũ quan tinh xảo, trên khuôn mặt trái xoan có một đôi mắt phượng hẹp dài long lanh chứa nước, đôi mắt to tròn, khi nhìn nàng lại hơi rũ xuống, giống như đang đồng tình lại giống như không phải, làm nàng cảm khái vạn phần.
Khuôn mặt này, nàng đã từng nhìn thấy trên người Hạ Vân Hoàn, nhưng cho dù Hạ Vân Hoàn có giống người đó đến cỡ nào đi nữa, cũng sẽ vĩnh viễn không có khí chất độc nhất thuộc về người đó.
Cho dù ở giữa biển người mênh mông, nàng chỉ cần liếc mắt một cái là sẽ thấy người đó.
Nàng biết, người này chính người nàng đã đợi rất lâu, người khiến nàng biết cái gì gọi là hối hận, người mà nàng nguyện trả giá cả đời để đền bù cho hắn.
"Hứa Chuỗi Ngọc.."
Nàng lẩm bẩm, chậm rãi vươn tay về phía người đang cầm dù kia, muốn nắm lấy tay hắn.
Nhưng mà, tay nàng đã không còn sức lực, vươn ra nửa chừng lại rơi xuống, không thể chạm vào hắn.
"Cái bánh bao này cho ngươi."
Trên mặt hắn mang theo một tia mỉm cười, thẹn thùng nhìn nàng một cái.
Hắn cầm chiếc dù màu hồng nhạt, chậm rãi bước đi, thân ảnh dần dần biến mất trong tầm mắt của nàng.
Hàn Ngọc Sanh nhìn hai tay đang cầm cái bánh bao của mình, vì sợ nàng với không tới, hắn đã chủ động bỏ chúng vào tay nàng.
Tâm tình của Hàn Ngọc Sanh tự nhiên tốt lên, cả người hình như cũng không còn đau như trước.
Hứa Chuỗi Ngọc vẫn trước sau như một tốt đẹp như vậy.
Nếu đời trước Hứa Chuỗi Ngọc không đi vào ngõ nhỏ, cũng không cho nàng bánh bao giống như vậy, người vẫn luôn sống mơ mơ hồ hồ trên phố như nàng tuyệt đối sẽ không biết trấn trên có mỹ nhân, cũng sẽ không đi hỏi thăm, cũng sẽ không biết trong Hứa phủ có vị đại mỹ nhân, càng sẽ không đi trêu chọc hắn.
Nói đến cùng, tất cả đều là do Hứa Chuỗi Ngọc sai.
Nàng cố hết sức nâng tay lên, cầm bánh bao như bảo bối cẩn thần bỏ vào lớp áo trong của mình, không để bánh bao bị ướt mưa.
Nàng cong môi, thỏa mãn nằm trong ngõ nhỏ.
Theo lời người kia nói, nàng thật sự đã trở về nơi nàng nên về, bây giờ nàng thực sự đã trở lại nơi có Hứa Chuỗi Ngọc.
Lần đầu nàng và Hứa Chuỗi Ngọc gặp nhau cũng giống như đời trước.
Nàng cẩn thận nhớ lại hoàn cảnh trước mắt.
Hàn Ngọc Sanh cau mày, suy nghĩ khổ sở một hồi lâu, mới rốt cuộc nhớ tại sao nàng bị đánh.
Lúc này nàng đã bị Hàn gia đuổi ra một khoảng thời gian.
Nàng từ thân phận tiểu thư Hàn gia có hạ nhân hầu hạ, ăn uống không lo biến thành người lang thang, còn bị những người khác trong Hàn gia chê cười, lúc đầu nàng còn không cam lòng, bây giờ cũng đã chấp nhận rồi.
Nàng phóng túng chính mình, suốt ngày chơi bời lêu lổng, sau lại quen biết một vài tên côn đồ trong thị trấn, nhiễm một ít tật xấu, ngay cả kỹ xảo trộm cắp, lừa gạt cũng biết.
Mà lần này, nàng vì đám bằng hữu đó xúi giục tìm một hộ nhà, trèo tường vào trộm gà của nhà đó.
Trước giờ nàng chưa từng thất bại, nhưng bỗng nhiên có một người trong nhà đó bị té ngã, vừa vặn nhìn thấy nàng, mới xuất hiện cảnh nàng bị bọn họ đánh.
Thực tốt, thật sự rất tốt.
Khóe mắt Hàn Ngọc Sanh đau đến cứng người, ngay cả nhíu mày cũng gian nan.
Nếu không phải đã bị đánh, chắc tiếp theo sẽ là bỏ mạng.
Đám người kia.
Hàn Ngọc Sanh nhớ tới những người đó, liền hận đến ngứa răng.
Có phúc cùng hưởng, có chuyện thì một mình nàng gánh, đây gọi là tỷ muội tốt?
Nàng đúng là phục bọn họ.
Nàng lại cẩn thận nhìn tay chân và thân thể mình.
Nàng đã nhớ lại tình huống sắp tới.
Tối hôm nay, nàng sẽ bị sốt, thân thể nàng luôn khỏe mạnh lại vì chuyện này mà bệnh nặng rất lâu..