Ngày đó, Hàn Ngọc Sanh và Hứa Chuỗi Ngọc cử hành một hôn lễ cực kì đơn giản.
Người đến chúc phúc cho họ cũng không nhiều.
Trên ghế chủ vị không có phụ mẫu hai bên.
Phụ mẫu Hàn Ngọc Sanh sẽ không bao giờ đến tham gia.
Còn phụ mẫu của Hứa Chuỗi Ngọc thì..
Nàng đứng yên lặng nhìn tân lang trước mặt.
Đã mấy ngày từ khi vô tình gặp Hứa phụ trên đường, nhưng không có bất kỳ tin tức gì về việc Hứa phụ sẽ đến tham gia.
Nói Hứa Chuỗi Ngọc không cảm thấy mất mát là giả, rất nhiều đêm nàng thấy hắn mờ mịt đứng trước cửa phòng nhìn xa xăm.
"Ủy khuất ngươi."
Nàng khẽ nắm thật chặt bàn tay của Hứa Chuỗi Ngọc.
Người đến tham gia buổi lễ đều là hàng xóm xung quanh, bà con họ hàng lại chẳng có ai.
Vậy nên ngay cả tiểu nhị làm chung ở bến tàu nàng cũng mời tới.
Hứa Chuỗi Ngọc nhìn nàng mỉm cười, không nói gì.
* * *
Màn đêm buông xuống, Hàn Ngọc Sanh bưng rượu giao bôi đi đến mép giường.
"Uống hết ly rượu này, chúng ta sẽ thành phu thê."
Hứa Chuỗi Ngọc gật đầu, khuôn mặt đỏ bừng cầm chén rượu.
Hàn Ngọc Sanh chờ hắn uống rượu xong, mới nói.
"Bà chủ cho ta nghỉ phép mấy ngày, ngày mai ngươi cùng ta về quê một chuyến, để ngươi ra mặt họ hàng.
Được không?"
Nàng xoa mặt Hứa Chuỗi Ngọc.
Hứa Chuỗi Ngọc uống rượu xong, sắc mặt càng thêm hồng nhuận, xinh đẹp vô cùng.
Nàng nhịn không được nắm chặt tay hắn, kéo hắn vào lòng, cúi đầu hôn lên làn môi nàng mơ ước.
Hứa Chuỗi Ngọc đối với chuyện phu thê cũng có chút hiểu biết.
Sau khi trưởng thành, Hứa phụ đã mời Bảo phụ đến dạy cho hắn một vài thứ.
Hứa Chuỗi Ngọc nghĩ đến đây, mặt càng thêm đỏ, ngay cả lỗ tai cũng đỏ lên.
Hàn Ngọc Sanh vừa hôn hắn, vừa bế hắn lên giường.
Hứa Chuỗi Ngọc hơi rũ mắt xuống, dường như đang rất thẹn thùng, không dám nhìn thẳng Hàn Ngọc Sanh.
Hàn Ngọc Sanh thấy vậy, lại nhịn không được mỉm cười, buông hắn ra.
"Đêm nay cứ ngủ như vậy đi."
Nàng nằm xuống, thoải mái than một tiếng.
Mấy ngày nay ngủ dưới đất không dễ chịu chút nào.
Vẫn là trên giường mềm mại hơn, ngủ rất thoải mái.
"Ngươi.."
Hứa Chuỗi Ngọc mở to mắt, kinh ngạc nhìn Hàn Ngọc Sanh.
Hàn Ngọc Sanh biết hắn muốn nói gì, chỉ mỉm cười.
Nắm chặt tay hắn, thân mật hôn lên ngón tay như bạch ngọc.
"Ta không muốn ủy khuất ngươi.
Bây giờ thành thân là vì muốn cho ngươi danh phận trước, để ngươi không bị người khác chỉ chỉ trỏ trỏ.
Ta cảm thấy ta vẫn chưa xứng đáng để ngươi đem trong sạch giao cho ta, ngươi a.." Nàng cười chỉ vào mũi hắn.
"Càng đáng giá càng tốt."
"Hàn Ngọc Sanh.."
Đây là lần đầu tiên Hứa Chuỗi Ngọc gọi thẳng tên họ của nàng.
Hàn Ngọc Sanh vui vẻ nhướng mày, ôm hắn dụ dỗ nói.
"Gọi lần nữa.
Ta cảm thấy giọng của ngươi rất êm tai."
Nàng hơi híp mắt, làm ra dáng vẻ rất hưởng thụ.
Hứa Chuỗi Ngọc sửng sốt, vẫn thuận theo nàng.
"Hàn Ngọc Sanh..
Ta không cảm thấy ủy khuất."
Hàn Ngọc Sanh lắc đầu.
"Ta nói ủy khuất chính là ủy khuất.
Chuyện này về sau lại nói tiếp.
Bây giờ ngủ đi.
Hôm nay ngươi thức rất sớm, bây giờ mau ngủ đi."
Nàng giúp hắn cởi áo ngoài ra, chỉ chừa lại lớp áo trong cùng, mới tự cởi quần áo trên người mình.
Sau đó xuống giường thổi tắt nến đỏ.
Hứa Chuỗi Ngọc ngồi trên giường, trầm mặc nhìn nàng.
Cảm xúc trong mắt rất phức tạp, nhất thời không ngủ được.
Cho đến khi Hàn Ngọc Sanh ôm hắn vào lòng, Hứa Chuỗi Ngọc vẫn mở to mắt, yên lặng nhìn nàng.
* * *
Ngày hôm sau, ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu sáng khắp căn nhà, Hàn Ngọc Sanh còn chưa mở mắt ra, tay nàng đã sờ soạng bên cạnh.
Không chạm được người, nàng nhanh chóng mở mắt.
Hứa Chuỗi Ngọc không có ở trên giường.
Nàng sợ tới mức mở to mắt, đầu óc hỗn độn lập tức thanh tỉnh, cuống quít từ trên giường ngồi dậy, nhìn khắp phòng cũng không thấy Hứa Chuỗi Ngọc.
Nàng nhanh chóng mặc quần áo, tóc cũng không chải, đẩy cửa phòng ra, đi nhanh ra ngoài.
Cho đến khi nghe thấy một âm thanh rất nhỏ từ trong phòng bếp truyền ra, nàng lập tức đi đến, lúc nhìn thấy hắn, trái tim treo lơ lửng của nàng mới thả lỏng xuống.
"Ngươi tỉnh rồi."
Hứa Chuỗi Ngọc đang nhìn cháo bên nồi, khóe mắt thấy một bóng người, nhìn qua mới biết Hàn Ngọc Sanh đang dựa trên cửa nhìn mình.
Hắn mỉm cười nhìn nàng.
"Ngươi đợi một chút, cơm sắp xong rồi."
"Ngươi dậy từ khi nào?"
Ngay cả chăn cũng lạnh rồi.
Hứa Chuỗi Ngọc lại mỉm cười nhìn nàng.
Hắn không trả lời, Hàn Ngọc Sanh cũng không thấy khó chịu, nhìn hắn thêm vài lần mới yên tâm đi rửa mặt chải đầu.
Chờ nàng làm xong, trên bàn đã có thức ăn, chỉ chờ nàng cầm đũa ăn trước.
"Ta đúng là đã cưới một hiền phu rồi.
Lên được nhà chính xuống được nhà bếp."
Lúc nói câu này nàng cười như không cười, nhìn chằm chằm Hứa Chuỗi Ngọc.
Ngồi lại gần hắn, quan hệ của bọn họ ngày càng thân mật, ký ức đời trước về Hứa Chuỗi Ngọc ngày càng rõ ràng, khiến nàng tràn đầy áy náy.
Ăn sáng xong, Hứa Chuỗi Ngọc rửa chén, nàng dọn bàn, sau đó cùng hắn về quê thăm nhà.
Đời trước, nàng chưa từng làm những việc này cho Hứa Chuỗi Ngọc, nhưng không biết bằng cách nào, hắn lại tìm được địa chỉ quê của nàng, lúc nàng biết được, hắn đã cùng họ hàng ở quê nhà chung sống hòa hợp, nhờ vào họ hàng ở quê tìm được công việc giặt quần áo cho người ta để kiếm tiền sinh sống.
Nghĩ đến đây, nàng lại vô thức nắm thật chặt bàn tay Hứa Chuỗi Ngọc.
Đời này, nàng không muốn để Hứa Chuỗi Ngọc phải đi kiếm tiền nữa.
Hắn không thích hợp lao động cực khổ, hắn phải được hưởng thụ áo tới duỗi tay, cơm tới há mồm, được người hầu hạ..