Hàn Ngọc Sanh khôi phục thời gian trước kia khi bị Hạ Vân Hoàn buộc đọc sách.
Nàng cảm thấy thời gian trôi qua cực kì gian nan.
Nhưng điểm tốt duy nhất là, Hứa Chuỗi Ngọc sẽ không buộc nàng liều mạng đọc sách, hận không thể ép nàng đem sách nuốt vào bụng, đây là điểm khác biệt lớn nhất giữa Hứa Chuỗi Ngọc và Hạ Vân Hoàn.
Mỗi khi nàng đọc sách mệt mỏi, Hứa Chuỗi Ngọc sẽ bưng một chén nước đường hoặc là chè đặt ở một bên, lúc nào nàng nghỉ tạm một lát liền có thể uống nước đường rồi mới tiếp tục đọc sách.
Cuộc sống của Hàn Ngọc Sanh vừa khổ sở lại vừa dễ chịu.
Rất nhanh, thời gian đến kinh đi thi đã tới.
Hứa Chuỗi Ngọc giặt quần áo ngày càng nhiều, một thùng lại một thùng, hầu như cả ngày đều ngồi trong sân giặt quần áo đến tối mịt.
Mái tóc lộn xộn, quần áo cũng bị giặt đến trắng bệch, cả người trở nên lôi thôi lếch thếch, hoàn toàn không còn dáng vẻ của công tử con nhà quyền thế, khí chất bất phàm mà nàng gặp trong con hẻm nhỏ dơ bẩn lúc trước.
Mà những biến hóa đó của hắn, đều là vì nàng.
Mỗi đêm, Hứa Chuỗi Ngọc chỉ cần nằm trên giường thì đã cảm thấy thoải mái, tay còn vô thức xoa eo, khiến nàng vừa đau lòng vừa chua xót.
Buổi tối trước khi đến kinh thành, Hứa Chuỗi Ngọc vừa giặt xong quần áo, nhưng hắn vẫn chưa đi ngủ, mà muốn chuẩn bị quần áo và chút lương khô để nàng ăn trên đường.
"Còn thiếu gì nữa không nhỉ?"
Đặt tay nải trên giường, Hứa Chuỗi Ngọc cau mày tự hỏi, còn liên tục che miệng ngáp, thoạt nhìn cực kì mệt mỏi, nhưng hắn vẫn sống chết không chịu lên giường ngủ.
Hàn Ngọc Sanh vốn dĩ đang đọc sách, khi nghe hắn khẽ ngáp dài, quay đầu lại còn thấy dáng vẻ giống như vừa nằm lên giường sẽ lập tức ngủ của hắn, nàng chỉ có thể thở dài, vươn tay.
"Chuỗi Ngọc."
Nàng đi qua, nắm tay Hứa Chuỗi Ngọc, kéo hắn đi lên giường.
"Ta..
Ngọc sanh..
Ta chưa chuẩn bị xong, ngày mai ngươi phải đến kinh thành.."
Hắn chưa nói xong, Hàn Ngọc Sanh đã dừng lại, Hứa Chuỗi Ngọc không chú ý nàng đột nhiên dừng lại, cả người lập tức nhào tới phía trước, đụng vào lưng của Hàn Ngọc Sanh.
Hàn Ngọc Sanh xoay người đỡ hắn.
"Chuỗi Ngọc, nghe ta nói."
Hứa Chuỗi Ngọc dựa vào trong lòng nàng, hơi ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy mê mang và mờ mịt.
Nàng thấy dáng vẻ này của hắn, nhịn không được khẽ cười nói.
"Ngươi a, ta cũng không phải tiểu hài tử, thiếu cái gì ta sẽ tự mang theo.
Ngươi mệt thì đi ngủ trước đi."
"Nhưng mà.."
Hứa Chuỗi Ngọc còn muốn nói gì đó, cả người đã bị Hàn Ngọc Sanh ôm đặt lên giường, nàng cũng nằm bên cạnh hắn.
"Ngủ đi!"
Tay nàng nhẹ nhàng che lại cái miệng còn muốn nói, sau đó lại nhịn không được cúi đầu xuống, nhẹ nhàng ngậm lấy đôi môi mỏng của hắn.
Nàng thả rèm xuống, bọn họ lập tức lâm vào một bầu không khí ấm áp và yên tĩnh.
Hứa Chuỗi Ngọc chớp mắt, nhìn nàng.
"Ngủ nhanh đi.
Ta ở bên cạnh ngươi, ngủ đi."
Nàng dỗ hắn giống như dỗ tiểu hài tử, tay nhẹ nhàng vỗ lưng Hứa Chuỗi Ngọc, nhẹ giọng dỗ hắn ngủ.
Lúc đầu Hứa Chuỗi Ngọc còn có chút tinh thần, mở to hai mắt nhìn nàng.
Sau đó được nàng dỗ, cũng chậm rãi nhắm mắt lại, chỉ chốc lát sau, liền lập tức ngủ.
Hàn Ngọc Sanh nhìn khuôn mặt đang say ngủ của Hứa Chuỗi Ngọc, vừa buồn cười lại vừa tức giận.
Rõ ràng muốn ngủ như vậy, còn cậy mạnh muốn giúp nàng chuẩn bị quần áo.
Thật là đồ ngốc.
Nàng cúi đầu hôn lên trán hắn.
Nhưng nàng lại yêu tên ngốc này.
Chắc chắn Hứa Chuỗi Ngọc đã ngủ say, Hàn Ngọc Sanh mới nhẹ nhàng xuống giường, lấy tay nải Hứa Chuỗi Ngọc đã xếp được một nửa tiếp tục sửa sang lại, rồi đọc sách một lát, cho đến khi ngoài cửa truyền đến âm thanh gõ mõ cầm canh, nàng không chịu được nữa, mới dọn dẹp một chút, cởi áo ngoài, lên giường ngủ.
Nàng vừa nằm xuống, Hứa Chuỗi Ngọc đang nằm trong góc tường liền tự động nhích lại gần, trong miệng còn mơ mơ màng màng kêu tên nàng.
Hàn Ngọc Sanh sửng sốt, cười ôm bảo bối này vào lòng cùng nhau ngủ.
* * *
Ngày sáng sớm hôm sau, Hứa Chuỗi Ngọc liền vội vội vàng vàng bò dậy, còn không cẩn thận đánh thức nàng.
"Chuỗi Ngọc, làm gì vậy?"
Hứa Chuỗi Ngọc còn đang mặc quần áo, đột nhiên bị nàng gọi, vẻ mặt chột dạ của hắn còn chưa giấu đã bị nàng phát hiện.
Hắn có chút xấu hổ cười.
"Ta..
Tối hôm qua còn chưa chuẩn bị xong tay nải cho ngươi."
Hàn Ngọc Sanh ôm chăn, buồn ngủ nhíu mày.
"Không sao, hôm qua ta đã làm xong."
"..."
Hứa Chuỗi Ngọc không đoán được nàng sẽ nói như vậy, trên mặt lộ ra biểu tình mất mát, khiến nàng cảm thấy khó hiểu.
Nàng rửa mặt xong, Hứa Chuỗi Ngọc cũng đã làm xong cơm sáng.
Nàng ăn xong liền muốn nhanh chóng lên đường.
Sau khi ăn xong cơm sáng --
"Kia..
Ta đi rồi, Chuỗi Ngọc, ngươi phải biết tự chăm sóc cho mình, biết không?"
Nàng sờ đầu Hứa Chuỗi Ngọc.
Hắn gật đầu thật mạnh.
"Đi đường cẩn thận."
* * *
Trên đường Hàn Ngọc Sanh đến kinh thành, cũng không quá thuận lợi.
Mấy ngày liên tục đều đang mưa, từ mưa phùn lất phất đến mưa to tầm tã.
Trên đường lại không thấy khách điếm, nếu có cũng kín người hết chỗ, Hàn Ngọc Sanh chỉ có thể tạm thời cư trú ở trong miếu đổ nát.
Trong miếu đổ nát cũng có không ít học sinh giống như nàng, ngoài trừ một vài con nhà giàu quần áo hoa lệ, đại bộ phận còn lại đều là học sinh nhà nghèo, đều cầm mấy quyển thư ngồi trong góc, cầm lương khô của mình, một bên gặm, một bên đọc sách, cực kì nỗ lực.
Hàn Ngọc Sanh bị những người này ảnh hưởng, nàng cũng học bọn họ cầm lương khô, một bên ăn, một bên đọc sách, cực kì quý trọng thời gian trước khi thi.
Mấy ngày nay đều trôi qua như thế.
Đến khi thời tiết trong lành, nàng cũng tới được kinh thành.
Tuy nói kinh thành đất rộng người đông, nhưng nàng lại gặp được người quen mà đời này nàng cũng không muốn nhìn thấy ở đây.
"Ui, ta nói là ai trông quen quen, thì ra là ngươi."
Hàn Thiếu Với cầm cây quạt, giọng nói trào phúng.
Nàng ta không thích Hàn Ngọc Sanh, Hàn Ngọc Sanh cũng không thích nàng.
"Thiếu Với, đây là ai vậy?"
Đứng bên cạnh Hàn Thiếu Với, nữ nhân mặc quần áo đẹp đẽ quý giá mang vẻ mặt tò mò nhìn Hàn Ngọc Sanh.
Hàn Thiếu Với liếc nhìn Hàn Ngọc Sanh vài lần, liền nói.
"Chẳng qua là một con chó nhà có tang mà thôi.
Ngày đó bị đuổi ra khỏi nhà, bây giờ còn dám tới kinh thành.
Da mặt đúng là dày thật."
Hàn Thiếu Với càng nói càng quá đáng, mặt nàng ta vì cười nhạo mà đỏ lên.
Hàn Ngọc Sanh nhìn nàng ta một cái, lại cảm thấy giống như tên hề đang nhảy nhót, không để ý tới Hàn Thiếu Với, xoay người đi tìm khách điếm.
Nếu là đời trước, nàng không đến kinh thành đi thi mà gia nhập giáo hội, sẽ không giống đời này gặp được người Hàn gia.
Mỗi người trong Hàn gia đều giống như cây châm trong lòng nàng, nhìn thấy bọn họ, nàng sẽ nhịn không được nhớ tới khuôn mặt trắng bệch của người kia, trên ngón tay trắng nõn còn có một chiếc nhẫn vàng không đáng một xu.
Thậm chí, nàng còn sẽ nhớ tới thời gian tham sống sợ chết ở Hàn gia lúc trước, và bộ dáng chật vật của nàng khi bị đuổi ra khỏi nhà ngày đó.
Nghĩ đến đây, Hàn Ngọc Sanh nắm chặt tay rồi buông ra, buông lỏng ra lại nắm chặt.
Lặp đi lặp lại như thế, đủ để thấy trong lòng nàng mâu thuẫn như thế nào.
Vào trường thi, Hàn Ngọc Sanh mới phát hiện Hàn Thiếu Với cũng thi cùng phòng với nàng, nàng ở cuối còn nàng ta ở góc trái phía trên.
Hàn Thiếu Với nhìn thấy nàng, cái đuôi kiêu ngạo vểnh cao lên trời, giơ cao cằm, vẻ mặt không coi ai ra gì.
Cho dù Hàn Thiếu Với không nói, nàng cũng mơ hồ đoán được Hàn gia chắc đã dọn đến ở trong kinh thành.
Hơn nữa nhìn dáng vẻ này, đã ở được một thời gian dài.
Nàng cố gắng loại bỏ những suy nghĩ miên man trong đầu, chuyên tâm vào bài thi.
Bài thi vừa mở, nàng có chút giật mình, thậm chí vui mừng khôn xiết.
Khảo thi nàng chưa thấy qua, nhưng nàng đại khái biết được trả lời như thế nào.
Đây đều là nhờ công của Hạ Vân Hoàn đời trước liều mạng giám sát nàng, buộc nàng nhớ những thứ nên nhớ vào trong đầu, cho dù triều đại bất đồng, nhưng tư tưởng của tiền nhân vẫn thích hợp dùng ở hiện tại.
Hàn Ngọc Sanh bình tĩnh cẩn thận suy tư một lát, mới nhẹ nhàng thở ra cầm bút, hạ bút như thần.
Hàn thiếu Với còn đang khinh thường Hàn Ngọc Sanh, thấy bộ dáng này của nàng càng hận ngứa răng, nhưng cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nhẫn nhịn.
Hàn Ngọc Sanh không phải lần đầu tiên đến trường thi, nhưng lần này chỉ có thể thành công không thể thất bại, nàng ôm loại suy nghĩ này tới khảo thí, áp lực trong lòng còn nhiều hơn ngày xưa.
Nàng không thể không hít sâu, tự mình bình tĩnh lại, sau đó đứng dậy nộp bài thi.
Khảo thí không phải một ngày là xong, phải đánh lâu dài.
Lúc Hàn Ngọc Sanh ra trường thi đã đói đến mức chân tay rụng rời, vội vội vàng vàng chạy đến khách điếm tìm chút gì để lấp đầy bụng..