Lúc trở về khách điếm, Hàn Ngọc Sanh lại đụng phải Hàn Thiếu Với, quả thực là âm hồn không tan, nàng ta cũng ở tại khách điếm này.
Hàn Ngọc Sanh kỳ quái nhìn Hàn Thiếu Với một cái.
Rõ ràng ở kinh thành nhiều khách điếm như vậy, lại trùng hợp như vậy, không thể không có chút kỳ quái.
Hàn Thiếu Với ở trường thi bị tốc độ làm bài của Hàn Ngọc Sanh kích thích, bây giờ thấy Hàn Ngọc Sanh, trong ánh mắt tràn ngập căm hận.
Nàng ta ở nhà được Hàn mẫu sủng ái, vẫn luôn xem thường Hàn Ngọc Sanh, cho rằng nàng là sự sỉ nhục của Hàn gia, thấy Hàn Ngọc Sanh, ánh mắt Hàn Thiếu Với nhìn nàng khinh thường giống như nhìn một con kiến.
"Thiếu Với, ngươi lại bị sao vậy?"
Người lúc trước đứng bên cạnh Hàn Thiếu Với cũng xuất hiện, nữ tử mặc hoa phục hiện giờ cũng ở khách điếm này.
Từ ánh mắt đầu tiên nàng ta nhìn Hàn Ngọc Sanh đã làm Hàn Ngọc Sanh cảm thấy không thoải mái, ánh mắt kia giống như nhìn thấy một thứ thú vị mà không ngừng đánh giá Hàn Ngọc Sanh.
Thấy Hàn Ngọc Sanh nhìn mình, nàng ta cũng hơi mỉm cười nhìn Hàn Ngọc Sanh, nụ cười đó làm Hàn Ngọc Sanh cảm thấy giống như gặp quỷ.
Nàng cuống quít đem thức ăn về phòng ăn một mình.
* * *
Ngày thứ hai đi thi, Hàn Ngọc Sanh vẫn ngồi vị trí cũ, Hàn Thiếu Với cũng vậy, điểm khác là, nữ tử thường đi chung với Hàn Thiếu Với đang ngồi phía bên trái của Hàn Ngọc Sanh.
Hàn Ngọc Sanh cho rằng tốc độ giải để của mình đã rất nhanh rồi, nhưng suy nghĩ này liền bị người khác đánh vỡ.
Hàn Ngọc Sanh còn đang giải đề, người ngồi bên trái nàng đã đứng lên, đi ra phòng thi.
Lúc Hàn Ngọc Sanh ra khỏi trường thi, đôi mắt nàng hơi trừng lớn, nhìn nữ tử trước mắt.
Lúc đầu nàng còn tưởng nữ nhân này đi rồi, nhưng bây giờ vẫn đứng đợi ở ngoài cửa viện khảo thí.
Thấy nàng ra, khuôn mặt tuấn tú của nữ nhân đó hiện lên một nụ cười nhàn nhạt.
"Xem ra đề thi hôm nay cũng không khó, đúng không?"
Hàn Ngọc Sanh không trả lời, nàng cứ cảm thấy nữ nhân này có chút âm dương quái khí, làm người cảm thấy quái dị đến cực điểm.
Hơn nữa mùi hương trên người nàng ta, còn có khí thế giơ tay nhấc chân, hoàn toàn không phải loại người như nàng có thể chạm vào.
Nàng không tin nữ nhân này cố ý nói chuyện với nàng mà không có mục đích gì.
Lúc Hàn Ngọc Sanh xoay người, đi ngang qua nàng ta, Hàn Ngọc Sanh liền nghe thấy nàng ta nói.
"Canh Xán Hoa, ngươi tên gì?"
Hàn Ngọc Sanh lại kỳ quái nhìn nàng ta một cái.
Hàn Ngọc Sanh không cho rằng nàng ta không nghe được tên của nàng từ trong miệng Hàn Thiếu Với.
"Hàn Ngọc Sanh."
Nhưng Hàn Ngọc Sanh vẫn trả lời nàng ta.
Rốt cuộc địa vị của nữ nhân này ở kinh thành chắc cũng không thấp, nàng không có lý do đắc tội người này.
* * *
Ngày đó khảo thí kết thúc, người Hàn gia cũng tới.
Hàn Ngọc Sanh mới từ trường thi ra, liền nhìn thấy dưới tàng cây cách đó không xa bên ngoài viện khảo thí có hai chiếc xe ngựa, xe ngựa này khác với ngày xưa, so với ngày xưa chỉ có hơn chứ không kém.
Bên ngoài xe ngựa còn có vài người hầu đang đứng.
Vốn dĩ Hàn Ngọc Sanh còn không biết là ai, nhưng khi nhìn thấy một người hầu đứng ở giữa, nàng đột nhiên bừng tỉnh.
Người hầu này tên là Ngọc Hoan, là nô tài nhị đẳng của Hàn gia, chuyên hầu hạ bên cạnh các thiếu gia tiểu thư, cũng là nam tử năm đó hầu hạ Hàn Ngọc Sanh.
Đối với người nam nhân này, Hàn Ngọc Sanh vừa nhìn liền cảm thấy dơ bẩn.
Sau khi nhìn thấy quần áo trên người Ngọc Hoan, nàng lại nhíu mày.
Trước kia lúc còn ở Hàn gia, hắn là nhị đẳng nô tài, bây giờ quần áo và trang sức trên người hắn, hình như đã là nhất đẳng nô tài.
A, có lẽ sẽ không chỉ là nhất đẳng nô tài.
Hàn Thiếu Với đi ra viện khảo khí trước Hàn Ngọc Sanh một chút, Hàn Thiếu Với vừa ra khỏi viện khảo thí, đi thẳng đến hai chiếc xe ngựa dưới tàng cây, trực tiếp dựa vào Ngọc Hoan để lên xe ngựa.
Nhìn Hàn Thiếu Với và Ngọc Hoan hành động quen thuộc, Hàn Ngọc Sanh liền thấy ghê tởm.
"Ngọc Sanh."
Giọng nói vẫn chán ghét như cũ.
Hàn Ngọc Sanh vờ như không nghe, cũng không nhìn qua, lập tức rời khỏi viện khảo thí, không để ý tới người phía sau liên tục gọi to tên nàng vài lần.
Nàng biết ngay mà, gặp phải Hàn Thiếu Với, sẽ giống như gặp phải phiền toái vậy.
* * *
Thi cử liên tục mấy ngày cuối cùng cũng kết thúc, bây giờ là thời gian chờ đợi yết bảng, Hàn Ngọc Sanh chỉ có thể sống tạm ở kinh thành.
Kinh thành so với nơi nàng sống lúc trước, đúng là phồn hoa hơn rất nhiều, người cũng nhiều, càng thêm náo nhiệt, còn có rất nhiều thứ hiếm lạ.
Sau khi thi xong Hàn Ngọc Sanh liền lập tức về khách điếm ngủ một ngày.
Cho đến bị đói tỉnh, nàng mới chịu tỉnh lại xuống lầu tìm thức ăn.
Lúc đi ra khỏi khách điếm, trên đường sớm đã tối đen.
Nơi nơi đều có ánh sáng đèn lồng.
Lúc này kinh thành giống như đang vui chơi ngày hội nào đó, nơi nơi đều toát lên không khí vui sướng.
Trên đường có chợ đêm.
Nơi nơi đều có các sạp nhỏ.
Lúc đi ngang qua sạp bán đồ trang sức, Hàn Ngọc Sanh dừng lại mộ chút, để nhìn rõ trang sức trên sạp.
Nàng tò mò cầm một cây trâm gỗ lên.
Cây trâm này chất liệu cũng không phải thượng đẳng, nhưng họa tiết rất đẹp, khắc khá tinh tế.
Mặt trên vừa hay có hoa mẫu đơn mà Hứa Chuỗi Ngọc thích nhất.
"Vị này khách quan, ánh mắt ngài thật không tồi, cây trâm gỗ này chính là do phu lang nhà ta làm, chỉ có một cái."
Chủ sạp thấy nàng có vẻ thích, liền mở miệng nói.
Hàn Ngọc Sanh nhìn những thứ khác trên sạp, lại nói.
"Phu lang ngươi làm thì có gì đặc biệt?"
Chủ sạp cười.
"Ta nghe khẩu âm của khách quan hình như không phải là người ở kinh thành, ngươi cũng không biết phu lang nhà ta trước đây đi theo một vị sư phó học tay nghề, hắn khắc cái gì cũng chỉ có một cái, độc nhất vô nhị."
"Phải không?"
Hàn Ngọc Sanh nghe vậy, nhìn chủ sạp một cái.
Lúc chủ sạp nói về phu lang trong ánh mắt hiện ra sủng nịch, khiến nàng hơi sửng sốt.
Ta chờ ngươi về.
Nàng không khỏi nhớ tới trước khi đi, Hứa Chuỗi Ngọc đứng ở cửa nhìn nàng.
Dáng vẻ hoàn toàn tin tưởng nàng.
Chẳng lẽ hắn không biết, có rất nhiều người một khi lên kinh thành, liền không muốn trở về hay sao? Kinh thành có nhiều thứ mê người như vậy, đã mê hoặc rất nhiều người, một khi đến sẽ không còn muốn trở về.
Nếu còn đậu công danh, người luôn đợi ở quê nhà sẽ nhanh chóng bị lãng quên.
"Cây trâm này bán thế nào?"
Bà chủ giơ mười ngón tay, lại bị nàng cứng rắn ép giá còn năm.
Không phải nàng keo kiệt, mà là do trong túi ngượng ngùng.
Hơn nữa, hiện tại tiền của nàng đều là do Hứa Chuỗi Ngọc giặt quần áo đổi lấy, tiết kiệm từng chút một.
* * *
Hàn Ngọc Sanh ở kinh thành tìm việc sinh sống.
Ở khách điếm lâu dài cũng không phải biện pháp, đầu tiên là không đủ tiền.
Bây giờ nàng chỉ có thể nhanh chóng tìm một nơi ở.
Tìm kiếm suốt mấy ngày, Hàn Ngọc Sanh mới tìm được một công việc ở phòng thu chi của một gia đình giàu có.
Tiền công cũng không nhiều, nhưng vẫn nhiều hơn một chút so với tiền công Hứa Chuỗi Ngọc giặt quần áo.
Nàng cũng có một nơi ở tạm, ở cùng một phòng với 10 mười hầu khác trong phủ.
Ngày đầu tiên làm việc, nàng liền gặp người quen.
"..."
Nàng được quản gia dẫn vào Lâm phủ, đi qua hành lang, có người đột nhiên gọi nàng lại.
Này đem thanh âm có chút quen tai, Hàn Ngọc Sanh nghi hoặc mà ngẩng đầu nhìn lại.
"Là ngươi?"
Người tới là người nàng đã gặp ở viện khảo thí, lại cực kì quen thuộc Hàn Thiếu Với, Canh Xán Hoa.
Canh Xán Hoa thấy nàng, lộ ra một nụ cười.
"Ngươi cũng ở đây? Làm gì vậy?"
Canh Xán Hoa tuy cười, nhưng ánh mắt lại bắt đầu đánh giá nàng.
"Canh tiểu thư, lão thân còn phải mang nàng đi làm việc."
Quản gia ở ngay lúc này lên tiếng.
Cũng giải thích với Canh Xán Hoa thân phận hiện tại trong phủ của nàng.
Trong Lâm phủ trang hoàng cũng rất xa hoa, hình như thân phận của chủ nhân trong phủ cũng không thấp, chắc là danh môn vọng tộc gì đó.
Riêng công việc của Hàn Ngọc Sanh đã có mấy chục người.
Cứ như vậy tính ra số lượng hẳn là có hơn trăm người.
Trướng Phòng tiên sinh cũng không quá nghiêm khắc, chỉ hơi rườm rà.
Nàng chưa bao giờ trải qua cuộc sống như vậy, nhưng may là nàng biết chữ, lúc nói chuyện trước mặt bà luôn có thể xuất khẩu thành thơ, dáng vẻ có vài phần giống văn nhân, quản gia liền ngầm dung túng cho nàng.
Lúc Hàn Ngọc Sanh tới nơi làm việc, mới phát hiện chẳng qua nàng cũng là tới hỗ trợ mà thôi.
Phòng trong đã có một vị trưởng giả ở xử lý mọi thứ.
* * *
Sau khi vào đêm, Hàn Ngọc Sanh cũng về chỗ ngủ.
Nàng rửa mặt chải đầu xong, liền thẳng tắp nằm trên giường không muốn cử động chút nào.
Thân thể của nàng đã mệt mỏi, nhưng đầu óc còn đang suy nghĩ.
Nàng đột nhiên có chút nhớ Hứa Chuỗi Ngọc.
Cũng không biết hắn đang làm gì, có khỏe không?.