Đám Quái Vật Mơ Ước Tôi - Đào Sinh Pi

Chương 13



Sở Tích Vũ mê mang mở to mắt, tầm mắt mơ màng dần dần trở nên rõ ràng, chung quanh lạnh băng khiến vai cậu phát run, hai chân nhịn không được rụt lại.

Cậu nhấc mắt, phát giác mình lại nằm trên nắp mộ người ta.

Sở Tích Vũ vội bò xuống dưới, cậu bước nhanh đi xuống thềm đá, cúi lạy ba cái với mộ bia: "Xin lỗi xin lỗi, tôi không phải cố ý."

Dứt lời, cậu xoay người chạy về phía cửa ra của thông đạo. Bởi vì vừa tỉnh lại, đầu óc cậu còn đang chưa tỉnh táo, trên người vẫn là quần áo ban đầu, chỉ là cảm giác chỗ cổ chân có đồ vật lạnh lạnh, như là được đeo lên cái gì đó.

Sở Tích Vũ không rảnh bận tâm, cầm đèn pin bước nhanh đi ra khỏi mộ địa......

Đến lúc cậu bắt xe về đến nhà, đã hơn 10 giờ tối, cậu ngồi xuống trước bàn, kéo ống quần lên nhìn, phát hiện trên mắt cá chân vốn trống rỗng giờ nhiều ra một cái lắc chân tinh xảo bằng vàng.

Dây xích vàng được khảm lên đá quý màu đỏ thắm, khi đi phát ra tiếng leng keng, màu đỏ của đá khiến da thịt Sở Tích Vũ càng thêm trắng nõn.

Cái vòng này đeo lên kiểu gì vậy hả?

Sở Tích Vũ phát giác sự tình quỷ dị, cuống quít duỗi tay cởi bỏ nó, dùng túi bóng buộc kỹ, sau đó ném túi ra ngoài cửa sổ.

Cậu nhìn quang cảnh đen như mực ngoài cửa sổ, sau khi bình tĩnh lại, mới ngơ ngác đi đến phòng tắm rửa mặt.

Ban đêm.

Sở Tích Vũ ngủ không tốt lắm, không thể vào sâu giấc, tiếng kèn xô na vùng ngoại ô vẫn được thổi lên như mấy ngày trước, nhưng tiếng nhạc đêm nay so với dĩ vãng càng thêm kịch liệt ầm ĩ, nhiễu đến mức Sở Tích Vũ không ngủ được.

Cậu che lỗ tai lại, súc vào trong chăn, gương mặt bị thiếu khí đến đỏ bừng lên vẫn không muốn ra ngoài, cậu mơ mơ màng màng trở mình, lại ngủ tiếp.

......

Chờ đến lúc Sở Tích Vũ mở mắt lần nữa, cậu phát giác bên ngoài trời đã sáng, ánh mặt trời xuyên thấu qua rèm cửa chiếu vào trên sàn nhà, có thể thấy hiện tại hẳn là đã không còn sớm.

Sở Tích Vũ cuống quít ngồi dậy, lấy đồng hồ báo thức xem ——

8 giờ 40!

Sở Tích Vũ bất đắc dĩ, dù sao hôm nay cũng không có tinh thần đi học, cậu lấy di động nhắn tin với giáo viên chủ nhiệm xin nghỉ.

Cậu xoa xoa đầu tóc rối bù, xốc chăn lên xuống giường, bỗng nhìn thấy lắc chân bằng vàng mới vứt tối hôm qua, bây giờ...... đang hoàn hảo không sứt mẻ trên mắt cá chân cậu.

Cậu rõ ràng đã ném nó đi rồi.

Sở Tích Vũ cuống quít khom người cởi ra, nhưng lần này làm như thế nào cũng không cởi được. Đang lúc cậu muốn đi lấy kéo, dưới lầu chợt truyền đến thanh âm nói chuyện ầm ĩ cùng với tiếng chửi của bà ngoại.

Sở Tích Vũ vội đi giày, nhanh như chớp chạy xuống lâu.

Cậu thấy vài người đàn ông trung niên mặc tây trang đi giày da ở phòng khách, ngoài cửa còn có không ít bảo tiêu đeo kính râm, bọn họ mặt đầy ý cười đứng ở đó, giống như là đang lấy lòng cùng khuyên lão thái thái

Nam nhân trung niên đứng ở giữa thoạt nhìn lớn tuổi nhất, cũng có uy vọng nhất, Sở Tích Vũ đã gặp qua ông ta, hình như là trấn trưởng của cổ trấn

Trong phòng để đầy bảy tám cái rương gỗ đỏ, có vẻ là do đã hết chỗ đặt, ngoài cửa vẫn còn đang được bày không ít.

"Cút đi! Cầm mấy thứ này lăn ra khỏi nhà ta!"

Bà ngoại chống quải trượng, nổi giận đùng đùng dùng quải trượng nặng nề đẩy cái rương, lại nói, "Ta không đồng ý! Hắn lợi hại thì thế nào? Mấy ông làm hắn đi tìm nhà khác đi, dù sao nhà chúng ta cũng sẽ không đồng ý! Đi nhanh lên, tất cả đều cút đi!"

"Ai da, lão thái thái, ngài đừng nóng giận." Trấn trưởng bồi cười, trong lời nói có một cỗ giọng quan dày đặc, còn nói thêm, "Chúng tôi cũng biết, sự tình có chút hấp tấp, sáng tinh mơ đã tới quấy rầy ngài, đây là chúng tôi sai, chúng tôi hẳn là nên kiểm điểm."

Mấy người trung niên mặc tây trang giày da bên người trấn trưởng phụ họa theo.

"Đúng, đúng vậy, chúng tôi xin tự kiểm điểm."

Trong đó có một người đàn ông đứng ra, dịu giọng nói: "Lão thái thái, tôi tên Tần Thân Tụng, cũng là huyết mạch Tần gia truyền xuống. Trước mắt có kinh doanh mười mấy công ty địa ốc, của cải xem như giàu có, chúng ta rất mau cũng sẽ trở thành thông gia......"

Bà ngoại đánh gãy lời hắn nói, tiến lên như muốn đánh hắn: "Đánh rắm, ai cùng cậu làm thông gia!"

"Ai ai ai," trấn trưởng che phía trước Tần Thân Tụng, cười nói: "Lão thái thái ngài yên tâm, chúng tôi tuyệt đối tôn trọng ý kiến ngài, sẽ không làm ra bất luận sự tình gì bức bách gia đình ngài. Ngài hẳn là cũng biết, tôi làm trấn trưởng hai mươi mấy năm, trước nay đều làm việc công chính, làm người thanh liêm, tôi có thể lấy chức quan của mình làm đảm bảo với ngài."

"Được rồi," bà ngoại hừ lạnh một tiếng, lời hay nói thật dễ nghe, ngồi trở lại trên chỗ ngồi, "Ta nói ta không đồng ý, mang theo đồ vật lăn ra khỏi nhà ta."

"Hiện tại là xã hội văn minh hiện đại hoá, chúng ta tin tưởng khoa học, tuyệt không làm những hành động mang đầy tính phong kiến." Trấn trưởng khom lưng uốn gối, từng lời từng lời nói, giảng hòa xong lại bắt đầu khuyên: "Nhưng mà lão thái thái, ngài cũng thông cảm một chút cho sự khó xử của chúng tôi. Vị kia ở nơi này của chúng ta là dạng tồn tại gì, trong lòng ngài cũng biết rõ ràng."

"Dù có là thị trưởng, cũng sẽ lâu lâu đi lên trên núi kính bái, càng đừng nói chúng tôi......" Trấn trưởng nhỏ giọng nói: "Lão thái thái ngài chính mình ngẫm lại, nếu không có vị kia che chở, ngài có thể sống tới 90 tuổi? Trấn trên chúng ta có thể vẫn luôn phồn vinh như vậy?"

Trấn trưởng một mặt nói tin tưởng khoa học, một mặt lại tràn đầy mê tín cùng kính ngưỡng quá độ đối với vị lệ quỷ kia. Hắn như là bị tà giáo tẩy não, trước sau tin tưởng vững chắc cổ mộ ở Minh hồ của vị lệ quỷ kia có thể phù hộ cổ trấn.

"Đúng vậy," Tần Thân Tụng liên tục gật đầu, phụ họa nói: "Tôi cũng nghe nói, cha mẹ hài tử kia đi sớm. Chờ đến khi ngài trăm tuổi, đứa nhỏ này chẳng phải là không nơi nương tựa? Kết thân xong, thằng bé tương đương với việc có chỗ để dựa vào, ngài yên tâm, Tần gia chúng tôi cũng nhất định sẽ hảo hảo đối đãi......"

Tần Thân Tụng nghiêng đầu, trong lúc lơ đãng thoáng nhìn thấy Sở Tích Vũ tránh ở cửa thang lầu.

Tức khắc đi qua cầm lấy tay cậu, nhiệt tình nói: "Đây là đứa bé đó? Ai u, vừa thấy đã biết là đứa bé ngoan, càng xem càng làm người thích."

Sở Tích Vũ rụt tay về, mờ mịt nhìn bọn họ, ẩn ẩn cảm giác việc lớn không tốt.

Bọn họ đang nói cái gì?

Cái gì mà kết thân?

"Tránh ra, không cho chạm vào nó!" Bà ngoại nghe đến mức không kiên nhẫn, trong tay bà nắm chặt một chuỗi Phật châu, che ở trước người Sở Tích Vũ, ngạo mạn nói "Các người đều nói xong rồi? Nói xong thì mang theo đồ vật lăn."

"Kia, vậy thì, chúng tôi ngày khác lại đến bái phỏng."

Trấn trưởng cũng bất đắc dĩ, đưa mắt ra hiệu cùng Tần Thân Tụng, nói: "Lão thái thái, chúng tôi cũng chỉ là tới tặng lễ chúc mừng, không có quyền lên tiếng. Chỉ là tôi muốn nhắc nhở ngài một câu, cho dù ngài không đồng ý, việc này cũng đã là chuyện ván đã đóng thuyền. Đương nhiên, nếu ngài vẫn kiên trì với ý kiến của mình, có thể tự mình đi cầu vị kia."

"Các người không cần làm ta sợ," bà ngoại hừ lạnh một tiếng, bình thản ung dung mà ngồi xuống, "Ta bộ xương già này sống nhiều năm như vậy, đều sẽ không sợ người khác hù dọa!"

Sau đó, mấy người bọn họ đi ra ngoài cửa trong tiếng chửi rủa của bà ngoại.

Sở Tích Vũ theo phía sau lưng bà ngoại, nói, "Bà ngoại, ngài đừng nóng giận."

"Cháu có phải đã đi Minh hồ hay không." Bà ngoại thông thuận hơi thở, mắt lạnh nhìn về phía cậu.

"Đúng vậy." Sở Tích Vũ rũ đầu, ôn lương con ngươi gục xuống, đúng sự thật trả lời: "Ngày khai giảng đã đi đến một lần."

"Trụy ngọc ta cho cháu đi đâu rồi?" Bà ngoại liếc xéo cậu.

Sở Tích Vũ sờ sờ cổ, mở to hai tròng mắt, mới phát giác trụy ngọc không thấy.

Bà ngoại nhắm mắt thở dài, chung quanh bày biện vàng bạc tài bảo xem đến mức bà phiền lòng.

Bà cũng không phải chưa lường trước, trầm mặc một lúc lâu, lại lạnh nhạt nói, "Cháu không cần phải quan tâm, dù hắn lợi hại thì thế nào."

"Chết ta cũng chưa sợ, sẽ sợ hắn?" Bà ngoại nói, lại ngơ ngẩn nói: "...... Nếu như ông ngoại cháu còn sống, người khác khẳng định không dám giày xéo nhà chúng ta như vậy."

Sở Tích Vũ lo lắng sốt ruột, hỏi: "Bà ngoại, người kia...... Rốt cuộc là người nào nha?"

Như thế nào mà mọi người đều sợ hắn.

"Hắn là lệ quỷ ở mộ địa Minh hồ, đã chết gần trăm năm, quỷ quái trong phạm vi ngàn dặm đều sợ hắn." Bà ngoại vuốt ve Phật châu trong tay, nói, "Ở mộ an an tĩnh tĩnh đãi trăm năm, ta cũng không nghĩ ra, như thế nào mà hắn lại đột nhiên muốn kết âm thân......"

Bà ngoại buồn bực mà nói thầm, Sở Tích Vũ nghe được thì càng thêm chột dạ, rũ đầu xuống.

Cậu cũng không biết, vị trưởng bối Tần Bách Chu của Tần Kế thế nhưng là lệ quỷ khiến quỷ trong phạm vi ngàn dặm khiếp sợ.

Cậu ngồi xuống bên cạnh bà, "Bà ngoại, thực xin lỗi vì làm bà phải lo lắng."

"Việc này cùng cháu không liên quan, không phải cháu sai." Bà ngoại vỗ vỗ tay cậu, sau khi tự hỏi, nói, "Cháu lên lầu thu thập đồ vật, ngày mai ta đăng kí cho cháu trọ ở trường."

"Trước tiên cháu ở trường học mấy tháng, chờ sự việc qua đi lại trở về."

Sở Tích Vũ ngoan ngoãn gật đầu, nói: "Vâng, cháu đi dọn đồ bây giờ."

......

Ban đêm.

Sở Tích Vũ lại lần nữa dùng kìm cắt đứt vòng chân vàng, ném ra ngoài cửa sổ.

Đừng chạy trở về nữa nhé.

Cậu đóng kỹ cửa sổ, kiểm tra rương hành lý của mình, xác nhận không có gì sai sót rồi mới đóng lại.

Cậu mới vừa tắm rửa xong, giờ phút này đang mặc áo ngủ màu trắng xanh rộng thùng thình, quần ngủ to rộng dài đến đầu gối, lộ ra đôi chân trắng nõn cùng cẳng chân mảnh khảnh.

Cậu cởi giày bò lên trên giường, bạch khiết non mềm chân đạp lên trên chăn, phát ngốc một hồi.

Bất tri bất giác, cậu chớp mắt vài cái, lông mi mảnh dài theo đó chớp vài cái, cảm giác buồn ngủ chậm rãi đánh úp lại.

Cậu trở mình, đem chăn đắp lên trên người, ôm bé gấu bông bên người nhắm hai mắt lại.

......

"Bịch" một tiếng.

Gấu bông nhỏ bị ném xuống sàn nhà.

Sở Tích Vũ cảm giác hơi nóng, có người cầm mắt cá chân cậu, đeo lên vòng chân bằng vàng.

"Sao lại không thích," Tần Kế hôn mắt cá chân cậu, trầm giọng nói, "Vậy đổi cái khác cho em nhé."

Hai má Sở Tích Vũ đỏ lên, khẽ nhếch môi, hơi nóng phả ra, cậu hé mở đôi mắt tràn đầy mông lung.

Trong nhà tối đen, yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe được tiếng côn trùng kêu bên ngoài, cậu cảm thấy chung quanh hỗn độn mờ ảo, thấy bên ngoài chăn của mình có một bóng đen to lớn, quang ảnh đen tối không rõ.

Sở Tích Vũ vô lực đẩy chăn, nói: "Tránh ra, Tần Bách Chu......"

Tần Kế hôn cậu, đem cậu vây quanh trong lồng ngực, thong thả hôn từ cổ, môi đến cằm cậu, đáy mắt hắn tràn đầy si mê, "A Vũ, em gọi ta?". Ngôn Tình Sắc

"Gọi thật là dễ nghe," Tần Kế nhắm mắt hôn gương mặt cậu, lại nhẹ nhàng cắn lên vành tai, "Em gọi thêm vài lần ta nghe."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.