Đám Quái Vật Mơ Ước Tôi - Đào Sinh Pi

Chương 14



"Ưm." Sở Tích Vũ cảm giác toàn thân không có sức lực, vô luận cậu đẩy như thế nào cũng không thể tránh khỏi ôm ấp của người trước mặt.

Sở Tích Vũ phảng phất như rơi vào suối nước nóng trên núi tuyết, nóng cùng lạnh đan xen.

【 đinh! Phát sóng trực tiếp tự động mở ra thành công 】

【 phát sóng trực tiếp thời gian: 30 phút 】

【 đậu xanh đậu xanh 】

【 trong chăn là cái gì 】

【biến thái quá rồi 】

Ánh sáng trong phòng phát sóng trực tiếp rất tối, suy xét đến vấn đề bảo hộ riêng tư của người chơi, hệ thống tự động điều chỉnh độ phân giải cameras thành chất lượng thấp nhất, hơn nữa trên màn ảnh cũng chỉ chiếu vài hình ảnh mơ hồ.

【 mlem mlem 】

【 hắn đang hôn nơi nào đó?! 】

【 a a a a a vị trí này, khẳng định đang hôn nơi đó của vợ a a a a 】

【 vợ, nhìn một chút... Chỉ một chút... Haa 】

【 hệ thống, nói thật, đến chất lượng màn ảnh của thập niên 80 cũng không mờ được như này 】

【 thống ca thật là một chút tình thú cũng không hiểu, không có chút nhân tình! Lúc này hẳn phải là góc quay cận đặc tả a! 】

【 gấp chết tôi, như thế nào mờ thành như vậy a! 】

【 a a a a a a a tôi muốn xem vợ!!! 】

【 cho dù là chất lượng giống cứt chó cũng không ảnh hưởng đến vẻ đẹp của vợ】

【 đậu, cũng đồng dạng không ảnh hưởng ngưu tử tôi nổ mạnh 】

【 tỉnh lại đi! Ngưu ngưu!!! 】

Sở Tích Vũ bị cầm đôi tay, cậu nỗ lực mở to hai mắt, trong tầm mắt mơ hồ, cậu nhìn thấy tóc người nọ, rồi đến cái trán.

Ngay khi cậu sắp nhìn thấy rõ mặt người nọ, bỗng bị một bàn tay to che lên hai mắt, không biết người nọ dùng cái gì hoàn toàn che đậy tầm mắt của cậu.

"Ngoan."

Tần Kế dùng cà vạt che đôi mắt cậu, hắn ôn nhu mà hôn hôn Sở Tích Vũ mu bàn tay, lại tiếp tục lùi vào trong chăn.

【 a a a a a a a kích thích 】

【 tôi đã nói đi ngủ muộn sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn mà 】

【 vì cái gì vứt áo ngủ đáng yêu của vợ xuống đất! Thật là.. 】

【 ô ô ô ô ô vợ đáng thương quá ô ô ô, làm ơn hãy mạnh bạo thêm chút nữa 】

【 ai hiểu a, chỉ là che đôi mắt đã có cảm giác sắp bắn a a a a 】

【 từ chỗ nhô lên của chăn có thể nhìn ra được, cái biến thái này đang nâng *** của vợ...】

【 hôn vợ một cái 】

【 thật nhiều khổ trà tử ném trên mặt tôi, cầu xin mọi người đều dùng khổ trà tử đi, chúng ta đoan trang một chút, rụt rè một chút, văn nhã một chút ( sắc) 】

【 Làm vợ! Làm vợ! 】

【 Áaaaaaa muốn nhìn hắn làm vợ 】

【 đó là cái gì...... Không... Từ từ... Ha ân! 】

.......

Ngoài cửa sổ ánh mặt trời đại lượng, ánh mặt trời lóa mắt chiếu vào trên chăn của Sở Tích Vũ, mùa hè sáng sớm, ánh mặt trời cũng đã rất chói mắt.

Sở Tích Vũ bị bắt mở to mắt, cậu nhìn quanh phòng ngủ một vòng, như là không nhớ gì, ngốc lăng hơn nửa ngày, mới đột nhiên ngồi dậy.

Cậu nhớ rõ đêm qua có người hôn cậu.

Áo ngủ vẫn mặc ở trên người, ngoại trừ chung quanh bả vai có chút ê ẩm, trên người không có cảm giác không khoẻ nào.

Hẳn là mơ.

Sở Tích Vũ trấn an bản thân, khẩn trương xốc chăn lên. Ánh nắng rực rỡ chiếu đến trên giường, khiến Sở Tích Vũ có loại ảo giác đang ở cảnh trong mơ, cậu phát hiện vòng dây vàng lại được đeo lên mắt cá chân, khi nhìn thấy dịch thể không rõ từ trong chăn của mình, vội xấu hổ buồn bực đem chăn che lại.

Biến thái!

Sở Tích Vũ đi giày xong, nhanh như chớp chạy đến phòng tắm soi gương.

Tuy rằng cậu không cảm giác được đau đớn, nhưng lại phát hiện trên cổ cùng phía sau lưng có không ít dấu vết màu đỏ.

Sở Tích Vũ xấu hổ buồn bực đến mức hai bên tai đỏ lên, cậu vội đi thay áo có cổ cao, rửa mặt xong, cậu ngồi lại trên giường, khom lưng cắt bỏ chiếc vòng vàng khiến người phiền lòng.

Cậu dùng băng dính bọc một vòng lại một vòng quanh lắc chân, chạy đến ao hồ phụ cận cổ trấn, dùng sức ném nó vào.

Ném xong, cậu lại chạy chậm về đến đường nhỏ.

Váy đỏ nữ quỷ ngồi xổm nơi cỏ lau đang bện mấy con bướm cùng châu chấu, sinh thời cô hẳn là một nữ hài rất khéo tay, bện mỗi con côn trùng đều giống như đúc.

"Đệ đệ, ô ô ô hôm trước buổi tối em có tìm được manh mối gì không?"

Sở Tích Vũ ngồi xổm xuống: "Không có."

Nữ quỷ nhéo nhéo cỏ khô, khẩn trương hề hề hỏi cậu, "Đôi mắt của chị có phải hay không, có phải hay không sẽ không trở lại."

Nữ quỷ thoạt nhìn vẫn luôn lẻ loi du đãng trong bãi cỏ lau, không người hỏi thăm, cô lại chiếp chiếp khóc nói: "Sớm biết rằng...... Sớm biết như vậy buổi tối hôm đó sẽ không ra ngoài chơi."

Nếu ngày đó buổi tối cô không đi đến con đường này, cô sẽ không phải trải qua những nỗi thống khổ đó......

"Đừng lo lắng, chị chỉ cần có thể cảm giác được hai mắt của mình còn ở, vậy thuyết minh còn có hy vọng."

Sở Tích Vũ nhìn về phía nữ quỷ, đôi mắt cậu trong suốt lại ôn nhu, an ủi nói: "Hôm nay em bắt đầu ở lại trong ký túc xá của trường, khả năng qua một thời gian nữa mới có thể trở về. Nhưng mà chị yên tâm, trong khoảng thời gian ở trường học em sẽ tận lực giúp chị tìm."

"Ân! Thật sự cảm ơn em ô ô ô ô!"

Nữ quỷ đưa con bướm mình bện hài lòng nhất cho cậu, thật cẩn thận nói: "Đệ đệ, cái này tặng cho em, hy vọng em không ghét bỏ, chị, chị cảm thấy em so con bướm còn muốn đẹp hơn."

"Cảm ơn." Sở Tích Vũ ngượng ngùng mà đỏ mặt, nhận lấy con bướm tinh xảo được làm bằng cỏ khô, cậu cẩn thận đem con bướm bỏ vào trong túi.

Đây là một phần lễ vật chân thành cậu nhận được trong thế giới phó bản đó.

......

Bà ngoại mang theo cậu xử lý nhanh gọn thủ tục ở ký túc xá, ngay trưa hôm đó cậu đã dọn vào trong ký túc.


Trường học này là trường học tư nhân, trang thiết bị phương tiện đều rất chất lượng, ký túc xá cũng là phòng tiêu chuẩn dành cho hai người, bố trí phòng ngủ cũng không tệ lắm, không gian rộng mở, trong phòng sạch sẽ, còn có phòng tắm độc lập.

Sở Tích Vũ tự mình sửa sang lại giường đệm cùng tủ quần áo, bà ngoại ngồi ở ghế dựa dưới giường thảnh thơi xem cậu.

"Như thế này mới đúng, nên tự mình gánh vác sinh hoạt của bản thân," bà ngoại ngữ khí lạnh nhạt, nói: "Về sau ra xã hội sẽ không bị đói chết."

"Cháu thu dọn xong rồi, bà ngoại." Sở Tích Vũ dẫm lên bậc thang bên mép giường đi xuống dưới, "Cháu đưa ngài trở về."

"Không cần phải vậy." Bà ngoại đứng lên, để túi treo thêu bùa dùng để đuổi quỷ lên đầu giường của Sở Tích Vũ, "Ở trong trường học tự chiếu cố chính mình, ta không kêu cháu trở về, thì cháu ngàn vạn lần đừng trở về, ở chỗ này thành thật đợi, nghe thấy không?"

Sở Tích Vũ ngoan ngoãn gật đầu, "Cháu đã biết, bà ngoại."

Cậu có phù đuổi quỷ của bà ngoại, lại chuyển đến trường học.

Tên kia khẳng định sẽ không lại đến dây dưa cậu.

Sở Tích Vũ một đường đưa bà ngoại ra cổng trường, lưu luyến không rời mà phất tay cáo biệt với bà, sau đó mới chậm rãi về phòng ngủ.

......

Phía trước cổ mộ ở Minh hồ, bà ngoại chống quải trượng, không kiêu ngạo không siểm nịnh mà đi vào trong thông đạo hắc ám.

Bà ngoại đi vào trong mộ địa, đối mặt với một mảnh u lãnh hắc ám, hít sâu một hơi, nói: "Ta không đồng ý việc hôn nhân này."

Bên trong quỷ dị yên lặng hồi lâu, mới truyền ra thanh âm Tần Kế: "Ngươi có đồng ý hay không, quan trọng sao?"

Bà ngoại nhíu mày, lạnh giọng khuyên nhủ: "Đứa bé kia còn nhỏ, cha mẹ lại đều đi rồi, ngài đổi một nhà đi."

"Lão thái thái, ngươi cũng biết chính mình mệnh số đã sắp tận rồi." Tần Kế cong môi, giấu ở trong bóng tối, sâu kín mà nói: "Ngươi yên tâm, ta về sau sẽ phụ trách chiếu cố em ấy."

"Nó đã đi rồi." Bà ngoại nói, đưa ra chiếc vòng vàng đã bị đốt thành thành màu đen, đặt lên trên giá gỗ, "Ta cũng đã làm hỏng đồ vật dùng để kết âm thân ngài đeo trên người thằng bé, ngài nếu trách tội, hiện tại có thể giết ta."

Tần Kế ý cười đọng lại, trong ngữ khí mang theo hung ác nham hiểm cùng tức giận, "Ngươi đem em ấy giấu đi đâu rồi?"

Bà ngoại nhíu mi, nói: "Ngài có nhiều lựa chọn như vậy, vì cái gì cố tình quấn lấy thằng bé không buông?"

Tần Kế cười lạnh một tiếng, hắn âm trầm trầm nói: "Ngươi cho rằng như vậy là có thể ngăn trở ta?"

"Không có đồ kết âm thân, ngươi cũng chỉ có thể ở trong cái mộ địa này!" Bà ngoại ngữ khí gấp gáp, nói: "Ngươi không có khả năng tìm được nó."

"Ta không muốn khiến mối quan hệ trở nên cứng ngắc, rốt cuộc về sau sẽ là thông gia." Tần Kế thanh âm ở trong bóng tối lạnh đến khiếp người, cười nói: "Ngươi hao hết trắc trở như vậy, chi bằng trực tiếp chúc phúc chúng ta."

"Ngươi có lẽ còn không biết, kỳ thật ta đã sớm cùng nhà các ngươi làm hàng xóm rất nhiều ngày."

Tần Kế nhớ tới những món điểm tâm Sở Tích Vũ mang cho hắn, tuy rằng một miếng hắn cũng không thể nếm, nhưng vẫn cười đến ngọt ngào như cũ, nói: "Này còn phải ít nhiều cảm tạ lão thái thái ngươi trí nhớ không tốt, làm A Vũ mỗi ngày đều đến thăm ta."

"Ngươi...... Ngươi......" Bà ngoại trong lòng giật mình, bỗng dưng lui về phía sau vài bước, bà nháy mắt nghĩ thông suốt hết thảy ngọn nguồn.

Bà mới đầu còn không nghĩ ra Tần Kế vì sao lại quấn lấy Sở Tích Vũ.

Nguyên lai hết thảy đều là tai họa do bà gây nên.

Hàng xóm trong lời nói của bà vốn là một lão nhân họ Vương.

Lão Vương đối đãi với bà rất tốt, người cũng tốt bụng, sẽ thường thường mang đồ ăn sang, cũng thường sang bên nhà giúp đỡ, bà đối với ông vẫn luôn mang lòng cảm kích.

Bà cho rằng Vương bá vẫn luôn còn sống.

Nhưng bà nhớ lầm.

Đến bây giờ bà mới thanh tỉnh mà nhớ lại.

Lão Vương...... Thật ra đã sớm mất từ ba năm trước.

Bà nhớ lầm.

"Ta nhớ lầm......" Bà ngoại xoay người, thong thả đi đến thạch đạo trong thông đạo, bệnh của bà như là lại đang phát tác, ngoài miệng lẩm bẩm, "Nhớ lầm sao......"

"Trở về hảo hảo nghỉ ngơi đi, lão thái thái."

Tần Kế cười một cái, ánh mắt u ám, trong giọng nói mang theo nhất định phải được: "Ta sẽ tìm được A Vũ."

——

Sở Tích Vũ nằm ở trên giường đang ngủ ngon lành, chung quanh không biết như thế nào đột nhiên lạnh đến phát run, cậu bỗng hắt xì một cái.

Cậu trở mình, ủy ủy khuất khuất dụi dụi cái mũi, lại tiếp tục ngủ.

Đuổi quỷ phù treo ở trên giường đong đưa hai cái.

"Bịch" một tiếng rơi xuống trên mặt đất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.