"A Vũ, em cho rằng làm như vậy, ta sẽ không tìm được em sao." lòng bàn tay Tần Kế vuốt ve lông mày Sở Tích Vũ, trong đáy mắt sóng ngầm kích động.
Sở Tích Vũ khẽ cắn môi dưới, tóc cậu bị mồ hôi làm ướt, dính ở hai bên gương mặt, bị người nọ nâng cằm hôn môi, cố nén không cho thanh âm rên rỉ phát ra.
Gió đêm thỉnh thoảng xuyên thấu qua cửa sổ cuốn lên bức màn, trên cửa sổ còn nhỏ giọt nước chảy xuống từ quần áo cậu mới giặt xong, bọt nước tích trên sàn nhà, mỗi một tiếng vang nhỏ đều làm cậu khẩn trương.
Sở Tích Vũ thử tránh khỏi trói buộc, đáng tiếc cậu phát hiện việc này là phí công, cậu bị Tần Kế tùy ý hôn môi.
Người nọ phảng phất đang không tiếng động trừng phạt Sở Tích Vũ tự tiện rời đi, hắn hôn so với dĩ vãng rất khác biệt, như là lâu phùng cam lộ, nóng bỏng mà cấp bách.
"Ưmm."
Loại cảm giác áp bách nặng nề làm Sở Tích Vũ phát run, cậu bị hôn đến thở không nổi, trong mắt không khỏi toát ra hơi nước.
Cậu nghiêng đầu, thở hổn hển nói, "Tần Bách Chu, anh đừng quấn lấy tôi nữa, tôi có thể hoá vàng mã cho anh, giúp anh đầu thai anh...... Anh, anh có muốn làm gì hay không? Tôi đều có thể tận lực giúp anh, được không."
Sở Tích Vũ run run thanh âm cùng lệ quỷ thương lượng, cậu nuốt nước bọt, bị hôn đến có điểm ngây thơ.
Khuôn mặt xinh đẹp có chút đáng thương, đôi môi bị hôn đến thủy quang nhuận thấu, làm nhân tâm sinh ra cảm giác muốn phạm tội.
Tần Kế si mê mà nhìn chằm chằm cậu, hôn lên chóp mũi đáng yêu của Sở Tích Vũ, thanh âm hắn lạnh lẽo, ra vẻ nói, "Ta xác thật có."
Sở Tích Vũ trong lòng có một đường hy vọng, cậu run giọng hỏi: "Là cái gì?"
"Ta muốn cưới A Vũ."
Tần Kế chậm rì rì mà cọ khuôn mặt Sở Tích Vũ, đốt ngón tay thon dài nắm lại, suy nghĩ một lúc lâu, sửa lại lý do: "Như cách nói hiện giờ, hẳn phải gọi là kết hôn."
"Được không, A Vũ, lông vũ nhỏ của anh." Tần Kế dùng thanh âm thâm trầm nói ra lời vô lại, hắn chôn ở cổ Sở Tích Vũ, âm trầm cười hạ giọng ra vẻ khẩn cầu, "Ta cũng chỉ có một cái tâm nguyện, giúp giúp ta đi."
Không, không biết xấu hổ!
Sở Tích Vũ gương mặt tràn đầy xấu hổ buồn bực, cậu không nghĩ tới gia hỏa này cố chấp như vậy, quả thực chính là dầu muối đều không ăn.
Trong lúc nhất thời cậu không biết nói cái gì, mờ mịt, sửng sốt một lúc lâu.
"A Vũ không nói lời nào, ta coi như em đáp ứng nhé."
Khi cậu muốn nói ra lời phản bác, đôi môi đã bị chặn lại.
"Ưm ưm!"
Tần Kế tiếp tục tùy ý hôn môi cậu, lại lần nữa về tới trong chăn.
......
Buổi sáng hôm sau Sở Tích Vũ tỉnh lại từ rất sớm, cậu mở to mắt, thấy lệ quỷ kia đã biến mất, cậu không biết mình đã bị hôn bao lâu, lệ quỷ mới chịu buông tha cậu.
Trước mắt điều may mắn trong trong bất hạnh là, lệ quỷ ít nhất còn chưa có làm đến......một bước kia.
Sau khi Sở Tích Vũ tỉnh táo, có cảm giác chuyện tối hôm qua chỉ là mơ, cậu có thể nghe thấy Tần Kế đang nói gì, nhưng lại nghe không rõ âm sắc của hắn.
Cậu ngẩng đầu liếc mắt nhìn Thẩm Từ Châu phía đối diện.
Thẩm Từ Châu vẫn nằm thẳng như cũ, tư thế ngủ thực đoan chính. Không giống Sở Tích Vũ ban đêm thường xuyên dùng chân đá chăn, không phải ở bên trái thì cũng lăn một vòng sang bên phải.
Trong ấn tượng của cậu tối qua, Thẩm Từ Châu hẳn là không nhận thấy được điểm khác thường, cậu ta trước sau vẫn không nhúc nhích, có lẽ là ngủ rất sâu, thân hình có chút bị cứng đờ quá mức.
Sở Tích Vũ nghĩ, nhẹ nhàng xuống giường rửa mặt.
Cậu đi đến nhà ăn, bữa sáng ở đây rất bình thường, cậu tùy tiện ăn hai miếng đã không còn hứng thú ăn tiếp, mang theo cảm giác buồn ngủ trở về phòng ngủ.
Sau khi trở về, vừa vặn gặp được Thẩm Từ Châu đang mặc áo tắm dài từ trong phòng tắm đi ra.
Thẩm Từ Châu dáng người rất đẹp, có loại khí chất trầm ổn không hợp tuổi tác.
Sở Tích Vũ chào hỏi cậu ta xong, quay người ngồi lên trên đệm của mình.
Hiện tại chưa đến 7 giờ, cậu lấy ra sổ nhỏ, lật trang mới, bắt đầu đưa trường học vào nơi trọng điểm tìm đôi mắt, cậu nỗ lực hồi tưởng nơi mình đi qua.
Cậu nghĩ nghĩ, ghi nơi có khả năng ra giấy:
1. Phòng vẽ tranh
2. Văn phòng
3. Thư viện
4. Văn phòng hiệu trưởng
5. Phòng thí nghiệm
6. Nhà triển lãm
Sở Tích Vũ viết xong, đem vở khép lại, lấy di động ra gọi điện thăm hỏi bà ngoại đang ở nhà.
Chờ cậu gọi xong, Thẩm Từ Châu cũng đã thay xong quần áo.
Thẩm Từ Châu cầm di động mới đặt trên bàn cả đêm, lấy sách hướng dẫn sử dụng ra xem một chút, liền nhanh đã nắm giữ phương pháp sử dụng.
Thẩm Từ Châu khởi động điện thoại, nhấn mở giao diện quay số điện thoại, đi đến bên người Sở Tích Vũ, đưa di động cho Sở Tích Vũ: "Tích Vũ, chúng ta trao đổi phương thức liên hệ đi."
Sở Tích Vũ ngẩng đầu, "Nga, được."
Cậu nhận lấy di động Thẩm Từ Châu, hắn hẳn là mới mua di động, nhật ký cuộc gọi rất sạch sẽ, một cuộc gọi cũng không có.
Sở Tích Vũ nhập số điện thoại của mình vào, Thẩm Từ Châu cũng lưu lại số điện thoại của cậu ta trên máy cậu, cậu lưu tên Thẩm Từ Châu xong, lại khách khí hỏi: "Muốn thêm làm bạn tốt không?"
"Bạn tốt?" Thẩm Từ Châu rõ ràng sửng sốt, lại đạm cười nói, "Có thể a."