Đám Quái Vật Mơ Ước Tôi - Đào Sinh Pi

Chương 17



Sở Tích Vũ nghiêm túc suy xét, cậu nghĩ đến nhiệm vụ của mình, đành nói lời từ chối, "Chỉ là tôi vừa mới chuyển đến trường học, nếu không...... qua hai ngày nữa đi, chờ tôi xử lý tốt một ít việc ở trường học xong, tôi sẽ đến ở nhờ nhà của anh."

Lý do Sở Tích Vũ nói có chút hàm hồ, Tần Kế lại nhạy bén bắt được điều khác thường, hắn cũng không hỏi nhiều, nói, "Được, em ở trường học nếu có việc gì cần hỗ trợ, tùy thời có thể liên hệ ta."

"Được, tôi biết rồi." Sở Tích Vũ gật đầu, cậu nhảy xuống thềm đá, vỗ vỗ tro bụi phía sau, "Vậy tôi về lớp học đây, hiện tại sắp đến giờ vào học rồi."

"Được." Tần Kế ở kia đầu nói, "Gặp em sau, A Vũ."

"Tần tiên sinh hẹn gặp lại."

Sở Tích Vũ cắt đứt điện thoại, bước nhanh về phòng học.

......

Vì có thể tích cóp càng nhiều tích phân dùng để mua sắm đạo cụ, cậu chỉnh thời gian phát sóng trực tiếp hôm nay thành 24 giờ.

Còn 30p nữa là vào lớp, cậu đã yên vị trên chỗ ngồi, tùy tiện mở ra một quyển sách giáo khoa, lại mang quyển sổ nhỏ luôn cầm trên người để lên bàn, cúi đầu trộm dùng bút chì vòng quanh các địa điểm trong danh sách.

Sở Tích Vũ quyết định đi tìm từng địa điểm, tuy rằng không ôm hy vọng quá lớn, nhưng cậu vẫn cố gắng tận dụng từng giây, nỗ lực thử một lần.

Chất lượng phòng phát sóng trực tiếp vào ban ngày cùng buổi tối quả thực là hai thái cực khác biệt, ban ngày phòng phát sóng trực tiếp rất giỏi trong việc chọn góc quay, rất hiểu khẩu vị của khán giả.

Nó đặt ống kính ở phía sườn mặt của Sở Tích Vũ, trong màn ảnh, góc nghiêng tinh xảo của Sở Tích Vũ ngược nắng, mũi rất cao, cặp mắt đào hoa hơi hơi rũ, khuôn mặt điềm tĩnh ngoan ngoãn, phảng phất toàn thân đều phát ra ánh sáng.

【 a a a a a đẹp quá! Muốn hôn! 】

【 chào cả nhà! Phát sóng trực tiếp cả ngày ư, tôi yêu chết mất! 】

【 đã thấy được dấu hôn, là ai! Ai cắn vợ của tôi! 】

【 cẩu tặc!!! Đáng giận!!! 】

【 ha ha ha ha nhìn mọi người đều chua như vậy tôi an tâm rồi 】

【 mlem mlem 】

Sở Tích Vũ cất sổ nhỏ đi, nhìn về phía màn ảnh phát sóng trực tiếp, dùng ý thức gửi đi bình luận trong làn đạn:

【 mọi người buổi sáng vui vẻ nha! 】

【 bé Ultraman biến thân.jpg】

Icon gửi đi là hình ảnh cậu ngẫu nhiên nhìn thấy, cảm thấy thực khốc nên lưu về để dùng.

Trên ảnh là một bé Ultraman hoạt hình bụ bẫm, nó xoay quanh tại chỗ, sau đó khi biến thân thì phát ra ánh cầu vồng.

【 a a a Lông vũ nhỏ đáng yêu muốn chết 】

【 vợ ơi ngao ngao ngao! Vợ ngao ngao ngao ngao! 】

【 bảo bối xin chào! Hôn hôn bé cưng 】

【 ô ô ô ô yêu cục cưng chết mất!! 】

Tài khoản phát sóng trực tiếp của Sở Tích Vũ tên Tiểu Vũ Mao, bởi vì hệ thống của phòng phát sóng trực tiếp quy định không thể sử dụng tên thật, cậu thử rất nhiều tên đều biểu hiện người dùng này đã tồn tại, vì thế cậu đơn giản ghi nhũ danh vào.

Khi ở thế giới hiện thực, từ nhỏ đến lớn, ba mẹ đều gọi cậu là Lông vũ nhỏ, hơn nữa về sau khi đi học, dù cậu chưa nói ra nhũ danh, các bạn học nghe tên của cậu xong, cũng sẽ tự nhiên mà gọi cậu là Tiểu Vũ Mao.

Cho nên, hiện tại các fan phòng phát sóng trực tiếp cũng đều chậm rãi có thói quen gọi như vậy.

Sở Tích Vũ cũng không quá thích cái nhũ danh này, nghe đã thấy giống bé chim nhỏ.

Tên của cậu rõ ràng là rất cao thâm khó lường.

Nhưng dù sao Sở Tích Vũ cũng không quá rối rắm đối với việc xưng hô, cậu nhìn đồng hồ trên bảng đen, một tay chống cằm, lại bắt đầu phát ngốc.

"Sở Tích Tích, ngày hôm qua sao cậu lại xin nghỉ."

"Sở Tích Tích, sao cậu không để ý tới tôi."

"Sở Tích Tích bạo lực lạnh, còn không để ý tới tôi thì sẽ bị tố giác đó."

Lục Huân ở đằng sau, mồm to quấy rầy cậu, cậu cũng lười phản ứng.

Tống Chi Văn đi đến bên người cậu, đưa ra bài thi, "Sở Tích Vũ, bài thi của cậu."

"Được, cảm ơn đoàn ủy." Sở Tích Vũ đầu cũng không nâng, đem bài thi trực tiếp nhét vào trong ngăn kéo.

Cậu đã phát một hồi ngốc, quyết định hôm nay tiếp tục trốn học, sau đó nhanh chóng thu thập cặp sách, đeo sau lưng rồi đứng dậy, đi về phía cửa.

Lục Huân ở phía sau một tay bắt được bé ếch xanh treo sau cặp sách, "Đi đâu? Trốn học đúng không? Trốn học không mang theo tôi à?"

Sở Tích Vũ bước chân dừng lại, sợ hắn làm hỏng bé ếch của mình, lừa gạt hắn nói: "Xin nghỉ, tôi phải về phòng ngủ ngủ bù."

"Tôi đây cũng xin nghỉ." Lục Huân nhìn ánh mắt xinh đẹp của cậu, cười nói, "Tôi cũng muốn ngủ...... đến phòng ngủ của cậu, không phải nói sai rồi, cậu ngủ giường, tôi ngồi được chưa."

Cậu biết Lục Huân người này bản tính không xấu, nhưng thích nhất càn quấy, còn một cỗ khí chất lưu manh, đối phó loại người này cần dứt khoát lưu loát.

"Nếu cậu đi theo tôi, một tháng tới tôi sẽ không để ý đến cậu nữa đâu." Sở Tích Vũ nâng ngón trỏ chỉ về phía cậu ta, lực uy hiếp không mạnh, ngược lại cử chỉ động tác có chút đáng yêu.

Lục Huân nháy mắt buông tay, giơ lên đôi tay làm trạng thái đầu hàng, "Ngài đi thong thả, mơ đẹp nhé."

【 vợ dùng một chiêu đã chế trụ địch 】

【 này không phải thuần liếm cẩu sao 】

【 vợ chuyên trị các loại liếm cẩu 】

【 khặc khặc khặc thằng nhóc này thật ngoan cố 】

【 ha ha ha ha bị đắn đo đến gắt gao 】

Sở Tích Vũ vừa lòng rời đi, lưu lại Lục Huân một người ngồi ở ghế sau, lưu luyến không rời nhìn cậu.

Lục Huân vỗ vỗ Tống Chi Văn bên cạnh, hỏi, "Cậu ấy trọ ở trường, chuyện khi nào vậy?"

Tống Chi Văn cũng đang nhìn về phía Sở Tích Vũ, hắn nhìn bóng dáng Sở Tích Vũ, nói: "Hẳn là ngày hôm trước."

......

Sở Tích Vũ mới ra khỏi cầu thang, chuông điện thoại di động bỗng vang lên, lại là một dãy số xa lạ gọi đến, cậu nhấn nhận cuộc gọi——

"Chào ngài, tôi là nhân viên đưa cơm được Tần tiên sinh ủy thác, nơi này có một đơn đặt hàng yêu cầu ngài ký nhận một chút, xin hỏi ngài có đang ở tầng 6 ký túc xá trung học Duệ Đức không?"

Sở Tích Vũ sửng sốt, cậu không nghĩ tới Tần Kế thật sự gửi đồ đến, nói, "Nga, tôi đang ở tầng sáu......"

Cậu mới vừa đi đến chỗ ngoặt, bỗng đụng vào người đưa cơm đi từ phía đối diện, quần áo người nọ chỉnh tề, mang bao tay, trong tay cầm một hộp đồ không nhỏ.

"Cậu là bạn học Sở à?" Nam nhân áo đen lễ phép tiến lên dò hỏi.

Sở Tích Vũ gật đầu.

Ngay sau đó nam nhân áo đen đưa cho cậu hộp đựng tinh xảo, mỉm cười nói: "Vậy đây là đồ của ngài, chúc ngài dùng cơm ngon miệng."

"Cảm ơn." Sở Tích Vũ có chút trở tay không kịp, cậu tiếp nhận hộp cơm, mang theo hộp đựng đi đến sân thượng.

Sở Tích Vũ cẩn thận mở hộp cơm, bên trong có một miếng bánh kem phô mai xinh đẹp, còn có hộp đồ sứ đựng bánh bao ướt của Tô Châu, hiện tại vẫn đang nóng hầm hập.

Cậu phát hiện phía dưới hộp cơm còn có một tầng, lấy ra bánh kem cùng bánh bao ướt, mở ra mới thấy rõ đồ phía dưới.

Đó là một bó hoa linh lan rất đẹp, mỗi một cánh hoa đều kiều diễm ướt át, phiếm nhàn nhạt mùi hoa. Trên bó hoa còn có một tấm thiệp màu vàng kim, trên đó ghi một câu rất ngắn gọn, tựa hồ là Tần Kế tự tay viết:

A Vũ, phải đúng hạn ăn cơm nhé, chờ em trở về.

—— Tần Kế

Sở Tích Vũ cười một cái, thật cẩn thận để tấm thiệp này lại, đem hoa lấy ra ôm vào trong ngực, ngửi ngửi.

Thơm quá đi mất.

Sở Tích Vũ cắn một miếng bánh bao ướt, ăn đến mức quai hàm phình phình, đến lúc hơi no rồi, cậu lại liếc nhìn tờ thiệp màu vàng kim, hậu tri hậu giác phát hiện......

Chữ của Tần Kế, thế nhưng cũng là chữ phồn thể.

Sở Tích Vũ hỏi hệ thống: "Chẳng lẽ thế giới này có rất nhiều người dùng chữ phồn thể hay sao?"

Tất cả lực chú ý của 1998 đều dồn lên bánh bao ướt trong tay Sở Tích Vũ, nó suy đoán: 【 có khả năng. 】

【 nhưng mà ký chủ, cậu đang ăn cái gì đó? 】

Sở Tích Vũ nghiêm túc nhấm nuốt, cậu cảm thấy thời khắc ăn mỹ thực là khi tâm hồn được chữa lành, cậu trả lời nói: "Bánh bao ướt."

【 tôi cũng muốn ăn. 】

"Người máy không thể ăn nga." Sở Tích Vũ che bánh bao ướt vào trước người, giống như bé hamster đang bảo vệ thức ăn, lại bổ sung nói: "Ăn vào dễ bị đứt mạch lắm."

【......】 tôi sai rồi.

Phòng phát sóng trực tiếp của Sở Tích Vũ phát sóng không đến một giờ, đã có mấy chục vạn người xem, tích phân được thưởng trực tiếp vượt qua mốc năm vạn.

Phòng phát sóng trực tiếp rất nhanh đã chiếm vị trí đứng đầu bảng xếp hạng dành cho người mới.

Sở Tích Vũ ăn no xong, thu dọn đồ vật gọn vào trong hộp cơm, tìm nơi để thoả đáng, sau đó, cậu mở sổ nhỏ, lại lần nữa xác nhận địa điểm trong danh sách:

1. Phòng vẽ tranh

2. Văn phòng giáo viên

3. Thư viện

4. Văn phòng Hiệu trưởng

5. Phòng thí nghiệm

6. Nhà triển lãm

Xác nhận xong, cậu bắt đầu đi đến các địa điểm, đi tìm đôi mắt của nữ quỷ.

Đầu tiên, cậu đi đến nơi có thể tự do ra vào là thư viện cùng phòng vẽ tranh, cẩn thận tìm kiếm một lượt, nhưng vẫn không thu hoạch được cái gì, hai địa điểm này bị cậu gạch bỏ.

Sở Tích Vũ lại dùng tích phân đổi một thẻ mặt nạ ẩn hình, đi vào văn phòng giáo viên cùng văn phòng hiệu trưởng tìm một vòng, ngoại trừ thấy một đống bài thi cùng tác nghiệp, cùng với đồ dùng cá nhân của các lão sư cùng hiệu trưởng, Sở Tích Vũ cái gì cũng không tìm được.

Hai địa phương kế này lại bị cậu gạch đi.

Thời điểm rời khỏi văn phòng hiệu trưởng, cũng đến lúc hết hạn sử dụng thẻ mặt nạ, cậu mệt thở hồng hộc, ngồi trên ghế dài ngoài phòng thí nghiệm để nghỉ ngơi, bắt đầu hoài nghi suy đoán của mình.

Chẳng lẽ không ở trong trường học?

Sở Tích Vũ lấy ra sổ nhỏ nhìn một lần nữa, càng xem càng cảm thấy phương hướng của mình không sai.

Cậu để sổ sang một bên, nhắm mắt lại nghỉ ngơi vài giây sau đó đứng lên, ở bên cửa sổ lén lút nhìn một vòng, thử đẩy ra cửa phòng thí nghiệm.

Cửa phòng thí nghiệm phát ra tiếng "Kẽo kẹt", cửa không khóa.

Sở Tích Vũ trong lòng mừng như điên, tức khắc đi vào bên trong cửa, khi sắp bước cả người vào bên trong, phía sau có người gọi cậu lại.

"Bạn học, đồ vật của cậu bị rơi."

Trái tim Sở Tích Vũ run rẩy, quay đầu lại nhìn về phía người nọ, cậu có chút ngoài ý muốn, người đứng ngoài cửa là bạn cùng phòng mới của cậu, Thẩm Từ Châu.

Trùng hợp vậy à.

Thẩm Từ Châu đưa quyển sổ nhỏ ấu trĩ lại cho cậu, trên mặt cũng có chút ngoài ý muốn, "Tích Vũ, sao cậu lại ở đây?"

Sở Tích Vũ vội nhận lấy sổ của mình, nghĩ thầm Thẩm Từ Châu hẳn là không thấy được nội dung bên trong.

"Nga, tôi......" Sở Tích Vũ khẩn trương trả lời, chỉ chỉ bên trong cánh cửa, "Tôi chưa từng được vào phòng thí nghiệm này, có chút tò mò, muốn tới xem một chút."

"Là như vậy à." Thẩm Từ Châu đến gần, như là tin lời cậu nói, hắn nhiệt tâm nói, "Tôi có chìa khóa phòng thí nghiệm, nếu cậu muốn tham quan, để tôi đưa cậu vào nhé."

"Được nha." Sở Tích Vũ cười rộ lên, mi mắt cong cong, cảm thấy vận khí hôm nay rất tốt, "Làm phiền cậu."

"Không cần khách khí."

Thẩm Từ Châu mở khoá cửa phòng thí nghiệm, đẩy ra một bên cửa, thân sĩ mời Sở Tích Vũ đi vào trước.

Sở Tích Vũ đi vào trong phòng thí nghiệm được bịt kín, nội thất bố trí trong phòng kiểu mở, được tạo thành từ rất nhiều khu vực.

Toàn không gian đều bị phong bế, ngày thường chỉ có hiệu trưởng cùng giáo viên môn sinh học, mấy người nhân viên có thân phận đặc thù mới có thể đi vào.

Thẩm Từ Châu sao lại có chìa khóa nơi này?

Chẩng lẽ bởi vì cậu ta là học sinh giỏi?

Sở Tích Vũ không nghĩ nhiều, cậu đi đến gần khu làm thí nghiệm trong phòng, nhìn chằm chằm trái tim màu đỏ thẫm bên đó, tựa như suy tư gì đó.

Ánh mắt Thẩm Từ Châu nhìn về phía cậu, "Cậu có cảm thấy hứng thú với nơi nào không? Tôi có thể dẫn cậu đi."

"Không có." Sở Tích Vũ che giấu mục đích của mình, nói, "Tôi chỉ tùy tiện nhìn ngắm một chút."

Cậu cùng Thẩm Từ Châu đi song song, sau khi đi dạo qua mấy khu vực, Sở Tích Vũ xem đến mức có chút mê mang.

Cậu thử hỏi Thẩm Từ Châu, "Nơi này có hay không một ít...... đồ vật kiểu...... tiêu bản sinh vật ấy."

"Sinh vật tiêu bản." Thẩm Từ Châu nhìn chằm chằm ánh mắt rung động của Sở Tích Vũ, đáy mắt hắn sóng ngầm kích động, nói: "Cậu đang nói đến, động vật tiêu bản à?"

"Không phải," Sở Tích Vũ lắc đầu, nói, "Là đồ vật của người......"

Thẩm Từ Châu hỏi: "Khí quan?"

Sở Tích Vũ liên tục gật đầu, đáy mắt mang theo một tia chờ đợi, "Có không vậy?"

"Có." Thẩm Từ Châu gật đầu, hắn đưa Sở Tích Vũ đi đến trước một cửa sắt khoá chặt cửa, nhắc nhở nói: "Nhưng mà không nhiều lắm, cậu đi vào nhìn có khả năng sẽ bị doạ sợ. Còn muốn đi vào xem không?"

Sở Tích Vũ rất là khẩn trương, gật gật đầu.

Sợ cũng phải vào.

Thẩm Từ Châu gật đầu, mở ra cửa sắt, "Vậy vào đi thôi."

"Cậu không đi vào à?" Sở Tích Vũ nhìn về phía Thẩm Từ Châu đứng ở cửa, nháy mắt càng không có tự tin, có chút chần chờ.

"Tôi sẽ không đi vào, nhìn những đồ vật đó khiến tôi cảm thấy không khoẻ," Thẩm Từ Châu nói, ngồi trên ghế trước bàn thực nghiệm cách đó không xa, "Tích Vũ, tôi ở chỗ này chờ cậu nhé."

Sở Tích Vũ nuốt nước miếng, nhận mệnh gật đầu.

Thật sự đáng sợ như vậy sao.

Cậu đi vào cửa sắt nhỏ hẹp, nhấn mở công tắc đèn trên vách tường, sau đó thấy được rất nhiều bình pha lê trong suốt đựng đồ vật, đồ được đựng trong bình, toàn bộ đều là khí quan cơ thể người còn dính máu tươi, được ngâm trong dung dịch formalin.

Sở Tích Vũ xem đến mức buồn nôn, cậu nhìn quanh một vòng, phát hiện nơi này ngâm rất nhiều đôi mắt.

Những đôi mắt đó đều còn nguyên vẹn, bị người dùng bình thủy tinh cất chứa, giống như một phòng triển lãm.

Nơi này, sẽ có đôi mắt của nữ quỷ sao.

Sở Tích Vũ run run bước tiến lên.

Đột nhiên, ánh đèn trong phòng tắt ngóm.

Bóng tối âm trầm bao phủ trước mắt cậu, Sở Tích Vũ sợ tới mức lui về phía sau một bước, ngay sau đó, bị đôi cánh tay lạnh băng ôm vòng lấy eo, đó là vòng tay Sở Tích Vũ rất quen thuộc.

Xúc cảm cùng tối hôm qua giống nhau như đúc.

"Đừng sợ."

Sở Tích Vũ bị kéo vào trong lòng ngực, cả người bị bế lên từ phía sau, người nọ liếm hôn cổ cùng gương mặt cậu.

"Ưm, Tần Bách Chu......Anh buông tôi ra, ưm."

Sở Tích Vũ lời nói bị ngắt quãng, cậu không biết lệ quỷ này sao càng ngày càng khó dứt, thế nhưng có thể tìm được cậu ở chỗ này.

Hôm nay cậu mặc quần đùi, lộ ra cẳng chân vừa trắng vừa mềm, Tần Kế nâng cẳng chân tuyết trắng, đốt ngón tay thon dài nắm lấy hõm chân mềm mại.

"Nhà thì em không về, vì sao lại bằng mọi giá chạy đến nơi này?" Tần Kế tùy ý hôn môi cậu, tay càng thêm không thành thật, như là ẩn nhẫn, thanh âm trầm thấp khàn khàn, "...... A Vũ, ta rất nhớ em."

"Thật muốn nhanh chóng được thành thân cùng em."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.