Không khí trong nhà có chút khô nóng, bóng đen quỷ quyệt xuất hiện trong tầm nhìn mông lung của Sở Tích Vũ, cậu cố gắng tránh thoát trói buộc vô hình.
Nhưng vô luận làm thế nào, đều không thể tránh thoát.
......
Cậu mở to mắt, trần nhà sáng ngời ánh đèn ánh vào mi mắt, trong nhà không còn là bóng đêm yên tĩnh.
Tần Kế đứng bên cạnh, bóng dáng cao lớn, Sở Tích Vũ nhìn thấy hắn, trong lòng nháy mắt không còn khẩn trương.
"A Vũ, có phải lại mơ thấy ác mộng hay không?" Tần Kế giơ tay đặt lên trán cậu, dừng vài giây, rất nhanh đã thu tay lại.
Sở Tích Vũ ngồi dậy, có chút mồ hôi mỏng thấm ở chóp mũi, ánh mắt mang theo hoảng loạn, "Vâng."
"Đừng sợ." Tần Kế ánh mắt ôn hòa, nhíu mi, nói, "Ta nằm ngủ cùng em nhé, như vậy em có thể an tâm hơn một chút."
"Được được." Sở Tích Vũ vội gật đầu không ngừng.
Lần này cậu không rụt rè cự tuyệt, xê dịch sang bên phải, để ra một nửa giường cho Tần Kế.
Hiện tại đã khuya, cửa sổ khắc hoa khép hờ, trước lúc ngủ cậu quên đóng kỹ, thỉnh thoảng có ngọn gió thổi qua, bức màn sẽ nhẹ đung đưa. Thay một bộ áo ngủ mới, trong lúc thay tinh dầu lỏng chậm rãi chảy ra.
Trong lòng Sở Tích Vũ có chút khẩn trương, hồng hai tai, cong người, lo lắng Tần Kế phát hiện dị thường.
Tần Kế nằm xuống cạnh cậu, còn tri kỷ chỉnh lại chăn, "An tâm ngủ đi."
Sở Tích Vũ "Ừm" một tiếng, kê tay lên má rồi nhắm hai mắt lại.
Tần Kế tắt đèn, trong nhà lại tối đen.
Sở Tích Vũ siết chặt chăn, cậu có hơi sợ bóng tối, hơn nữa có Tần Kế ở cạnh, khiến cậu ngủ không được thoải mái cho lắm.
Đang lúc cậu muốn xoay người đưa lưng về phía hắn, Tần Kế vươn một tay, đặt lên trên tấm lưng mảnh khảnh của cậu, "Đừng sợ, có ta ở đây."
Ở trong bóng tối, thanh âm Tần Kế đè thấp, tiếng nói rất có mị lực, trầm thấp lại ôn hòa.
Bàn tay to chậm rãi vỗ phía sau lưng Sở Tích Vũ, lực đạo rất nhẹ, tựa như đang dỗ bé con đi ngủ.
Tần Kế an ủi làm cậu có cảm giác an toàn, cậu phảng phất như có thể nghe được tiếng tim đập của chính mình, rũ mắt dựa sát vào bên cạnh hắn.
Khoảng cách giữa họ rất gần, thoạt nhìn như cả người Sở Tích Vũ đều nằm trọn trong lòng người kia.
Tim Sở Tích Vũ đập ngày cành nhanh, lòng bàn tay cũng nóng lên.
Dưới sự an ủi của Tần Kế, cậu ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại, bên tai vẫn luôn quanh quẩn thanh âm ôn nhu của Tần Kế.
"A Vũ, đừng sợ."
......
Sáng hôm sau, Sở Tích Vũ ngủ dậy, phát hiện mình bị Tần Kế gắt gao ôm vào trong ngực.
Tần Kế cơ bắp kiện thạc, áo ngủ ngay ngắn, ngay cả khi nhắm mắt ngủ cũng rất đẹp.
Sở Tích Vũ nghĩ thầm, sao lại có người hoàn mỹ như vậy.
Cậu bị Tần Kế ôm chặt, lực đạo không nhẹ, tư thế này mang theo tính chiếm hữu rất mạnh, Tần Kế hoàn toàn chiếm chủ quyền, làm Sở Tích Vũ có chút không thoải mái.
Cậu thử đẩy tay Tần Kế ra, lại không nghĩ đến Tần Kế ôm càng chặt hơn.
Bọn họ kề sát, đây là lần đầu tiên Sở Tích Vũ cách Tần Kế gần như vậy, cậu giương mắt nhìn Tần Kế, ngũ quan Tần Kế rất xuất chúng, làm người không khỏi nhìn nhiều hơn.
Chờ đợi vài giây, cậu lại thử chống cánh tay, chậm rãi dịch chuyển thân.
Ngay sau đó, Tần Kế từ phía sau lại gắt gao ôm cậu trở về trong lòng, ôm ngày càng chặt, hành động mang tính chiếm hữu mạnh mẽ này khác hoàn toàn tính cách ôn hòa thường ngày.
Sở Tích Vũ mở to đôi mắt, hai tròng mắt giật mình.
Cậu cảm giác Tần Kế giống như là thay đổi thành người khác vậy.
"A Vũ, em tỉnh rồi?"
Thanh âm Tần Kế vang lên, hai tay ôm chặt cậu cũng chậm rãi buông ra.
Tiếng nói của hắn vẫn ôn nhuận nhu hòa như cũ, "Xin lỗi, ta ngủ sâu giấc, lo lắng em sẽ sợ hãi, theo bản năng muốn ôm chặt em."
Thanh âm Tần Kế rất êm tai, lời hắn nói phảng phất cất giấu ý vị khác, lời nói quan tâm mang theo hàm súc ái muội, Sở Tích Vũ không khỏi đỏ hai tai.
"Không, không có quan hệ." Sở Tích Vũ ngồi dậy, tóc của cậu mới ngủ dậy nên có hơi bù xù, vài cọng tóc ngốc dựng lên.
Tần Kế mãn nhãn đều là tình yêu, mang theo ý cười giơ tay vuốt vuốt ngọn tóc ngốc của Sở Tích Vũ.
"Đêm qua ngủ có ngon không?"
"Ưm, có ạ." Sở Tích Vũ gật đầu, từ khi Tần Kế đến, cậu ngủ rất an ổn, còn nói thêm, "Tần tiên sinh, em có thể tạm thời đến phòng anh ngủ không?"
"Đương nhiên có thể." Tần Kế gật đầu, nói, "Em muốn ở bao lâu cũng được."
"Vâng! Cảm ơn anh, Tần tiên sinh." Sở Tích Vũ cong mặt mày, có Tần Kế ở, tâm lý cậu an tâm không ít.
......
Hôm nay vẫn là Tần Kế đưa cậu đi học, từ sau đêm cậu uống say, mỗi ngày Tần Kế đều sẽ đưa đón cậu.
"A Vũ, tan học ta lại đến đón em." Tần Kế dừng xe ở giao lộ, "Gần đây phụ cận trường học không an toàn, em nhớ ở yên trong trường không được chạy loạn, biết không?"
"Được, em biết rồi mà." Sở Tích Vũ đáp.
Đến Tần Kế còn biết nơi này gần đây không yên ổn, có thể thấy được đám buôn bán nội tạng người hung hăng ngang ngược cỡ nào.
Câu mở cửa xe, vẫy tay tạm biệt Tần Kế, "Tần tiên sinh, hẹn gặp lại."
Tần Kế gật đầu, ngậm cười nhìn cậu rời đi, "Ừ, buổi chiều gặp."
Chờ Sở Tích Vũ đi vào trường học, Tần Kế mới thu hồi ánh mắt.
Hắn nhớ tới xuân sắc mê người tối hôm qua, phảng phất như thực tủy biết vị, tham lam muốn đòi lấy càng nhiều.
Hắn thấp mặt mày, trong lòng bị bức thiết cùng chờ mong chiếm cứ, âm lãnh cong môi.
Nhanh.
......
Sở Tích Vũ mới vừa ngồi xuống, thì thấy hai người mặc chế phục cảnh sát đi trên hành lang, đồng loạt đi về phía văn phòng chủ nhiệm lớp.
Trong phòng học, phần lớn học sinh đều bị hấp dẫn chú ý, sôi nổi bắt đầu thảo luận.
"Cảnh sát sao lại đến đây, sẽ không phải là xảy ra chuyện gì rồi đi?"
"Đúng vậy, cảm giác đã xảy ra chuyện!"
"Đừng, sẽ không phải là lại có học sinh nhảy lầu chứ?"
"Tôi cảm giác không phải, hẳn là tới điều tra."
......
Sở Tích Vũ nhìn chỗ ngồi Lâm Thanh Tuyết trống không, ẩn ẩn cảm giác không yên trong lòng.
Học xong mấy tiết khóa, lớp trưởng hoang mang rối loạn chạy trở về từ văn phòng, chia sẻ cho mọi người tình báo động trời mình mới biết được.
"Đậu, Lâm Thanh Tuyết mất tích!" Biểu tình lớp trưởng khẩn trương nói, "Một ngày rồi vẫn chưa tìm thấy người, cha mẹ cậu ấy còn báo cảnh sát, đến trường học làm loạn, cảnh sát vừa rồi tới đây để check camera theo dõi."
Trong ban có nữ sinh bắt đầu khủng hoảng.
"Sao lại đột nhiên mất tích, đáng sợ quá huhu."
"Hôm trước tôi còn nói chuyện cùng cậu ấy."
"Sẽ không phải là bị......"
Tống Chi Văn đứng dậy, khống chế cục diện, "Hiện tại sự tình còn chưa điều tra rõ ràng, mọi người không cần quá lo sợ, cũng không cần nghe đồn bậy, bịa đặt sinh sự, chúng ta chờ lão sư thông báo."
Hắn nói xong, âm thanh thảo luận trong ban thanh cũng nhỏ xuống.
Tống Chi Văn làm đoàn ủy rất là tận chức tận trách, vô luận công việc lớn nhỏ đều sẽ quản, xử lý sự tình ổn trọng.
Sở Tích Vũ xoay người nhìn hắn một cái, trong lòng có điểm bội phục kiểu người bình tĩnh này.
Lục Huân hôm nay đi học, nhìn dáng vẻ khí sắc rất kém, vẫn luôn ghé vào trên mặt bàn ngủ.
【 đinh! 】
【 chúc mừng ngài, nhiệm vụ kích hoạt thành công! 】