Đối phương vẫn không nói chuyện, ngũ quan nam nhân tuấn mỹ, khí chất đặc biệt khiến người khác không nhịn được mà nhìn kỹ hơn.
Sở Tích Vũ lùi về phía sau, thấy không khí có chút xấu hổ, khách sáo cười nói: “Cái này là tôi tự tay làm, anh nhớ nếm thử nhé.”
Sở Tích Vũ cười rộ lên, mi mắt cong cong, môi đỏ răng trắng, trông đặc biệt rực rỡ trong ánh sáng ban mai.
Nói xong, cậu xoay người đi về phía cửa, khi đóng cửa lại, nâng mắt nhìn lên, thấy trong đình điêu khắc đã không một bóng người.
Người đàn ông kia có thể đã đi vào nhà rồi.
Thật là một người kỳ lạ.
Sở Tích Vũ trong lòng bĩu môi, ngoan ngoãn đóng cửa lại, thấy anh ta đã giúp đỡ bà ngoại nên cũng không tiện nói gì.
Ngày hôm sau là cuối tuần.
Cậu đi đến cửa hàng xe đạp duy nhất trong thị trấn để chọn một chiếc xe, vì không thể ngồi xe buýt nên cậu đành phải tìm phương tiện di chuyển khác.
“Mua xe đạp hả cháu?” Ông chủ đứng cạnh giới thiệu, “Cháu xem qua đi, xem xem chiếc xe nào phù hợp.”
“Cháu muốn mua chiếc này.” Cậu đi dạo một vòng, cuối cùng chọn một chiếc xe đạp màu trắng.
“Được đó, nhóc con cháu có mắt nhìn đấy.” Ông chủ cười nói, “Chiếc xe này là cái đắt nhất trong tiệm, nếu cháu muốn mua...... có cần thương lượng qua với người lớn trong nhà không?.”
Nhìn cậu trông nhỏ tuổi như vậy à.
Sở Tích Vũ lắc đầu, lấy ra di động, nói: “Không cần, chú, xe này bao nhiêu tiền, cháu chuyển tiền luôn.”
Cha mẹ ở phó bản này để lại cho cậu rất nhiều tiền, cậu hoàn toàn không cần lo lắng về chi phí ăn mặc.
Chuyển khoản xong, cậu dự định đi trở về nhà bằng xe đạp mới mua.
Ra khỏi cửa tiệm không xa, cậu gặp được Lâm Thanh Tuyết.
Trùng hợp vậy?
Lâm Thanh Tuyết mặc một chiếc váy hoa nhí tối màu, tóc dài đến eo, trên đầu đeo một cái kẹp tóc xinh xắn.
“Sở Tích Vũ, sao cậu lại ở đây?” Lâm Thanh Tuyết cũng thấy Sở Tích Vũ, cô đến gần, nhìn xe đạp Sở Tích Vũ, hỏi: “Về sau cậu sẽ đi học bằng xe đạp hả?”
Sở Tích Vũ gật gật đầu.
“Cậu rất thông minh nha.”
Sở Tích Vũ cảm thẩy thật trùng hợp, ở chỗ này cũng có thể gặp được Lâm Thanh Tuyết, nói: “Nhà cậu ở gần đây sao?”
“Ừm, ở ngõ nhỏ đằng kia.” Lâm Thanh Tuyết chỉ một phương hướng, do dự mà nhìn Sở Tích Vũ, thần sắc còn có chút hoảng loạn, “Cậu trở về có nói sự tình đêm qua cho người nhà không?”
“Có.” Sở Tích Vũ nghĩ nghĩ, lấy ra vòng ngọc bà ngoại đưa, thoải mái cho cô xem qua, “Sau khi trở về, bà ngoại cho tớ cái này, nói là có thể bảo vệ an toàn cho tớ.”
Lúc cậu nói chuyện, trong lòng luôn có chút ấm áp, có thể là tác dụng của tâm lý, vòng cổ này đem đến cho cậu rất nhiều cảm giác an toàn.
“Thật hâm mộ cậu.” Lâm Thanh Tuyết biểu tình trầm xuống, cô nhìn xe đạp màu trắng của Sở Tích Vũ, nói: “Hôm qua về nhà tớ có kể cho mẹ, nhưng mẹ tớ nói do tớ đi chơi muộn ở bên ngoài, hoa mắt nhìn nhầm...... cả đêm hôm qua tớ ngủ không ngon chút nào.”
Sở Tích Vũ có thể hiểu được cảm giác này, rất nhiều cha mẹ ở Trung Quốc đều như vậy, bất luận con mình gặp được việc gì ở bên ngoài, trước tiên bọn họ sẽ nghĩ vấn đề nằm ở đứa trẻ, sau đó bảo con mình phải tự giải quyết vấn đề của mình, phải tự mình ngăn chặn nguyên nhân khiến mọi chuyện phát sinh.
“Sở Tích Vũ, cậu nói......” Lâm Thanh Tuyết mắt hạnh có chút âm u, sắc mặt cũng tiều tụy, nói, “Tớ cảm giác hiện tại đầu óc rất hỗn loạn, ngày hôm qua chúng ta đụng đến...... Thật sự là quỷ sao?”
Khẳng định là vậy rồi.
Sở Tích Vũ không tiện nói thẳng, sợ nói ra làm Lâm Thanh Tuyết càng thêm mất ngủ.
Cậu tự hỏi, khách quan mà nói, “Ngày hôm qua quả thật tớ thấy rất nhiều máu.”
“Đúng không!” Lâm Thanh Tuyết cũng cảm thấy chính mình không nhìn lầm, sau khi được khẳng định cảm xúc của cô càng thêm kích động, lẩm bẩm mà nói, “Tớ cũng khẳng định chính mình không có nhìn lầm...... Thật sự không nhìn lầm.”
Sở Tích Vũ nghĩ lại trường hợp ngày hôm qua, trong lòng cũng sẽ sợ hãi, cậu nói: “Cậu vẫn nên trở về nghỉ ngơi thật tốt trước đi, thân thể quan trọng, chúng ta không ngồi xe buýt, hẳn là sẽ không có nguy hiểm.”
“Ừm, được......” Lâm Thanh Tuyết gật đầu, sắc mặt tái nhợt, nhìn mắt Sở Tích Vũ, ở một khoảnh khắc cô cảm thấy người thân thậm chí còn không hiểu rõ cô bằng Sở Tích Vũ, người chỉ có duyên gặp cô vài lần.
Cô chỉnh lý lại cảm xúc, nói, “Tớ đi về trước, cảm ơn cậu đã an ủi, gặp lại ở trường học nhé.”
“Ừm, hẹn gặp lại.”
......
Sở Tích Vũ đi qua chợ bán thức ăn mua không ít nguyên liệu nấu ăn, đặt ở rổ phía trước xe đạp.
Cậu đạp xe qua con hẻm nhỏ, nắng hè chói chang, vạt áo trắng tung bay trong gió, ngọn tóc ướt đẫm mồ hôi, trông khá trẻ con.
“Đinh linh linh.”
Sở Tích Vũ đạp xe quay về, lại đi qua tòa cổ trạch, đây là đường duy nhất để quay về từ đường Ngô Đồng
Xe đang xuống dốc.
Sở Tích Vũ nắm chặt tay lái xe đạp, cảm nhận gió mạnh khi xe đạp xuống dốc, cậu cảm thấy khá thích, nhịn không được nhấn chuông xe vài lần.
Khi đi ngang qua gác mái của cổ trạch, vài sợi tóc bị thấm ướt mồ hôi dán vào trên trán, cậu cúi đầu hất hất tóc, muốn làm mấy sợi tóc bị dính vào trán rơi ra, nhưng làm vài lần cũng vẫn không được.
Cơ thể cậu bắt đầu lắc lư, khi đứng dậy để giữ thăng bằng, cậu vội vàng ngẩng đầu lên, vô tình thoáng thấy một bóng người đang đứng trước cửa sổ gỗ chạm khắc trên gác mái sân sau.
Lại là người đàn ông kia.
Nam nhân lẳng lặng đứng, trên khuôn mặt xuất chúng không biểu tình, rũ mắt nhìn về phía Sở Tích Vũ, khoảng cách xa như vậy, Sở Tích Vũ vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt nhìn chăm chú.
Cậu vội vàng cùng người hàng xóm này nhìn lướt qua, quay đầu lại tiếp tục nhìn thẳng phía trước, đạp xe đạp quẹo vào đầu ngõ bên trái.
Tốt xấu cũng là người từng giúp đỡ bà ngoại.
Lần sau gặp mặt có nên chào hỏi một câu không ta?
Sở Tích Vũ rối rắm trong lòng một hồi, dừng xe đạp ở sân sau nhà mình.
Bà ngoại trước sau như một mà đem chính mình nhốt ở trong phòng, Sở Tích Vũ ở dưới lầu còn thường thường nghe thấy thanh âm của lục lạc, cùng với đó là tiếng bà ngoại thì thầm niệm chú ngữ mà cậu nghe không hiểu.
Sở Tích Vũ ngồi ở trong phòng khách dưới lầu, nghe đến ngẩn ngơ.
Cậu nhịn không được dùng ý thức hỏi hệ thống: Tôi còn phải ở phó bản này bao lâu?
【 Dựa theo quy định hệ thống, trước khi kích hoạt nhiệm vụ mới, ký chủ cậu phải bảo trì trạng thái sinh hoạt bình thường ở phó bản này. 】
Sở Tích Vũ cảm thấy có chút tâm mệt, cậu dựa vào trên ghế phát ngốc một hồi, đứng dậy đi rửa tay, làm một bàn cơm trưa phong phú mà lại tinh xảo cho bà ngoại.
Trên bàn cơm chay mặn cân đối, màu sắc lẫn hương vị đều đầy đủ.
Bà ngoại hai ngày nay vẫn luôn ở trong phòng, chưa từng ra khỏi cửa, hơn nữa hành động cùng biểu cảm của bà sẽ có chút ngắt quãng chậm chạp, hơn nữa luôn quên thời gian, chẳng phân biệt ngày đêm, cái này làm cho Sở Tích Vũ có chút lo lắng.
Bà ngoại ăn thêm hai bát cơm, nói, “Lần sau đừng làm nhiều như vậy, ăn không hết, lãng phí đồ ăn.”
“Vâng.” Sở Tích Vũ gặm cánh gà, ngoan ngoãn gật đầu, “Lần sau cháu sẽ chú ý.”
“Đúng rồi bà ngoại,“ Sở Tích Vũ nhả xương gà, ăn đến mức miệng sáng bóng, “Nhà chúng ta có trồng rau không ạ?”
Chợ bán thức ăn cách khá xa, mỗi ngày đi đi lại lại cũng không phải biện pháp hay. Đất ở cổ trấn phì nhiêu, bên cạnh nhà ở đều là đồng ruộng, bà ngoại lại là người sống định cư ở đây, hẳn là sẽ có vườn rau.