Xe chậm rãi dừng lại trong gara bệnh viện, gara thỉnh thoảng có xe lui tới, ánh đèn xe chiếu rọi qua.
Sở Tích Vũ khoác áo khoác đen của Tần Kế, nhìn hoàn cảnh lạ lẫm chung quanh, nhéo nhéo ngón tay, có chút không thích ứng kịp.
Đã hơn một tháng cậu chưa thấy nhiều người như vậy.
Tần Kế mở cửa xe cho Sở Tích Vũ, ôm bờ vai cậu đi đến cửa thang máy.
Phòng bệnh Lâm Thanh Tuyết ở tầng mười, mục đích chính của buổi thăm hôm nay là hy vọng có thể thu hoạch manh mối về nhiệm vụ cuối cùng.
Tần Kế ấn tầng lầu trong thang máy, thang chậm rãi khép lại, "A Vũ, bạn học em bị thương ra sao?"
"Lúc trước cậu ấy không cẩn thận bị bắt cóc, còn bị lấy mất thận trái, chân còn gãy xương." Sở Tích Vũ hàm hồ nói, "Cũng may cậu ấy tự mình trốn ra."
"Là như vậy sao." Tần Kế cúi đầu, dùng ngữ khí đánh giá nói, "Xem ra gần đây phụ cận trường học không quá an toàn."
Sở Tích Vũ cảm thấy sầu lo của Tần Kế là dư thừa, rốt cuộc có ai càng nguy hiểm hơn hắn.
Cậu gục đầu xuống, nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng.
Mười mấy giây sau, cửa thang máy mở ra, Tần Kế nắm tay Sở Tích Vũ đi vào phòng bệnh Lâm Thanh Tuyết.
Tần Kế đứng ở cửa, buông lỏng tay Sở Tích Vũ, ý bảo tự cậu đi vào.
Hắn thiện giải nhân ý nhường ra không gian cho Sở Tích Vũ, nói: "Đi vào gặp bạn học của em đi, ta ở cửa chờ em."
Sở Tích Vũ sửng sốt, nhìn về phía Tần Kế, ban ngày Tần Kế vẫn giống như trước đây, vẫn là hàng xóm ôn nhu kiên nhẫn mà cậu biết.
Sở Tích Vũ gật đầu, xoay người đẩy cửa phòng bệnh.
Lâm Thanh Tuyết dựa vào đầu giường, má trái còn bao băng gạc, cho dù đã xảy ra chuyện hơn một tháng, trên trán của cô vẫn còn lưu lại vết thương xanh tím.
Có thể biết thương thế có bao nhiêu nghiêm trọng.
Lâm Thanh Tuyết nhìn thấy Sở Tích Vũ đến, gian nan nở nụ cười. Sắc mặt cô tái nhợt, ánh mắt ảm đạm dại ra, vẻ vui mừng trên gương mặt kia có chút đột ngột.
Nhìn ra được, mấy ngày này thật sự quá dày vò cô.
"Sao cậu đã tới rồi." Lâm Thanh Tuyết nói.
Sở Tích Vũ xách theo hoa tươi cùng trái cây đi đến mép giường, "Tôi đến thăm cậu, xin lỗi, tôi tới hơi muộn rồi."
"Mau ngồi." Lâm Thanh Tuyết lắc đầu, thanh âm khàn khàn, nói: "Khoảng thời gian này cậu đi đâu vậy, sao vẫn luôn không liên hệ được, còn tạm nghỉ học?"
"Bởi vì trong nhà có một số việc cần xử lý, cho nên xin nghỉ một đoạn thời gian." Sở Tích Vũ mơ hồ trả lời.
Hiện tại vẫn là mùa hè, Sở Tích Vũ còn mặc áo khoác màu đen, cổ áo chắn kín mít. Trên cổ cậu có không ít vệt đỏ, vì không để Lâm Thanh Tuyết nghĩ nhiều, trước khi ra cửa còn đặc biệt dùng kem chống nắng che đậy.
Cũng may trong phòng bệnh mở điều hòa, nên cậu không cảm thấy quá nóng.
Sở Tích Vũ nhìn đùi phải đang bó thạch cao, quan tâm nói, "Gần đây có khỏe không? Bác sĩ nói khi nào có thể xuất viện."
"Hẳn là tuần sau có thể xuất viện." Lâm Thanh Tuyết cúi đầu, hốc mắt ửng đỏ, "Bác sĩ dặn tớ ở nhà tĩnh dưỡng hai tháng rồi mới nên đi học tiếp."
Sở Tích Vũ gật đầu: "Cũng đúng, bồi bổ thân thể rất quan trọng."
"Dù tĩnh dưỡng tốt thì cũng đâu có ích lợi gì." Lâm Thanh Tuyết rũ mắt, môi trắng bệch, nói, "Mấy ngày nay, không một đêm nào tớ ngủ ngon, mỗi đêm đều mơ thấy ác mộng, cha mẹ trước nay không quan tâm đến tớ, tớ thậm chí đã nghĩ đến việc chết đi."
"Ngàn vạn lần đừng nghĩ như vậy, không có gì cậu không vượt qua được," Sở Tích Vũ nhíu mày, an ủi nói, "Có thể đi gặp bác sĩ tâm lý, nói không chừng sẽ có trợ giúp."
"Đã đi gặp, vô dụng." Lâm Thanh Tuyết lắc đầu: "Giờ tớ chỉ cần nhắm mắt, là sẽ nhớ đến đêm đáng sợ đó."
Sở Tích Vũ châm chước hồi lâu, mới cẩn thận dò hỏi, "Buổi tối hôm đó, cậu có thấy rõ mặt người trói mình không?"
"Không thấy rõ." Lâm Thanh Tuyết vừa nghe đến chuyện này, sẽ có biểu tình khác thường, cánh môi run run, bức thiết muốn cùng Sở Tích Vũ nói hết: "Tớ chỉ nhớ rõ là hai người đàn ông, bọn họ đánh thuốc mê, trói tớ lên xe, mổ bụng tớ trên xe...... Tớ ngủ một giấc dậy, đã có cảm giác bụng bên trái đặc biệt đau. Sau đó, bọn họ đưa tớ đến một nơi rất an tĩnh, ở đó hẳn là rất hẻo lánh, bởi vì tớ còn nghe thấy được tiếng quạ đen kêu, lúc ấy tớ thật sự rất sợ hãi, cho rằng chính mình sẽ chết đi như vậy."
Nói xong, giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt cô.
Sở Tích Vũ nghiêm túc nghe, lời Lâm Thanh Tuyết nói cùng việc nữ quỷ đã trải qua cơ hồ không sai biệt, cơ bản có thể xác định là cùng một tập thể gây án.
"Cậu có ngửi được mùi hương đặc thù không?" Sở Tích Vũ hỏi, "Ví dụ như mùi nước sát trùng."
Lâm Thanh Tuyết nghĩ nghĩ, ánh mắt ngẩn ra, như là nhớ đến cái gì, kích động nói, "Có! Nhưng không phải mùi nước sát trùng, mà giống như là...... Hương nhang."
Đã xác minh.
Họ bị mang đến cùng một địa điểm.
"Tích Vũ, cậu có tin không? Lúc ấy tớ bị bắt đi từ trong trường học. Tớ không dám quay về trường!" Thần sắc Lâm Thanh Tuyết hoảng loạn run sợ, cô tiến lên nắm chặt ống tay áo Sở Tích Vũ, "Tớ xác định, có một người nhất định là học sinh trong trường! Hơn nữa hắn còn biết rõ hành động của tớ ngày hôm đó, đến thói quen đi đường của tớ cũng nắm rõ ——"
"Hắn khẳng định ở bên cạnh chúng ta!"
Lâm Thanh Tuyết càng nói càng sợ hãi, chảy nước mắt hoảng loạn nói, "Một chút chứng cứ tớ cũng không có, nơi đó cũng không có cameras, cảnh sát căn bản không tin lời của tớ. Tớ, tớ nên làm cái gì bây giờ, cậu giúp tớ với, tớ sợ hắn sẽ lại tìm tới, rất sợ hãi ô ô, tớ thật sự rất sợ hãi......"
"Sẽ không, cậu hiện tại rất an toàn." Sở Tích Vũ an ủi, "Đừng sợ, đừng sợ."
Sở Tích Vũ đột nhiên nghĩ đến cái gì, hỏi: "Đúng rồi, ngày chúng ta cùng đi liên hoan, cũng là buổi tối trước hôm cậu mất tích, cậu ra ngoài rất lâu, lúc ấy cậu đi đâu, còn nhớ rõ không?"
"Tớ......" Lâm Thanh Tuyết cau mày, như nhớ đến sự việc không thoải mái, "Tớ nhớ bản thân uống say, được Tô Tiểu Vân đỡ đi toilet. Sau đó bị cậu ta làm ướt quần áo, còn bị đẩy mạnh vào WC nam, có người kéo tay tớ không buông, xé áo tớ......"
Sở Tích Vũ mở to con ngươi, "Cái gì?"
Thế mà đã xảy ra sự tình như vậy.
Biểu tình Lâm Thanh Tuyết thống khổ, do nhớ lại hồi ức luôn muốn quên đi.
Đột nhiên, lời còn chưa nói xong, thanh âm đẩy cửa đã đánh gãy lời cô.
Sở Tích Vũ cùng Lâm Thanh Tuyết đều nhìn qua, người ngoài cửa mặc đồng phục, trên tay cái gì cũng không có, ánh mắt mang theo bực bội cùng ngoài ý muốn.
Là Lục Huân.
"Sở Tích Vũ? Cậu không trở về trường học, thế mà lại ở đây?"
Lục Huân quay đầu lại nhìn Tần Kế đang ưu nhã ngồi trên ghế dài ngoài hành lang, Tần Kế lễ phép gật đầu với cậu ta.
Khí tràng trầm ổn đáng sợ làm bả vai Lục Huân cứng lại.
"Tôi đến thăm cậu ấy." Sở Tích Vũ trả lời, cậu thấy tiếc vì chưa nghe hết được lời Lâm Thanh Tuyết, nói, "Còn cậu thì sao?"
"Tôi cũng vậy."
Lục Huân nhìn về phía Lâm Thanh Tuyết, ánh mắt có chút phức tạp, nếu là trước kia, Lục Huân trước nay đều tỏ vẻ hờ hững.
Hôm nay thì ngược lại chủ động đến thăm cô.
Điều này rất khác thường.
Sở Tích Vũ "À" một tiếng, nhìn Lâm Thanh Tuyết, Lâm Thanh Tuyết theo bản năng siết chặt chăn, nhìn dáng vẻ là do thấy Lục Huân đến nên cảm thấy khẩn trương cùng bài xích.
Lục Huân khoanh tay đứng cạnh mép giường, hắn nhìn Lâm Thanh Tuyết, không nói chuyện.
Trong phòng bệnh, ba người đều không mở miệng nói chuyện, không khí như vậy giằng co vài phút.
Lục Huân cũng không tính ở lâu, nói với Sở Tích Vũ: "Cậu đến đây thế nào, tôi đưa cậu về cùng?"
Cậu ta mới đến chưa đầy hai phút.
Sở Tích Vũ lắc đầu nói, "Không cần."
Tần Kế chậm rãi đi đến cửa, nhẹ gõ gõ, thân hình thon dài, ăn mặc thoả đáng, nói với Sở Tích Vũ, "A Vũ, chúng ta cần phải trở về."
"Được." Sở Tích Vũ đứng lên, ngoan ngoãn tiến lên, đi qua Lục Huân, đi đến cạnh hắn.
Tần Kế mỉm cười gật đầu với mọi người, ôm lấy bả vai Sở Tích Vũ dưới cái nhìn chăm chú của hai người họ.
Lục Huân là nam nhân, tự nhiên nhìn ra được hành động mang tính biểu thị chủ quyền.
Lục Huân nhìn thân ảnh Tần Kế, nhíu mày nheo mắt, cậu ta tựa hồ rất kiêng kị Tần Kế, tạm thời không ngu xuẩn chủ động tiến lên khiêu khích.
Nhà Lục Huân là thiên sư thế gia, hắn nhiều ít cũng có thể nhìn ra Tần Kế là người hay quỷ.