Sở Tích Vũ đổi tay cầm điện thoại, nhìn đánh dấu trên bản đồ cạnh siêu thị, "Không cần, em ở siêu thị đối diện khách sạn."
Ngay sau đó Tần Kế cúp điện thoại.
Không quá năm phút, Sở Tích Vũ đã thấy xe Tần Kế đỗ ở ven đường cách đó không xa.
Sở Tích Vũ xách theo hai túi đồ, chớp chớp mắt.
Sao tìm được cậu nhanh quá vậy.
"Bảo bối." Tần Kế cầm lấy túi đồ trong tay Sở Tích Vũ, cười nhẹ, "Đi siêu thị mua cái gì?"
Sở Tích Vũ đi bên cạnh hắn, vẫn chưa nói việc vừa gặp phải, "Em mua một ít trái cây."
"Ừ." Tần Kế đặt đồ vào cốp xe, hắn ôm eo nhỏ Sở Tích Vũ, hôn một cái, cong môi, "Chúng ta trở về thôi."
"Vâng." Sở Tích Vũ bị hôn đến nắm chặt ngón tay, cậu đỏ mặt, rũ mắt không dám nhìn đôi mắt Tần Kế.
Hôm nay là ngày từ khi kết âm hôn, Sở Tích Vũ rời khỏi Tần Kế lâu nhất.
Tần Kế không hỏi nhiều về việc cậu đi thăm Lâm Thanh Tuyết hôm nay, nghĩa là hắn chấp nhận cho cậu tự mình ra ngoài.
Sở Tích Vũ không khỏi cảm thấy đây là dấu hiệu tốt.
Trở lại khách sạn.
Tần Kế liền ở phía sau gấp không chờ nổi hôn cậu, cậu chống mặt tường, bị Tần Kế bắt lấy hai tay.
"Bảo bối, ta rất nhớ em, một ngày nay đều không được thấy em." Tần Kế trầm giọng nói, lại hôn hôn mí mắt Sở Tích Vũ.
Sở Tích Vũ mê mang, bị bóng đen cao lớn của Tần Kế bao trùm.
......
Hôm sau.
Sở Tích Vũ mở mắt ra, mơ hồ lấy di động xem thời gian, hiện tại là 10 giờ trưa.
Tần Kế lại không biết đi đâu.
Sở Tích Vũ hoảng hốt ngồi dậy, nhìn chằm chằm rèm cửa cách đó không xa phát ngốc.
Cậu luôn cảm thấy có nơi nào không thích hợp.
Hai ngày này Tần Kế quá kỳ quái.
Cậu đứng dậy thay quần áo, sau đó đi xe đến bệnh viện đối diện.
Bệnh viện tràn ngập mùi nước sát trùng, cậu đi vào phòng bệnh Lâm Thanh Tuyết, thấy Tô Tiểu Vân đứng bên mép giường Lâm Thanh Tuyết rót nước, thái độ tha thiết.
"Uống nước đi, gọt trái cây cho thì cậu lại không ăn."
Cậu nghe Lâm Thanh Tuyết nói qua, từ khi cô nằm viện tới nay mỗi ngày Tô Tiểu Vân đều sẽ đến thăm, nhìn không ra giữa các cô có khúc mắc gì.
Cửa vừa mở ra, Tô Tiểu Vân quay đầu nhìn cậu, lại xoay người tiếp tục bận rộn, đưa ly nước cho Lâm Thanh Tuyết, "Cẩn thận nóng."
Lâm Thanh Tuyết nói cảm ơn, nhìn về phía Sở Tích Vũ, chào đón cậu, "Tích Vũ, mau vào ngồi."
Sở Tích Vũ gật đầu.
Tô Tiểu Vân không đau không ngứa liếc mắt nhìn cậu, nói: "Sao cậu lại đến nữa, lúc cậu ấy mới nằm viện thì chẳng thấy cậu đâu, mấy ngày nay thì đến đều như vắt tranh."
Trong giọng nói Tô Tiểu Vân mang theo tính công kích, nhưng Sở Tích Vũ cũng không nói nhiều với cô ta.
Cậu ngồi xuống ghế bên mép giường, nhìn kim truyền trên tay Lâm Thanh Tuyết, hàn huyên hỏi: "Hôm nay phải truyền máu sao?"
"Ừm." Lâm Thanh Tuyết gật gật đầu, theo bản năng nhìn về phía Tô Tiểu Vân bên cạnh, biểu tình phức tạp, lại có vẻ khẩn trương, nói, "Bác sĩ nói tớ thiếu máu, phải truyền trong hai ngày."
Sở Tích Vũ "Ừ" một tiếng, cậu dùng khoé mắt quan sát Tô Tiểu Vân.
Tô Tiểu Vân không lên tiếng, dùng nước ấm lau tay cho Lâm Thanh Tuyết xong, bưng chậu đi vào WC.
Cô mặc một chiếc váy liền thân ngắn, dáng người nóng bỏng, nhưng khi chăm sóc người khác lại rất cẩn thận.
Có lẽ là ngại sự có mặt của Sở Tích Vũ, Tô Tiểu Vân cũng không ở lâu, cô làm xong những việc đó, thì nói với Lâm Thanh Tuyết: "Nhớ uống thuốc đúng giờ, tôi đi trước."
"Được." Lâm Thanh Tuyết nhìn theo Tô Tiểu Vân rời đi.
Sở Tích Vũ vội vàng đứng dậy, cậu đi theo Tô Tiểu Vân ra ngoài hành lang, nói với theo, "Chờ một chút, tôi có lời muốn nói với cậu."
Tô Tiểu Vân lắc mông đi đường, đầu cũng không quay lại, lạnh nhạt nói, "Tôi cùng cậu không có gì để nói."
"Tôi có một số việc muốn hỏi." Sở Tích Vũ nhỏ giọng nói, "Là về Lâm Thanh Tuyết."
Bước chân Tô Tiểu Vân dừng lại, nói đến việc của Lâm Thanh Tuyết, sắc mặt cô có vẻ phá lệ khác thường.
Ở cuối hành lang, ánh sáng bên cửa sổ chiếu vào phía sau lưng cô, quang ảnh đan chéo.
Cô trầm mặc nhìn Sở Tích Vũ hồi lâu.
......
Sở Tích Vũ cùng cô đi vào một quán cà phê, cậu ngồi đối diện Tô Tiểu Vân.
Tô Tiểu Vân quấy ly cà phê, "Cậu muốn nói cái gì?"
"Tối ngày chúng ta liên hoan, Lâm Thanh Tuyết uống say, cậu đỡ cô ấy đi WC," Sở Tích Vũ nhìn Tô Tiểu Vân, "Sau đó xảy ra chuyện gì."
"Có thể phát sinh cái gì?" Tô Tiểu Vân siết chặt cái muỗng, "Tôi cũng uống say, đỡ cậu ấy vào WC xong thì đi cùng bạn trai, lúc sau xảy ra cái gì thì không nhớ rõ."
Một tháng nay Tô Tiểu Vân phá lệ quan tâm Lâm Thanh Tuyết, hơn nữa mỗi ngày đều tới chiếu cố cô, từ trong hành động nhìn ra được sự chột dạ.
"Bạn trai cậu?" Sở Tích Vũ kinh ngạc, hỏi, "Lúc trước...... Không phải cậu thích Tống Chi Văn sao?"
"Đúng thì thế nào," Tô Tiểu Vân cuốn lấy tóc bên tai, "Ai quy định có bạn trai thì không thể thích người khác? Lại không phạm pháp."
Sở Tích Vũ lại hỏi, "Vì sao cậu lại thích Tống Chi Văn, bởi vì cậu ta lớn lên đẹp?"
Tô Tiểu Vân cười nhạo một tiếng, nói: "Làm ơn, đừng dùng loại giọng thẩm vấn này với tôi. Tôi không nông cạn như vậy, cậu không biết à? Bố Tống Chi Văn là hiệu trưởng."
"......" Sở Tích Vũ uống ngụm cà phê, trở về đề tài vừa rồi, "Cậu thật sự không nhớ rõ buổi tối đó đã xảy ra cái gì?"
"Ừ." Tô Tiểu Vân đặt tay xuống, gật đầu, "Tôi lừa cậu làm gì."
"Chỉ là Lâm Thanh Tuyết nói, ngày đó cậu ấy bị người làm ướt quần áo, còn bị khóa vào WC nam."
Tô Tiểu Vân: "Cho nên."
Sở Tích Vũ chậm rãi nói, "Lúc ấy WC nam còn đang tu sửa, lúc bị nhốt là vào đêm khuya. Cậu đã làm những việc này, đều không nhớ rõ?"
Tô Tiểu Vân nhíu mày, lông mi run rẩy bại lộ nội tâm, "Cậu nói bậy gì đó? Tôi thừa nhận, tôi đã làm ướt quần áo cậu ấy, nhưng tôi chỉ đang đùa giỡn, việc lúc sau đều không phải do tôi làm."
Sở Tích Vũ: "Nếu có người cũng đối xử như vậy với cậu, cậu cũng sẽ cảm thấy là đang trêu đùa sao?"
Tô Tiểu Vân rũ mắt, mím chặt môi không nói nữa, cô cầm lấy ví tiền chuẩn bị đứng dậy đi.
"Cậu ấy bị xâm hại, cậu biết không."
Sở Tích Vũ chọn phòng riêng, cho nên mới dám trực tiếp nói ra sự thật như vậy.
Thân hình Tô Tiểu Vân cứng đờ, nắm chặt quai ba lô, đáy mắt tràn đầy khiếp sợ cùng hoảng loạn, đầu vai khẽ run, "Cậu nói cái gì? Sao...... Sao có thể."
"Chính là vào buổi tối đó."
Sở Tích Vũ giương mắt nhìn chăm chú vào Tô Tiểu Vân, chỉ thấy Tô Tiểu Vân ngẩn người, cứng đờ lại ngồi xuống.
"Ngày đó buổi tối có người vào WC nam, cởi quần áo, xâm hại cậu ấy, ngày hôm sau, lại bị người bắt cóc." Sở Tích Vũ lại nói, "Tôi tới tìm cậu, là muốn hỏi ngày đó buổi tối, cậu có thấy rõ người kia là ai không."
"Không có, tôi thật sự không có." Tô Tiểu Vân sợ tới mức thần sắc hoảng hốt, đôi mắt đẹp dữ tợn, "Tôi chỉ là muốn đùa một chút, tôi thật sự không muốn hại cậu ấy!"
Sở Tích Vũ nhắc nhở, "Cậu lại ngẫm lại, lúc ấy tầng 3 cũng chỉ có chúng ta. Hơn nữa, chỉ có cậu, Lục Huân cùng Tống Chi Văn ba người đi ra ngoài."
Tô Tiểu Vân cúi đầu, cắn môi dưới, hồi ức thật lâu, "Tôi nhớ rõ, lúc ấy Tống Chi Văn lâm thời có việc đi về trước, bạn trai tôi đến đón, tôi ra ngoài không bao lâu, thì thấy Lục Huân cũng chạy vội ra."
Sở Tích Vũ bắt lấy chi tiết, hỏi: "Thời gian Lục Huân ra từ lúc cậu đi, cách nhau bao lâu?"
"Đại khái, hai ba phút."
Hai ba phút.
Thời gian này tựa hồ có chút không khớp.
Nhưng cũng không bài trừ Lục Huân là nam nhân 1 giây.
Sở Tích Vũ lại hỏi: "Vậy cậu xác định Tống Chi Văn rời đi không?"
"Ừ, tôi đứng ở cửa sổ trên lầu nhìn thấy xe đón cậu ấy đi."
Sở Tích Vũ ninh chặt mày, manh mối đều chỉ hướng về phía Lục Huân.
Tô Tiểu Vân nhược thanh hỏi: "Là...... Có phải hay không Lục Huân làm?"
Sở Tích Vũ không trả lời.
"Chuyện của Lâm Thanh Tuyết, cậu đừng nói cho bất luận kẻ nào." Sở Tích Vũ nhắc nhở.
Bả vai Tô Tiểu Vân rõ ràng còn đang ra run, gật đầu: "Tôi đương nhiên biết, loại sự tình này ai sẽ đi nói."
Sở Tích Vũ gật đầu, cậu đứng dậy, bước nhanh rời khỏi quán cà phê.
Từ trong túi lấy ra bút máy ghi âm màu bạc.
Bên trong ghi lại cuộc đối thoại vừa rồi.
......
Trở lại bệnh viện, cậu lại gọi cho Lục Huân.
Chờ đợi năm sáu giây, Lục Huân rất nhanh nhận máy.
"Alo, Sở Tích Tích? Hiếm thấy thật, cậu lại chủ động gọi điện thoại cho tôi."
Sở Tích Vũ nghe ngữ khí Lục Huân cà lơ phất phơ, rũ mắt, đi thẳng vào vấn đề, "Tối liên hoan, cậu đi đâu?"
"Tôi nói rồi, tôi uống say, đi lên sân thượng hút thuốc." Trong giọng nói Lục Huân mang theo bực bội, "Cậu hỏi cái này để làm gì?"
Sở Tích Vũ: "Cậu đi WC phải không."
Lục Huân trầm mặc vài giây, "...... Ai nói cho cậu, có phải Lâm Thanh Tuyết hay không."
"Cậu đừng hỏi là ai nói," Sở Tích Vũ ngồi trên ghế bệnh viện, "Mau trả lời vấn đề tôi hỏi trước đã."
"Đúng vậy." Lúc này Lục Huân mới thừa nhận, "Cậu ta nói đều là thật, nhưng lúc ấy tôi uống say."