Đám Quái Vật Mơ Ước Tôi - Đào Sinh Pi

Chương 9



Sở Tích Vũ vội vàng đỡ vách tường tiểu tâm bò xuống, kinh hoảng thất thố mà nhìn quanh một vòng, đây là một tòa cổ mộ, ánh sáng hắc ám âm trầm, trên vách tường bốn phía treo kỳ dị hoàng phù, dây treo lục lạc màu đỏ thẫm quấn quanh cổ mộ.

Thỉnh thoảng có chất lỏng màu đỏ không rõ là gì chậm rãi chảy xuống theo vách tường.

Bốn phía có rất nhiều rương gỗ đàn màu đỏ, nắp rương đều đã được mở ra, bên trong chất đầy châu báu vàng bạc, bên trong mộ có bố cục rắc rối phức tạp, hẳn là người làm ra đã đầu tư rất nhiều vào nội thất, từ vách tường tinh mỹ đến đồ vật xa hoa đến cực điểm đủ để nhìn ra được sự tôn kính cùng coi trọng của kiến mộ giả đối người đã chết. ngôn tình hay

Sao cậu lại ở chỗ này?

Cậu nhớ rõ mình đang trong rừng cơ mà.

Sở Tích Vũ sợ tới mức ánh mắt phát run, cậu ở trong quang cảnh âm u cẩn thận đi vài bước, cầm một cây đèn cầy đỏ ở trên vách tường, dùng để chiếu sáng.

Cậu thử tìm kiếm đường ra, phát hiện trong mộ có rất nhiều cửa đá, nhưng chỉ có một cửa đá là không khóa, như là riêng vì Sở Tích Vũ mà mở, chỉ dẫn cậu đi ra ngoài.

Sở Tích Vũ khẩn trương đi vào trong thông đạo hẹp hòi, đường đi bên ngoài cửa đá đều được treo đèn cầy đỏ, ánh nến đong đưa, quang ảnh đỏ tươi đến quỷ dị.

Cậu liếc mắt nhìn nến đỏ hai bên, trong lòng càng thêm cảm thấy kỳ quái, nến đỏ chỗ này thế mà đều là có đôi có cặp.

Người chết mộ địa...... Như thế nào khắp nơi đều là đèn cầy đỏ.

Sở Tích Vũ không khỏi nện bước nhanh hơn, trong thông đạo yên tĩnh chỉ nghe được tiếng bước chân của cậu, càng đi ra ngoài, cậu càng không khỏi cảm giác càng lạnh.

Rốt cuộc, cậu tìm được cửa lớn của cổ mộ, bên ngoài ánh trăng nhạt nhẽo xuyên thấu qua cửa chiếu trên mặt đất, cậu giống như là thấy được hy vọng, hít một hơi, bước nhanh chạy ra ngoài cửa.

Khi cậu chạy, kéo theo một trận gió âm lãnh, làm rung lục lạc trên vách tường, lục lạc đong đưa, phát ra tiếng vang thanh lãn.

“Đinh linh linh.”

...

Sở Tích Vũ trên đường trở về còn thuận lợi hơn khi đến, cậu đi không đến năm phút đã thuận lợi đi ra cánh rừng.

Vừa đến ven đường cánh rừng, liền có một chiếc xe taxi đi đến.

Cậu vẫy xe taxi nói muốn đi tới đường nhỏ cạnh nhà, trong lòng vừa sợ vừa thấy kỳ quái, dưới tiền đề đã phát sinh sự tình quỷ dị thế nhưng cậu đi không đến nửa giờ đã về đến nhà.

Quá kỳ quái.

Sở Tích Vũ nện bước nhanh hơn, khi đi qua cỏ lau, váy đỏ nữ nhân vẫn luôn ngóng trông cậu khiếp đảm mà vẫy tay với cậu.

“Xinh đẹp đệ đệ, thế nào, có tìm được manh mối gì không?”

Sở Tích Vũ lắc lắc đầu, nhíu mày có vẻ có chút lo lắng sốt ruột.

Manh mối không tìm được.

Nhưng lại gặp được không ít việc lạ.

“Ô ô ô không có việc gì, chị biết là rất khó tìm.” Váy đỏ nữ nhân nói, “Hôm nay em đã làm rất tốt rồi, ngày mai tiếp tục cố lên được không ô ô.”

Sở Tích Vũ gật gật đầu, cậu ủ rũ cụp đuôi mà về đến nhà.



Dưới lầu vẫn như cũ không có một bóng người, giờ này bà ngoại đã lên lầu ngủ.

Sau khi tắm rửa thoải mái, cậu xoa tóc ướt từ trong phòng tắm đi ra, tay chân nhẹ nhàng đi trên hành lang, sợ làm ồn đến bà ngoại nghỉ ngơi.

Đột nhiên, cửa phòng bà ngoại ở đối diện đang đóng chặt “Rầm” một tiếng bị đẩy ra, Sở Tích Vũ cả kinh, quay đầu lại nhìn qua, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy toàn cảnh phòng bà sau khi mở ra.

Chỉ thấy bên trong dán đầy hoàng phù khác nhau, đối diện cửa bày một dàn tế bằng gỗ đỏ, trên đài bày thần tượng Sở Tích Vũ chưa thấy qua, hoàng phù vờn quanh lục lạc giống cái Sở Tích Vũ gặp trong cổ mộ.

“Không có khả năng...... Sao có thể, hắn thế nhưng muốn kết âm thân...... Trăm năm qua đều không phát sinh loại sự tình này......”

Bà ngoại rũ đầu, dùng khăn trùm tràn đầy hoa văn dị tộc bao lên đầu đầy tóc bạc, không ngừng lẩm bẩm.

Bà ngoại có vẻ hoảng sợ hoảng loạn, Sở Tích Vũ lần đầu tiên thấy bà lộ ra biểu tình này.

“Bà ngoại, bà làm sao vậy?” Sở Tích Vũ vội tiến lên đỡ.

Bà ngoại cau mày, lo lắng sốt ruột nhìn về phía Sở Tích Vũ, đánh giá trụy ngọc đeo trên cổ cậu, mới miễn cưỡng yên lòng.

Trụy ngọc hoàn hảo không tổn hao gì, vậy là không quấn lên cháu ngoại bà.

“Tiểu hài tử đừng hỏi nhiều như vậy,“ bà ngoại cúi đầu, lại lạnh giọng nhắc nhở cậu: “Cháu hai ngày này đừng chạy loạn, tan học thì đi nhanh về nhà. Đừng ở trường học phụ cận chơi bời, đặc biệt là Minh hồ, ngàn vạn lần không được đi.”

Sở Tích Vũ trong lòng giật mình, thầm nghĩ xong rồi, do dự hỏi, “Minh hồ...... Làm sao vậy?”

Bà ngoại thanh âm tăng lớn: “Cháu hỏi như vậy nhiều làm gì, đừng đi là được.”

Thần sắc của bà khẩn trương mà lại ngẩn ngơ, nói xong xoay người trở về phòng, bước chân nghiêng lệch thong thả, thấp giọng lẩm bẩm tự nói: “Trời muốn đổi gió rồi......”

Sở Tích Vũ không nghe rõ bà ngoại một câu cuối cùng, cậu nhìn theo bà ngoại trở lại phòng ngủ, nội tâm hỗn độn mà mờ mịt, có cảm giác sự tình có chút không thích hợp, giống như là dấu hiệu trước bão táp, sự kiện bà ngoại nói kia rất nhanh sẽ phát sinh.

Cậu nắm chặt khăn lông trong tay, đứng ở trên hành lang hồi lâu.

......

Ban đêm, trong lúc cậu ngủ mơ mơ hồ nghe thấy vùng ngoại ô phụ cận đỉnh núi truyền đến thanh âm kèn xô na, tiếng nhạc vốn thê lãnh ai oán, tiết tấu lại bị thổi đến vui mừng vui sướng, Sở Tích Vũ bị nhiễu thật sự khó đi vào giấc ngủ.

Nhạc tấu kia thổi suốt một đêm, đến khi phía đông sáng lên mới bắt đầu dần biến mất.

Sở Tích Vũ bị làm phiền ngồi dậy, nhắm mắt lại rũ đầu, cậu buồn ngủ không chịu được, dùng chân trắng nõn đem chăn đẩy ra.

Rửa mặt xong, cậu ngồi trên ghế mây ngoài ban công phát ngốc, cúi đầu nhìn ngón áp út, trên ngón áp út có một điểm đỏ rõ ràng, cậu có thể xác định là ngày hôm qua bị đâm, nhẹ nhàng nhấn một cái còn cảm giác được có một chút đau.

Người kia...... Muốn máu của cậu làm cái gì.

Sở Tích Vũ có chút lo lắng, bà ngoại bảo cậu tạm thời không đi Minh hồ, cậu cả ngày đều ở trong nhà.

Hệ thống 1998 phát ra nhắc nhở:

【 đinh! Kiểm tra đo lường thấy phó bản đột phát cốt truyện cùng nhiệm vụ chủ tuyến sẽ ảnh hưởng lẫn nhau, đã vì ngài kéo dài thời gian nhiệm vụ. 】



【 nhiệm vụ thời gian còn lại: 4 ngày. 】

Thứ hai khi tan học, sắc trời âm trầm, như là muốn trời mưa.

Cậu mới ra cổng trường, Lục Huân kéo móc treo cặp sách của Sở Tích Vũ, nói: “Trời sắp mưa, Tích Tích, tôi đưa cậu trở về nhé.”

“Không cần, tôi đạp xe đạp trở về được.”

Lục Huân có chút lo lắng, nói: “Một lát khả năng mưa to, cậu đi thứ này nhất định sẽ bị xối thành gà rớt vào nồi canh.”

Sở Tích Vũ cuối cùng vẫn cự tuyệt ý tốt của Lục Huân, đạp xe nhanh chóng trở về nhà.

Cậu cho rằng mình có thể chạy về nhà trước khi trời mưa, nhưng không nghĩ tới cậu mới vừa đi đến đường nhỏ chỗ cổ trạch, mưa lớn đã nhanh chóng đáp lên trên người.

Hồng y nữ nhân trốn vào cỏ lau, còn không quên nhắc nhở cậu: “Đệ đệ, mưa to rồi! Nhanh đi tìm cây trú đi!”

Sở Tích Vũ từ khi đi nhà trẻ, lão sư đã nói rằng không nên trú mưa dưới cây, nếu không sẽ rất dễ bị sét đánh, không đến nửa phút, trên áo đã bị mưa xối đến ướt đẫm.

Mùa hè mưa to giàn giụa, thế tới sẽ càng thêm hung mãnh. Cậu đạp xe đạp rất khó ổn định thân mình, đành phải đẩy xe đạp đi vào trong đình viện trú mưa.

Quần áo bị mưa làm ướt lạnh như băng, Sở Tích Vũ run run, cúi đầu nắm vạt áo vắt nước, ngẩng đầu, thấy cửa sổ khắc hoa mộc bên phía trên đình viện bị đẩy ra.

Tần Kế rũ mắt nhìn về phía cậu.

Sở Tích Vũ thấy Tần Kế lạnh mặt không nói lời nào, có chút buồn bực, chủ động mở miệng nói, “Tần tiên sinh, mưa lớn quá, tôi có thể mượn chỗ này trú một lát không?”

Tần Kế lạnh mặt, chưa cho hồi đáp, trầm mặc một hồi, lại nói: “A Vũ, đã hai ngày em chưa tới xem ta.”

Tần Kế ngữ khí lạnh băng, lại mang theo một chút sâu kín oán trách chi ý.

“A?” Sở Tích Vũ không nghĩ tới Tần Kế sẽ nói lời này, cậu không biết nên nói tiếp như thế nào, suy nghĩ lý do nói: “Tôi, tôi hai ngày nây tương đối bận.”

“Phải không.” Tần Kế thần sắc âm trầm, trong giọng nói lộ ra không tin ý vị, hắn rũ mắt đánh giá cơ thể trước mắt.

Tần Kế ánh mắt u lãnh, hoạt động hạ hầu kết.

Trường học phát giáo phục chất lượng không tốt, lại mỏng lại thấu, bị mưa to xối qua đi, quần áo liền dính trên làn da, tuyết trắng trước ngực lộ rõ đến nhìn không sót gì.

Chỉ thấy gương mặt cậu dính bọt nước, toàn thân bị xối, phấn nộn cánh môi khẽ nhếch, đôi mắt mờ mịt sương mù, hình như vừa mới chạy qua, hiện tại còn đang thở dốc, dáng vẻ mê người lại đáng thương.

Ánh mắt nhu mị phiếm hơi nước, làm người nhịn không được sinh ra dục vọng yêu thương cùng muốn khi dễ.

“Tích Vũ, em sao lại để bị dính mưa ướt hết người như vậy.” Tần Kế không lại so đo lời nói vừa rồi, hắn lại mang lên thân sĩ phong độ, nóng bỏng quan tâm nói: “Lên lầu đi, bên ngoài lạnh lẽo.”

“Không cần không cần,“ Sở Tích Vũ vẫy vẫy tay, theo bản năng kéo kéo áo dính trước người, “Tôi ở chỗ này một hồi thì tốt rồi, chờ mưa nhỏ tôi sẽ trở về.”

Động tác lơ đãng của cậu bị ánh mắt nhạy bén bắt giữ, Tần Kế chỉ thấy ngón tay trắng nõn kém một chút, là có thể chạm vào phấn nộn mê người......

Tần Kế ánh mắt tiệm thâm, nhẹ giọng khuyên nhủ: “Quần áo em đều ướt hết rồi, đi lên đổi quần áo đi, bằng không sẽ dễ cảm lạnh. Bị cảm phải uống thuốc, em không phải đã nói sợ nhất uống thuốc sao?”

Sở Tích Vũ do dự một hồi, vẫn là ngượng ngùng gật đầu, bên tai hồng hồng ngượng ngùng mà nói: “Vậy...... Làm phiền.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.