Dám Rung Động Vì Cậu

Chương 3



Edit: Yne

Sau khi tan học, Tô Tự thấy hơi mệt nên nằm lên giường nghỉ một lát, đang định nhắm mắt lại thì đột nhiên nghe được giọng nói không vui của Từ Triết.

“Mấy ngày nay có vẻ mày hơi lạ đấy, không giống mày tẹo nào.” Từ Triết ngồi cạnh nhíu mày liếc nhìn Tô Tự.

“Có thể là do việc học hành bận quá nên mệt thôi.” Tô Tự gác tay lên mặt, cả người trông lười biếng vô cùng.

“Rõ ràng mày thành ra như này là vì cô gái kia.” Từ Triết cầm cây bút trong tay vạch một đường lên bàn, nhướng mày nói.

“Không liên quan tới cậu ấy.” Tô Tự biết người mà Từ Triết nhắc tới là Trần Tịnh Như, giọng nói của cậu lập tức trở nên gay gắt.

“Vậy à, thế thì chắc mày sẽ không để ý tới cậu ta lâu đâu nhỉ.” Từ Triết hừ lạnh một cách khinh thường, đôi mắt như có tia sáng đen tối lóe lên.

“Tất nhiên.”

“Thế thì tốt, nếu không thì tao đã uổng công tìm người dạy dỗ cậu ta rồi.” Từ Triết ngồi thẳng lưng lên, không nhìn về phía Tô Tự nữa.

“Ý mày là sao?” Tô Tự nghe Từ Triết nói xong thì lập tức lao xuống từ trên giường, bước một bước dài tới cạnh cậu ta, nắm cổ áo cậu ta kéo lên.

“Ý của tao á? Tô Tự, không phải mày nói là mày không để ý tới cậu ta sao? Sao thế? Khẩu thị tâm phi à?” Từ Triết cũng không yếu thế mà hất tay Tô Tự ra, đứng lên đối mặt với cậu.

“Mày, thật sự gọi người tới dạy dỗ cậu ấy đấy à?” So với việc trả lời câu hỏi của Từ Triết thì Tô Tự càng muốn biết điều này hơn, cậu muốn nhanh chóng có được đáp án.

“Nếu không thì sao.” Từ Triết cười đắc ý, cậu ta hơi nghiêng đầu nhìn Tô Tự.

“Đợi về rồi tao tính sổ với mày.”

Tô Tự không nhịn được mà nắm chặt nắm tay, nhưng chỉ có thể nhịn xuống.

Sau đó cậu lập tức chạy ra khỏi phòng ngủ.

Hiện tại cậu muốn nhìn thấy Trần Tịnh Như.

Nếu cậu nhớ không nhầm thì hôm nay lớp cô có tiết bóng chuyền.

Đợi tới khi Tô Tự chạy tới sân bóng chuyền thì Trần Tịnh Như đang bị mấy nữ sinh vây quanh trong góc sân.

Tô Tự tưởng tượng tới cảnh Trần Tịnh Như bị mấy người đó bắt nạt thì không kịp suy nghĩ đã kêu lên “Trần Tịnh Như”, rồi nhanh chóng chạy tới chỗ của cô.

“Tô Tự?” Trần Tịnh Như xuyên qua mấy người nữ sinh nhìn về phía Tô Tự đang điên cuồng chạy tới chỗ cô.

Cậu ta tới đây làm gì?

“Mấy cậu, là chọn tự mình rời đi hay là đợi tôi bắt các cậu phải rời đi.” Sắc mặt Tô Tự lúc này trắng bệch, nói về phía mấy người nữ sinh quay xung quanh Trần Tịnh Như.

Mấy nữ sinh nhìn Tô Tự vừa tới nơi chưa kịp chào hỏi gì thì đã nói mấy câu uy hiếp thì nhìn nhau với vẻ khó hiểu, hoàn toàn không hiểu cậu đang nói cái gì.

Tô Tự thấy mấy người kia không trả lời thì lại cho rằng họ không muốn rời đi.

Cậu đi tới trước mặt Trần Tịnh Như, xoay người lại, bảo vệ cô ở sau lưng mình.

“Nếu các cậu còn băn khoăn về việc phải giải thích như thế nào với Từ Triết thì tôi sẽ nói rõ với cậu ta. Hiện tại các cậu có thể đi được rồi, tôi tuyệt đối sẽ không để các cậu đụng tới Trần Tịnh Như dù chỉ một chút đâu.”

Giọng nói của Tô Tự vô cùng bình tĩnh, đôi mắt cũng hiện ra sự kiên quyết.

“Đợi một chút, cậu đang nói cái gì vậy, Từ Triết là ai? Bắt nạt ai chứ? Bọn tôi chỉ đang chơi thôi mà.” Trần Tịnh Như bị mấy câu nói ‘ngầu lòi’ bất thình lình của Tô Tự làm cho mơ hồ, cô không nhịn được mà lên tiếng.

“Hả? Không phải các cậu ấy nghe theo lời Từ Triết tới bắt nạt cậu à?” Tô Tự quay đầu lại, vẻ mặt so với Trần Tịnh Như còn mê mang hơn.

“Cậu cho là mấy cậu ấy tới đánh tôi à?” Trần Tịnh Như bị Tô Tự “không ra làm sao” này chọc tới mức bật cười bất đắc dĩ.

“…” Tô Tự lập tức cứng họng không nói nên lời, thật mất mặt.

“Cho nên cậu mới lo lắng chạy tới đây đấy à, cậu là đang lo cho sự an toàn của tôi hả?” Trần Tịnh Như cất lại hết ý cười của cô vào mắt, dùng vẻ mặt nghiêm túc hỏi Tô Tự.

“Chuyện đó, vậy mọi người chơi vui nhé, làm phiền rồi.” Tô Tự cảm thấy sự hiện diện của cậu cực kỳ xấu hổ, chỉ đành miễn cưỡng mím môi, tự mình đi ra ngoài.

Trần Tịnh Như mặc dù không giữ Tô Tự, nhưng lại như đang suy nghĩ gì đó mà nhìn chằm chằm vào bóng lưng của cậu cho tới khi cậu biến mất.

Có lẽ, cậu ta cũng không hư hỏng như cô nghĩ.

Mấy ngày sau đó, Tô Tự không còn liên tục tới tìm Trần Tịnh Như nữa.

Đây vốn là chuyện hết sức bình thường, nhưng Trần Tịnh Như lại cảm thấy việc này có hơi kì lạ.

Trần Tịnh Như chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày cô lại vô tình nhớ tới cậu.

Cô bắt đầu thấy tò mò, lúc trước tại sao cậu lại luôn cố ý lấy lòng cô, cũng thử liệt kê ra một đống lý do.

Có lẽ là do tâm tính con người là một thứ gì đó thần kỳ tới mức ngay cả khoa học cũng không thể giải thích được.

Bạn vĩnh viễn cũng không thể biết được, ai đó sẽ thay đổi vào lúc nào.

“Cậu nghĩ cái gì thế, sách cũng cầm ngược luôn rồi.” Chu Linh ghé sát mặt vào Trần Tịnh Như, nhỏ giọng nhắc nhở.

“Không nghĩ gì cả.” Trần Tịnh Như bị Chu Linh dọa, vội vàng đặt sách lên bàn, vẻ mặt cũng mất tự nhiên.

“Ô~ là vậy à? Ui, Tô Tự sao lại tới nữa thế này?” Hiếm khi nhìn thấy bộ dạng hốt hoảng của Trần Tịnh Như, Chu Linh thầm nở nụ cười xấu xa, lại bắt đầu trêu chọc cô.

“Đâu?” Trần Tịnh Như vừa nghe tới là Tô Tự đến thì lập tức nhìn ngó xung quanh, muốn nhìn thấy được bóng dáng của cậu giống như là để “kiểm chứng”.

Còn chưa đợi Trần Tịnh Như nhìn hết đám nam sinh trong phòng học thì Chu Linh đã không nhịn được cười mà đẩy cánh tay của cô một cái: “Tớ lừa cậu ấy mà, xem cậu căng thẳng tới mức nào kìa.”

“Tớ không có căng thẳng.” Trần Tịnh Như nhận ra mình bị lừa thì lập tức trả lời thật nhanh, thu hồi ánh mắt quan sát khắp phòng học của mình.

“Hửm? Tô Tự tới thật à?” Chu Linh lơ đãng liếc mắt về phía cửa thì đột nhiên ngừng lại, không còn dời mắt đi nữa.

“Lại nữa, tớ sẽ không tin cậu lần thứ hai đâu.” Trần Tịnh Như bị hố một lần nên trông vô cùng bình tĩnh, còn bày ra vẻ mặt ghét bỏ Trần Tịnh Như.

“Tớ không nói dối, lần này đúng là Tô Tự thật mà.” Cảm xúc của Chu Linh đột nhiên trở nên hốt hoảng nắm lấy cánh tay Trần Tịnh Như, cô ấy không ngờ sự kích động của mình lại bị Trần Tịnh Như nghĩ thành kỹ xảo diễn dở tệ của cô.

“Sao cậu không nói là cậu ta đang đi từ phía sau lưng của tớ tới đi, thế thì tớ…” Trần Tịnh Như vừa cong môi cười nhạt rồi quay đầu lại vừa nói, sau đó khi nhìn thấy bóng dáng sau lưng thì cô lập tức im lặng.

Trần Tịnh Như đột nhiên xoay người đứng dậy, ấp úng lên tiếng với Tô Tự đang đi về phía cô: “Sao cậu lại… tới?”

“Tôi, có việc cần cậu giúp.” Tô Tự đứng đối diện Trần Tịnh Như cũng có vẻ không được tự nhiên, cuối cùng cậu cũng nói ra được lời mình muốn nói.

“Chuyện gì?”

“Này… có thể ra ngoài rồi nói không?” Tô Tự ho một tiếng, đôi mắt liếc sang bạn học bên cạnh cô.

“Ừm, được.” Trần Tịnh Như gật đầu, sau đó cô vòng qua Chu Linh đi ra ngoài.

Tô Tự đi theo sau lưng Trần Tịnh Như ra cửa.

Có câu nói người trong cuộc u mê, người ngoài cuộc tỉnh táo, Chu Linh nhìn bóng dáng rời đi của hai người thì lập tức ngửi thấy mùi không bình thường, cô ấy nhỏ giọng nói: “Hai người các cậu cứ yên tâm, từ từ nói chuyện, tớ che cho!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.