Dám Yêu Em Không

Chương 14: Khúc dạo đầu của bản tình ca



“Khi con sóng cuộc đời ập đến

Và dòng chảy làm thuyền bạn lật

Đừng tốn nước mắt cho điều đã đi qua

Cứ nẳm ngửa trên mặt nước và thả mình trôi”

-Khuyết danh-

********

…….

…Gió thổi….

Gió cuốn lấy những chiếc lá xanh non….bay lên theo hình xoắn ốc…từng chút…từng chút một…chạm dần..chạm dần đến bầu trời trong xanh….

Tiếng chuông gió leng keng…..

Có phải em đã nghe thấy….khúc tình tự của mùa xuân….đang đến gần..bên cạnh em không ?

……..

Nó từng muốn quay lại về ngày trước.

Không còn yêu đắm đuối , không phải nuôi dưỡng lòng hận thù cũng như không phải chịu nỗi cô đơn dày xéo lấy trong tâm khảm nó mỗi khi nó bước trở về căn nhà lạnh lẽo ấy.

Nghe thật buồn làm sao.

Dù có muốn đến bao nhiêu lần nữa thì thời gian đã qua cũng không thể quay trở lại…

Nó muốn níu giữ lấy “hạnh phúc” nhưng bây giờ nó nào dám nghĩ đến hai từ đó.

Cánh cửa màu trắng…đẩy cửa ra là chỉ thấy những điều tăm tối…nó đã thấy thất vọng và tuyệt vọng, có phải không…?

À, cũng không hẳng…Ông trời đã cho nó cơ hội thứ hai , có những người xuất hiện trong cuộc đời nó để nó tìm thấy cảm giác bình yên…Liệu nó có biết món quà mà nó được trao tặng ?

Nhưng nó của bây giờ nào đâu biết điều ấy.

Mà hiện chỉ cảm thấy thật là phiền phức. Vì sao ư ?

Có ai giải thích cho nó biết sao cái tên đầu vàng hoe kia lại đứng trước cổng trường nó kia không ??? Tuy nó biết cả hai đã là một cặp , nhưng cậu ta có nhất thiết là phải lộ liễu đến thế này không ?..Không biết có lúc nào nó thấy hối hận..?Hiện giờ nó chỉ thấy hối hận khi đã chấp nhận làm bạn gái cậu ta.

Dáng người cao dong dỏng ,Vũ tựa lưng vào tường. Một tay đút túi quần , một tay cầm điện thoại thi thoảng nhìn màn hình để xem giờ nhưng đôi mắt xanh lá của cậu ta lại không ngừng nhìn quanh để kiếm ai đó , phớt lờ cả tiếng xì xào cùng những cái nhìn đầy ngưỡng mộ , thắc mắc anh chàng này học ở đâu của đám con gái xung quanh.

Chỉ là làm “bạn gài hờ” thôi mà, có nhất thiết cậu ta đến đây thực hiện nghĩa vụ của một người bạn trai nghiêm túc đến thế không?

Nó cũng đã mường tượng đến cái viễn cảnh thế nào những nhóm con gái đó cũng lên tiếng chê bai nó hay tìm nó để biết thông tin về anh chàng này. Hết Mạnh Quân rồi đến Hoàng Vũ, cái giấc mộng đẹp về một cuộc sống bình yên mà nó hằng mong ước nay còn đâu?….

Lưỡng lự một lúc , nó quyết định bước ngang qua cậu ta , coi như “bơ” luôn. Thế nào với mái tóc đen dài được bện hay bên cùng cặp kính dày sụ che mất phân nửa mặt này của nó cũng chẳng khiến cậu ta nhận ra nó được đâu. Ừ , thì nó đã chắc mẩm trong bụng mình là như thế…

“Lưu Thiên Nhi”

Chỉ ba từ mà sao lại khiến cả người nó đông cứng thế này ? Nó có nghe nhầm không ?!? Đúng là họ tên của nó mà.

Nhưng nó vẫn không hề quay đầu lại , vì bản thân nó cũng không biết nên dùng bộ mặt nào để đối diện với cái người vừa ngang nhiên dám gọi họ tên nó đầy đủ thế. Ngày mai nó đến lớp thế nào cũng có chuyện cho mà xem.

“Tôi đang gọi em đó! Sao không quay đầu lại?”

“Tôi”-”em”‘ gi nữa đây ?!? Quả nhiên một phút sơ hở là là một lần lầm lỡ của cuộc đời mà!! Sao lúc ấy nó đã không nghĩ thật kĩ , thật thông suốt trước khi đồng ý làm bạn gái hắn chứ ?!?

“Bình tĩnh…Không được để cơn giận nuối trôi lí trí , Thiên Nhi!”.Nếu không e rằng , nó chỉ sợ ở đây sẽ xảy ra án mạng mất.

Tiến đến đứng trước mắt nó , Hoàng Vũ không thể tin có một ngày Thiên Nhi lại ở gần hắn đến thế này.Mở mắt , đưa tay…đã thấy cô ấy ở kề bên. Còn nó lúc này chỉ thấy nụ cười của hắn có phần ngây ngốc , sao nó lại giao số mệnh của nó vào tay tên khờ này được nhỉ ?

“Cười gì ? Chưa nhìn thấy con gái bao giờ sao?”

“À…không có gì. Chỉ tại tôi không nghĩ em lại đồng ý nhanh đến vậy..”

“Ra cậu không thích chứ gì ? Thế thì hủy giao kèo hôm qua đi , tôi cũng không cần phải làm bạn gái cậu. Mau tránh ra để tôi đi trước.”

“Ấy ấy…Tôi chỉ là hạnh phúc quá mà thôi. Đừng nổi nóng như thế mà..”

Cái nắm tay siết chặt lấy cổ tay nó kéo nó dừng lại , quay lại nhìn người đằng sau. Nhìn gương mặt cậu ta rạng rỡ , nụ cười tươi tắn có phần thành thực khiến nó trầm ngâm suy nghĩ : cậu ta…vui đến thế sao ? Quen với một người vừa lạnh lùng , vừa tẻ nhạt , lại chỉ biết đến chuyện trả thù như nó cũng làm cậu ta sung sướng đến thế kia ư ?

Không ngờ một người như nó…cũng có thể đem lại thứ gọi là “hạnh phúc” đến cho người khác..Cứ ngỡ..là…không ai cần nó chứ…?…

Đôi mắt vô hồn nhìn xa xăm, cái vỏ bọc lạnh lùng vô hình ngăn cách nó và Hoàng Vũ khiến hắn có chút đau đớn. Cô ấy lại nghĩ linh tinh nữa rồi , nhưng dù hắn có nói gì thì cô ấy cũng chưa chắc sẽ dễ dàng mở lòng với hắn đâu..Nhưng không sao , hắn sẽ cố gắng , từng chút từng chút một….để được nhìn thấy nụ cười trước kia của cô ấy….dù có phải chờ bao lâu thì hắn cũng chờ được…

Bản thân đã viết trước cho mình bản tình ca buồn..và cái kết của nó cũng sẽ có không ít đau đớn….Dẫu vậy chỉ cần mỗi ngày được ở bên cạnh Thiên Nhi , trao cho cô ấy chút ít hạnh phúc mà hắn có thể , hắn cũng cam tâm mãn nguyện , như vậy đã là hạnh phúc viên mãn nhất đối với hắn rồi…

Đưa tay lên muốn chạm lên gương mặt nhỏ bé ấy , nhưng hắn đột nhiên khựng lại. Lí trí kéo lấy cảm xúc , hắn đưa tay lên xoa xoa đầu nó:

“Em yên tâm. Tôi sẽ không làm gì quá đáng với em đâu , em cũng đừng quá lo lắng. Em tạo ra cái vỏ bọc lạnh lùng ấy chỉ vì không muốn ai tiếp cận gần em , để bản thân mình không chịu tổn thương xưa cũ lặp lại…Sao em không thử…tin tưởng ai đó một lần nữa ? Có những người đột nhiên xuất hiện trong cuộc đời em , em nghĩ nó chỉ là tình cờ thôi sao ? Họ bước vào cuộc đời em là đều có ý nghĩa riêng ẩn khuất, em phải tự tìm hiểu, rõ chưa cô bé ?”

Nắm lấy tay nó đặt trước ngực mình , Hoàng Vũ mỉm cười , cái nhìn ân cần , dịu dàng đến lạ cùng giọng nói nhẹ nhàng như gió thoảng qua nhưng lại như đánh trúng vào điểm yếu trong trái tim bé bỏng của nó…Nó rất muốn , rất muốn được nghe lấy hai chữ ” tin tưởng” một lần nữa , để nó biết…vẫn có người để nó dựa vào…để nó biết nó không còn cô đơn…

Hơi ấm từ tay Hoàng Vũ truyền vào tay nó giống như khi người ta đặt một ngọn lửa trước trái tim băng trong lòng nó, từ từ làm tan lớp băng lạnh lẽo ấy..dù chỉ một chút , nhưng nó đã cảm nhận được chút tia lửa ấm áp ấy..tuy nó không muốn phải thừa nhận…

“Hôm nay anh nói văn vẻ nhỉ ? Tuy có hơi “sến” một chút…nhưng…….cám ơn anh…”

Không hiểu sao hai chữ “cám ơn” ấy lại vuột khỏi miệng nó một cách tự nhiên như thế. Nếu nó có quyển nhật kí “Những điều xấu hổ nhất đã làm trong đời” thì chắc chắn nó sẽ ghi lại việc này…lại còn trước mặt kẻ nó (có thể là đã từng nhưng cũng vẫn chưa hết hoàn toàn) ghét nhất…

Đôi mắt đỏ hoe nhưng gương mặt thì vẫn không lộ ra chút cảm cảm xúc nào, Hoàng Vũ có chút thất vọng.

Quả đúng là siêu cấp lạnh lùng! Cứ nghĩ cô ấy sẽ để lộ ra một chút vẻ yếu đuối của mình nhưng còn khó hơn những gì hắn nghĩ. Cứ chờ đến ngày tự hắn sẽ gỡ cô ấy ra khỏi cái vỏ bọc ấy đi..liệu tôi sẽ được nhìn thấy nụ cười của em chứ ?

Nhưng bây giờ đối với hắn , được như thế này đã là quá đủ rồi….

“Mà tôi là “em” của anh hồi nào ?? Đổi lại bình thường ngay đi!”

Nó lại phản ứng bình thường như chưa hề có chuyện gì xảy ra, quả nhiên nó rất biết lấy lại phản xạ của mình trở về bình thường rất tốt (trừ một số lúc nó đang trong tâm trạng cực kì không tốt).

“Tôi hơn em một tuổi mà. Không gọi vậy thì là gì ? Dù gì đằng nào không phải chúng ta đang quen nhau sao ?”

“Tôi không tin !!! Anh lại đang muốn lừa gạt tôi phải không ?!?”

“Đây là chứng minh thư của tôi , em xem đi..Đã lạnh lùng lại còn bướng bỉnh nữa , nhưng tôi vẫn thấy em dễ thương đó,”

“Anh..anh…”

Liếc nhìn giờ trên điện thoại , anh ta có hơi ngạc nhiên , liền nắm lấy tay nó kéo đi khi không để nó kịp phản ứng. Cho nó rút lại những suy nghĩ lúc nãy!! Cứ tưởng cậu ta khác với kiểu người mà nó nghĩ lúc đầu nhưng thực chất là chỉ lợi dụng thời cơ để sờ tay nó đây:

“Muộn giờ rồi ! Nếu không nhanh lên chúng ta sẽ bị muộn làm ở chỗ quán ấy đó! ”

“Nhưng..có nhất thiết là anh phải nắm tay tôi thế này không ?!? Mau bỏ tay tôi ra đi!!!”- Nó giãy nảy lên như cá giãy đành đạch trên bờ vậy, vừa chạy vừa nhăn nhó đến là tội nghiệp.

“Em không biết à ? Anh chủ quán ở đấy chỉ cần hơi trễ một tí là anh ta đã bắt đầu càu nhàu , bật bài “giảng đạo” lên rồi!..Thế nên đó là lí do bọn tôi gọi ông ấy là ” ông cụ non” đấy!..Mà hơn thế chân em ngắn vậy đi bộ đến đó cũng không kịp đâu! ”

“Ít nhất thì tôi đâu không thường xuyên đi muộn như anh!”

“Ồ..hóa ra em cũng chịu khó để ý đến tôi nhỉ ?..Giờ thì tôi biết rồi nhé!”

“Anh..anh..”

Không hiểu sao , cứ ở gần Hoàng Vũ nó chỉ cảm thấy như muốn tức điên lên. Thật đấy , cậu ta như có sức hút nào đó khiến nó bộc lộ được con người thật của mình…Nhìn sơ qua thì Hoàng Vũ có vóc dáng nhanh nhẹn , hoạt bát , tuy gương mặt cũng “tạm ổn”, nụ cười nhìn có phần ngố ngố và tính cách thì “tưng tửng” đến độ khó nắm bắt (theo nó nghĩ nhưng cũng có mắt thẩm mĩ ghê -- -)….Ở cậu ta cứ như có một nguồn năng lượng luôn căng tràn, nếu đã tiếp xúc một lần rồi thì bất cứ cô gái nào cũng không cưỡng lại nổi được cậu ta đâu…

Đương nhiên , nó nằm trong nửa ở giữa, tức là không yêu cũng chả ghét hắn ta rồi…Một cánh đồng hoa hướng dường đột nhiên xuất hiện phía sau Hoàng Vũ, thoảng qua tâm trí nó..Nhìn cậu ta vui cứ như cậu bé con bắt được kẹo vậy…

…….

Cả hai người chuyện trò “vui vẻ” (gần như là vậy) , không hề biết ở đằng sau là hai người con trai đã vô tình , âm thầm theo dõi từ khi bước ra khỏi cổng trường , gương mặt hơi tím tái……

……………..

“Oái…thằng..thằng nhóc này..cậu…”

Khuôn mặt Khánh Vĩ sững lại lại trước những gì xảy ra trước mắt hắn, quay ra nhìn chòng chọc vào người hắn vừa gọi là thằng nhóc đã (cố tình) làm đổ ly rượu trên tay lên bộ vest hắn đang mặc. Nhưng cái luồng sát khí bao quanh người Thiên Nhân lại còn đáng sợ hơn cả những ngày trước . Chỉ một cái liếc xéo của nó thôi cũng đủ khiến hắn cứng họng , không thốt nên lời , nhưng vẫn mỉm cười nhẹ nhàng quay ra xin lỗi khách nữ ngồi xung quanh và Khánh Vĩ:

“Xi

n lỗi mọi người..tôi lỡ tay đổ mất cốc rượu lên người Khánh Vĩ…Trong khi đợi cậu ta đi thay đồ , mọi người có thể qua bàn tôi ngồi , chúng ta cùng nói chuyện…được không?”

Đôi mắt liếc xéo sang Khánh Vĩ , nụ cười mỉm nhưng có phần chế giễu. “Khánh Vĩ! Đây là món quà trả đủa của tôi dành cho anh sau những gì anh đã làm với tôi buổi trước , chắc hẳn anh phải kinh ngạc và giận dữ lắm nhỉ ?”

Đừng quên, nó đã từng cướp khách của Thành Duy một cách ngoạn mục, nên đừng nghĩ lần này khách của Khánh Vĩ lại thoát khỏi tay nó dễ dàng đến thế!

Host club không chỉ là nơi phục vụ cho các khách giới thượng lựu mà còn không khác gì một trấn đấu cân đo trí óc , chỉ cần có lắm mưu nhiều kế thì có thể dễ dàng sinh tồn ở đây , thậm chí là còn được trọng dụng. Đây là cái phương châm mà anh cũng đã và đang sử dụng phải không? Tôi thừa biết con người anh từ lúc đó rồi mà.

Tuy giận lắm nhưng Khánh Vĩ cũng cố nuốt trôi cơn tức ấy , nhẹ nhàng đáp lại với khách:

“Tôi xin lỗi, giờ tôi phải vào thay bộ quần áo ướt nhẹp này , nếu không sẽ khiến các em khó chịu mất . Nếu mọi người có thể đợi tôi thì đợi , không thì có thể sang bàn cậu ta chờ tôi quay lại cũng được. Vậy xin phép tôi đi trước nhé!”

Lại cái nụ cười kiểu lãng tử này…nó ghét cay ghét đắng..Anh có thể dễ dàng tàn nhẫn bỏ rơi người yêu thương anh hết lòng , nhưng lại cười tươi hớn bên những người con gái khác…Có khác nào ong bướm bay đi tìm hút một bông hoa khác khi đã hút no , hút chán ở bông hoa này đâu?

Nhưng không sao , mọi chuyện chỉ còn là dĩ vàng mà thôi.Những gì về hắn , nó quyết định sẽ chôn vùi hết vào quá khứ, những gì đã từng là hồi ức đẹp trong nó thì nó vẫn se gìn giữ..Giờ nó đã lấy lại 100…à không , phải 120% độ tự tin của mình để đánh bại bất cứ chiêu trò nào mà anh ta định gài bẫy nó.

“Đây mới chỉ là màn chào hỏi thôi Khánh Vĩ! Tôi vẫn còn rất nhiều kế hoạch dành cho anh nữa đấy!”

………….

Bước đến gần phòng thay đồ, Khánh Vĩ vừa đi vừa lẩm bẩm chửi.

“Mẹ kiếp !! Thằng nhãi đó là gì mà dám ngang nhiên cướp khách của mình!! Đã vậy lại còn tỏ cái vẻ chế giễu…Thiên Nhân!! Cái ánh mắt đó..rốt cuộc thì mày muốn gì chứ?…”

Còn lũ con gái đó thật đúng là ngu xuẩn , chỉ mấy lời đường mật của thằng nhóc đó mà đã sáng hết mắt mũi lên mà chạy hết sang bàn đó…Nếu là cô ấy thì có lẽ sẽ không như vậy..

Bất giác hắn khựng lại, sao đột nhiên hình ảnh Thiên Nhi lại vụt thoáng qua đầu hắn chứ ?!? Hôm nay ở trường, hắn đã thấy nó cùng với Hoàng Vũ, không biết là có quan hệ gì?..Vò vò cho mái tóc rối tinh lên , hắn cố xóa hình ảnh của người đó đi :” Phải quên , phải quên!! Mọi chuyện đã qua rồi kia mà ?!?”

Đột nhiên hắn nghe thấy tiếng người nói vọng ra ở trong phòng thay đồ. Nhẹ chân tiến lại gần , hắn ngó trộm vào bên trong , hóa ra là Mạnh Quân và Hoàng Vũ. Bầu không khi có vẻ căng thẳng nên hắn cũng chẳng muốn dại gì bước vào.

[Mạnh Quân] “Cậu và Thiên Nhi có quan hệ thế nào? Không còn là bạn bè bình thường nữa đúng không ?!?”

[Hoàng Vũ đút tay vào túi quần, khẽ thở dài] “Cậu muốn biết để làm gì ? Việc này có liên quan gì đến cậu sao?”

[Mạnh Quân] “Hôm nay lúc tan học ở trường, tôi đã nhìn thấy hết. Sao đột nhiên cô ấy lại thay đổi như thế ? Có phải cậu…đã ép cô ấy làm gì phải không ?”

Ép buộc ư ? Hoàng Vũ cũng thấy mình cũng có phần quá đáng khi đã dùng cách tiết lộ thân phận của cô ấy ở quán để ép cô ấy làm bạn gái mình. Nhưng…hắn không thể , hắn không muốn buông tay cô ấy khi đã ở gần đến mức này được..

“Hoàng Vũ , cậu nghĩ tôi chơi thân với cậu bao lâu rồi mà còn không hiểu cậu. Khi tôi đã nói trúng vào cái gì thì cậu đều im lặng không trả lời tôi như thế! Rốt cuộc cậu đã ép cô ấy làm việc gì ???”

“Tôi..xin lỗi..tôi không thể nói với cậu..Cậu chỉ cần biết giờ cô ấy là bạn gái của tôi, vậy thôi.”

“Bạn gái?!? Thế là thế nào ? Thiên Nhi, cô…”. Khánh Vĩ giật mình,không biết tại sao lại có cảm giác hơi nhói nhói…

Đến lúc này đã quá sức chịu đựng của Mạnh Quân, đôi môi mím chặt. anh ta liền lao đến túm lấy cổ áo của Hoàng Vũ, đẩy cậu ta vào tường. Một người vốn bình tĩnh và lạnh nhạt như Quân lại có thể có lúc dữ dội thế này ,chính vì điều này khiến Hoàng Vũ hết sức ngạc nhiên:

“Vì cậu chơi thân với tôi bấy lâu nay nên việc gì tôi cũng có thể sẵn sàng nhường cậu. Học tập , thể thao, hoạt động hay thứ gì cậu muốn tôi có thể nhường cậu ,nhưng chỉ riêng Thiên Nhi , tôi không thể nhường cho cậu! Tốt nhất cậu nên tránh xa cô ấy đi , không người chịu đau đớn là cậu đấy!Bởi vì tôi…”

“Cậu…rốt cuộc cậu đang nói cái gì thế?”

Buông tay mình ra, Mạnh Quân ngập ngừng một lúc rồi thu hết dũng khí của mình , tuyên bố trước mắt Vũ , thậm chí còn nhắc lại từng lời từng chữ để khẳng định tình cảm của mình:

“Thiên Nhi,cô ấy..là người mà tôi thích….Đúng, tôi yêu Thiên Nhi , cô ấy là người-tôi-chọn-để-lập-hôn-ước , cậu nghe rõ rồi chứ?..Tôi đã nhắc cậu trước, nếu không buông cô ấy ra..thì chính tay tôi sẽ cướp lấy cô ấy bất cứ giá nào…dù có là hủy hoại tình bạn của chúng ta !..Trước đây tôi đã yếu đuối giấu đi tình cảm của mình không cho cậu biết vì nghĩ cậu đã bỏ cuộc, nhưng lần này thì tôi không thể đứng ngoài được nữa rồi !”

Cái gì đã khiến Mạnh Quân kiên quyết đến thế ? Vì Thiên Nhi sao?

Từng lời cậu ta nói không chỉ khiến người trong phòng sững sờ mà ngay đến cả Khánh Vĩ cũng giật mình thảng thốt , bất ngờ cũng không kém.

Đây chỉ là phần mở đầu và khởi đầu cho rất nhiều những sóng gió giữa họ , duy chỉ có Thiên Nhi ở bên ngoài không hề hay biết chuyện gì đã xảy ra trong phòng thay đồ.

Tiếng nhạc văng vẳng…em đừng sợ..cũng đừng khóc….cuộc đời dẫu bão tố nhưng anh vẫn sẽ che chở cho em…Vậy nên…

“Em yêu à, đừng khóc, em yêu đừng khóc, đừng khóc

Chỉ cần trao anh một nụ cười

Em yêu à, đừng khóc, em yêu đừng khóc, đừng khóc

Chỉ cần trao anh một nụ cười

Dù khi tất cả mọi người sẽ rời bỏ em mà đi

Khúc ca này sẽ mãi luôn bên em

(Chúng ta sẽ mãi thế bên nhau)

Dù nếu bạn bè của em sẽ rời bỏ em mà đi

Anh sẽ mãi đứng bên..”

-Lời dịch “Baby,don’t cry”-Daesung-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.