Đàn Chị, Con Gái Chị Sao Lại Giống Em?

Chương 12



Nếu có một ngày người mình yêu đứng trong gió đêm dịu dàng kiên định thông báo với mình cuộc đời này chỉ nắm tay một mình mình và giao toàn bộ tương lai cho mình thì niềm vui mừng và sung sướиɠ không thể nào nói thành lời.

Chị đồng ý a, chị đồng ý cùng em đi hết quãng đời còn lại, trải qua buồn vui của cuộc đời, đơn giản vì chị yêu em, chị yêu em, Tiểu Nhạc!

Tống Nhu nhìn gương mặt sạch sẽ thanh tú của Lương Tiểu Nhạc, nghe cô kiên định cùng thâm tình thổ lộ tiếng lòng, giờ khắc này Tống Nhu nghĩ mọi khổ đau vây kín lúc trước cùng chờ đợi cũng đáng giá — chỉ vì hạnh phúc lúc này.

“Được!” trong lòng dâng trào mãnh liệt, lời nói tự nhiên thốt ra.

“A?” Lương Tiểu Nhạc không thể tin được lỗ tai mình.

“Chị nói được, làm người yêu của em, cùng nhau trải qua vui buồn cuộc sống sau này” mặt mày Tống Nhu ẩn tình, tư thái lưu luyến.

“Thật tốt quá! Đàn chị, Tống Nhu!” Lương Tiểu Nhạc ôm Tống Nhu, đem cô ấy kéo vào lòng, thật lâu không muốn buông tay. Cô cọ cọ bên tai Tống Nhu, “Cảm ơn chị, đàn chị, cảm ơn thần linh đã chị tin tưởng em. Cảm ơn chị đem bản thân giao cho em. Em rất cao hứng, giấc mộng của em rốt cục cũng thành hiện thực” thanh âm Lương Tiểu Nhạc dần dần không ổn, lại kϊƈɦ động nên nước mắt chảy.

“Ngốc!” Tống Nhu dịu dàng thương tiếc nâng mặt Lương Tiểu Nhạc lên, nhìn dáng dấp cô ấy vui mừng quá mà khóc, kiễng chân, hôn lên đôi mắt Lương Tiểu Nhạc, hôn chặn dòng nước mắt của cô ấy, “Tiểu Nhạc, chị yêu em”

“Đàn chị” Tất cả từ ngữ đều tiêu tán trong lời nỉ non, chỉ có hai tấm lòng gắn bó với nhau, môi chỉ có thể dính sát vào nhau mới biểu lộ được niềm vui sướиɠ, tình yêu say đắm của chúng ta.

Đẹp nhất, ngọt ngào nhất chỉ có chị em mới có thể cho dư, cho dù ai nói thế nào em cũng sẽ nắm chặt tay chị.

Sau khi hai người nói rõ tâm ý, tình nống ý mật nắm tay nhau đi bộ trong tiểu khu.

“Đàn chị, thời gian chị ở nước ngoài có khỏe không, vì sao một mình mang theo Hề Hề bé con?”

Tống Nhu nghe nói ngừng lại nhìn Lương Tiểu Nhạc, dưới ánh đèn đường mờ nhạt, ánh mắt Tống Nhu thâm thúy nhưng do dự.

“Cái đó, đàn chị, nếu chị không muốn nói thì không nói, em không để ý đâu” Lương Tiểu Nhạc cho rằng mình chạm phải hồi ức mẫn cảm mà Tống Nhu không muốn nhắc tới, vội vã xua tay ý bảo Tống Nhu không cần trả lời, “Dù sao sau này em sẽ xem Hề Hề thành con gái mình”

“Tiểu Nhạc, nếu như chị nói, chị chỉ có đêm hôm đó cùng em, không thân mật người khác, Hề Hề, con bé là con gái em, em sẽ tin tưởng sao?” tâm tư phức tạp Tống Nhu mà nói ra bí mật nhiều năm qua.

“Hề Hề là con gái của em?” Lương Tiểu Nhạc không dám tin trêи đời có chuyện như vậy sao? Thế nhưng thấy thần sắc Tống Nhu chăm chú, Lương Tiểu Nhạc mỉm cười, cô tin Tống Nhu, “Em tin, chị nói cái gì em nghe theo cái đó” đứa bé kia có gương mặt tương tự mình là con gái của mình và Tống Nhu.

“Tiểu Nhạc, cảm ơn em” mắt Tống Nhu rưng rưng nước, cô không nhìn lầm cô ấy, cô ấy tin cô.

“Đàn chị…”

“Lúc chị biết mình mang thai, chị cũng không thể tin được, vì … đó quả thật là chuyện nghìn lẻ một đêm. Em nghĩ, chị trong khoảng thời gian mình không biết qua lại với một người đàn ông có đúng không, thế nhưng trừ em ra chị chưa bao giờ tiếp xúc thân mật cùng người khác, mà suy tính căn cứ theo chu kỳ thì cũng tính ra được là đêm đó. Thế nhưng chị không thể vững tin bởi vì … không có căn cứ khoa học, cho nên chị không nói cho ba mẹ, không nói cho Tiêu Tiêu biết vì chị cho rằng sẽ không ai tin tưởng. Ba mẹ chị ép hỏi ba của đứa bé là ai, chị chỉ có thể không nói gì mà chống đỡ. Thẳng đến mấy hôm trước, Tiêu Tiêu biết chuyện của chị với em, cô ấy nhìn Hề Hề lớn lên giống em như đúc mới tin lời chị nói. Thế nhưng cô ấy có chút thành kiến với em…”

“Bởi vì em cho nên chị mới có Hề Hề, thế nhưng em nhưng không thể bên cạnh chị, chăm sóc chị, chăm sóc Hề Hề, bản thân còn trốn rất xa, để chị một mình một người tha hương sinh dưỡng con gái, chuyện đau khổ như vậy phải để chị chịu đựng một mình. Xin lỗi, đàn chị” nói nói, Lương Tiểu Nhạc đã rơi nước mắt đầy mặt, mình thực sự là một tên khốn kiếp! Mình dĩ nhiên là người đã làm cho đàn chị có thai nhưng không thể bên cạnh cô ấy, cho cô ấy được làm một người mẹ, người vợ hoàn chỉnh. Không có trách nhiệm và nghĩa vụ, không chăm sóc cô ấy trong thời gian mang thai, không tự tay bế Hề Hề lúc mới sinh, không làm bạn cho tới lúc Hề Hề lớn, chứng kiến mẹ con Tống Nhu Hề Hề bình an vui vẻ!

“Tiểu Nhạc” Tống Nhu ôm lấy Lương Tiểu Nhạc đang khóc không ngừng, vuốt đầu của cô ấy, thoải mái nói, “Cũng đã là quá khứ, không cần tự trách, hiện tại chúng ta đều tốt. Mọi cực khổ trải qua để được hành phúc hôm nay”

“Dạ, hạnh phúc hôm nay, hiện tại chúng ta hạnh phúc, chúng ta cho Hề Hề một gia đình hoàn chỉnh”

“Ừm, cho Hề Hề một gia đình hoàn chỉnh. Một gia đình có em, có chị, có Hề Hề” Tống Nhu đang ôm lấy mặt Lương Tiểu Nhạc ra sức khẳng định.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.