Lão râu bạc bị chụp bất ngờ không kịp đề phòng để Bách Lý Băng nắm được huyệt mạch kéo vào sau tảng đá.
Tiêu Lĩnh Vu đảo mắt nhìn quanh không thấy bóng người liền cất bước theo sau.
Bách Lý Băng tay mặt ngấm ngầm tăng thêm công lực. Lão già lập tức cảm thấy nửa người tê dại, dù muốn đánh một đòn liều mạng cũng không được nữa.
Tiêu Lĩnh Vu nhớ tới cuộc ước hẹn ở Đoạn Hồn nhai giữa Khâu Tiểu San và Ngọc Tiêu lang quân chẳng bao lâu sẽ tới nơi, nên chàng nóng ruột vô cùng! Chàng liền giục Bách Lý Băng :
- Băng nhi! Bức bách lão lấy thuốc giải ra!
Bách Lý Băng cười đáp :
- Vị lão tiền bối này chưa nhìn thấy quan tài nên chưa sa lệ.
Nàng thò tay trái vào trong túi lấy ra một viên thuốc rồi nói tiếp :
- Đại ca! Đại ca hãy uống tạm một viên thuốc này đã.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi :
- Thuốc gì đây?
Bách Lý Băng đáp :
- Đây là thuốc giải Băng Phách châm. Dù không trúng môn, nhưng uống vào cũng chẳng có hại gì. Đại ca uống mau đi!
Tiêu Lĩnh Vu không hỏi gì nữa, bỏ vào miệng nuốt.
Bách Lý Băng lại nói :
- Đại ca hãy ngồi xuống vận khí điều dưỡng. Để tiểu muội bức bách lão lấy thuốc giải.
Tiêu Lĩnh Vu theo lời ngồi xếp bằng vận khí điều trị.
Bách Lý Băng lại lấy trong túi Băng Phách châm ra đâm vào vai lão râu bạc hai mũi và nói :
- Trong mình lão có độc châm rồi. Nếu lão không đưa thuốc giải thì ta cũng tự tìm lấy được.
Lão râu bạc hỏi :
- Nếu lão giao thuốc giải thì sao?
Bách Lý Băng đáp :
- Thế là một cuộc trao đổi sinh mạng. Lão cứu trị cho đại ca ta, thì ta cũng đưa thuốc giải cho lão trị độc châm rồi buông tha lão.
Lão râu bạc nói :
- Đừng nói lão phu đã già nua mà cả đứa con nít lên ba cũng chẳng thể tin lời cô nương được.
Bách Lý Băng hỏi :
- Tại sao vậy?
Lão râu bạc hỏi lại :
- Khi lão phu thoát hiểm ra đi rồi báo động cho người đến thì liệu hai vị có ra khỏi hang núi này được không?
Bách Lý Băng đáp :
- Ta đã bảo tha lão là ta tha, quyết chẳng sai lời. Chỉ cần lão giao thuốc giải ra là xong.
Lão râu bạc nói :
- Những lời của phụ nữ làm sao mà tin được?
Bách Lý Băng cười lạt hỏi :
- Được rồi! Lão không tin ta thì để đại ca ta làm bảo chứng được không? Đại ca ta là một bậc đại anh hùng, đại hào kiệt. Dĩ nhiên, lời nói của y coi bằng chín vạc.
Lão râu bạc hỏi :
- Y là ai?
Bách Lý Băng đáp :
- Y là đại hiệp Tiêu Lĩnh Vu. Mọi người giang hồ đều đem lòng kính trọng.
Lão râu bạc trầm ngâm một chút rồi nói :
- Dường như gần đây lão phu cũng có nghe danh tự người này.
Bách Lý Băng tức giận nói :
- Đại ca ta oai vang lừng bốn biển khắp giang hồ chẳng ai không biết. Có lý nào lão bất tử chữa vấn danh.
Tiêu Lĩnh Vu xen vào :
- Băng nhi! Để lão trượng lấy thuốc giải cho, không nên nhiều lời với lão.
Lão râu bạc từ từ chuyển động tay trái lấy ra một cái bình ngọc nhỏ nói :
- Thuốc giải đây.
Bách Lý Băng toan giơ tay ra đón lấy, nhưng lão râu bạc đột nhiên bỏ bình ngọc vào miệng nói :
- Nếu cô nương còn bức bách thì lão phu cắn vỡ bình ngọc và nuốt thuốc xuống..
Lão đảo mắt nhìn Tiêu Lĩnh Vu nói tiếp :
- Lão phu tuổi ngoại sáu mươi đổi lấy cái mạng đại ca của cô cũng chẳng có gì đáng tiếc nữa.
Bách Lý Băng ngẩn người ra hỏi :
- Lão muốn thế nào mới chịu trao thuốc giải?
Lão râu bạc đáp :
- Cô nương đã bảo chúng ta phải đổi mạng cho nhau.
Bách Lý Băng nói :
- Được rồi! Ta đưa thuốc giải cho lão trước.
Tay trái cô cầm một viên thuốc bỏ vào miệng lão già.
Lão râu bạc toan nuốt xuống thì Bách Lý Băng đột nhiên phóng chưởng đập vào sau lưng lão. Phát chưởng này nặng quá, đánh cho lão phải hộc máu tươi ra đằng miệng. Cả cái bình ngọc cũng phun ra theo.
Lão đầu bạc toan cất tiếng hô hoán thì Bách Lý Băng đã điểm huyệt lão cực kỳ mau lẹ. Cô đặng hắng một tiếng rồi nói :
- Lão này không uống rượu mời lại muốn uống rượu phạt.
Cô buông tay cho lão ngã lăn ra rồi cúi xuống lượm cái bình ngọc.
Tiêu Lĩnh Vu đã cảm giác chất độc của Tý Ngọ Thấu Cốt châm đang từ từ phát tác. Chàng phải để hết tinh thần vận chân khí chống lại chất kịch độc, thấy cô lấy được thuốc giải rồi, bụng dạ bảo :
- Cô này tuy sinh trưởng ở nơi quyền quý, mà tâm cơ cũng ghe gớm!
Bách Lý Băng mở nút bình lấy hai viên thuốc màu trắng bỏ vào miệng Tiêu Lĩnh Vu.
- Băng nhi! Nếu Băng nhi không đến kịp thì có lẽ tiểu huynh phải mất mạng ở trong tuyệt cốc này rồi.
Bách Lý Băng mỉm cười nói :
- Hai vị huynh đệ của đại ca ngăn cản không cho tiểu muội xuống. Tiểu muội tức quá phải đánh nhau với họ một hồi. Bọn họ đánh không lại đành để tiểu muội đi.
Tiêu Lĩnh Vu nói :
- Băng nhi đả thương bọn họ rồi ư?
Bách Lý Băng đáp :
- Không có đâu. Tiểu muội đánh mỗi người một chưởng, nhưng điểm tới rồi thu về ngay...
Cô từ từ bước đến bên Tiêu Lĩnh Vu hỏi :
- Đại ca bị thương ở chỗ nào?
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
- Ở bả vai bên trái.
Bách Lý Băng nói :
- Đại ca cởi áo để tiểu muội rút độc châm ra.
Tiêu Lĩnh Vu nghĩ thầm trong bụng :
- Nam nữ hữu biệt, ta cởi áo ra e không tiện.
Chàng liền đáp :
- Không nên! Băng nhi lấy kiếm chọc thủng vai áo ra cũng được.
Bách Lý Băng cũng nhận thấy không tiện. Cô mỉm cười xé thủng vai áo Tiêu Lĩnh Vu. Quả nhiên cô nhìn thấy mũi độc châm màu xanh đâm sâu vào da thịt.
Tiêu Lĩnh Vu khẽ dặn :
- Băng nhi! Phải coi chừng, mũi châm này độc lắm đấy.
Bách Lý Băng đáp :
- Không hề chi! Cô dùng móng tay giữa và móng tay cái cặp lấy đầu châm rút ra.
Dưới ánh sáng mặt trời, hai người nhìn rõ mũi châm xanh lè, hiển nhiên tôi chất kịch độc.
Bách Lý Băng rút mũi độc châm ra, không vứt đi ngay. Cô nhìn Tiêu Lĩnh Vu nói :
- Đại ca! Lão dùng độc vật này quyết không phải là người tử tế. Tiểu muội muốn lão tự tử bằng độc châm này. Bây giờ đâm mũi châm vào người lão nên chăng?
Lão râu bạc nghe cô nói thế, sắc mặt tái mét, trán toát mồ hôi nhỏ giọt. Lão muốn năn nỉ xin tha, nhưng điểm huyệt, không nói nên lời.
Tiêu Lĩnh Vu đưa mắt nhìn lão già rồi thủng thẳng đáp :
- Bất tất phải làm. Băng nhi vứt mũi độc châm đi.
Bách Lý Băng ngoan ngoãn làm theo rồi cười nói :
- Đại ca điều dưỡng để trị độc thương, rồi chúng ta sẽ từ từ thu thập lão.
Tiêu Lĩnh Vu tuy uống thuốc giải rồi, mà không hiểu đã lành độc thương chưa. Chàng liền nhắm mắt, vận khí điều tức.
Thuốc giải thật là linh nghiệm, chàng thử vận khí thấy chất độc đã tiêu tan rồi.
Bách Lý Băng đột nhiên biến thành người rất nhu mì. Cô lấy kim chỉ trong bọc ra và thận trọng may lại chỗ áo rách cho Tiêu Lĩnh Vu.
Tiêu Lĩnh Vu vận khí xong quay lại hỏi cô :
- Băng nhi! Sao muội muội đem theo cả kim chỉ?
Bách Lý Băng đáp :
- Tiểu muội cải dạng nam trang, nhưng mua phải áo quần mặc không vừa, nhiều khi cần cắt xén để khâu lại.
Tiêu Lĩnh Vu mỉm cười nói :
- Té ra là thế.
Chàng đứng dậy, đi đến bên lão râu bạc, lạnh lùng nói :
- Nếu lão muốn sống thì đừng lên tiếng hô hoán.
Chàng giải khai huyệt đạo cho lão.
Lão này rất tâm cơ, vận khí thử coi thì thấy chẳng triệu chứng gì là trúng độc, trong lòng rất lấy làm kỳ nghĩ thầm :
- Con lỏi này hiển nhiên đã bảo ta trúng phải Băng Phách ngân châm ở Bắc Hải mà sao chẳng thấy gì?
Tiêu Lĩnh Vu giải khai chỗ huyệt đạo cho lão rồi, lại điểm lẹ vào chỗ khác, chàng thẳng thắn hỏi :
- Xem chừng trong hang núi này chỉ có một mình các hạ mà thôi, có đúng thế không?
Lão râu bạc nghĩ thầm :
- Nếu mình lớn tiếng hô hoán, tất bị họa sát thân.
Lão liền khẽ hỏi lại :
- Sao đại hiệp nói vậy?
Tiêu Lĩnh Vu bụng bảo dạ :
- Hỏi lão, chắc lão không chịu thổ lộ sự thực. Bằng bức bách lão quá thì e rằng lão sẽ bịa chuyện. Chỉ có cách mình dương đông kích tây hỏi lão từng điểm một, may ra có biết điều gì chăng?
Chàng nghĩ vậy liền cười lạt hỏi :
- Theo lời các hạ thì hang núi này phòng vệ rất nghiêm mật, vậy mà sao chúng ta vào đây mà không gặp ai cản trở? Vả lại nếu trong hang núi này có nhiều cao thủ mà sao đã lâu thế họ không đến cứu viện lão?
Lão râu bạc chau mày hỏi lại :
- Hai vị trà trộn trong hang núi bằng cách nào, lão phu đã nghĩ nhiều mà không sao hiểu được. Nếu hai vị từ đầu hang đi vào, thì thể nào bọn lão phu cũng nhận được tin báo.
Tiêu Lĩnh Vu lạnh lùng nói :
- Lão trượng nói toàn chuyện hồ đồ...
Lão râu bạc đáp :
- Nếu đại hiệp không tin, lão phu chẳng biết làm thế nào.
Bách Lý Băng nói :
- Đại ca! Đại ca bất tất phải phí lời với lão làm chi. Hãy lấy độc châm đâm vào người lão một cái thử xem lão còn dám nói hươu vượn nữa không?
Cô thò tay vào túi áo lão râu bạc lấy ra một mũi độc châm, đâm vào cánh tay trái lão.
Lão râu bạc tuy lịch duyệt phong phú, kiến văn quảng bác, nhưng gặp phải cô gái xảo quyệt này cũng kinh hồn táng đởm, vô kế khả thi.
Lão thủng thẳng nói :
- Cô nương hãy khoan!
Tiêu Lĩnh Vu nói :
- Băng nhi hãy dừng tay!
Chàng cười thầm nghĩ bụng :
- Ta đã phí biết bao tâm cơ định gạt lão thổ lộ một chút chân tình, nhưng xem chừng không bằng biện pháp của Băng nhi lại công hiệu hơn.
Bách Lý Băng tay cầm độc châm khẽ rạch vào mặt lão râu dài nói :
- Lão chỉ nói dối nửa lời là ta đâm mũi châm này vào người. Lão nói sai hai câu là ta đâm hai mũi. Cứ thế mà làm, không thêm không bớt.
Lão râu bạc không làm sao được liền hỏi :
- Cô nương muốn hỏi điều chi?
Bách Lý Băng sửng sốt hỏi lại Tiêu Lĩnh Vu :
- Đại ca! Chúng ta hỏi lão điều gì? Đại ca hỏi lão đi!
Tiêu Lĩnh Vu nghĩ thầm trong bụng :
- Cô này có lúc rất thông minh linh lợi, có lúc lại ngớ ngẩn hồ đồ.
Chàng liền nói :
- Nếu lão trượng nói rõ tình hình trong hang núi thì tại hạ bỏ mối thù ám toán và tha cho khỏi chết.
Lão râu bạc đáp :
- Lão phu trúng phải Bắc Hải Băng Phách châm, nhất định phải chết rồi. Nói cũng vậy mà không nói cũng vậy.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi Bách Lý Băng :
- Băng nhi! Có thuốc giải không?
Bách Lý Băng lắc đầu cười đáp :
- Nếu Băng Phách châm của ta có chất độc thì sao lão còn sống được đến bây giờ?
Lão râu bạc tuy đã phát giác ra mũi kim không có chất độc, nhưng trong lòng muốn kéo dai dẳng câu chuyện liền nói :
- Bắc Hải Băng Phách châm là một thứ ám khí tuyệt độc tại Bắc Hải băng cung, khắp thiên hạ còn ai không biết...
Bách Lý Băng ngắt lời :
- Bắc Hải Băng Phách châm chia làm hai thứ: có thứ độc, có thứ không độc. Đối với lão, hà tất phải dùng độc châm để đối phó.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi :
- Hang núi này hoang lương vô cùng. Bọn lão trượng ở đây là có dụng ý gì?
Lão râu bạc trầm ngâm không đáp. Hiển nhiên câu hỏi của chàng thật hóc búa.
Bách Lý Băng hạ thấp tay mặt xuống, đâm một mũi kim vào mu bàn tay lão rồi giục :
- Nói đi! Chất độc ở mũi Tý Ngọ Thấu Cốt châm rất nặng. Chỗ trúng độc lập tức biến thành màu đỏ thẫm.
Tiêu Lĩnh Vu mở nắp bình lấy một viên thuốc giải bỏ vào miệng lão.
Bách Lý Băng hỏi :
- Đại ca! Trong bình còn mấy viên thuốc giải?
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
- Còn ba viên.
Bách Lý Băng nói :
- Nếu vậy mà đâm vào người lão bốn mũi châm thì hết đường cứu chữa.
Lão râu bạc sau khi bị độc châm đâm trúng, biết là mình đã bị điểm huyệt, không thể vận khí kháng cự kịch độc, chỉ trong khoảnh khắc là chất độc phát tác người phải chết, đã sinh lòng liều mạng. Nhưng được uống thuốc giải rồi, có thể bảo toàn được tính mạng thì lại nảy lòng cầu sinh.
Bách Lý Băng lại giục :
- Nói mau đi! Cô cầm mũi độc châm giơ lên.
Con người nguyệt thẹn hoa nhường như Bách Lý Băng mà ở trong con mắt lão râu bạc, lão cảm thấy cô đáng khủng khiếp hơn cả rắn rết. Lão thấy cô giơ mũi độc châm lên, vội đáp :
- Tại hạ tới đây để tìm kiếm bảo tàng.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi :
- Bảo tàng gì?
Bách Lý Băng cười nói :
- Nếu lão không trả lời thì ta lại đâm một mũi châm vào miệng lão.
Lão râu bạc vội đáp :
- Nói cho phải thì không đúng là bảo tàng mà chỉ là mấy di vật của các bậc tiền bối võ lâm.
Tiêu Lĩnh Vu bụng bảo dạ :
- Lão này quả là xảo quyệt. Lời nói không hẳn trá ngụy mà cũng không hẳn là sự thật.
Chàng liền cười lạt nói :
- Mấy di vật của các bậc tiền bối võ lâm thì ra là cung cấm rồi.
Lão râu bạc sửng sốt đáp :
- Đúng thế!
Tiêu Lĩnh Vu từ lúc thấy trong đầm nước bóng con phi ưng và con bản xà, chàng biết đây chính là cung cấm mà chàng đang khổ công tìm kiếm. Chàng tự hỏi :
- Đồ án và chìa khóa cung cấm đều ở trong mình ta mà người này đây không có đồ án mà vẫn tìm đến được là nghĩa làm sao?
Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ, ngoài miệng chàng thủng thẳng nói :
- Lão trượng ở trong hang núi này đã lâu chưa?
Lão râu bạc đáp :
- Vào khoảng năm năm.
Tiêu Lĩnh Vu giật mình kinh hãi nói :
- Trong khoảng thời gian năm năm này, chắc lão trượng đã tìm thấy cung cấm rồi?
Lão râu bạc đáp :
- Mới biết đại khái trong vòng mấy chục dặm quanh đây mà chưa hiểu rõ vị trí.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi :
- Thế ra vẫn chưa biết đích xác cung cấm ở đâu hay sao?
Lão râu bạc đáp :
- Nếu tìm thấy cung cấm rồi thì bọn lão đã chẳng ở đây nữa.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi :
- Theo lời lão phu thì hiện giờ dường như còn nhiều người ở trong hang núi này phải không?
Lão râu bạc đáp :
- Đúng thế! Nhưng các hạ không tin thì lão phu cũng chẳng biết làm thế nào.
Tiêu Lĩnh Vu nói :
- Lão trượng có thể dúng ám khí đánh trúng tại hạ mà không phát ra tiếng động, đủ biết thủ pháp cao minh vô cùng...
Lão râu bạc ngắt lời :
- Các hạ quá khen mà thôi.
Tiêu Lĩnh Vu nói :
- Đáng tiếc lão trượng thân thủ như vậy mà cam tâm để người sử dụng như một tên nô bộc.
Lão râu bạc toan cãi lại, song lão nhẫn nại không nói nữa.
Tiêu Lĩnh Vu cười mát nói tiếp :
- Dường như lão trượng chưa phải là nhân vật thủ lãnh trong hang núi này?
Lão râu bạc đáp :
- Lão phu là một trong bốn đại giám công...
Dường như lão tự biết mình tiết lộ quá nhiều, đột nhiên im bặt không nói nữa.
Bách Lý Băng lạnh lùng hỏi :
- Lão trượng giám sát công tác gì ở trong hang núi này?
Đối với một cô gái đẹp như hoa mà lão già rất sợ hãi. Cô hỏi câu gì là lão phải trả lời câu đó.
Lão đáp :
- Bọn lão phu ở trong hang núi tìm một nơi cất dấu báu vật.
Bách Lý Băng hỏi :
- Lão đã là một trong bốn người giám công, vậy nơi đây dùng bao nhiêu công nhân?
Lão râu bạc đáp :
- Trong hang núi trước kia có đến dư hai trăm người, nhưng hiện giờ chỉ còn lại hơn một trăm.
Tiêu Lĩnh Vu thấy Bách Lý Băng hỏi câu nào lão cũng phải trả lời không khỏi cười thầm nghĩ bụng :
- Lão này đã trải nhân tình thế cố xảo quyệt vô cùng! Thế mà gặp một vị tiểu cô nương điêu ngoan lại hết đường đối phó. Cô hỏi câu nào lão cũng trả lời thành thực, chỉ vì lão yên trí lòng cô không chuẩn đích, hành động không kể gì đến hậu quả. Tay cô cầm những mũi độc châm, nói đâm là đâm. Thế mới biết kẻ trí giả chưa chắc đã là người khôn, người ngu dại chưa chắc đã là hạng vụng về.
Lại nghe Bách Lý Băng hỏi :
- Bọn họ đi đâu?
Lão râu bạc đáp :
- Không còn ở đây thì chết rồi.
Tiêu Lĩnh Vu dùng phép truyền âm bảo Bách Lý Băng :
- Tên họ lão là gì? Ngoài giang hồ có tước hiệu nào khác không?
Lão râu bạc nghĩ mình là một nhân vật thành danh trên chốn giang hồ, nếu để một vị tiểu cô nương uy hiếp hỏi câu nào cũng phải trả lời câu ấy thì ngày sau tiếng tăm đồn đại khắp nơi, há chẳng khiến cho người ta cười cho thúi óc? Bỗng thấy trên má đau nhói. Lão lại bị một mũi kim đâm vào.
Bách Lý Băng mở bình ngọc ra, lấy thuốc giải cầm trong tay nói :
- Nếu lão muốn lưu lại cái tên tốt đẹp thì đừng nói nữa. Nhưng ở trong hang này, ngoài đại ca và ta không còn ai khác. Lão chết rồi thì có là anh hùng hào kiệt đến đâu cũng chẳng người nào hay biết.
Lão râu bạc vội đáp :
- Lão phu là Phan Long. Người giang hồ kêu bằng Tý Ngọ phán.
Bách Lý Băng liền bỏ một viên thuốc giải vào miệng Phan Long. Còn lại hai viên nàng liệng đi rồi nói :
- Thế này rắc rối lắm! Tốt hơn hết là đừng chịu một mũi châm nào nữa...
Thanh âm đột nhiên biến thành lạnh lẽo, cô hỏi tiếp :
- Trong hang còn hơn trăm người mà sao chẳng thấy tông tích đâu? Các vị ở đây đã khởi công bao nhiêu ngày? Đào được bao nhiêu bảo tàng? Lão chỉ nói dối một câu là hết đường sống đó.
Phan Long ngó mũi độc châm trong tay cô lấp loáng xanh lè, vội đáp :
- Ở đây công tác đã hơn bốn năm. Những ai đã vào hang núi làm công tác, trừ phi chết đi thì thôi, còn đừng hòng thoát khỏi nơi đây, vì muốn trốn tránh tai mắt mọi người nên ban ngày họ ẩn trong động nghỉ ngơi, chỉ làm công tác về đêm.
Bách Lý Băng hỏi :
- Còn ba vị đại giám kia, bản lãnh thế nào?
Phan Long đáp :
- Người nào võ công cũng rất cao cường.
Bách Lý Băng hỏi :
- Nhân vật đầu não là ai?
Phan Long đáp :
- Thẩm Mộc Phong!
Tiêu Lĩnh Vu run lên nghĩ thầm :
- Thẩm Mộc Phong quả nhiên là một nhân vật thần sầu quỷ khốc. Không chừng hắn tìm ra cung cấm rồi. Thằng cha này cơ trí hơn đời, lòng dạ thâm trầm, thủ đoạn tàn nhẫn. Hắn lại đặt tai mắt ở khắp các môn phái lớn thật là một nhân vật kiêu hùng đương thời.
Bách Lý Băng nhìn Tiêu Lĩnh Vu hỏi :
- Đại ca còn muốn hỏi lão điều gì nữa không?
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
- Thử hỏi lão xem những người trong hang này trú ngụ ở đâu? Ba tên giám công hiện ở chỗ nào?
Phan Long đáp :
- Bất tất phải hỏi nữa, để tại hạ nói cho mà nghe...