Đắn Đo - Thụy Bất Tỉnh

Chương 18: Người yêu cũ quay đầu



Kỳ nghỉ Tết Âm lịch không kéo dài lắm, Thang Tư Mẫn dành thời gian về thăm hỏi ba mình. Sau khi chính thức ly hôn, Thang Hiển từ bỏ hết tất cả tài sản được bồi thường, dẫn theo con gái và lòng tự tôn về quê, dùng toàn bộ tiền tích góp được mua một căn nhà nhỏ, ba năm sau, Thang Hiển cũng tái hôn.

Vợ sau là Vương Xuân Hồng xuất thân ở nông thôn, chồng đã chết, có một người con trai tên Đường Quân lớn hơn Thang Tư Mẫn một tuổi, đã đi làm công từ lâu.

Hai mẹ con đều là người rất lương thiện, chỉ là Thang Tư Mẫn không có cách nào xem bọn họ như người trong nhà, từ khi lên đại học cô ta gần như đã không còn quay về.

Lúc Thang Tư Mẫn nhìn thấy sắc mặt và trạng thái ba mình hồng hào căng múp, có thể kéo được một người đàn ông ra khỏi tình trạng sa sút tinh thần như thế, Thang Tư Mẫn không khỏi cảm kích Vương Xuân Hồng.

Một nhà ba người ngồi trên máy bay đi du lịch, cô con gái ngoan ngoãn đáng yêu, không ngừng lải nhải nói chuyện với ba mẹ, Thang Tư Mẫn mang tai nghe lên, hồi ức quay về một lần cô ta ăn tết cùng với gia đình.

Cuộc đời của cô ta dùng cách thức ăn tết mà được phân chia thành ba giai đoạn: khi còn nhỏ cả nhà đoàn viên, lúc dậy thì mẹ thường vắng nhà quạnh quẽ, và Tết Âm lịch cô đơn hiện tại.

Bài đăng mới nhất trong vòng bạn bè là hình ảnh chụp chung đêm giao thừa của Tư Thừa Nam và vợ mình, dòng chữ kèm theo là lời chúc phúc của bạn bè, họ hàng, khách hàng và nhân viên, Thang Tư Mẫn nghĩ, Tào Giai Giai hẳn cũng đã đăng một bài tương tự như thế.

Giữa trưa Tư Thừa Nam bị bạn bè chuốc rất nhiều rượu, về nhà là ngủ, đến khi tỉnh dậy thì khát nước không chịu nổi, lấy ly nước thủy tinh đầu giường uống một hơi cạn sạch, uống xong mới thấy kỳ lạ.

Ở đâu ra có nước mật ong, còn đang ấm….

Phòng khách có một cái vali lớn đầy quen thuộc, túi mua hàng nằm rải rác cả sàn, một căn phòng tắm khác có tiếng nước truyền đến, Tư Thừa Nam đứng trong phòng khách một hồi lâu sau, tâm trạng sung sướng, cơn choáng váng do đau dạ dày mang lại cũng biến mất dạng.

Tào Giai Giai tắm xong còn phải chăm sóc da mặt, sấy tóc, chờ đến khi cô làm xong thì Tư Thừa Nam có cảm giác mình sắp ngủ thêm lần nữa rồi.

Đang muốn nhào vào bắt người, thì nghe thấy tiếng bước chân đến gần, chăn bị xốc lên, thân thể mềm mại thơm tho chui vào trong lòng anh, còn lôi kéo cánh tay anh đặt lên trên eo mình.

Tào Giai Giai vùi đầu vào trước ngực anh ngửi mùi hương cơ thể anh, Tư Thừa Nam cũng lặng lẽ làm ra hành vi tương tự thế.

Giây lát sau, Tào Giai Giai ngẩng đầu lên dùng ánh mắt sáng quắc nhìn anh, cái miệng nho nhỏ mổ lên cằm anh, từng chút, từng chút một, như đang kể công rằng mình siêu siêu nhớ anh…

Tào Giai Giai đang hưởng thụ, đối diện với gương mặt anh, “A!!!”

“Huhuhu~ Anh dọa em rồi ~”

Tào Giai Giai ôm ngực lui khỏi ngực anh, gần như là muốn khóc thành tiếng.

Tư Thừa Nam vội ôm cô vào lòng dỗ dành.

“Sao về rồi thế này?”

“Ưm…muốn…muốn ăn ngon.”

Tư Thừa Nam cười, cắn lên vành tai cô, khẽ nói, “Anh cũng nhớ em.”

Tào Giai Giai thật sự rất mệt, lên máy bay không ngủ được chút nào, lúc này được anh ôm chừng mấy giây đã chìm vào giấc, Tư Thừa Nam nhìn gương mặt say ngủ của cô, nghĩ đến thời điểm cả hai mới bắt đầu ngủ chung giường.

Lúc vừa mới kết hôn xong cả hai chia phòng ngủ, có một lần anh bị sốt, Tào Giai Giai chăm sóc anh cả đêm, sáng hôm sau tỉnh dậy anh đã nhìn thấy Tào Giai Giai ngồi trên thảm ghé mặt vào mép giường mà ngủ.

“Sao lại không ngủ trên giường?” Tư Thừa Nam hỏi, hỏi xong mới thấy lời này không ổn.

“Em ngủ không có ngoan, anh là bệnh nhân.” Tào Giai Giai nói.

Vài ngày sau về nhà chồng ngủ mấy ngày, Tư Thừa Nam đã cảm nhận được cái gọi là ngủ không ngoan, cả đêm giơ chân đá chăn xoay người 360 độ, Tư Thừa Nam bị quậy đến bất lực, chỉ có thể ôm cô vào lòng mới có được một giấc ngủ yên ổn.

Thật ra hai người không có được nhiều cơ hội ngủ cùng nhau đến vậy, nhưng Tư Thừa Nam không hiểu sao mình lại tự nhiên được đến thế, mỗi lần ngủ cùng nhau anh đều theo bản năng chờ cô ngủ trước, sau đó ôm người vào lòng thật chặt mới an tâm.

Tư Thừa Nam vừa dọn dẹp lại hành lý cô bày bừa lung tung ra xếp vào tủ quần áo vừa nghĩ, mức độ chấp nhận của anh với Tào Giai Giai ngay từ đầu đã rất cao rồi.

Tào Giai Giai ngủ một giấc rất sâu, đến mười giờ tối vẫn không có ý định tỉnh dậy, Tư Thừa Nam ngồi trong phòng khách bức bối không thôi, căn phòng ngủ đó anh không thể đi vào, vì đi vào là lại muốn đánh thức cô, bằng cách thức tốn sức lực.

Wechat vang lên, Tư Thừa Nam nhấn mở, là tin nhắn giọng nói của Thang Tư Mẫn, cô ta uống say, âm giọng mang theo tiếng khóc nức nở, và mềm yếu chưa từng có:

“Thừa Nam, anh đến đón em được không? Em đau khổ lắm, không phải anh đã từng nói sẽ cùng em đón từng cái Tết Âm lịch sao… tại sao cả thế giới này chỉ có mình em là cô đơn ăn Tết thế này?”

Tư Thừa Nam trầm mặc nửa ngày mới gọi điện thoại đến:

“Cô ở đâu?”

“Bên cạnh có người quen có thể đưa cô về nhà được không?”

“Cô đã là người trưởng thành rồi, phải chịu trách nhiệm cho sự an toàn của bản thân.”

….

Tào Giai Giai xốc chăn lên nhảy xuống giường, chuẩn bị ra ngoài hôn môi thắm thiết với chồng mình, đi được nửa đường thì bước chân khựng lại, Tư Thừa Nam còn đang gọi điện thoại phân công thư ký đến đón Thang Tư Mẫn về nhà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.