Dẫn Đường Của Vua

Chương 8: | Đoàn lính đánh thuê họp bàn kế hoạch



Lanto cầm khay đồ ăn chán nản đi thẳng một đường, hai bên má nóng lên không ít, không thể nào xua đi hình ảnh đôi mắt màu hổ phách với nụ cười đầy ẩn ý kia, gì đây, trúng tà rồi hả trời? Cậu ra sức lắc đầu, suýt tí nữa là đổ phần cơm chiên đã cực khổ làm.

"Lanto......"

"A?" Nghe thấy có người gọi tên mình, cậu vốn đang rối ren nghĩ ngợi, hốt nhiên tránh né được, xoay người nhìn lại, Thanh Điểu đang đứng ở cửa khoang phòng nhìn mình không nói gì.

"Cậu đi quá rồi." Thanh Điểu nói.

Khoang phòng hai người ở là nằm ngay đoạn cuối hành lang, mà Lanto vốn không chú ý, chỉ thiếu bước nữa là sẽ tiếp xúc với cái tường rồi. Hai bên má đang hồng giờ lại càng hồng hơn, cậu vờ bình tĩnh quay trở lại, đối diện với Thanh Điểu.

"Đây, cho cậu nè."

Thanh Điểu liếc nhìn, bướng bỉnh không nhận, "Tôi đã nói là không ăn."

Lanto làm như không nghe, múc một muỗng thô lỗ dí sát bên miệng cậu, "Có ăn hay không?"

Đôi mắt Thanh Điểu sáng lên một chút, không nói cúi đầu ăn, hai người đứng ở cửa khoang phòng, một người đút một người ăn, trong chốc lát thức ăn trong khay chỉ còn non nửa. Phục vụ được một hồi, Lanto dúi cái khay vào trong tay Thanh Điểu, tức giận nói: "Tự mình ăn đi, tôi đây không phải người hầu."

Chuyến đi hôm nay thực sự khiến cậu mệt lắm rồi, trước đó thì bị tinh thần thể dọa cho chết khiếp, sau lại phải dọn dẹp tàn cục của Thanh Điểu, cuối cùng giờ là phải "dỗ con nít". Cậu bóp vai bước vào trong khoang phòng, Thanh Điểu theo sát không rời, đưa đồ ăn cho cũng không ăn, mà lại nghiêm trọng dặn dò: "Lanto, cậu phải chú ý cái tên đoàn trưởng kia, anh ta có mưu đồ với cậu đó."

"Tôi cũng không phải là dẫn đường thì có mưu đồ gì chứ?"

Lanto lại không cho là đúng khiến đầu Thanh Điểu phải vang lên hồi chuông báo động, hắn không sợ gặp phiền phức, nói tiếp: "Tỉ lệ lính gác và dẫn đường là 3:1, anh ta không tìm được dẫn đường dĩ nhiên là tập trung mục tiêu lên người cậu cũng nên."

"Anh ta không tìm được dẫn đường? Không thể nào chứ? Anh ta là lính đánh thuê số 1, có rất nhiều lính gác đều xem anh ta là thần tượng.... Nói không chừng anh ta có thể tìm một lính gác làm bạn thì sao?" (Editor: Trời ơi cưng ơi, cưng nghĩ sao mà đi ghép thằng công của cưng với thằng lính gác khác thế hả?!!! =))) )

"Tìm lính gác làm cái gì chứ, ở cùng một chỗ chẳng phải sẽ phát điên sao?"

"Thế tìm tôi làm gì, để nhìn anh ta phát điên à?"

".....Có phải trong đầu cậu đã hiện ra hình ảnh rồi không?"

"Còn không phải là vì cậu cứ một mực nói sao!" Có đánh chết Lanto cũng sẽ không thừa nhận, vừa rồi trong nháy mắt cậu quả thực có nhớ lại hình ảnh mình ở cùng với Airy Gailey, trên thuyền Tiểu Ưng, cậu cùng với Airy, còn có cái con mèo lớn bán manh chuyên phơi bụng ra, cả nhà vui vẻ hòa thuận.

Sắc mặt Thanh Điểu hơi xanh, không vui dặn thêm: "Nói chung là nếu cậu không muốn bị nhiễm bệnh điên thì nhớ cách xa anh ta chút đi."

"Cậu nói quá rồi, chúng ta chỉ đi nhờ một chuyến thuyền thôi mà sao cậu lại phản ứng mạnh dữ vậy?"

Lanto tiếp tục không đồng ý, oán khí của Thanh Điểu càng nặng thêm, "Hồi trước cậu có nghi ngờ động cơ của anh ta mà, còn nói anh ta không dưng lại ân cần mà!"

"Tôi không phải là đã làm đồ ăn để cảm ơn rồi sao?"

"Ý đồ của anh ta không phải là cái này!" Thanh Điểu hơi tức giận nhìn cậu chằm chằm, giống như đang nói cái đầu gỗ nhà cậu sao lại chậm chạp quá vậy.

Lanto khoanh tay nghiêng đầu nhìn kỹ Thanh Điểu, hỏi ngược lại: "Cậu nói anh ta có ý đồ với tôi, vậy cậu làm bạn với tôi làm gì? Lúc ở Selong cậu là người chủ động muốn giúp tôi mà?"

Thanh Điểu cúi đầu trầm mặc trong giây lát, đôi mắt đen láy nhìn cậu đầy ẩn ý: "Vậy sao cậu lại chấp nhận tôi?"

Tâm tư Lanto tựa hồ có hơi rung động, lúc đầu cậu chỉ muốn khiến Thanh Điểu hoảng hốt chút đỉnh rồi lại trêu đùa vài câu thì sẽ chuyển trọng tâm câu chuyện, ai ngờ đâu cái tên quỷ sứ này lại trực tiếp đá trái bóng trở về, khiến cậu hoàn toàn không biết tiếp thế nào luôn!

Ngay lúc Lanto đang tính trưng cái mặt lạnh như tiền làm loạn một phen, bên ngoài khoang chợt vang lên âm thanh máy móc: "Xin làm phiền."

Hai người nghe tiếng liền quay đầu lại, thì thấy có một người máy cao chừng nửa người xuất hiện ở cửa, thân hình trụ, bên ngoài sơn màu xám nhạt bình thường, hai chân là bánh xe, đây là mẫu người máy tiện lợi nhất trên thị trường.

Lanto cảm thấy may mắn thở phào nhẹ nhõm, người máy này xuất hiện vừa lúc kết thúc trọng tâm câu chuyện, cậu đặc biệt tích cực đáp lại: "Có chuyện gì vậy?"

"Xin chào, tôi thay mặt đoàn trưởng tàu Tiểu Ưng đến báo cho hai người, tàu hộ tống này sẽ xuất phát sau nửa giờ nữa, hai vị khách, xin mời hai người chuẩn bị ngủ đông, thời gian ngủ đông được đề nghị là khoảng 48 đến 56 tiếng, nếu có gì cần thì xin cho tôi biết bất cứ lúc nào, tôi đứng ngoài cửa chờ lệnh."

"Cảm ơn, hiện tại thì không có cần gì cả..." Lanto còn chưa nói hết, đột nhiên Thanh Điểu từ bên người cậu đi đến trước, đem thức ăn chưa ăn xong cho người máy, lạnh lùng nói: "Lấy đi đi, tôi không ăn."

"Này, sao cậu lại lãng phí thức ăn thế hả?" Lanto hơi tức giận kêu lên.

"Ăn không vô."

Chẳng phải vừa mới dỗ được cái con gấu con này rồi à, giờ sao lại tức giận nữa rồi, đây là thành quả lao động của ông đây mà. Lanto ngăn người máy lại, tức tối liếc, "Cậu ta không ăn thì tôi ăn! Tự tôi làm tự tôi ăn."

Lanto hùng hồn ăn hết cơm chiên trong khay, nhét thức ăn đến độ căng phồng cả hai má, Thanh Điểu không nói lời nào mà chỉ nhìn cậu, đáy mắt cũng thoáng chút vui vẻ.

Ợ một cái, Lanto đưa khay không lại cho người máy rồi nói cám ơn, vừa quay đầu lại thì nhận ra Thanh Điểu đã yên lặng bò vào trong buồng ngủ. Cậu thở dài, hắng giọng nói to: "Tôi biết cậu muốn tốt cho tôi, nhưng mà những chuyện cậu không làm cẩn thận thì không cần tích cực vậy đâu. Tôi ngủ đây, ngủ ngon."

Lanto cũng vào buồng ngủ, thì nghe đằng sau vang lên tiếng hừ đáp lại, cậu lắc đầu cười khẽ, nằm thẳng người ra. Giữa lúc cậu đang chỉnh thời gian ngủ đông, đột nhiên có một cái bóng khổng lồ bất ngờ len vào, cậu sợ đến trắng mặt muốn thét chói tai, đến khi bị một cái đầu đầy lông cọ lên mặt thì mới cố gắng nuốt tiếng la của mình trở lại vào họng.

C–A–V–I–L–L! Mày làm cái gì vậy hả!

Lanto không dám phát ra tiếng mà chỉ biết nghiến răng, cậu gắng sức đẩy cái mặt mèo của Cavill ra, nhưng mà Cavill lại mặt dày xáp lại, lại còn nhìn cậu đầy tủi thân.

Mày tới đây làm cái gì?! Lanto trừng nó, lại chột dạ liếc sang buồng ngủ đối diện, Thanh Điểu hình như vẫn chưa phát hiện... Chậc, mới nãy cậu còn hứa hẹn sẽ không dây dưa với đoàn lính đánh thuê này, mới đảo mắt đi đã quấn lấy tinh thần thể của lính đánh thuê thì phải giải thích thế nào chứ!

Về mau! Lanto trợn trắng mắt đuổi nó đi, Cavill lơ đẹp luôn, nghiêng người phơi bụng ra chờ cậu vuốt ve. Nhìn bộ lông sắc xanh nhàn nhạt như ánh nước lấp lánh, chỉ vừa mới liếc thôi mà lại khiến người ta nhớ lại cái cảm xúc tuyệt vời này..... Lanto nhắm mắt muốn từ chối cái bẫy dụ hoặc chết người này, nhưng mà buồng ngủ thực sự là chật quá, chỉ hơi nhúc nhích một chút thôi mà tay đã đặt lên bụng Cavill rồi, cậu không nhịn được bèn xoa xoa vài cái, cảm giác mềm mại trên tay thật sự là không thể ngừng lại được mà!

Rất nhanh ai đó đã quăng luôn lập trường của mình, oán hận ôm lấy Cavill cọ cọ, "Chết tiệt, mày thắng rồi! Tàu hộ tống này mà chưa đến cảng thì mày cũng đừng hòng đi đấy!"

Cavill cầu còn không được nữa là, nên nó suиɠ sướиɠ phe phẩy đuôi, vươn móng vuốt khều khều đặt Lanto lên người mình, tìm tư thế thoải mái nhất "ôm" cậu ngủ.

Đương lúc Lanto còn cho là Thanh Điểu đã ngủ rồi, trong buồng ngủ yên lặng không phát ra tiếng động đối diện kia, Thanh Điểu đang nhìn về phía buồng ngủ của Lanto, không cần nhìn hắn cũng biết bên kia thế nào, Lanto quả nhiên vẫn không thể chống cự lại được, cái con vật họ mèo chết tiệt kia thật là. Hắn bực bội siết chặt cái gối đầu, thấp giọng thầm nói: "Tôi cũng có thể ở cạnh cậu mà..."

Một giọng hát u buồn, tịch mịch từ trong buồng ngủ truyền ra.

Mà trong boong tàu cách một tầng ngay vị trí khoang phòng đó, Airy Gailey đang ở trong buồng lái cùng Doyle chuẩn bị rời cảng. Giai điệu đứt quãng chẳng ra tí âm luật nào của Airy Gailey vang lên, khúc nhạc truyền ra từ trong miệng chẳng nghe ra tí tinh hoa nào, Doyle nhìn ai đó cứ như là thấy một tên thần kinh, chịu không nổi đành lên tiếng: "Cái vẻ mặt của cậu sao có thể bỉ ổi thế chứ hả?"

"Tôi có chuyện gì sao?" Airy Gailey nhéo má mình, ngoại trừ cái miệng luôn cong lên thì hình như chẳng nhận ra có gì kỳ quặc cả.

"Chẳng phải chỉ là Cavill ngủ cùng cậu ta thôi sao, không đến nỗi vui vậy chứ, cũng chẳng phải là cậu, coi chừng sau này người ta có ý với Cavill, tình nguyện chơi trò nhân thú cũng không tốt đâu."

Airy Gailey khựng lại, bị đả kích dữ dội đến nỗi phải quay lại hét, "Cậu đừng có rủa tôi thế có được không hả?"

Nghe thấy lời nói của Airy Gailey, Doyle lại càng châm chọc thêm, "Chí ít thì trong mắt tôi bây giờ thì Cavill là có mị lực nhất, có là tôi thì tôi cũng tình nguyện ôm nó."

Airy Gailey lườm hắn, phản kích không chút lưu tình: "Dù có là vậy thì cũng tốt hơn so với tinh thần thể của cậu vừa xuất hiện là toàn trường chạy trốn hết."

Nhắc đến tử huyệt, Doyle liền nhảy dựng lên, chỉ ai đó gằn từng chữ một, "Airy Gailey! Có hại người cũng không được đụng đến yếu điểm của người khác!"

"Rồi rồi, báo với cảng là chúng ta phải rời cảng, bảo hai chị em kia vào phòng họp chiến lược chờ, tôi muốn thông báo nội dung nhiệm vụ lần này." Airy Gailey cũng thôi không nói nữa, rành mạch phân công nhiệm vụ, sắc mặt của Doyle cũng hơi hòa hoãn, cũng không cố chế giễu nữa, nhanh chóng nối máy với bộ phận truyền tin của cửa cảng, đề nghị được rời cảng, rất nhanh sau đó, tàu Tiểu Ưng liền được chuyển sang quỹ đạo rời cảng.

"Chuẩn bị rời cảng —"

"Tàu Tiểu Ưng, khởi động —"

Trong lúc lơ lửng chờ đợi, đầu tàu Tiểu Ưng hơi chúi xuống giống như tích lực lấy đà, đường đèn màu xanh lam trên đường bay vẫn kéo dài hướng ra vũ trụ mênh mông vô tận, đến khi tín hiệu có thể rời cảng sáng lên, tàu Tiểu Ưng khẩn cấp bay vút ra, hướng về phía biển vũ trụ bát ngát.

Điều chỉnh xong đường bay, Airy Gailey đổi từ điều khiển thủ công sang chế độ lái tự động, sau đó lập tức vào phòng họp chiến lược, Nicole Shanna và Norre đã ngồi đợi cả buổi trời trong đó. Thấy đoàn trưởng và phó đoàn trưởng thong thả bước tới, Nicole Shanna sốt ruột hưng phấn bẻ cổ tay hỏi: "Nhiệm vụ mới là gì, mau nói ra cho bà đây vui tí coi."

Norre chậm hơn chút nhưng lại nghiêm túc hơn nhiều, "Đoàn trưởng, nhiệm vụ mới là gì vậy?"

Airy Gailey quét vòng ID mở AI* chuyên biệt của phòng họp, một hình chiếu nửa thân trên một người được hiển thị, kèm theo tiếng vọng của một người phụ nữ chỉ quanh quẩn trong phòng họp, không vang ra bên ngoài chút xíu nào.

*AI là viết tắt của artificial intelligence hay machine intelligence, được biết đến như là trí tuệ nhân tạo hay trí thông minh nhân tạo

"Các thành viên Manh Trảo đoàn, thật vui khi được gặp các bạn lần nữa. Danh sách nhiệm vụ của các bạn có thêm một nhiệm vụ mới, địa điểm nhiệm vụ — thiên hà PS6 hành tinh số 33, hội chợ triển lãm hội chợ thiết bị thông minh Gassard lần thứ sáu. Mục tiêu nhiệm vụ — bảo vệ Bạch y giáo chủ của giáo hội hoàng gia thuộc đế quốc Bergany, Hackl Carters."

"Hackl Carters?" Nicole Shanna ngập ngừng lẩm nhẩm cái tên này, hai mắt nhất thời tỏa sáng nôn nóng nói, "Chính là dẫn đường số 1 vũ trụ sao!"

"Chị, hình như là chị đã từng tự làm chuyện đó với hình chiếu 3D của cái vị giáo chủ này...Đau!" Norre còn chưa nói xong đã bị Nicole Shanna bóp cổ, hung tợn hỏi: "Cái tên nhóc chết tiệt này dám nhìn trộm chị à?!"

"...Là do chị không đóng cửa."

"Ha ha ha ha —" Doyle không chịu nổi mà cười to, Airy Gailey thì lại không quá đáng như thế, nhưng khóe miệng cong lên thấy rõ đã nói rõ tất cả, anh khoát tay nghiêm túc nói: "Nina, ánh mắt của cô tốt đấy, giáo chủ Carters đúng là dẫn đường khó gặp, nếu cô có thể theo đuổi được anh ta, toàn bộ đế quốc Bergany, à không, cả cái vũ trụ này chắc chắn sẽ truyền tai nhau truyền kỳ của cô rồi."

"Hừ, mấy người chờ đó, lần này bà đây sẽ cho mấy người mở mang mị lực của bà!" Nicole Shanna đầy khí thế tuyên bố.

"Được rồi, quay lại chuyện chính, nhiệm vụ lần này của chúng ta chính là làm cận vệ cho ngài Hackl Carters, ngài ấy sẽ có mặt với tư cách là đại diện của đế quốc Bergany đến dự hội chợ triển lãm và đọc diễn văn, đương nhiên, ngoại trừ mấy người chúng ta thì bên hội liên hiệp hải quân Gassard còn phái một đoàn vệ sĩ nữa, còn chúng ta trên danh nghĩa là do anh ta thuê riêng. Doyle đã hack lịch trình của anh ta rồi, mấy người xem đi."

Trước mặt mỗi lính đánh thuê đều hiện ra một màn hình, Nicole Shanna quét mắt liền nhớ sơ được hết, khó tính nói: "Cái này mà là phương án bảo vệ cái gì, sao có thể bảo hộ được người đàn ông tương lai của bà đây được chứ, chậc, quả nhiên là phải có bà đây tự mình thân chinh mà."

Doyle suýt tí nữa là cười đến sặc, hắn bình tĩnh lại rồi hỏi: "Thế cô đoán hải quân Gassard phụ trách bảo vệ là ai hả? Cô cũng biết đó."

Nicole Shanna nhất thời dừng luôn cái bộ dáng kiểu cách của mình, chớp mắt cũng đoán được: "Chẳng lẽ là Alanca?"

"Bingo!" Doyle cố làm ra vẻ thâm trầm, thở dài, "Tôi thật không hiểu bằng vào cái đầu của tên đó sao lại có thể được thăng lên làm trung tá, bao nhiêu năm rồi mà thói quen thiết kế chương trình cũng không thay đổi một chút nào, thiết kế cổng sau cũng y chang năm đó, tôi chỉ làm một cái là xong, một chút thách thức cũng chả có."

"Tên đó cần đầu óc làm cái gì," Norre xoa cổ chậm rãi nói, "Có cha hậu thuẫn là được rồi."

"Nói hay lắm!" Nicole Shanna vỗ vai Norre, khinh bỉ bổ sung, "Cha tên đó muốn thâu tóm toàn bộ bốn hệ thống của quân đội liên hiệp, con của ông ta cho dù là bất tài thì cũng được nâng đỡ thôi."

"Mặc kệ là thế nào, lần này chúng ta nhất định sẽ gặp phải tên đó." Airy Gailey tắt hình chiếu, bình tĩnh nói, "Mấy người chuẩn bị sẵn sàng, đừng để người ta coi thường."

"Xem thường chúng ta?"

"Đánh chết tên đó!"

Ba người cùng chung một mối thù, đồng thanh nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.