Dẫn Đường Thật Sự Không Muốn Cuốn Theo Chiều Gió

Chương 24: ''Không biết lúc cậu ta bị đám giun kia cắn thành bã vụn...''



Editor: spring ^^ | Beta-er: lnc

"Tầng dưới chót của quặng mỏ bị sụp xuống, sóng năng lượng phát ra từ chỗ sâu trong của hố sụt đến từ một khối nguyên thạch minh y rất lớn."

Lục Tẫn Triêu hít thở sâu, lúc Myron và đám tinh tặc lộ ra biểu cảm mừng rỡ, anh liền nói tiếp: "Nhưng xung quanh khối nguyên thạch có rất nhiều sâu thân mềm khổng lồ sống ở đó, ngoài cô ấy ra, những thợ mỏ khác đều bị chúng ăn thịt."

Xung quanh lập tức yên tĩnh lại.

"Sâu thân mềm khổng lồ? To lớn chừng nào?" Có người hỏi.

Lục Tẫn Triêu đơn giản miêu tả lại tình huống lúc đó. Dù có kích động đến mức nào, Myron cũng nhận ra mức độ nghiêm trọng của sự việc, lông mày nhíu chặt.

Myron biết khối nguyên thạch to lớn kia có ý nghĩa như thế nào. Một khi nắm được nguồn năng lượng mạnh mẽ như vậy trong tay, công suất của hạm đội sẽ được tăng cường trên diện rộng, hắn ta cũng có thể đi đến nơi xa hơn, chiếm cứ nhiều khu vực hơn.

Nhất định phải lấy được nó.

Myron nói: "Nghĩ cách đi, tôi muốn khối nguyên thạch kia."

Eve nghe vậy thì nhìn về phía hắn ta, làm mấy động tác tay.

"Mày muốn nói cái gì?" Đối mặt với thợ mỏ duy nhất còn may mắn sống sót này, hiếm khi Myron không coi cô là một công cụ khai thác hình người.

Lâm Khiếu Minh đáp: "Cô ấy bảo nếu cần, cô ấy có thể dẫn người xuống dưới đó."

Myron nhướng mày: "Cậu còn biết ngôn ngữ của người câm điếc?"

"Từng học qua một chút xíu trong câu lạc bộ ở trường." Lý do của Lâm Khiếu Minh khiến người khác tin tưởng.

Cậu đã từng là một đặc công, sao có thể không biết thủ ngữ.

"Tôi đi theo cô ấy xuống xem cho." Lục Tẫn Triêu đề nghị: "Chỉ dừng ở nơi vách đá bị đổ sụp, không đi sâu vào trong, dùng tinh thần lực cảm giác xem rốt cuộc là tình huống như thế nào."

Trước mắt mà nói, đây là cách làm tốt nhất. Lúc trước, tất cả thợ mỏ đi dò đường đều là người bình thường, manh mối lấy được chỉ có hạn. Myron lại chỉ mấy tên tinh tặc, ra lệnh: "Chúng mày cũng xuống cùng."

Lục Tẫn Triêu chú ý tới găng tay bị máu nhuộm đỏ của Eve, nói: "Chờ chút đi, để cô ấy nghỉ ngơi một lúc đã."

Vừa vặn đám tinh tặc cũng cần sửa sang lại trang bị, bên cạnh có túi sơ cứu, Lục Tẫn Triêu giúp Eve băng bó bàn tay. Thừa dịp không ai chú ý, anh nhẹ giọng hỏi: "Có cần tôi chải vuốt cho cô không?"

Eve chần chờ, rồi lắc đầu.

Cô vẫn rất cảnh giác, kết thành đồng minh tạm thời cũng không có nghĩa là sẽ dành quá nhiều tín nhiệm.

Lục Tẫn Triêu không nói thêm gì nữa, Lâm Khiếu Minh đi tới, ngồi bên cạnh anh, thấp giọng nói: "Đợi chốc nữa xuống dưới, anh nhất định phải cẩn thận, đừng rời khỏi bên tôi, trong hầm mỏ khả năng còn sẽ có những nguy hiểm khác chưa bị phát hiện."

Lục Tẫn Triêu gật gật đầu. Cảnh tượng trong trí nhớ của Eve khiến anh bất giác cảm thấy sợ hãi, hình ảnh thường chỉ xuất hiện trong phim kinh dị lại thực sự tồn tại.

Anh đưa tay đặt lên đùi Lâm Khiếu Minh, mặc dù cách vải vóc, tiếp xúc thân thể vẫn khiến anh yên tâm hơn.

Lâm Khiếu Minh vỗ vỗ mu bàn tay anh.

Một tiếng sau, Lục Tẫn Triêu võ trang đầy đủ đi theo bên cạnh Lâm Khiếu Minh, tiến vào quặng mỏ.

Trong đội ngũ chín người có sáu tên tinh tặc. Eve là thợ mỏ có kinh nghiệm phong phú duy nhất trong đội, đi đằng trước dẫn đường. Cô không thể nói chuyện, nên nhiệm vụ giao lưu rơi xuống người dẫn đường Lục Tẫn Triêu và Lâm Khiếu Minh biết thủ ngữ.

Bọn họ đi qua một đoạn đường rất dài, đi đến nơi đặt bậc thang đi xuống. Địa hình trong hầm mỏ phức tạp, bậc thang lên xuống được xây dựng phân tầng, mỗi lần đến một tầng, họ cần đi thêm một đoạn nữa mới đến một bậc thang khác, rồi tiếp tục đi xuống phía dưới.

Myron không muốn để dẫn đường - vốn có số lượng không nhiều - trong đám tinh tặc mạo hiểm, chỉ phái dẫn đường duy nhất là Lục Tẫn Triêu, tất cả những người còn lại đều là lính gác. Đương nhiên, trong mắt của đám tinh tặc, thợ mỏ Eve và Lâm Khiếu Minh - người Lục Tẫn Triêu nhất định phải mang theo - là người bình thường.

Sau một tiếng rưỡi, bọn họ đi tới chỗ nền đất bị sụp đổ. Dụng cụ đo độ sâu trên cổ tay biểu hiện nơi này đã là mười ba ngàn mét dưới mặt đất.

Theo lý thuyết, càng đến gần tâm hành tinh, nhiệt độ sẽ càng cao. Bình thường, ở các hành tinh khác, đến độ sâu bốn ngàn mét, nhiệt độ có thể lên tới hơn 60 độ. Nhưng bên trong đây lại hoàn toàn không hợp lẽ thường, nhiệt độ thấp hơn trên mặt đất không ít, lúc Lục Tẫn Triêu hô hấp có thể nhìn thấy trước mắt xuất hiện sương trắng.

"Tiếng nước, chúng mày nghe thấy không?" Một tên tinh tặc lên tiếng.

"Sông trong lòng đất?"

"Không phải tiếng nước." Lục Tẫn Triêu nói: "Là đám sâu kia nhúc nhích, thân thể đè ép lẫn nhau, dịch bên ngoài cơ thể chảy ra nên phát ra âm thanh."

Mấy người họ đa phần lộ ra biểu cảm ghét bỏ, Lục Tẫn Triêu bắt lấy tay Lâm Khiếu Minh, cẩn thận từng li từng tí nhìn xuống phía dưới.

Sương mù xám tập trung ở bên dưới, che kín toàn bộ, sâu không thấy đáy.

"Phải xuống dưới à?"

"Để tôi cảm nhận tình huống trước xem sao đã." Lục Tẫn Triêu lùi đến nơi tuyệt đối an toàn, cách xa vách núi. Anh khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt lại.

Những người còn lại đều ngồi xuống cạnh anh, hơi nghỉ ngơi chốc lát.

Lâm Khiếu Minh tự nhiên ngồi bên cạnh Lục Tẫn Triêu, Eve yên lặng ngồi ở phía ngoài cùng đám người, có vẻ không hợp nhau.

Tinh thần lực phóng ra ngoài, dò xét xuống vực sâu bên dưới. Lục Tẫn Triêu rõ ràng cảm nhận được lực cản, sương mù xám dường như có thể ngăn cách tinh thần lực, hoặc có thể nói năng lượng của khối nguyên thạch bên dưới quá mạnh, sinh ra sự quấy nhiễu nhất định với anh.

So với bên dưới, thứ khiến anh nhận ra được đầu tiên lại đến từ sóng tinh thần xung quanh.

... Có thứ gì đó đang ở gần đây.

Đuôi lông mày Lục Tẫn Triêu khẽ nhúc nhích, nhưng không mở mắt ra.

Bọn họ ở một nơi trống trải, bên cạnh là thang máy đi lên trên, cách rìa vách núi cũng rất xa, đám tinh tặc tất nhiên cảm thấy sẽ không tồn tại nguy hiểm gì, trò chuyện với nhau.

Đột nhiên, một người đột nhiên thẳng lưng, nghi ngờ trở tay sờ sờ sau lưng mình.

"Sao vậy?"

"Hình như bị thứ gì đó cắn một phát." Người kia cúi đầu xem xét chỗ thấy đau đớn, nhưng không phát hiện gì cả: "Có thể là côn trùng."

Đám tinh tặc không để trong lòng, môi trường trên hành tinh số M342 khá nguyên thủy, bị con muỗi đốt là chuyện thường xảy ra.

Một người trong số đó thấy phiền muộn, nói với Lục Tẫn Triêu không hề có động tĩnh: "Này, xong chưa? Tình huống bên dưới thế nào?"

Lục Tẫn Triêu đáp: "Sương mù xám sẽ ngăn cách tinh thần lực, cho tôi thêm chút thời gian."

Dù sao cũng là dẫn đường duy nhất, đám tinh tặc đối đãi anh vẫn khá lịch sự. Chờ thêm 7, 8 phút nữa, tinh tặc hồi nãy nói bị côn trùng cắn đột nhiên vỗ vào cánh tay của bạn, chỉ chỉ sau lưng mình: "Xem giúp tao chỗ này với."

Người kia nhìn mặt của anh ta, chợt sửng sốt: "Sao mặt mày lại sưng lên?"

Cả khuôn mặt của tên tinh tặc kia bị sưng lên gấp đôi, bờ môi tím tái, thậm chí con ngươi còn bắt đầu tan rã. Một tên khác vội vàng đi đến sau lưng anh ta, lôi vạt áo phòng hộ ra khỏi lưng quần.

Trên lưng anh ta xuất hiện hai lỗ nhỏ tím đen.

"Mẹ nó! Mày bị thứ gì cắn rồi!"

"Để tôi nhìn xem." Lục Tẫn Triêu lập tức mở mắt ra, ngang nhiên xông qua, anh dùng sức đè xuống miệng vết thương, máu đen chảy ra: "Anh ta bị rắn cắn!"

"Rắn? Nơi này còn có rắn?"

Lục Tẫn Triêu cởi thắt lưng của tinh tặc xuống, dịch nó lên trên một đoạn ngắn, đến rìa bên dưới xương sườn, rồi dùng sức buộc lại.

Vùng bị cắn của anh ta ở trên người, muốn ngăn cản độc tố khuếch tán về tim thì chỉ có thể dùng cách này.

"Có dao găm không!"

Đám tinh tặc vội vàng đưa dao tới, Lục Tẫn Triêu nhanh chóng rạch một đường chữ Thập trên miệng vết thương, cố gắng hết sức nặn ra máu đen và nọc độc còn sót lại.

Cho dùng đang được cấp cứu, cơ thể của tên tinh tặc kia vẫn nghiêng ngả lảo đảo, nước bọt nhỏ giọt tí tách từ khóe môi xuống.

Đó là hỗn hợp độc của một con rắn kịch độc, độc tố thần kinh và độc tố trong máu cùng nhau bị rót vào cơ thể, theo mạch máu chảy khắp toàn thân.

Chục ngàn mét sâu dưới quặng mỏ bị năng lượng vô hình quấy nhiễu, không thể sử dụng công cụ truyền tin.

Lục Tẫn Triêu nặn ra một bãi máu lớn, vẫn không nhìn thấy máu đỏ tươi bình thường, anh lập tức nói: "Hiện tại phải đưa anh ta đi lên. Phòng y tế chắc có thuốc giải độc, mau, mau chút còn có thể cứu được!"

Trước tính mạng của đồng đội, bọn họ không kịp để ý tới nhiệm vụ trong người, hai người trong đó mang người bị trúng độc vội vàng lên bậc thang.

Dõi mắt nhìn theo bóng dáng leo lên thang, trên vách đá chỉ còn lại có ba tên tinh tặc, sự xuất hiện của rắn độc rõ ràng khiến họ cảnh giác hơn.

Lục Tẫn Triêu lén lút liếc mắt nhìn sang bên cạnh, đang muốn tiếp tục cảm giác, nhưng vừa mới ngồi xuống, lại đột nhiên nhận ra điều gì đó, đột nhiên hô: "Cẩn thận!"

Đám tinh tặc lập tức bưng súng lên cảnh giác nhìn bốn phía, xếp đội thành hình tam giác, bảo vệ dẫn đường, người bình thường và thợ mỏ ở chính giữa.

Chỉ chớp mắt tiếp theo, luồng gió mạnh đánh tới từ phía sau. Bất ngờ không kịp đề phòng, một tên tinh tặc bị hai tay Lâm Khiếu Minh khóa lại yết hầu. Gã ta lập tức phản ứng lại, dùng báng súng đánh vào người ở sau lưng, Lâm Khiếu Minh nghiêng người tránh thoát, kéo cả hai ngã ngửa ra sau!

Một người khác nghe tiếng quay đầu, cuốc sắt đánh úp lại từ phía sau, hung hăng đập vào đầu hắn ta. Hắn ta còn chưa kịp phát ra âm thanh, liền ngã bịch xuống đất, máu nhanh chóng chảy ra từ vết thương, lan thành một bãi.

Người cuối cùng đang muốn quay người, đầu đột nhiên đau nhói, Lục Tẫn Triêu dùng tinh thần lực phát động tấn công!

Chỉ trong nháy mắt ngắn ngủi này, Eve đã giải quyết một tên tinh tặc đánh về phía gã.

Tinh tặc dùng súng trường ngăn trở cuốc sắt, trong tiếng va chạm chói tai, gã đá thẳng về phía Eve, ỷ vào ưu thế chiều cao và dáng người, gã hung hăng đè cô lên vách đá.

Tinh thần thể của gã rống giận nhào lên, như thể muốn cắn xe Eve thành từng mảnh!

Trọng tâm thân dưới của Lâm Khiếu Minh vững vàng như sắt, hoàn toàn không chịu ảnh hưởng khi tên tinh tặc kia giãy giụa. Một tay cậu khóa lại cổ gã ta, một tay khác nhanh chóng rút súng lục bên hông tinh tặc ra, không thèm nhìn về phía của Eve lấy một lần, trực tiếp đưa tay bóp cò.

Pằng!

Tiếng súng vang lên, thân thể tinh tặc kia đột nhiên chấn động, một lỗ hổng màu đen xuất hiện bên trái lưng của gã, máu điên cuồng tuôn trào.

Tinh thần thể đang muốn nhào lên cắn Eve phát ra tiếng kêu rên, chủ nhân tử vong, trong khoảnh khắc nó tiêu tán giữa không trung.

Thân thể tinh tặc ầm ầm ngã xuống đất, Eve thở phì phò lau máu trên mặt, mà Lâm Khiếu Minh một lần nữa dùng hai tay khóa lại tên tinh tặc còn sống, không hề do dự trước tiếng ú ớ do đối phương phát ra lúc không thở được.

Lục Tẫn Triêu rõ ràng nghe thấy được tiếng xương cổ đứt gãy.

Anh không nhịn được mà nhắm mắt lại, không nhìn những cảnh tượng đẫm máu kia.

Mười giây sau, xung quanh trở nên yên tĩnh.

Trên mặt đất có ba thi thể, bọn họ chắc hẳn không thể ngờ được, hai đồng đội hộ tống người bị trúng độc đi lên lại có được một con đường sống.

Vết máu trên mặt Eve đến từ tinh tặc, bản thân cô không hề bị thương. Eve lùi lại hai bước, rời khỏi bên người Lục Tẫn Triêu và Lâm Khiếu Minh, nhìn về phía bóng tối nơi xa, một bóng dáng đang dần bước tới.

Con rắn xen kẽ hai màu đen trắng quấn quanh cổ tay anh ta, Moore nhìn đám tinh tặc trên mặt đất, toe toét nở nụ cười: "Không ngờ chúng ta lại gặp mặt nhanh như vậy."

Lục Tẫn Triêu hỏi: "Sao anh xuống được?"

Moore đáp: "Trước khi mấy người tới tôi đã chờ ở chỗ này rồi, chẳng phải ngay từ đầu anh đã phát hiện rồi sao?"

Lục Tẫn Triêu từ chối cho ý kiến, liên minh lâm thời của bốn người một lần nữa tụ họp, Lâm Khiếu Minh cướp hết đống vũ khí đám tinh tặc mang theo: "Anh muốn làm cái gì?"

Moore nhướng cằm chỉ về phía vực sâu: "Tôi muốn vật bên dưới kia."

Lục Tẫn Triêu nhíu mày: "Khối nguyên thạch lớn như vậy, anh muốn lấy đi thế nào?"

"No no no." Moore giơ ngón trỏ lên đong đưa: "Bên dưới không chỉ có vật kia thôi đâu."

Lục Tẫn Triêu nhìn về phía Eve, anh lập tức nhận ra ký ức Eve cho anh nhìn đã được xử lý.

Lục Tẫn Triêu hỏi: "Còn có thứ gì nữa?"

Moore trả lời: "Đi xem là biết mà, mấy người có muốn đi không?"

Lâm Khiếu Minh mơ hồ ý thức được gì đó: "Nếu anh đã mời, vậy thì đi thôi."

Kiếp trước, Moore được công nhận là Vua đồng nát, anh ta có thể tận dụng đủ thứ rác rưởi trên hàng loạt hành tinh M lắp ráp thành một chiếc tinh hạm, qua đó biết được khả năng phân biệt tài nguyên và năng lực lợi dụng chúng của anh ta thế nào. Thứ có thể khiến Moore nhớ mong đến mức đặc biệt xuống một chuyến không thể nào là vật tầm thường.

Mục tiêu ở trong vực sâu bên dưới hố sụt, chỉ có duy nhất một cách để xuống dưới đó. Lục Tẫn Triêu mặc vào thiết bị an toàn một cách lạ lẫm, tay chân lóng ngóng, những trang bị này của thợ mỏ quá xa lạ với anh.

Lâm Khiếu Minh thấy thế, nắm lấy bả vai Lục Tẫn Triêu, quay người anh lại, rồi cúi đầu giúp anh sửa sang lại đai an toàn.

Động tác của lính gác tương đối thành thục, như thể một tay lão luyện thường xuyên leo núi.

... Vừa rồi, Lâm Khiếu Minh giết người cũng thuần thục như vậy.

Nghĩ đến việc Lâm Khiếu Minh không chút do dự giết chết hai người, trong lòng Lục Tẫn Triêu ít nhiều có hơi sởn da gà.

Không phải bởi vì đã chết hai tên tinh tặc, mà bởi Lâm Khiếu Minh quá thuần thục.

Ở chung được hơn hai tháng, Lục Tẫn Triêu nhận ra mình không hiểu chút nào về Lâm Khiếu Minh. Thiếu niên 18 tuổi này hoàn toàn không e ngại máu tươi và chết chóc, đồng thời thể hiện ra kỹ xảo thành thạo đầy tuyệt vời trong y tế, cận chiến và ngụy trang.

Thậm chí, anh còn bắt đầu hoài nghi, lúc ấy, nguyên nhân khiến Lâm Khiếu Minh chạy ra khỏi Thánh Sở không chỉ đơn thuần xuất phát từ kì thay máu.

Cũng may Lục Tẫn Triêu có thể cảm nhận được Lâm Khiếu Minh thật lòng đối xử với anh, không có ý muốn hại anh. Trong tình huống con đường phía trước bị nguy cơ không xác định bủa vây tứ phía, chỗ dựa của bọn họ chỉ có lẫn nhau.

Hai tay Lục Tẫn Triêu khoác lên vai Lâm Khiếu Minh, hoàn toàn để lộ thắt lưng, giúp Lâm Khiếu Minh thuận tiện kiểm tra sự an toàn lần cuối cho anh.

"Được rồi." Cuối cùng, Lâm Khiếu Minh cài dây an toàn vào giữa hai người: "Nối liền với tôi sẽ an toàn hơn chút."

Lục Tẫn Triêu gật gật đầu, anh đeo bao tay, thắt lưng giắt súng và dao găm, trên đầu treo đèn mỏ, y hệt cách ăn mặc của một người chuyên nghiệp.

"Mang những tên này theo." Moore dùng chân đá đá thi thể trên đất.

Eve và Lâm Khiếu Minh mỗi người có thể mang theo một tên, mà Moore và Lục Tẫn Triêu thân là dẫn đường, thể lực kém hơn lính gác sinh ra vì chiến đấu nhiều, không trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, tự mình bò xuống còn tốn sức, càng đừng nói đến việc mang theo đồ đạc.

Thi thể bị Eve gõ vỡ đầu là thảm thiết nhất, Eve xách ngang hông hắn ta, ném vào trong vực sâu.

Thi thể rơi xuống, nhanh chóng bị bao phủ bên trong sương mù xám. Đợi khoảng một phút, phía dưới truyền tới tiếng trầm đục, như thể nện xuống thứ mềm mại gì đó, làm loang ra một vũng chất lỏng lớn.

Như vậy, khi những người khác lại xuống, họ sẽ chỉ cho rằng bọn họ xảy ra tranh chấp, sau đó biến mất dưới vực sâu.

Eve cõng thi thể của một tinh tặc, dẫn đầu xuất phát. Moore và Lục Tẫn Triêu ở giữa, Lâm Khiếu Minh cõng thi thể còn lại, đi cuối cùng bảo vệ. Bốn người xếp thành một đường chéo leo xuống bên dưới.

Trong số tinh thần thể của bốn người, chỉ có cắt Bắc Cực của Lục Tẫn Triêu có thể đi theo giữa không trung. Sương mù xám có ảnh hưởng ức chế tinh thần lực, làm bóng dáng của Vân Tân trở nên không quá rõ ràng.

Leo xuống dưới chừng một ngàn mét, Lục Tẫn Triêu dần cảm thấy khó khăn hơn, vết thương hôm qua của anh vẫn chưa khỏi, cơ bắp còn đau nhức.

Moore cũng không khá hơn là bao. Không biết có phải do dinh dưỡng không đầy đủ trong thời gian dài dẫn đến gầy gò không, anh ta thậm chí còn yếu hơn cả Lục Tẫn Triêu.

Eve không ngừng đi chậm lại chờ đợi hai dẫn đường, Lục Tẫn Triêu dùng hết sức khống chế cơ bắp trên chân, chống đỡ cơ thể, không để cho bản thân bị mất sức rồi tuột xuống.

Đến chiều sâu hai ngàn mét, Eve dừng lại.

"Chính là chỗ này sao?" Moore thở hồng hộc, sắc mặt thoạt nhìn sắp mệt đến ngất xỉu.

Eve dùng cuốc gõ gõ vách đá trước mặt, có thể rõ ràng nghe được tiếng bên trong có khoảng trống, sau đó cô làm mấy ký hiệu tay.

"Đại khái khoảng 10cm sao?" Lâm Khiếu Minh leo xuống đến cùng độ cao với cô, cũng lôi ra cái cuốc: "Cùng đào đi."

Lục Tẫn Triêu và Moore cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi. Họ treo lơ lửng trên vách đá, quan sát bốn phía. Bên dưới, sương mù xám vẫn đậm đặc, sâu không thấy đáy. Không một ai biết đám sâu kia cách nơi này bao xa, có lẽ còn mấy trăm mét, hoặc có lẽ đang ở ngay dưới chân bọn họ, chỉ cần nếm được mùi máu tanh sẽ lập tức xông tới.

Động tác của Eve và Lâm Khiếu Minh rất nhanh, chỉ dùng 10 phút đã đào ra được một cửa hang đủ để chui qua.

Eve đi vào đầu tiên, sau đó là Moore, hình như anh ta không cẩn thận đụng vào đâu đó, hùng hùng hổ hổ chửi ầm lên.

Lục Tẫn Triêu cẩn thận đến gần cửa hang. Nhiệt độ trong vực sâu xuống dưới 0 độ, anh treo trên vách đá một lúc, mồ hôi trên người như thể sắp bị đông thành đá, hai chân cứng đờ như không phải của mình.

Lục Tẫn Triêu dời đến cửa hang, anh định bắt chước Eve, bước chân vào trước. Nhưng anh vừa mới dẫm được một chân, hòn đá dưới chân đột nhiên nứt ra rồi rơi xuống.

Thân hình Lục Tẫn Triêu lập tức mất thăng bằng, suýt chút nữa trượt xuống. Lâm Khiếu Minh canh giữ bên cạnh nhanh tay tóm được đai an toàn đeo sau lưng anh.

"Cẩn thận!"

Tư thế rơi xuống bị dừng lại, cả người Lục Tẫn Triêu treo giữa không trung, không ngừng đong đưa, sợ đến mức chảy mồ hôi lạnh ròng ròng. Anh vội vã dùng sức nắm lấy dây an toàn, đạp lên vách đá, dùng cả tay cả chân chui vào trong hang.

Lâm Khiếu Minh theo sát phía sau, tư thế tiếp đất khá đẹp trai.

"Không có sao chứ?" Lâm Khiếu Minh thấp giọng hỏi.

Lục Tẫn Triêu lắc đầu, anh che ngực, nhịp tim còn đập kịch liệt.

Nếu không phải Lâm Khiếu Minh kịp thời ra tay, anh sẽ thật sự rơi xuống.

Một câu "Cảm ơn" không đủ để bày tỏ sự cảm kích trong lòng, Lục Tẫn Triêu cười với Lâm Khiếu Minh, anh hít thở sâu, chỉnh lại đèn mỏ trên đầu.

Hang động xuất hiện trong vách đá này đi nghiêng xuống bên dưới, không còn sương mù xám bên ngoài, tinh thần lực có thể thăm dò về phía trước tốt hơn. Đi đại khái mười mấy phút, luồng không khí trở nên rõ ràng.

"Phía trước hẳn là cửa ra." Lâm Khiếu Minh thấp giọng nói: "Nghe thấy bên ngoài còn những vật khác, anh nhất định phải cẩn thận."

"Chính là những con sâu kia chứ sao." Moore vẫn cười hì hì: "Đừng lo lắng, xảy ra chuyện ta vẫn còn hai thi thể chịu tội thay mà."

Moore chỉ chỉ hai thi thể trên lưng Eve và Lâm Khiếu Minh.

Đi thêm trăm mét nữa, đằng trước xuất hiện cửa hang, tiếng nước chảy chưa từng rõ ràng như vậy.

Lục Tẫn Triêu biết, đó là tiếng đám sâu bò đè lên nhau, chất lỏng trong cơ thể phát ra âm thanh.

Mùi thối mơ hồ xuất hiện, mùi như thể thi thể thối rữa rồi lên men, Lục Tẫn Triêu ngừng thở, Moore nói với Eve: "Độ mẫn cảm của khứu giác hạ xuống 1."

Điều này giống như việc một dẫn đường phải làm, Lục Tẫn Triêu nhìn về phía Lâm Khiếu Minh, dùng ánh mắt dò hỏi.

Anh không biết khống chế giác quan của lính gác cho lắm, chẳng qua nếu Lâm Khiếu Minh cần, anh có thể thử một chút.

"Tôi vẫn ổn." Lâm Khiếu Minh tỏ vẻ mình không có việc gì.

Nhích tới gần cửa hang, dòng sông sâu đang cuồn cuộn ở ngay mười mét dưới chân, một mảnh trắng bóng, con nào con nấy đều to bằng cánh tay. Không biết tại sao sương mù xám lại nhạt đi rất nhiều, cuối cùng Lục Tẫn Triêu thấy được "những thứ khác" mà Moore nhắc đến.

Xung quanh khối nguyên thạch minh y to lớn kia, còn xen lẫn một loại tinh thể màu tím khác.

Nó trực tiếp mọc ra từ trên quặng minh y, một lùm nho nhỏ, từng góc cạnh đều vô cùng hợp quy tắc, khúc xạ ra ánh sáng óng ánh.

Chỉ xa xa nhìn qua, Lục Tẫn Triêu có thể cảm nhận được sức mạnh ẩn chứa trong đó. Không giống với sự mạnh mẽ đủ để ảnh hưởng tới thiết bị điện tử của nguyên thạch minh y, tinh thể này êm dịu và ấm áp hơn.

"Đây là cái gì?" Anh cất tiếng hỏi.

Lâm Khiếu Minh trả lời: "Tinh thể tím Freyja, lấy tên từ nữ thần của sự sinh sôi nảy nở trong thần thoại vùng đất Bắc Âu cũ, là một loại đá quý cực kỳ hiếm thấy, chỉ xuất hiện cùng với quặng minh y tinh khiết nhất, có tác dụng nuôi dưỡng tinh thần lực, lính gác và dẫn đường đeo trong thời gian dài, năng lực sẽ tăng lên rất nhiều."

Moore nhướng mày: "Chính xác, biết đến khá nhiều đấy."

Lâm Khiếu Minh hỏi: "Anh muốn cái này?"

Moore cười khẩy: "Chẳng lẽ cậu không muốn?"

"Chia một nửa." Lâm Khiếu Minh nhìn chằm chằm vào khối tinh thể màu tím kia hai giây, đưa ra yêu cầu: "Mặc dù hai người phát hiện ra nó, nhưng nếu không có chúng tôi, chỉ dựa vào hai người thì không lấy được nó."

"Đừng vội vàng kết luận như vậy." Moore chỉ chỉ đám sâu trắng nhởn lổm nhổm bên dưới, cười đáp: "Có thể lấy được vào tay hay không vẫn còn khó nói đấy. Nói không chừng mấy phút sau cậu đã trở thành một vũng nước trong bụng đám này rồi ha?"

Lục Tẫn Triêu tóm lấy cánh tay Lâm Khiếu Minh, thấp giọng nói: "Quá nguy hiểm."

"Đối với đám quyền quý tại hành tinh Thủ Đô, tinh thể tím Freyja cũng được coi là vật cực kỳ quý báu. Nếu có thể lấy được, cả hai người chúng ta đều được hưởng lợi." Lâm Khiếu Minh đè lại tay Lục Tẫn Triêu, đối diện với ánh mắt không đồng ý và lo âu của dẫn đường, nói: "Tin tưởng tôi, trong lòng tôi có nắm chắc."

Lục Tẫn Triêu chau mày, không chịu buông tay: "Cậu không thể dùng bản thân mạo hiểm, dù có quý giá nhường nào, cũng không quan trọng bằng mạng sống."

"Cho các người năm phút thương lượng." Moore ngồi dưới đất, bày ra dáng vẻ hóng chuyện rõ ràng.

Lâm Khiếu Minh nhìn về phía tinh thể tím Freyja, vị trí tinh thể mọc ra ở ngay rìa nguyên thạch, gần như không tìm thấy chỗ đặt chân thích hợp, mà mục tiêu cách cửa động khoảng chừng năm mét, không đến mười mét bên dưới chính là biển sâu cuồn cuộn.

Một khi bị rơi xuống, chỉ có duy nhất kết cục bị nuốt hết.

Bánh răng bên trong thế giới tinh thần chuyển động, thành phố máy móc trải qua sự tái tổ chức tinh vi, tấm kim loại tạo thành điểm xuất phát và điểm kết thúc cách xa nhau năm mét, biển bánh răng dâng trào bên dưới mô phỏng ra cảnh tượng trước mắt.

Mười phương án khác nhau thiết lập trong đầu, mô phỏng, phân tích, bị bác bỏ, hoặc xếp vào phương án dự bị.

Nửa phút sau, Lâm Khiếu Minh thu tầm mắt lại, vẫn kiên định: "Tôi có thể."

Lục Tẫn Triêu:...

Trong một chớp mắt, anh thật sự rất muốn trực tiếp đánh ngất xỉu Lâm Khiếu Minh, cảm giác bất lực nồng đậm dâng lên. Anh thở sâu, cắn chặt khớp hàm, yên lặng, rồi thấp giọng nói: "Tùy cậu vậy."

Lục Tẫn Triêu nhắm mắt lại, hít thở sâu. Lúc một lần nữa mở ra, khóe mắt ánh lên hơi nước: "Cần tôi làm gì?"

"Thật là cảm động." Moore vỗ tay, dáng vẻ như bị làm xúc động, anh ta dùng giọng điệu khoa trương đến mức dầu mỡ cảm thán: "Không biết lúc cậu ta bị đám giun kia cắn thành bã vụn, anh sẽ có biểu cảm gì đây?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.