Thương Châu võ viện đã từng chỉ phụ thuộc Khương Vương phủ càng được hoàng thất giúp đỡ vọt trở thành võ viện to lớn nhất Thương Châu, danh chấn Bắc Cương.
Bây giờ Thương Châu đã không còn là đất phong của Khương Vương phủ nữa, mà là võ viện độc tôn, tam đại tân vương xưng hùng.
Khương Vương phủ chỉ có thể coi là trấn thủ Bạch Hổ quan, ngay cả tám đại võ tướng cứ điểm mà bọn họ cũng không thể hoàn toàn khống chế.
Khương Nghị không để ý đến bọn hắn trào phúng thế nào, chờ sau khi cứ điểm mở ra liền thuận biển người tiến vào rừng rậm Đại Hoang. Hắn nhẹ nhõm tránh đi khỏi tán tu cùng các học viên, nhanh chóng lao vào trong rừng cây giống như là linh viên, rất linh hoạt, hai mắt sáng tỏ lóe ra ánh mắt sắc bén không hợp tuổi tác. Đây là Khương Nghị chân chính mà người khác chưa từng thấy qua ngoại trừ Khương Uyển Nhi.
Bởi vì hắn rất quen thuộc rừng rậm, Khương Nghị rất nhanh đã tìm đến một gốc Hổ Văn Thảo, tiếp theo chính là gốc thứ hai, gốc thứ ba. Nhưng số lượng này thật quá ít. Hắn cần càng nhiều Hổ Văn Thảo, bắt đầu mạo hiểm tới gần chỗ càng sâu. Một mực bận rộn đến xế chiều, tùy thời giải quyết mười mấy đầu mãnh thú, hắn thành công thu hoạch hơn ba mươi gốc Hổ Văn Thảo.
- Không sai biệt lắm, đủ dùng hai ngày.
Khương Nghị thở phào, nhìn lại khu rừng rậm rạp chung quanh, chuẩn bị trở về.
Đại Hoang ban đêm vô cùng nguy hiểm, ai cũng không dám lưu lại. Thời điểm đến xế chiều, đi đám người ra ngoài lịch luyện đều sẽ lần lượt trở về, trước khi cửa lớn cứ điểm đóng lại liền trở về Bạch Hổ thành.
Đúng vào lúc này, Khương Nghị tùy ý thoáng nhìn, ngoài ý muốn chú ý thấy một gốc cỏ non kỳ dị nơi xa. Gốc cỏ non này có kϊƈɦ cỡ chỉ tương đương ngón cái, đẹp đẽ linh lung, lại toàn thân phát ra ánh sáng màu bạc, trêи cây cỏ có gợn sóng giống như quang mang, giống như lông vũ phất phới.
- Ngân Vũ Thảo?
Khương Nghị không dám tin vào hai mắt của mình.
Từ sau khi Uyển Nhi bị phế, hắn đã lật khắp các loại thư tịch trong vương phủ, tra tìm lấy dược thảo có thể chữa trị kinh mạch. Nhưng linh thảo như thế số lượng rất thưa thớt mà lại cực kỳ hiếm thấy, có thể ngộ nhưng không thể cầu.
Ngân Vũ Thảo lại là một trong số đó.
Hai tháng qua Khương Nghị đến Đại Hoang vô số lần, mỗi lần đến đều có lưu ý, chỉ là chưa bao giờ phát hiện qua, không nghĩ tới hôm nay vậy mà đụng phải một gốc.
- Trời xanh có mắt! Uyển Nhi được cứu rồi!
Khương Nghị kϊƈɦ động, lập tức phóng tới phía gốc cỏ non kia.
Nhưng mà, cỏ non không chỉ có linh tính, lại giống như động vật mà "Co cẳng" chạy mất.
Khương Nghị sững sờ quay người, Ngân Vũ Thảo đã vung cánh nhỏ biến mất trong rừng rậm.
- Tiểu gia hỏa, cùng ta trở về cứu người.
Khương Nghị lập tức đuổi theo, loại linh vật này đều là loại có thể ngộ nhưng không thể cầu, thật vất vả tìm tới một cây, nhất định phải lấy được, nếu không lần sau cũng không biết lúc nào mới có thể đụng phải.
Ngân Vũ Thảo không chỉ có tốc độ nhanh, mà lại phi thường có linh tính, không phải tiến vào bụi cỏ chính là dung nhập vào trong đại thụ, không ngừng hướng vào chỗ sâu trong Đại Hoang. Khương Nghị không quan tâm vọt nhanh. Đây chính là tính mệnh của Uyển Nhi, tuyệt không thể để nó cứ như vậy chạy mất.
Tốc độ của Ngân Vũ Thảo càng lúc càng nhanh, bắt đầu hướng nơi có mãnh thú tụ tập mà chạy.
Khương Nghị trước trước sau sau giày vò hơn hai canh giờ, rốt cục ngay lúc Ngân Vũ Thảo đang muốn dung nhập vài một gốc cây khô thì đã bắt được nó.
- Uyển Nhi được cứu rồi!
Khương Nghị đang cao hứng, sắc mặt chợt đột nhiên biến đổi.
Không biết lúc nào, rừng rậm cứ vậy mà tối xuống, bóng tối giống như mực đậm bao trùm bầu trời, giống như là biển động lao nhanh, từ chỗ sâu nhất của Đại Hoang đè ép tới. Những nơi hắc ám đi qua, mãnh thú gào thét, ác linh rít lên, vừa nóng nảy lại oanh động, từng tiếng rống to hỗn loạn làm cho người ta rùng mình, mặt đất đều phảng phất như đang run nhè nhẹ.
- Trời tối nguy hiểm, không được lưu lại Đại Hoang. Đây là cảnh cáo mà toàn bộ người Thương Châu đều biết.
‘Đông... Đông...’
Tiếng chuông trầm muộn trêи cứ điểm Bạch Hổ quan xa xôi vang lên, quanh quẩn trong rừng rậm Đại Hoang mênh ʍôиɠ. Mỗi khi tiếng chuông vang lên, tám đại cứ điểm sẽ trong vòng một giờ đóng lại toàn bộ, nhắc nhở người các nơi nhớ trở về.
Khương Nghị nắm chặt Ngân Vũ Thảo, điên cuồng chạy về phương hướng Bạch Hổ quan, lấy thực lực của hắn bây giờ, một khi bị hắc ám nuốt phải, ngay cả xương cốt cũng đều sẽ không còn thừa.
Nhưng mà...
Tiếng chuông mặc dù không ngừng quanh quẩn ở phương xa, nhưng lại phảng phất như rất xa không thể chạm tới được.
Trước đó chỉ lo đuổi theo Ngân Vũ Thảo, Khương Nghị cũng không biết đã chạy bao xa, đến được địa phương nào. Hắc ám sau lưng giống như mực đậm lại càng ngày càng gần, phô thiên cái địa bao phủ lấy.
Trong tiếng gào thét thảm thiết phảng phất như có vô số ác linh trong bóng đêm đang lao nhanh như bão táp muốn nuốt hết hết thảy. Phương hướng Bạch Hổ quan nở rộ lên hào quang sáng chói, năng lượng ngập trời, dựng lên bình chướng thủ hộ cường đại. Ba mươi ngàn Cự Linh vệ, một trăm ngàn Huyền Giáp vệ đều đã chỉnh tề sắp xếp trêи tường thành tất cả cứ điểm, ngóng nhìn Đại Hoang, trận địa sẵn sàng đón quân địch.
Khắp các nơi trêи Đại Hoang, đám người đều thành bầy phi nước đại, như thủy triều tràn vào tất cả cửa lớn của cứ điểm.
- Chuẩn bị!
Tám đại cứ điểm, toàn thân tám vị võ tướng trấn thủ sôi trào năng lượng cường thịnh, xán lạn như ánh mặt trời ban trưa, cường thịnh mà uy nghiêm, bọn hắn cùng gào thét, tiếng như lôi đình, chấn thiên động địa.
- Huyền Giáp vệ, lên mũi tên...
- Cự Linh vệ, tử chiến...
Tất cả phó tướng cứ điểm đằng đằng sát khí, cầm đao hô to, chỉ phía xa Đại Hoang, một trăm ngàn Huyền Giáp vệ gào thét kéo căng cung tiễn, cánh tay tráng kiện vững vàng khống chế Cung Ô Cương, đầu mũi tên sắc bén băng lãnh hướng lên bầu trời. Ba mươi ngàn Cự Linh vệ kϊƈɦ hoạt linh văn, năng lượng toàn thân sôi trào mãnh liệt. Hóa thành kiếm triều, đao khí, liệt diễm, lôi đình các loại, trận địa võ pháp ngưng tụ sẵn sàng đón địch.