Đan Hoàng Võ Đế

Chương 54: Đại Hội Giám Bảo (2)



Tuy nhiên, ánh mắt Bạch Hoa chỉ trêи người dừng lại Khương Uyển Nhi mấy giây, tiếp đó chuyển đến trêи thân Khương Nghị.

- Khương Nghị, sau một tháng tại Sinh Tử Đài, ngươi chuẩn bị xong chưa?

Bạch Hoa cố ý cất cao giọng, gọi Khương Nghị.

- Đang mài đao. Nghe nói ngươi da dày thịt béo, ta làm sao cũng phải đem đao mài đến sắc bén một chút. Miễn cho một đao phách không chết ngươi, còn phải bổ vài một đao.

Khương Nghị không khách khí đáp lễ một câu.

- Ồ? Ha ha ha...

Bạch Hoa cười, cách đám người chỉ chỉ Khương Nghị:

- Ta hiểu được, ngươi chuẩn bị đến trêи Sinh Tử Đài chọc ta chết cười, ha ha...

Các học viên Thiên Châu võ viện cũng đều lộ ra mấy phần ý cười, tiểu phế vật này vẫn rất có cảm giác hài hước.

- Khương Nghị, hôm nay ta đến muốn cho ngươi một cơ hội. Ngươi có thể đến Thiên Châu võ viện khiêu chiến ta, cũng có thể thiết lập lôi đài tại thành Bạch Hổ này. Mặc dù cuối cùng đều là chết, nhưng chết ở chỗ này, tối thiểu còn có thể có người cho thu thi thể ngươi lại.

Bạch Hoa trước đó không có coi Khương Nghị là chuyện gì , nhưng điện hạ vậy mà phái người báo cho hắn, cần phải cảnh giác Khương Nghị, công nhận tiểu phế vật này có chút cổ quái.

Cổ quái?

Bạch Hoa thật đúng là không nhìn ra cổ quái gì.

- Thiên Châu võ viện đã phù hợp.

- Ngươi xác định? Ta đã cho ngươi cơ hội, đừng trách Bạch Hoa ta khi dễ người.

Bạch Hoa thật đúng là hy vọng có thể thiết lập lôi đài tại thành Bạch Hổ, có thể tại trước mặt Khương Vương phủ cao ngạo giết con nuôi Khương Vương, ngẫm lại tì càng kϊƈɦ thích.



Các học viên Thiên Châu võ viện đều rất kỳ quái, Bạch Hoa trước đó giống như khinh thường đề cập trận đến trận luận võ này, ngoại trừ thân phận Khương Nghị ra, giống như cho tới bây giờ không có gì có thể nhấc lên hứng thú của hắn.

Hôm nay đây là thế nào?

Giống như đột nhiên có hứng thú đối với trận luận võ này.

- Các vị, đợi lâu rồi.

Cửa điện xa hoa của Thiên Hoa điện rộng mở từ bên trong, La Nhất Tiếu trưng khuôn mặt tươi cười bước nhanh ra đón.

- La điện chủ, nghe nói năm nay tổng cộng có hai mươi tám kiện hàng triển lãm.

Thiếu chủ Cẩm Thành - Chu Thanh Thọ lắc lắc quạt xếp, cười đi đến phía trước.

- Chu Thanh Thọ công tử, hoan nghênh hoan nghênh. Năm nay Đại Hoang hoạt động dị thường, ra không ít bảo bối tốt, ta chỗ này trước cầu chúc Chu công tử có thể lần nữa lấy thêm mấy món bảo bối.

La Nhất Tiếu cởi mở mà cười cười, nhiệt tình chào mời đám người tiến vào điện.

Bạch Hoa, Chu Thanh Thọ những người có thân phận không cần kiểm tra, trực tiếp liền có thể đi vào.

Không có thân phận gì cần cam đoan trong tay có Một trăm ngàn tinh tệ, nếu không ngay cả tư cách vào xem đều không có.

Khương Nghị dựa theo yêu cầu đi đến bên cạnh trong phòng , hiện ra mình có hơn Một trăm ngàn tinh tệ.

Năm nay đại hội giám bảo cử hành trêи lầu sáu, rường cột chạm trổ, vàng son lộng lẫy, khí tức xa hoa đến cực điểm, năm nay sắp xếp chỗ ngồi vây quanh một gian hàng rộng rãi. Quy mô cũng không tính lớn, nhưng chính là bởi vì dạng này mới có thể cam đoan tất cả mọi người từ khoảng cách gần quan sát bảo bối, quyết định cạnh tranh phải chăng.

Khương Nghị cùng Khương Uyển Nhi mặc dù là người của Khương Vương phủ, nhưng lại bị an bài ở trong một góc. Những người khác lục tục ngo ngoe ngồi xuống, tính cả bọn thị vệ mới hơn một trăm người, nhưng tán tu chỉ có mười mấy người, mặt khác đều là người có thân phận có bối cảnh.

Dù sao trừ phi có vốn liếng hùng hậu, ai cũng sẽ không cầm mấy vạn thậm chí mười mấy vạn tinh tệ đến đánh cược.

Để Khương Nghị ngoài ý muốn chính là, Thiên Châu võ viện - Dạ An Nhiên vậy mà chủ động ngồi xuống vị trí trước mặt hắn, bất quá không cùng hắn giao lưu, chỉ là yên lặng ngồi ở chỗ đó chờ đợi đại hội giám bảo bắt đầu.



Ngược lại là thiếu nữ bên cạnh Dạ An Nhiên thỉnh thoảng quay đầu dùng một loại ánh mắt quái dị dò xét hắn.

- Các vị đều là người quen, đối với quy tắc đại hội giám bảo chúng ta đều rất quen thuộc rồi, ta không nhiều lời, trực tiếp bắt đầu.

La Nhất Tiếu đưa tay ra hiệu, một vị thị nữ bưng một cái hộp gấm đi vào gian hàng.

Trong hộp gấm là một khối đầu gỗ lớn chừng bàn tay, đen nhánh khô quắt, nhìn không có gì đặc thù. Nhưng ở vị trí lõm vậy mà mọc ra một gốc lá cây vô cùng non nớt, lớn chừng hạt gạo, hiện ra ánh sáng màu làm nhàn nhạt.

Đám người lập tức ngưng thần quan sát, kỳ quái, Thiên Hoa điện vậy mà dùng một khối đầu gỗ như thế mở màn đại hội giám bảo năm nay.

La Nhất Tiếu nhẹ nhàng gõ gõ đầu gỗ, trêи mặt theo thói quen mà tươi cười.

- Đầu gỗ này đến từ chỗ sâu Đại Hoang cách Bạch Hổ quan hơn ba trăm dặm. Là ở trong một chỗ nham động sâu mấy trăm thước phát hiện, đã cùng tảng đá chung quanh mọc thành một chỗ, tựa như là hoá thạch. Nhưng chính là trêи một khối cây khô như thế vậy mà mọc ra một gốc sinh mệnh. Cụ thể ta cũng không muốn nói nhiều, các vị bắt đầu đi.

Bầu không khí thoáng cái trầm mặc, tất cả mọi người ngưng thần quan sát cây khô, xác thực giống như là hoá thạch, mầm cây cũng xác thực mọc ra từ bên trong để cho người ta cảm khái sinh mệnh lực cường đại, có thể cảm nhận được lá cây bất phàm.

Cái này hoặc là kiện đại bảo bối, hoặc là chính sự kiện ngẫu nhiên của thiên nhiên. Nhưng Thiên Hoa điện nếu dám dùng nó đến mở màn, chí ít có thể bảo chứng nó cũng không đơn giản.

- Năm vạn năm ngàn tinh tệ.

Một vị tán tu ngồi ở phía sau giơ bảng, linh văn của hắn đúng lúc là đằng văn, nếu như đây đúng là kiện bảo bối, với hắn mà nói rất có ích lợi.

- Sáu mươi ngàn tinh tệ!

Chu Thanh Thọ giơ bảng, bất quá nâng có chút do dự.

- Sáu mươi lăm ngàn tinh tệ.

Triệu Cảnh Thiên đuổi theo, vô cùng dứt khoát.

- Bảy mươi ngàn tinh tệ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.