Đàn Lang

Chương 22



A Bạch quả nhiên là được nhốt ở trong phòng.

Tào Lân cũng giống như Tào thúc, đều không nỡ xem nó như gia cầm mà nhốt trong lồng cho nên mới để nuôi ở trong phòng, mỗi ngày đều dọn dẹp cho ăn, đối đãi như thể người nhà.

Năm đó, lúc chia tay, A Bạch mới hai tuổi nhưng hôm nay gặp lại, nó đã chẳng nhận ra tôi là ai. Sau khi vào cửa nó liền bày ra điệu bộ quyết đấu, tôi chỉ đành dùng cá con Tào Lân đưa cho để lấy lòng nó. Đút cho không biết bao nhiêu cá nó mới bằng lòng cho tôi sờ một cái.

Bộ lông của nó vừa bóng mượt vừa dày dặn, thoạt nom còn đẹp đẽ hơn cả năm đó. Tôi gọi tên nó, hồi tưởng lại chuyện cũ, chỉ thấy ấm áp trong lòng.

Thật ra thì nó là con A Bạch thứ ba, hai con trước đều đã chết già. So với tổ phụ, Tào thúc càng có kiên nhẫn hơn, dưới sự chăm sóc của thúc ấy, mỗi một con tiên hạc đều rất có linh tính.

“Đáng tiếc là tiên sinh không nhìn thấy được.” – Tào Lân thở dài, lại oán trách – “Chuyện lớn như vậy, sao muội không báo cho nhà ta biết? Hoặc là nhờ người gửi một bức thư cũng được.”

Tôi vô tội nói – “Trước khi tổ phụ lâm chung đã từng dặn dò không cho phép ta quấy rầy nhà huynh, vả lại ta cũng đâu biết hai người ở chỗ nào.”

Tào Lân biết tính tình của tổ phụ, cũng không nói gì thêm nữa.

Huynh ấy nhìn y phục trên người tôi – “Vừa rồi muội nói hiện giờ muội đang ở phủ Hoàn đúng không? Hôm nay ta sẽ gửi thư cho phụ thân, bảo ông cứu muội ra ngoài.”

Tôi lắc đầu – “Không cần đâu.”

Tào Lân kinh ngạc – “Vì sao?”

Tôi nói – “Nếu ta đã muốn đi thì ai có thể cản được ta chứ?”

Tào Lân cảm thấy cũng có lý nhưng lại có phần khó hiểu – “Vậy thì vì sao muội lại không đi?”

Tôi không còn cách nào khác đành đem đầu đuôi ngọn ngành hành trình từ Hoài Nam đến Dĩnh Xuyên rồi lạc vào phủ Hoàn của tôi kể lại cho huynh ấy nghe.

Tào Lân nghe xong liền cau mày – “Cần gì phải phiền toái như vậy, Nghê Sinh, muội cứ theo ta trở về Thục, bọn họ cũng chẳng thể nào tìm được muội.”

Tôi nói – “Nhưng điền sản của tổ phụ thì phải tính sao? Ta không thể bỏ lại được.”

“Chỉ là một ít điền sản thôi mà, đất Thục cũng có.” – Tào Lân nói – “Ta đã nghe ngóng rồi, nhà của muội đều đã bị quan phủ tịch thu, đồ đạc cũng bị mang đi, hiện giờ ngoại trừ phòng ốc ra thì chẳng còn lại gì cả.”

Tôi nói – “Nhưng mộ phần của tổ phụ vẫn còn ở Hoài Nam, nếu ta về Thục thì sau này ai sẽ tảo mộ cho ông.”

“Nghê Sinh.” – Tào Lân suy nghĩ một hồi rồi nói – “Ta cảm thấy, tiên sinh lúc sinh thời là người phóng khoáng như vậy, tất sẽ không để tâm đến chuyện có hay không có người trông nom những thứ đó.”

Tôi nói – “Ta biết, nhưng tổ phụ là tổ phụ còn ta là ta.”

Tào Lân bất đắc dĩ nhìn tôi, cuối cùng không còn lời nào để nói.

“Vậy…” – Huynh ấy khổ sở nói – “Ta có thể làm được gì?”

“Trở về đất Thục đi.” – Nói đến chuyện này, tôi nghiêm mặt nói – “A Lân, huynh không thể ở lại Lạc Dương quá lâu.”

Tào Lân khó hiểu hỏi – “Vì sao?”

Tôi đang định trả lời thì bên ngoài chợt truyền đến âm thanh huyên náo.

Có kẻ đang đập cửa từng nhà, cao giọng ra lệnh – “Bề trên có lệnh, hễ là người nuôi hạc thì đều phải đến tập trung ở chỗ cây liễu, quan phủ cần tra hỏi.”

Nghe được lời ấy, cả tôi lẫn Tào Lân đều cả kinh.

Tôi đã liệu trước việc mà Tào Lân khuấy lên sẽ làm chấn động triều đình nhưng không ngờ lại nhanh như vậy, hoàn toàn không giống với tác phong lùng bắt phạm nhân bình thường của quan phủ. Chẳng hiểu tại sao, lòng tôi đột nhiên lại nhớ tới Tần vương, không khỏi nhấp nhổm.

“A Lân.” – Tôi nói với huynh ấy – “Huynh lập tức thu dọn đồ đạc. Từ ngõ này đi ra ngoài, thẳng về phía Nam sẽ nhìn thấy một căn nhà hoang, huynh đi xuyên qua nhà hoang sẽ thông sang một con hẻm nhỏ lân cận chợ lớn. Từ đó có thể nhìn thấy một cái tháp phù đồ năm tầng xây bằng gạch bùn, huynh cứ đi về hướng tháp phù đồ, đến đầu hẻm thì dừng lại chờ ta.”

Tào Lân cũng hiểu sự tình nghiêm trọng liền lập tức đồng ý, thu dọn đồ đạc.

Tôi đi ra cửa, liếc nhìn xung quanh rồi bước nhanh ra ngoài.

Lúc đi ngang qua cây liễu, tôi chú ý liếc nhìn về phía ấy, quả nhiên, một số phủ lại cùng binh sĩ của Kinh Triệu phủ đang tụ tập ở đó hò hét, bắt lục soát một lượt tất cả những nhà nuôi chim thú.

Tôi không hề ngừng bước, tránh khỏi đám đông, đi thẳng về phía chợ lớn.

Nơi này vẫn vô cùng nhộn nhịp, tôi tìm một cỗ xe ngựa trông có vẻ tốt nhất mới nhất, sau khi cùng phu xe trả giá một hồi cuối cùng cũng móc tiền ra mua. Cỗ xe ngựa này đắt tới mức khiến cho lòng tôi nhỏ máu tong tỏng, may mà lúc ra ngoài trên người tôi có mang theo đủ tiền. Sự cấp tòng quyền*, có đau lòng hơn nữa thì cũng đành phải bỏ tiền ra.*_事急从权 - sự cấp tòng quyền: khi có chuyện rất gấp rất vội, phải coi tình hình mà quyết định.Hiện tại không thể chậm trễ, tôi quát một tiếng, đánh xe ngựa chạy về phía tháp phù đồ.

Tào Lân nói cho cùng vẫn là do Tào thúc dạy dỗ ra, hành sự không chút rề rà. Lúc tôi đánh xe ngựa chạy đến chỗ hẹn thì huynh ấy đã đứng chờ ở đó, A Bạch được che kín bằng một tấm vải. Tào thúc dạy nó tốt lắm, nó ngoan ngoãn co chân, mặc cho Tào Lân ôm vào trong ngực, không kêu một tiếng.

Tôi bảo Tào Lân lên xe sau đó giục ngựa chạy về phía trước, hướng về phía Tây Quách Môn.

Nhưng chưa đi được bao xa thì tôi phát hiện ra ngựa xe ở phía trước đều đi chậm lại. Hóa ra là do có một đội quân sĩ canh giữ ở giao lộ, khoảng chừng mười mấy hai mươi người đang lục soát tất cả người qua kẻ lại.

Trái tim tôi vừa mới hạ xuống, không nén được lại nảy lên.

“Sao vậy?” – Tào Lân ở trong xe cũng cảm nhận được điều khác thường, hỏi tôi.

Tôi nói – “Không sao, huynh đừng đi ra.” – Dứt lời, tôi đánh xe ngựa dừng lại ở ven đường sau đó chạy lên phía trước tìm hiểu.

Rất nhiều người bị dồn lại trước Tây Quách Môn, tiến lùi đều không được, nhao nhao than phiền.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” – Có người cất tiếng hỏi – “Tra xét cái gì vậy?”

“Ta cũng không biết, người ở phía trước mua hai cái lồng gà cũng bị chặn lại.”

“Ai da, sao lại phiền phức như vậy…”

“Nghe nói mấy giao lộ ở gần đây cũng có người canh giữ, chậc chậc, chợ lớn lắm người như vậy, muốn tra đến lúc nào đây…”

Bấy giờ trong lòng tôi đã rõ ràng liền bình tĩnh quay trở lại xe.

“A Lân.” – Tôi nói với Tào Lân – “Huynh đánh xe đi, lúc đến chỗ trạm gác thì cứ việc liên tục kêu tránh đường, bọn họ có cản lại thì huynh cũng không cần dừng, đợi bọn họ đuổi kịp rồi nói sau.”

“Muộn muốn xông bừa ra?” – Tào Lân cả kinh nói – “Nếu vậy chúng ta nhất định đều bị bắt lại.”

Tôi cười nói – “Không đâu, ta tự có tính toán.”

Tào Lân đồng ý, lập tức xuống xe, đổi vị trí với tôi.

Tôi ngồi vào trong xe, có lẽ A Bạch cảm nhận được bên cạnh đổi người nên có chút giãy dụa bất an. Tôi vội vàng sờ lưng nó, đút cho nó mấy con cá nhỏ.Con đường phía trước không hẳn là quá tắc nghẽn, có thể thấy được những binh sĩ kia tuân theo một trình tự quy tắc nhất định để rà soát, chỉ kiểm tra những người mang theo gia cầm sống hoặc mang vác giỏ to, xe ngựa, xe bò có thể giấu đồ cũng được kiểm tra một lượt.

Tào Lân làm y như lời tôi dặn, dọc đường liên tục quát lớn, vừa gào lên “nhường đường” vừa hò ngựa chạy thẳng về phía trước, đến gần chỗ binh sĩ cũng không ngừng lại, tiếp tục xông qua trạm gác.

Binh sĩ nhanh chóng hô lên, có mấy người lập tức chạy tới chặn ở phía trước, binh khí lăm lăm trên tay chĩa thẳng về phía xe ngựa. Tào Lân không thể xông qua, chẳng còn cách nào khác hơn là dừng xe lại.

Tôi biết lúc này là lúc đến lượt tôi lên đài.

Chẳng chờ xe ngựa dừng hẳn, tôi đã vén mành xe lên nhảy xuống.

“Xảy ra chuyện gì?” – Tôi nâng cao giọng, khí thế hung hăng đi về phía binh sĩ cản đường, chỉ vào mũi bọn họ mà mắng – “Xe ngựa của phủ Hoàn mà các ngươi cũng dám chặn lại, đúng là to gan!”

Đám binh sĩ hiển nhiên là không kịp chuẩn bị, ai nấy đều lộ ra vẻ kinh ngạc.

Một kẻ thoạt nhìn có vẻ như là Ngũ trưởng* tiến lên phía trước, nói – “Bọn ta phụng mệnh Kinh Triệu Phủ doãn, lục soát các xe ngựa đi đường.”*_Trong "Vũ kinh thất thư" có ghi chép lại, thời cổ đại đơn vị quân đội nhỏ nhất là một Ngũ, gồm 5 người, do Ngũ trưởng (伍長) đứng đầu.“Kinh Triệu Phủ doãn?” – Tôi cười nhạt, đưa mắt nhìn quanh – “Chính là Triệu Quán đúng không? Ông ta ở đâu?”

Ngũ trưởng kia lộ ra vẻ do dự, đưa mắt quan sát tôi từ đầu đến chân, cau mày nói – “Ngươi là kẻ nào? Sao dám gọi thẳng tên húy của Phủ doãn?”

Tôi hừ một tiếng nói – “Ta là ai không quan trọng, ngươi hãy gọi Triệu Phủ doãn tới đây! Phía trong xe đều là đồ của Đại Trưởng công chúa, phải lập tức dâng lên. Ta ngược lại muốn hỏi ngài Phủ doãn một chút, nếu như làm chậm trễ thì ai sẽ tới chịu trách nhiệm!” – Dứt lời tôi khoát tay bảo Tào Lân – “Chớ quản bọn chúng nữa, đi!”

Ngũ trưởng kia vội la lên – “Khoan đã!”

“Khoan ư?” – Tôi cười một tiếng, đưa mắt nhìn quanh, móc tấm lệnh bài phủ Hoàn trong người giơ lên – “Ta ra vào cung cấm cũng không có người nào dám ngăn lại, hôm nay ngược lại muốn xem xem, trên đường phố lớn dưới chân thiên tử, kẻ nào lại không có mắt dám ngăn cản ta!”

Mấy binh sĩ kia không dám nói lời nào, đều trố mắt nhìn nhau. Tôi nhìn tình hình này thì biết chuyện đã thành quá nửa.

Những binh sĩ kia quả thật đều là lính của Kinh Triệu phủ nhưng bọn họ không thể thật sự gọi Kinh Triệu Doãn đến đây bởi vì tất cả đều biết Triệu Quán không chỉ lười biếng mà còn là kẻ thích nịnh nọt bợ đỡ. Trước mặt nhà dòng dõi như phủ Hoàn, lão không chỉ không dám chọc vào mà còn rất có khả năng sẽ lôi cổ kẻ dám chọc phiền phức cho lão ra để trừng phạt một trận ra hồn.

“Lui ra, lui ra!” – Đúng như dự đoán, một kẻ có vẻ như là Thập trưởng* chạy đến, xua hết đám binh sĩ qua một bên. Hắn nhìn về phía tôi tươi cười lấy lòng, hành lễ rồi nói – “Vị nội quan này xin chớ tức giận, bọn họ đều là người mới nên không biết quy củ, đã đắc tội rồi, mong nội quan thông cảm cho!”*_ Trong quân đội cổ đại, hai hàng Ngũ tạo thành một hàng Thập, do Thập trưởng (什长) đứng đầu.Tôi nhìn hắn, thần sắc hơi dịu xuống – “Cũng không thể nói vậy, chẳng qua ta cũng chỉ là phụng mệnh hành sự mà thôi. Hôm nay cản cũng đã cản rồi, chư vị cũng không cần khách khí, hay là cứ lục soát một lượt nhé?”

Thập trưởng vội nói – “Không cần, không cần đâu! Phía bên Đại Trưởng công chúa quan trọng hơn, nội quan, mời ngài lên xe ạ!”

Tôi cười một tiếng – “Nếu vậy, ta từ chối thì bất kính rồi.” – Dứt lời, tôi chắp tay chào hắn rồi xoay người trèo lên xe.

Xe ngựa tiếp tục lăn bánh, theo tiếng bánh xe lọc cọc xa dần, không lâu sau, đã không còn nhìn thấy đường Từ Hiếu nữa, mà chợ lớn huyên náo cũng dần dần bị vứt lại sau lưng.

Nhìn ngựa xe cùng người qua kẻ lại trên đường, lòng tôi cũng dần bình tĩnh lại

“Nghê Sinh, muội trở thành nội quan.” – Bên ngoài, Tào Lân cuối cùng cũng không nhịn được cười phá lên, cách một tấm mành xe nói với tôi – “Âm dương quái khí, còn dương dương tự đắc.”

Tôi vuốt lông A Bạch, khinh thường nói – “Nếu không như vậy thì làm sao bọn họ tin được chứ?”

Tào Lân tiếp tục cười, đánh xe chạy về phía Tây. Sau khoảng hai khắc, xe ngựa cuối cùng cũng đến được Tây Quách Môn. Lính gác cổng ngược lại cũng không làm khó bọn tôi, chẳng lâu sau đã có thể ra khỏi thành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.