Thời cơ để hành động chính là buổi đêm ngày hôm sau.
Trước đó Đại trưởng công chúa lại cầm thêm hai mươi bánh vàng đến bảo tôi gieo quẻ thêm một lần nữa.
Vàng dâng đến tận tay chẳng có lý nào lại không nhận.
Tôi bắt đầu giở mánh khóe giống hệt như lần trước, loay hoay một hồi cuối cùng nói với Đại trưởng công chúa rằng chuyến này đại cát, chỉ cần y theo kế hoạch mà làm thì chắc chắn bình yên vô sự.
Đại trưởng công chúa bấy giờ mới yên lòng.
Sáng sớm hôm ấy, tôi y theo lời hẹn đi đến hậu viện.
Chỗ này cây cối hoa cỏ um tùm xanh tươi, sát bên cạnh tường có trồng một cây thạch lựu, thân cây rất cao, cành mọc vượt qua cả đầu tường.
Tôi thấy xung quanh vắng lặng liền bắt chước tiếng chim ngói kêu hai tiếng, một lúc sau, bên ngoài truyền đến bốn tiếng đáp lại.
Đây là ám hiệu tôi đã giao hẹn trước với Tào thúc, nếu như hết thảy ổn thỏa thì đáp lại bốn tiếng, còn nếu như gặp khó khăn thì tôi phải lén ra khỏi phủ Hoàn đến Thanh Minh quan ở gần đó gặp ông.
Hôm nay nhận được ám hiệu, tôi liền yên lòng, biết rằng chỉ cần ngồi yên ở trong phủ Hoàn đợi màn đêm buông xuống, hễ trong cung truyền ra động tĩnh là tôi lập tức có thể chạy tới phủ Tuần, hội họp với đám người Tào thúc.
Theo như tin tức từ trong cung gửi đến thì Tuần Thượng hiện giờ đang ở điện Khánh Thành giải quyết chính vụ.
Bên trong phủ Hoàn yên ổn như thường.
Đại công tử và Nhị công tử vẫn đến công thự như mọi ngày.
Mà từ sáng sớm, phủ Xương Ấp Hầu đã truyền ra tin Hoàn Giám bị nhiễm phong hàn, Hoàn Túc liền lập tức tới thăm hỏi.
Hết thảy mọi thứ đều diễn ra hết sức bình thường, không hề có điểm nào kỳ lạ nhưng tôi biết mỗi kẻ trong bọn họ đều đã được bố trí thỏa đáng.
Thành bại ngay tại trong đêm nay.
Đại trưởng công chúa muốn vào cung cùng sống chết với Thái hậu còn Hoàn Túc, Hoàn Giám, Đại công tử cùng Nhị công tử thì nắm lộ tuyến Bắc quân.
Đêm nay, bọn họ lấy danh nghĩa tuân theo dụ lệnh của Thái hậu, lệnh cho Tả vệ tướng quân Hoàn Thiên, Hữu vệ tướng quân ngũ bộ Vương Trì, Kiêu kỵ tướng quân Tư Mã Hiển khống chế các lộ Bắc quân, phòng ngừa dư đảng Tuần thị xách động làm loạn.
Tôi biết Đại trưởng công chúa còn đặc biệt dặn dò, nếu như gặp phải Thái tử lĩnh binh thì người của Hoàn thị và Vương thị tuyệt đối không được để xảy ra va chạm.
Kỳ thật, Đại trưởng công chúa vốn muốn đưa cả tôi vào trong cung nhưng cuối cùng bà vẫn lo sợ cho tính mệnh của Công tử, suy đi tính lại mãi mới quyết định để tôi ở lại phủ.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Dẫu sao thì đêm nay tôi cũng có chuyện phải làm, nếu như bị giữ lại ở trong cung thì chỉ e toàn bộ kế hoạch sẽ thất bại trong gang tấc.
Trong số tất cả những người biết rõ những gì sắp sửa phát sinh thì người khó chịu nhất hiển nhiên là Công tử.
Bởi vì chỉ có duy nhất mình hắn là phải chôn chân ở lại trong phủ, không thể có bất cứ hành động gì.
Trước lúc đi, Đại trưởng công chúa còn nhìn Công tử.
“Nguyên Sơ, trong nhà nay giao lại cho con.” – Đại trưởng công chúa nói.
Công tử nói – “Con có thể cùng nhập cung với mẫu thân.”
“Nếu con cũng đi vậy thì ai sẽ trông nom cái nhà này?” – Đại trưởng công chúa không nhanh không chậm nói, đoạn vỗ lên vai Công tử – “Con đã trưởng thành, phải biết phân nặng nhẹ.”
Đại trưởng công chúa hơi dùng sức, ngón tay bóp nhẹ lên đầu vai Công tử.
Công tử nhìn mẫu thân, sắc mặt âm trầm nhưng cuối cùng cũng không cãi lại, chỉ dạ một tiếng.
Đại trưởng công chúa mỉm cười, lên xe ngựa rời đi.
Tuy nói trách nhiệm của Công tử là trông nom phủ Hoàn nhưng thật lòng mà nói thì chẳng có gì cần phải trông nom cả.
Sau khi tiễn tất cả rời đi, Công tử cứ buồn bực mãi.
Tuy thần sắc của hắn vẫn như thường, nhìn không ra vui giận nhưng lại cứ liên tục đi tới đi lui, bất luận là luyện kiếm hay cưỡi ngựa cũng chỉ được một lúc rồi thôi; ngồi ở trong thư phòng thì đến sách cũng không buồn giở, chỉ yên lặng thần người ra trước án.
Tôi nhìn dáng vẻ khó chịu của hắn, thầm thở dài trong lòng.
“Công tử có tâm sự sao?” – Tôi không nhịn được hỏi.
Công tử nhìn tôi rồi dời tầm mắt đi chỗ khác – “Không có gì.”
Tôi nhìn hắn, kiên nhẫn chờ đợi.
Quả nhiên một lát sau, Công tử lại nhìn về phía tôi, ánh mắt có chút bất định, chân mày hơi nhíu lại.
“Nghê Sinh.” – Vẻ mặt hắn nghiêm túc – “Hôm nay nàng phải theo sát bên cạnh ta, không được ra khỏi phủ, đã biết chưa?”
Tôi lộ vẻ ngượng ngập, Công tử đúng là miệng kín như bưng, chẳng thà tự nghẹn chết cũng nhất quyết không nói.
“Ta biết rồi.” – Tôi đáp – “Có ngày nào mà không như vậy đâu.”
Nếu là bình thường, Công tử chắc chắn sẽ đấu khẩu với tôi đôi câu nhưng hôm nay hắn lại chẳng nói gì, chỉ trầm mặt tiếp tục lật sách.
Chẳng bao lâu sau, người mà hắn phái đến phủ Hoài Âm Hầu đã quay về, bẩm báo lại rằng hôm nay Hoàng thái tôn đến Thái học, sáng sớm Thẩm Xung đã tới Đông cung, đi theo Hoàng thái tôn.
Công tử bình thản nói – “Ta biết rồi.” – Dứt lời liền cho người nọ lui ra, yên lặng tĩnh tọa.
Tôi biết Công tử đang suy nghĩ điều gì.
Tính tình của Thâm Xung, tôi cũng hiểu được phần nào.
Từ tình hình hôm chàng đến phủ Hoàn mà đoán thì có lẽ chàng và Công tử giống nhau, đều đã biết về kế hoạch lật đổ Tuần Thượng.
Song về tính toán của phe hoàng hậu đối với Thái tử, tính đến hiện tại đều chỉ là suy đoán, Đại trưởng công chúa cũng chưa từng hé lộ nửa lời với bất kỳ ai.
Nhưng cho dù vậy thì thân làm bề tôi của Thái tử, Thẩm Xung cũng vô cùng giày xé.
Người đọc sách như chàng, chung quy không tránh khỏi loại suy nghĩ trung nghĩa khí tiết, nhưng chàng là người hiểu lợi hại, sẽ không phản bội lại gia tộc.
Nghĩ đến dáng vẻ vướng mắc của Thẩm Xung, tôi kỳ thực có chút đau lòng, thấy hành động này của Công tử thì tâm tư không khỏi nảy lên.
“Công tử muốn đi gặp biểu công tử à?” – Tôi âm thầm giật dây, – “Hay là chúng ta cũng tới Thái học một chuyến.”
Công tử nhìn ra bên ngoài cửa sổ, lát sau nói – “Không cần.” – Dứt lời liền buông quyển sách trong tay xuống, đổi sang quyển khác tiếp tục lật giở.
Tôi hơi thất vọng, không thể làm gì khác hơn là tiến tục ngồi phỗng ở bên cạnh hắn.Đến sau Ngọ, trong phủ vẫn an tĩnh như cũ.
Công tử đi nghỉ trưa nhưng nằm một hồi cũng không tài nào chợp mắt nổi liền dứt khoát dậy luôn.
Hắn sai Thanh Huyền đi lấy khôi giáp và kiếm tới, lại bảo tôi mang dầu cao ra còn chính mình thì ngồi ở chính đường tự tay lau chùi.
Thời gian chậm rãi trôi qua, mặt trời dần ngả về Tây.
Đến giữa giờ Ty, gia nhân tới hỏi, bẩm rằng Đại trưởng công chúa cùng Chủ công truyền lời về phủ, nói Thái hậu giữ Đại trưởng công chúa ở lại trong cung bầu bạn; Hoàn Túc, Hoàn Du cùng Hoàn Húc đều có việc bận tạm thời không trở về phủ, có cần đưa bữa tối của Công tử tới trong viện hay không.
Công tử không nói năng gì, nhìn sắc trời bên ngoài rồi chợt bảo – “Nghê Sinh, thay y phục cho ta, ta muốn vào cung.”
Tôi lấy làm kinh hãi.
“Công tử vào cùng làm gì? Trước đó Đại trưởng công chúa đã dặn dò, bảo rằng công tử hãy ở lại trong phủ.”
“Trong phủ nhiều người như vậy, thiếu ta cũng chẳng vấn đề gì.” – Công tử nhàn nhạt nói, tự đi vào trong nội thất.
Tôi vội vàng đuổi theo – “Công tử, bên ngoài sắp sửa giới nghiêm rồi, lúc này công tử muốn vào cung, chỉ sợ là không kịp.”
“Ừ, nhanh một chút là kịp.” – Vẻ mặt Công tử không thay đổi, tự cởi áo bào bên ngoài xuống.
Tôi đành phải lấy y bào dùng để tiến cung đến, vừa giúp hắn mặc vào vừa không ngừng cố khuyên nhủ – “Công tử vẫn nên ở lại trong phủ thì tốt hơn, Đại trưởng công chúa đã dặn dò như vậy ắt có cái lý của người.
Nếu như có kẻ nào tới đây, trong phủ ta đến một chủ nhân cũng không có vậy thì…”
“Nghê Sinh,” – Công tử cắt ngang lời lải nhải của tôi – “Chuyện sẽ xảy ra đêm nay, nàng đã biết rồi, có đúng không?”
Tôi hơi sửng sốt, giương mắt nhìn hắn.
Công tử chăm chú nhìn lại tôi, ánh mắt sáng rực như thiêu đốt, tựa hồ xuyên thủng hết thảy mọi lớp ngụy trang của tôi.
Rốt cuộc vẫn bị hắn phát hiện ra!
Tôi biết lúc này có mạnh miệng cũng chỉ vô ích đành đưa mắt nhìn quanh rồi gật nhẹ một cái.
“Vâng.” – Tôi trả lời.
Công tử hỏi – “Nàng biết được từ đâu?”
Tôi tất nhiên không thể trả lời rằng chuyện này vốn là chủ ý của mình được, đành ngập ngừng nói – “Hôm qua lúc Thẩm công tử tới, ta ở bên ngoài thư phòng nghe được.”
Công tử lộ vẻ nghi hoặc – “Hôm qua không phải nàng vẫn luôn loay hoay với đám hoa cỏ kia sao?”
“Lúc đó, ta đi ngang qua cửa sổ nên không cẩn thận nghe thấy một hai câu.” – Tôi vừa che đậy trả lời, lại cố lái sang chuyện khác – “Công tử, thiết nghĩ Chủ công và Đại trưởng công chúa đều đã sắp đặt thỏa đáng, công tử cứ y theo kế hoạch mà làm là được, tội gì phải làm trái?”
“Thỏa đáng ư?” – Công tử nói – “Nếu như thỏa đáng vậy thì mẫu thân việc gì phải đưa hai vị tẩu tử cùng các cháu rời khỏi đây?”
Tôi quýnh quáng nói – “Cho dù công tử có vào được trong cung thì cũng có thể làm được gì chứ? Công tử hiện giờ đã không còn là mệnh quan triều đình, cũng không giống Tử Tuyền công tử, là thống soái thị vệ nội điện, chỉ e có đi cũng chẳng giúp ích được gì.”
“Thị vệ nội điện cho dù cộng toàn bộ lại cũng không quá tám trăm người, hiện giờ trong cung thứ thiếu nhất chính là nhân thủ.” – Thần sắc công tử kiên định – “Chuyện lần này, có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, không ai có thể an toàn, cho dù ta có trốn ở trong phủ thì cũng không thể tự tách biệt, không đếm xỉa đến được.
Hiện tại Thánh thượng, Thái hậu cùng mẫu thân đều ở trong cung, sao ta có thể khoanh tay đứng nhìn, hoàn toàn không có hành động gì được chứ?”
Tôi cứng miệng, không đáp lại được lời nào.
Những lời này của hắn lọt vào tai tôi mang theo ngữ khí cố chấp giống hệt như lúc ở ải Già Hồ.
Tính tình của Công tử chẳng ai rõ hơn tôi, một khi hắn đã quyết định thì chín con trâu cũng không kéo lại được.
Nhưng tình hình này đối với tôi đúng là nan giải, nếu tôi theo Công tử vào cung vậy thì đêm nay nhất định là bị vây ở trong đó, phía bên phủ Tuần…
“Nghê Sinh” – Sau một hồi, Công tử lại chợt nói – “Nàng không cần đi theo ta.”
Tôi kinh ngạc.
“Nàng mau chóng thu dọn ít đồ đạc, đến chùa Bạch Mã đi.” – Công tử nhìn tôi, thấp giọng nói – “Sau khi trời sáng, nếu như nàng nghe được chuyện Tuần thị đã bị tiêu diệt, vậy thì hãy về phủ.”
Tôi nhìn hắn giây lát rồi hỏi – “Nếu không thì sao?”
Công tử trầm mặc vài giây, nói – “Nếu không, nàng có thể đi xa bao nhiêu thì đi xa bấy nhiêu, đừng bao giờ trở lại.”
Tôi nghe xong những lời này liền có chút kinh ngạc, trong lòng chợt dấy lên một tư vị không sao nói rõ được, giống như bị một bàn tay bóp lấy nhói lên chun chút.
Đây chính là điểm mà tôi cảm thấy tốt nhất ở Công tử.
Tuy tôi được phủ Hoàn mua về để chắn tai ương cho hắn nhưng Công tử chưa bao giờ xem nhẹ tính mạng tôi như cỏ rác hay nghĩ rằng chuyện tôi thay hắn chống đỡ mọi nguy hiểm là chuyện đương nhiên.
Ngay cả vào lúc này, cho dù con đường phía trước của hắn có bao nhiêu mù mịt thì hắn cũng vẫn sẽ nghĩ đến chuyện an nguy của tôi…
“Công tử…” – Tôi do dự một chút, nói – “Ta đi theo công tử.”
Công tử cong khóe miệng, lắc đầu – “Ngoan, nghe lời.”
Âm thanh của hắn ôn hòa hơn hẳn thường ngày, nhẹ bẫng như gió, dịu dàng chạm vào lòng tôi.
Công tử nói dứt lời liền nhìn tôi một cái thật sâu, cuối cùng xoay người rời đi..