Ngày hôm sau, Hạ Nam Chi trở lại đoàn làm phim an phận quay phim.
Cô vừa xuất hiện, những người trong biệt thự đã bị bịt miệng dừng công việc trong tay lại, ánh mắt mờ mịt nhìn trộm qua, nhưng chỉ bắt được một cái bóng tiên màu ánh trăng, nửa giây sau, lúc cô quẹo lên cầu thang thì làn váy đến mắt cá chân đong đưa qua lại.
Thứ lưu lại chỉ có mùi hoa hồng dịu nhẹ tràn ngập trong không khí.
Hành lang treo đầy tranh sơn dầu cực kỳ yên tĩnh.
Trong góc, không biết ai đó thấp giọng nói ra tiếng lòng của những người ở đây: “Đẹp như tiên vậy, cô ấy mà nổi tiếng một chút… Danh tiếng tuyệt đối sẽ lấn át bất kỳ nữ minh tinh nào, nếu tôi mà là nhà đầu tư thì cũng yêu cô ấy đến si cuồng thôi.”
Hạ Nam Chi trong lúc vô tình khiến đoàn làm phim kinh ngạc lúc này đã ngồi xuống trước gương trang điểm.
Cô mới đến.
Đàm Tụng từ xa đã ngửi thấy mùi chạy vào, hận không thể quỳ xuống bên váy cô, quỳ lạy hành lễ trước: “Tổ tông của anh ơi, anh còn đang suy nghĩ có nên xin phép đạo diễn Dương Dực cho em không… Mẹ kiếp, rượu giả tối hôm qua em uống đã chiếm được hời trên người sếp Tạ rồi đúng không?”
Anh ấy ngẩng đầu, thấy Hạ Nam Chi thừa dịp thợ trang điểm Giải Mộng vẫn chưa tới nhanh chóng lấy kem che khuyết điểm từ ngăn kéo ra, soi gương bôi lên xương quai xanh một mảng da thịt nhỏ, vị trí đó có một vết răng sẫm màu tr,ần trụi, vô cùng chói mắt.
Nghe Đàm Tụng chuyển đề tài.
Đầu ngón tay Hạ Nam Chi hơi dừng lại, rủ đuôi mắt liếc nhìn anh ấy: “Còn không phải do anh gây họa sao!”
“Phải phải phải, đều tại anh.”
Gần căn biệt thự khuất trong rừng rậm này không có cửa hàng tiện lợi, dưới thời tiết chói chang này, Đàm Tụng cũng lười lái xe ra ngoài mua rượu, ai mà ngờ chỉ một hành động lười biếng đã khiến Hạ Nam Chi suýt nữa bại lộ bí mật với nhà đầu tư chứ?!
Anh ấy thấy phòng hóa trang không có ai, bèn nhích tới một chút nữa, hiển nhiên là có đầy bụng nghi hoặc: “Tối hôm qua anh suy nghĩ cả một đêm cũng không ra, em có thể trở thành vị hôn thê của người thừa kế tập đoàn Tạ thị, xuất thân hẳn cũng không thấp đúng không? Sao em lại nương thân vào một nơi như Tinh Kỷ, còn giữa đám chúng sinh chọn ra một người như anh làm quản lý?”
Đàm Tụng càng muốn hỏi.
Tạ Thầm Ngạn có quyền có thế như vậy, mở một công ty giải trí cho cô là chuyện dư sức đúng không.
Hạ Nam Chi lại nhìn anh ấy, đôi môi đỏ mọng thốt ra giọng nói trong trẻo kéo dài: “Anh thật sự muốn biết à?”
“Muốn!”
“Bước vào Tinh Kỷ chỉ là sự lựa chọn tùy tiện của em.”
“Vậy em chọn anh làm người quản lý cũng là chọn bừa?”
“À, không phải.” Dưới ánh mắt đầy mong đợi của Đàm Tụng, Hạ Nam Chi khách quan nói: “Anh họ bảo thủ của em không cho em nổi tiếng trong giới giải trí, tình cờ em nghe được nội bộ Tinh Kỷ nhiều chuyện, bảo là cả công ty chỉ có anh là năng lực nghiệp vụ yếu kém nhất… Ôi, thế là em đã cảm thấy phải nắm bắt ngay thứ duyên phận kỳ diệu này.”
Anh ấy yếu kém nhất?
Nên mới biến khéo thành vụng nhặt được ‘của hời’ Hạ Nam Chi???
Đàm Tụng lập tức tỏ ra hờ hững: “Tuổi còn trẻ mà sao đôi mắt xinh đẹp lại mù quáng thế.”
Đuôi mắt Hạ Nam Chi nhuốm ý cười: “Giận rồi à?”
Đàm Tụng trầm mặc chốc lát, bỗng nhiên nghênh đón một cảm giác nguy cơ khủng hoảng trong sự nghiệp, thậm chí còn cảm thấy sống lưng bỗng chốc ớn lạnh: “Sếp Tạ tùy tiện đầu tư mấy trăm triệu là có thể khiến em nổi tiếng… Sau này sắp thành đại minh tinh rồi, em sẽ không vứt bỏ anh chứ?”
Dù sao phóng tầm mắt nhìn lại Tinh Kỷ, chỉ có minh tinh nhỏ bé tuyến mười tám như Hạ Nam Chi mới sẵn lòng đi theo anh ấy.
Người hơi có chút danh tiếng đều chướng mắt kiểu quản lý thùng rỗng kêu to như anh ấy.
Hạ Nam Chi nhẹ nhàng nghiêng đầu, đồng tử lấp lánh mang theo vẻ thản nhiên: “Sao có thể chứ?”
Đàm Tụng thở phào nhẹ nhõm.
Lại thấy cô cong môi, chậm rãi nói: “Em cũng đâu thể nổi tiếng!”
“Câu này bớt nói lại đi…”
Đàm Tụng thiếu chút nữa xuất huyết não, muốn bịt miệng Hạ Nam Chi nhưng lại không dám chạm vào khuôn mặt tinh xảo của cô: “Nhỡ đâu đám đạo diễn dưới lầu nghe thấy được thì tiêu.”
Hạ Nam Chi không thể nổi tiếng, đây chẳng phải là đang nguyền rủa bộ phim <Nội Tình> sẽ không đạt doanh thu phòng vé lúc ra mắt sao?
Giống như hợp với hoàn cảnh.
Cửa phòng hóa trang mở rộng bỗng dưng có một người đi ngang qua.
Phó đạo diễn Ngô đeo tai nghe màu hồng nhạt trên cổ, đang nghe ca khúc Rock and Roll, lúc đi ngang qua, khóe mắt vừa vặn nhìn thấy bóng dáng Hạ Nam Chi và Đàm Tụng, anh ta lại đi thêm hai bước, không quá hai giây liền lui về phía sau.
Cách khoảng cách an toàn vài mét, đối mặt nhìn nhau.
Lão Ngô tháo tai nghe xuống, đột nhiên nhớ tới chuyện hôm nay trong ngoài biệt thự không ít người nhìn anh ta bằng ánh mắt kỳ quái: “Lão Tụng, quay phim Tiểu Chương nói với tôi… Có người nặc danh tung tin đồn trong đoàn làm phim là tôi uống rượu tráng dương khi chỉ đạo quay phim nên đầu tóc mới hói, cậu có nghe nói việc này không?”
‘Nạn nhân của những lời đồn đãi’ lại hoài nghi nhìn về phía Hạ Nam Chi đang ngồi trên ghế.
Thấy cô đang bưng ly nước trong suốt lên, khẽ nhấp một ngụm: “Nhìn tôi làm gì?”
….
Khoảng thời gian sau đó, đề tài nóng hổi mỗi khi người của đoàn làm phim có dịp tụ tập đều là phó đạo diễn Ngô. Lúc anh ta quay cảnh quay đêm, có thật là đã lén uống rượu thuốc sau lưng mọi người không?
Rượu thuốc này…. rốt cuộc có hiệu quả tráng dương không?
Chuyện chảy máu mũi của Hạ Nam Chi ngược lại không có ai bàn luận sôi nổi, chỉ có Hạ Úc Phỉ bị cảnh tượng kia dọa sợ, không quên từ xa quan tâm vài câu.
Lúc này vừa hay đang là giờ nghỉ giải lao.
Hạ Nam Chi phe phẩy chiếc quạt ngà voi đi tới ghế mây ở ban công lầu hai, chậm rãi gõ chữ: [Tớ chỉ uống rượu thôi, Tạ Thầm Ngạn hiếm khi vui vẻ giúp người khác một lần, là giúp tớ hạ hỏa.]
Hạ Úc Phỉ hỏi thẳng: [Hả? Vậy các cậu có dùng biện pháp an toàn không?]
Hạ Nam Chi quạt đi hơi thở oi bức sau một ngày dài bị ánh mặt trời thiêu đốt, dừng lại vài giây mới trả lời: [Đêm đó… còn chưa tới mức phải dùng biện pháp an toàn, nếu không sao ngay hôm sau tớ còn sức quay về đoàn làm phim được, không vào bệnh viện ‘thăm chốn cũ’ một lần mới là lạ đấy?]
Cô nhớ mình bị đau, nếu không phải rượu thuốc quá mạnh.
Hạ Nam Chi cũng không dám ôm hôn Tạ Thầm Ngạn, loại đàn ông có cốt cách mỹ nhân này, tốt nhất chỉ nên đứng ngắm từ xa, đừng nghĩ đến chuyện khinh nhờn!
Nếu không.
Bài học ‘đẫm máu’ của cô năm đó chính là một ví dụ, cô sẽ bị anh tàn sát dã man trên giường.
Hạ Nam Chi vừa mới nói xong, Hạ Úc Phỉ bên kia giao diện chat Wechat thở hồng hộc một hơi, lại gửi tới giọng cười phá lên: [Đừng nói ngay cả quần mà các cậu cũng chưa cởi chứ?]
Váy của cô thì đã bị cởi sạch, nhưng Tạ Thầm Ngạn chỉ bị cởi dây thắt lưng thôi.
Hạ Nam Chi giả chết không nói chi tiết, dùng ngữ điệu nhạt nhẽo nói: [Uống say quá, quên mất rồi.]
Về phương diện giường chiếu, Hạ Úc Phỉ cũng chỉ là một tờ giấy trắng, cũng từng đóng mấy bộ phim thần tượng ngược luyến thanh xuân: [Cá Con ngốc nghếch…]
Lúc này, trong chòi nghỉ mát dưới lầu biệt thự.
Gió oi bức thổi qua, giữa ngón tay Thương Tuyển kẹp điếu thuốc vừa mới châm lên, anh ấy hít một hơi, cách làn khói mờ ảo kia nhìn bóng dáng Hạ Nam Chi ngồi ngoài ban công trên lầu nói chuyện phiếm.
Dương Dực nghiện thuốc lá, cũng qua đây.
Anh ta liếc nhìn theo tầm mắt của Thương Tuyển, trước khi châm điếu thuốc trên tay đã khoát vai anh ấy nói: “Cậu nói thật đi, lúc trước tôi ba lần bảy lượt mời cậu tới diễn bộ phim này, kịch bản cũng in hơn trăm bản, ngày nào cũng gửi vào hòm thư nhà cậu nhưng không nhận được một lời hồi âm, kết quả nữ chính vừa được quyết định, cậu lại chủ động liên lạc nói muốn diễn.”
“Có phải vì Hạ Nam Chi không?”
Đáy mắt Thương Tuyển xẹt qua chút cảm xúc, vẻ mặt lại không chút thay đổi.
Lúc Dương Dực cho rằng sẽ không nhận câu trả lời.
Thương Tuyển cười khẽ một tiếng: “Phải, tôi muốn làm quen cô ấy.”
Đáng tiếc là hình như đã chậm mất một bước, quay phim đã được một thời gian, thế nhưng thái độ của Hạ Nam Chi đối với anh ấy rất xa cách, còn không bằng phó đạo diễn Ngô gần đây bị hại có thể để lại ấn tượng sâu sắc cho cô ba phần.
Dương Dực muốn nói lại thôi: “Tôi từng bị bịt miệng, có một số việc không thể nói quá rõ ràng, cậu hiểu không… Lúc trước vai nữ chính của cô ấy từng bị Quý Nhân Nhân cướp về được.”
Ám chỉ này, Thương Tuyển như có điều suy nghĩ: “Ừ.”
Dương Dực nghĩ thầm, cũng may là người chịu nghe lời khuyên, dù sao nếu đổi lại là cậu ấm chơi bời nào đó theo đuổi Hạ Nam Chi, anh ta chắc chắn sẽ ủng hộ Thương Tuyển chiến đấu vì tình yêu, nhưng ngặt nỗi vị kia lại là Tạ Thầm Ngạn.
Anh ta khổ tâm suy nghĩ cách khuyên giải xong, nửa đùa nửa thật nói: “Đúng không, đừng nhớ mãi không quên nữa, hôm nào anh em giới thiệu cho cậu người khác.”
Vừa mới quyết định không nhớ nhung nữa.
Thương Tuyển ngẩng đầu, bỗng dưng nhìn thấy Hạ Nam Chi ở trên lầu hai xoay người đối mặt với anh ấy.
Cả hai đều bất ngờ, khuôn mặt thanh tú của cô dưới ánh sáng vụn vặt lại hoàn hảo không tỳ vết, mỉm cười lịch sự với anh ấy.
Gió nóng buổi chiều như ngừng lại.
Không hiểu sao Thương Tuyển lại đỏ tai, vô thức bóp tắt điếu thuốc trong tay, im lặng vài giây, vừa cười vừa thở dài nói với Dương Dực: “Thời tiết hôm nay không tệ, để tôi gọi đồ uống lạnh cho cả đoàn làm phim.”
Dương Dực: “…?!”
…
Trong kịch bản tiếp theo của bộ phim, Thương Tuyển và Hạ Nam Chi không còn mấy cảnh quay nữa.
Cảnh nên quay cũng đã quay xong.
Trước khi mùa hè nóng bức khó nhịn sắp kết thúc, bọn họ cũng thuận lợi tiến vào giai đoạn kết thúc.
Dương Dực là người lo lắng đề phòng nhất trong đoàn làm phim.
Anh ta vừa phải đề phòng Thương Tuyển vì yêu đương mù quáng mà đi đào góc tường nhà đầu tư lớn nhất của bộ phim, cố gắng hết sức cảnh cáo anh ấy đừng ngây ngốc cả ngày.
Vừa sợ Hạ Nam Chi bắt đầu giở tính, ỷ có chỗ dựa vững chắc sẽ không quay phim đàng hoàng.
Chờ đến khi sắp đóng máy.
Dương Dực mới phát hiện là anh ta suy nghĩ quá nhiều, Hạ Nam Chi ở trong đoàn làm phim rất khép kín, bên cạnh ngoại trừ người quản lý chân chó chạy tới chạy lui thì không thấy cô thân thiết với ai, càng miễn bàn đến chuyện xin nghỉ ra ngoài gặp riêng Tạ Thầm Ngạn.
Lúc ở riêng.
Dương Dực không nhịn được không cảm khái với tổ đạo diễn: “Cô bé này là một mầm non tốt, diễn xuất điên đảo chúng sinh, vai gì cũng có thể tiếp nhận được, trời sinh hợp với cái nghề này, mấy người có vai gì thích hợp với cô ấy thì tốt nhất nên hẹn sớm một chút.”
Muộn rồi, sợ là người ta sẽ bận lịch trình.
….
Thời gian trôi nhanh.
Hạ Nam Chi là người đóng máy đầu tiên trong dàn diễn viên chính của đoàn làm phim.
Cô quay xong cảnh quay đêm cuối cùng, hoàn thành hết quy trình bắt buộc, ôm lấy thợ trang điểm Giải Mộng khóc đỏ hoe cả mắt an ủi, sau đó buông ra, chuẩn bị xách váy trở về khách sạn.
Vừa xoay người, lại thấy Thương Tuyển đến gần trước mặt.
Chung quanh là nhân viên công tác đang bận rộn ở trường quay, thỉnh thoảng cũng có người tò mò đảo mắt nhìn qua đây vài lần.
Anh ấy bày ra tư thế ôn hòa lịch thiệp, đưa cho cô một bó hoa hồng màu xanh đậm: “Chúc mừng cô đóng máy, hy vọng sau này có cơ hội có thể tiếp tục hợp tác.”
Hạ Nam Chi nhận lấy hoa, tưởng rằng đây là lời nói thiết yếu của diễn viên.
Môi cô khẽ cong, đang muốn nói tiếng cám ơn.
Thương Tuyển lại nói: “Gần đây tôi đang tiếp cận một bộ phim điều tra hình sự, nữ chính vẫn chưa xác định, nếu cô không bận lịch trình, tôi sẽ gửi cho quản lý của cô một cuốn kịch bản.”
Hạ Nam Chi giật mình đáp lại một iếng, sau đó mới ý thức được, Thương Tuyển là đang nâng đỡ cô.
Xét cho cùng, với danh tiếng của mình trong giới giải trí, cô có thể đóng phim của Dương Dực mà không lấy một đồng thù lao nào cũng đã là thăng hạng rồi. Sau khi đóng máy, tạm thời sẽ không có khả năng tiếp xúc với kịch bản chất lượng cao.
“… Có tiện kết bạn không?”
Suy nghĩ bay xa của Hạ Nam Chi bị kéo về, mở to mắt nhìn nụ cười hiền lành của Thương Tuyển, một chốc lâu sau mới khẽ gật đầu.
Trong lòng cô còn ôm hoa hồng, cánh hoa ướt át làm nổi bật đường nét khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp, cúi đầu lấy điện thoại di động ra.
Cho đến khi mở Wechat thêm bạn mới.
Đầu ngón tay Hạ Nam Chi nhẹ nhàng trượt một cái, dừng lại trên nick name SS vài giây.
“Anh là học viên trong lớp đào tạo diễn viên nâng cao, người hay tặng bao lì xì và chia sẻ những bài luận nhỏ?”
Một ảnh đế có diễn xuất thuộc phái thực lực, đạt giải thưởng như cơm bữa.
Vậy mà lại chịu vào nhóm nghe giáo viên giảng bài?
Điều này khiến Hạ Nam Chi từ vẻ không thể tin trở nên hơi khiếp sợ, đôi môi đỏ mọng nhếch lên.
Bộ phim này cũng đã đóng máy, Thương Tuyển bất đắc dĩ cười khổ nói: “Rốt cuộc cũng bị cô phát hiện rồi.”
**
Bảy giờ rưỡi tối hôm đó.
Thương Tuyển chủ động chia sẻ một loạt ảnh đóng máy của đoàn làm phim <Nội Tình>.
Do tính cách khiếm tốn ít nói nên anh ấy chỉ thỉnh thoảng chia sẻ những phong cảnh trên đường đi với fans, muốn có được một tấm hình tự sướng, cũng không biết phải đợi đến năm nào tháng nào.
Hôm nay lại đăng tải rất nhiều hình ảnh.
Chưa tới mười phút sau, dưới Weibo bị fan tràn vào chiếm lĩnh.
[Tô Thần nhà ta rốt cuộc cũng chịu đăng Weibo rồi, gần đây anh trai quay phim vất vả lắm không ạ?]
[Bức ảnh này nhiều người quá nhỉ… Nhìn bối cảnh thì hình như chụp ở trường quay, không ngờ Tô Thần lại chụp ảnh với từng diễn viên. Vị đạo diễn có đường chân tóc hơi hói bên cạnh anh ấy là fan của Barbie sao?]
[Tô Thần không hổ là người đoạt giải thưởng nhiếp ảnh, chụp ảnh quay phim đoàn làm phim nhìn rất thời thượng.]
[Ồ, cô gái ngồi trên ghế mây ở bức hình thứ sáu là ai thế nhỉ? Vẻ đẹp nhìn rất thoát tục… Có phải là nữ chính diễn cặp với Tô Thần không?]
[Là cô ấy @Hạ Nam Chi.]
Trong tấm ảnh bị chụp lại này, Hạ Nam Chi của ngày đó vừa quay xong cảnh quay với nam thứ, thợ trang điểm chưa kịp tẩy trang cho cô, mái tóc như gấm đen vén lên hờ hững, trên người là bộ sườn xám tơ lụa màu xanh sẫm, đang nhàn nhã ngồi ngoài ban công hóng mát, phe phẩy chiếc quạt, đôi mắt như nước mùa xuân hơi rủ xuống, mang đến một cảm giác ngây ngô lại cao quý, đẹp không sao tả xiết.
Nhanh chóng hút hồn không ít fan: [Rốt cuộc tôi nên khen kỹ thuật quay phim của Tô Thần quá tuyệt, hay là ánh mắt chọn diễn viên của đạo diễn quá tốt đây? Dáng người của cô gái Hạ Nam Chi này, có nên cân nhắc nhận một bộ phim dân quốc không?]
[Khác thường tất có điềm lạ, Tô Thần chụp ảnh chung với mọi người, duy chỉ có bức ảnh của Hạ Nam Chi là chụp một mình cô ấy… Hãy tha thứ cho sự vô sỉ này của tôi.]
….
Không ai ngờ được rằng, bộ phim còn chưa phát sóng đã sớm dấy lên một làn sóng siêu thoại CP của Thương Tuyển và Hạ Nam Chi.
Cùng lúc đó, bên trong một chiếc xe thương vụ xa hoa ở New York.
Lam Anh đang cầm máy tính bảng lướt nhanh đề tài hot search trên Weibo, sau khi nhìn thấy cái tên Hạ Nam Chi đỏ rực, cô ấy quay đầu nói với Tạ Thầm Ngạn ngồi ở ghế sau: “Sếp Tạ, hình như nhà anh bị trộm rồi…”
Nhớ mang máng lần trước Hạ Nam Chi và nam minh tinh tên Bùi Diệu kia lên hot search, bể cá ở biệt thự Tư Nam bị nổ tung.
Lần này, sẽ không nổ tung nữa chứ?
Tạ Thầm Ngạn tựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, hình như lười phản ứng với Lam Anh.
Chờ đến khi xe chạy tới trước cửa khách sạn sang trọng.
Đêm nay, ở nơi này sẽ tổ chức một bữa tiệc thương mại, các nhân vật nổi tiếng trong giới đều tề tựu về đây.
Tạ Thầm Ngạn dẫn theo Lam Anh tham dự, trước khi đứng dậy đi xuống, ngón tay thon dài của như ngọc nhẹ nhàng cài lại cúc áo trên cùng, đột nhiên hỏi: “Gần đây tôi có lịch trình gì?”
Lam Anh đã thuộc làu làu: “Sau khi tiệc tối kết thúc, mười một giờ có hẹn uống rượu với vợ chồng chủ tịch An Mỹ, sáng mai ở khách sạn tiến hành một cuộc họp video cấp cao, sau đó có thể quay về.”
Tạ Thầm Ngạn thản nhiên gật đầu.
Lúc này Lam Anh lại hỏi: “Có cần mua quà cho Tiểu Lý Nhi không?”
Quà?
“Sếp Tạ, anh ra nước ngoài công tác, mua về chút quà cho vị hôn thê trẻ tuổi xinh đẹp như hoa trong nhà, không phải là chuyện rất bình thường sao?” Lam Anh giữ chức trách thư ký, mỉm cười tao nhã, kìm nén ý châm chọc dâng bảo kế cho anh.
Đúng thật là.
Chẳng trách Hạ Nam Chi lại gửi nhầm thư tình cho Tạ Thầm Thời!
Từ thuở nhỏ, thái độ trung thành của vị thiếu gia kia đối với Hạ Nam Chi nói là chân chó nịnh hót của cô cũng không hề ngoa.
Mà người trước mắt này….
Đôi mắt như ngọc đen của Tạ Thầm Ngạn trầm lặng nhìn cô ấy hồi lâu, thuận miệng nói: “Ừ.”
Cửa sau được tài xế cung kính mở ra từ bên ngoài.
Anh đã cất bước xuống xe.
Lúc này ở một đầu khác của thảm đỏ, Thi Dao trang điểm tinh xảo, mặc lễ phục dạ hội cao cấp màu sương thướt tha đi tới.
Dưới bóng đêm, hình ảnh này gần như khiến người khác lóa mắt.
Lam Anh nhìn lại vị này, giơ ngón tay, yên lặng lấy máy trợ thính giấu trên tóc xuống.
Thi Dao đến gần chào hỏi mấy câu, hiển nhiên các thư ký đi theo Tạ Thầm Ngạn đều thuộc làu làu.
Thấy đôi môi đỏ mọng của cô ta khẽ đóng mở: “Tạ Thầm Ngạn, bạn nam đồng hành của tôi đã thất hẹn… Đêm nay, tôi có thể trở thành bạn đồng hành của anh được không?”
Đây gần như là một lời mời đầy tính ám thị.
Hoàn toàn không xem nữ thư ký mặc lễ phục dạ hội tơ tằm màu lam đứng bên cạnh ra gì.
Đáng tiếc ánh mắt của Tạ Thầm Ngạn lại hờ hững lạnh lùng, chỉ bởi vì cách ăn mặc của cô ta… Anh ngừng nửa giây, lại quét mắt nhìn Lam Anh đang đóng vai bình hoa bên cạnh.
Bị điểm danh.
Lam Anh đành phải đeo máy trợ thính lên lại, giẫm đôi giày cao gót mười cm tiến lên một bước, ngăn cản đại tiểu thư của Thi thị có ý đồ ‘quấy rối t.ình dục’ sếp Tạ nhà mình: “Xin lỗi cô nhé, sếp Tạ nhà tôi gần đây bị dị ứng với hơi thở của phụ nữ.”
“…”
*
Quay xong phim.
Nghệ sĩ có lịch trình công việc ít đến đáng thương Hạ Nam Chi ngoại trừ có hai thông báo nhỏ không đáng kể ra, thời gian còn lại đều nằm dài trong căn hộ chung cư, kịch bản mới cũng đã có, nhưng Đàm Tụng vẫn đang trong quá trình sàng lọc hoa cả mắt.
Lúc chạng vạng tối.
Hạ Nam Chi vừa xuống dưới lầu chung cư lấy chuyển phát nhanh, là ba cái khóa mười tệ cô đặt mua lúc trước.
Cô thầm nghĩ, ngày nào đó phải lén trở về phòng cưới một chuyến, khóa thật kỹ chiếc rương bảo vật kia thì cô mới có thể an tâm. Đang mặc váy ngủ hai dây ngồi trên thảm tháo thùng giấy ra, điện thoại di động bên cạnh đầu gối trắng mịn đúng lúc vang lên một tiếng chuông.
Hạ Úc Phỉ: [Tiểu Lý Nhi, nhà cậu bị trộm rồi hả? Đây là Tạ Thầm Ngạn hay Tạ Thầm Thời vậy???]
Đầu ngón tay mảnh khảnh của Hạ Nam Chi mở ảnh chụp màn hình ra, rũ mắt nhìn, là trang đầu của một tờ báo tài chính kinh tế, mặt trên có dòng chữ: [Thiên kim tiểu thư của Thi thị và cậu ấm nào đó của Tạ thị bị nghi vấn hẹn hò bí mật ở New York.]
Mấy tay săn ảnh trong giới báo chí sao nhận bằng tốt nghiệp được hay thế nhỉ? Công nghệ chụp ảnh tinh vi đến mức… Mẹ ruột cũng nhận không ra.
Trong mấy giây Hạ Nam Chi phóng to ảnh chụp.
Hạ Úc Phỉ lại gửi tin nhắn tới: [Tớ cầm kính lúp xem rồi, cảm giác hình như là Tạ Thầm Thời, tên điên đó mất liên lạc hơn một năm nay là vì yêu đương rồi sao?]
Đôi môi đỏ mọng của Hạ Nam Chi khẽ mấp máy: [Không, đây là Tạ Thầm Ngạn.]
Hạ Úc Phỉ: [Cậu không nhận lầm chứ?]
Hạ Nam Chi gõ mạnh từng chữ rồi gửi qua, đầu ngón tay hơi dùng sức: [Cho dù tớ không nhận ra mặt mình thì cũng không thể nhận nhầm đôi song sinh nhà họ Tạ được, là Tạ Thầm Ngạn, tên đàn ông chó má không giữ đức hạnh làm chồng này tiêu rồi, dám ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt???]
Có lúc ông trời rất thích đùa giỡn.
Tin nhắn mang đầy sát khí của cô vừa gửi đi.
Trên màn hình bóng loáng như gương lại nhảy ra tin nhắn của Tạ Thầm Ngạn, chỉ hai chữ ngắn gọn: [Xuống lầu.]