Dẫn Lửa

Chương 8: Hòa thuận



Từ Tinh Kỷ đi ra, Hạ Nam Chi muốn tìm nhà tư bản ác độc kia rất đơn giản.


Cô quen tay lấy ra một chiếc điện thoại di động màu đen, từ trong danh bạ tìm được số điện thoại của thư ký Thịnh.


Bốn mươi phút sau.


Một chiếc Rolls Royce màu đen phiên bản dài từ con đường rộng rãi phía trước chạy đến, từ từ giảm tốc độ rồi dừng hẳn lại.


Hạ Nam Chi đứng trên bậc thang, bị nắng chiều gay gắt ngâm một lúc lâu, mí mắt đã hơi ửng đỏ.


Cũng may Thịnh Kỳ vừa nhìn thấy bóng dáng cô thì vội vàng xuống xe, cung kính mở cửa sau.


Trong xe bật điều hòa hết cỡ.


Hạ Nam Chi yên lặng ngồi xuống, tấm lưng mảnh khảnh của cô thẳng tắp tự nhiên, sau khi ánh sáng bên ngoài được cửa kính xe lọc đi, trên chiếc váy màu son rủ xuống đầu gối chỉ còn lại một chút nhiệt độ, có thể bỏ qua không đáng kể.


Mà cho dù trong lòng có tức giận thế nào thì cô cũng không thể hiện ra bên ngoài.


Thịnh Kỳ quan sát vẻ mặt cô qua kính chiếu hậu, nói: “Sếp Tạ đang tiến hành hội nghị đàm phán thương mại, tôi dẫn cô qua đó trước.”


Nơi này cách khách sạn rất gần, xe hòa vào dòng xe cộ tấp nập trên đường phố, sau đó tiến vào một khách sạn cao cấp năm sao.


Từ xa xa, qua cửa sổ xe Hạ Nam Chi nhìn thấy một bức tượng điêu khắc thiên sứ gãy cánh màu trắng ở trung tâm đài phun nước của khách sạn, Thịnh Kỳ cũng nhanh chóng vòng xe nửa vòng rồi lái đến trước cửa lớn xoay tròn rực rỡ tráng lệ.


Sau khi vào trong.


Hạ Nam Chi khéo léo từ chối đề nghị lên phòng tổng thống tầng cao nhất, cứ tưởng sẽ sớm gặp được Tạ Thầm Ngạn.


Cô bèn giẫm lên đôi giày gót ngọn, đi tới khu vực ghế sô pha cho khách nghỉ ngơi tạm thời ở đại sảnh. Toàn bộ quá trình cô đều mím môi không tiết lộ tìm tới đây làm gì, Thịnh Kỳ đương nhiên cũng không dám mở miệng nhiều chuyện.


Thời gian chậm rãi trôi qua.


Hạ Nam Chi còn nhận được tin nhắn nhắc nhở từ Đàm Tụng:


[Với tư cách là quản lý điều hành của em, anh có nghĩa vụ nhắc nhở em vài câu…Người đẹp, lần này em sẽ tham gia một bộ phim bom tấn lớn, còn là nữ chính cao quý không gì sánh bằng!!! Em đòi thù lao cũng được, nhưng tuyệt đối đừng đắc tội với nhà tư bản!]


[Còn nữa, đừng quên mình là minh tinh, ở bên ngoài đừng để bị chụp lén.]


Chụp lén?


Đầu ngón tay Hạ Nam Chi dừng lại trên màn hình bóng loáng, không để tâm lắm, với thân phận tân binh hiện tại của cô thì vẫn chưa đến mức đi tới chỗ nào cũng bị fan giơ điện thoại lên ủng hộ rầm rộ.


Ngẫm nghĩ giây lát, cô trả lời qua loa.


*


Trong cuộc họp đàm phán.


Hiện tại đã vào đêm, bên ngoài chẳng biết bắt đầu đổ mưa to từ lúc nào, nước mưa mùa hè giống như vẩy mực rơi xuống trước cửa kính khách sạn, uốn lượn rơi xuống.


Cửa thang máy mạ vàng phía trước chậm rãi mở ra.


Quản lý bước ra trước nhường vị trí, ngay sau đó người đàn ông với khí chất lạnh lùng cao quý được mọi người vây quanh chậm rãi xuất hiện.


Tạ Thầm Ngạn thong dong bước chân, đàm phán xong các vấn đề với chủ tịch Trương của tập đoàn Gia Vận, anh nhẹ nhàng gật đầu chào tạm biệt.


Đợi các nhân sĩ tinh anh mang âu phục giày da giải tán trước một bước.


Thi Dao vẫn chưa đi, bây giờ khoảng bảy giờ rưỡi tối, bên ngoài lại đổ mưa to, dáng người ưu nhã của cô ta được những chiếc đèn lồng lấp lánh bao quanh, giẫm lên đôi giày cao gót bảy cm dưới chân muốn tới gần người đàn ông tuấn mỹ này một bước, mở miệng mời anh cùng ăn tối.


Ai biết được.


Tạ Thầm Ngạn dùng ngón tay vu ốt v e chiếc đồng hồ lạnh lẽo, cất giọng nhẹ nhàng hỏi thư ký: “Người đâu rồi?”


Thịnh Kỳ chỉ chỉ khu nghỉ ngơi trong đại sảnh.


Ngay sau đó, Thi Dao bị xem nhẹ hoàn toàn dù không thấy rõ vẻ mặt lạnh lùng như ngọc của Tạ Thầm Ngạn, nhưng lại thấy anh đi thẳng về phía trước.


“Tạ ——”


Cô ta muốn hét lên.


Thịnh Kỳ suỵt một tiếng, giống như sợ làm người khác kinh ngạc, hạ giọng nhắc nhở: “Cô Thi, sếp Tạ nhà tôi có hẹn với giai nhân rồi.”


Đáy mắt Thi Dao nhuộm chút lạnh lẽo.


Ông cậu nhà cô ta và Tạ thị có hợp tác làm ăn, thời gian lâu nảy sinh tâm tư muốn nối dây tơ hồng, lần đàm phán này… đương nhiên cũng dành cơ hội quý giá này cho cô ta.


Không ngờ Tạ Thầm Ngạn nổi tiếng cấm dục lại bị người ta nhanh chân đến trước một bước.


Thi Dao không qua đó được.


Thịnh Kỳ cản đường, lễ phép ra dấu mời: “Tôi đưa cô xuống bãi đỗ xe tầng hầm.”


Bên kia đại sảnh, Hạ Nam Chi chờ đợi đến mệt mỏi rã rời, bất tri bất giác tựa vào sô pha.


Tạ Thầm Ngạn chậm rãi đi tới, lúc thấy cô nghiêng mặt ngủ say, ánh mắt anh trầm tĩnh quan sát cô vài giây…Đột nhiên, thân hình mỏng manh của Hạ Nam Chi lung lay, lúc sắp trượt xuống ghế sofa.


Bàn tay thon dài lạnh trắng của người đàn ông đỡ lấy cô, xúc cảm nóng bỏng không chút khoảng cách khiến Hạ Nam Chi bỗng nhiên bừng tỉnh.


Lông mi khẽ run rẩy hé mở, nhìn khuôn mặt điển trai gần trong gang tấc của người đàn ông.


Cô bỗng nhiên cảm thấy, trừ bỏ tính cách lạnh lùng vô tình của Tạ Thầm Ngạn thì khuôn mặt này cũng không phải không có chỗ nào đáng khen.


Ít nhất —— thỉnh thoảng vẫn khiến người ta thấy mãn nhãn.


Có điều ý nghĩ này chỉ xẹt qua trong đầu Hạ Nam Chi, chẳng mấy chốc cô lại nhớ tới mối thù mới, mở miệng châm chọc: “Ôm sướng không?”


Tạ Thầm Ngạn thấy cô đã tỉnh táo thì đứng dậy bình tĩnh thu tay lại, mặt mày lạnh nhạt: “Lại đây.”


Đi đâu?


Hạ Nam Chi còn chưa kịp hỏi đã bị anh dẫn tới nhà hàng Tây cao cấp ở tầng mười sáu của khách sạn.


Thư ký Thịnh rõ ràng đã đặt trước bàn ăn có tầm nhìn tốt nhất, chờ đến khi cô ngồi xuống, tâm trạng phập phồng lên xuống cũng bình tĩnh lại, nhướng mi mắt nhìn về phía đối diện.


Tạ Thầm Ngạn của lúc này dường như đã quên mất đêm đó ở phòng cưới hai người tan rã trong không vui, chậm rãi đổ nước vào trong ly thủy tinh, đẩy tới: “Tìm tôi có chuyện gì?”


Hạ Nam Chi không uống, mím chặt đôi môi đỏ nhạt.


Đang chuẩn bị xỉ vả anh không thương tiếc.


Đêm nay tâm trạng của Tạ Thầm Ngạn không tệ lắm, sau khi quan sát khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô vài giây, anh ra vẻ thuận miệng nói: “Em không nói, vậy tôi đoán thử nhé?”


Hạ Nam Chi cũng không tin anh có thuật đọc tâm!


Nhưng mà, đôi môi mỏng của Tạ Thầm Ngạn lại chậm rãi tràn ra mấy chữ: “Em đang thiếu tiền?”


Ngữ điệu đó vô cùng chắc chắn.


Hạ Nam Chi vô thức muốn soi gương, chẳng lẽ cô biểu hiện rõ ràng vậy sao?


Kết hợp viên đá quý mà lúc trước cô lén về nhà lấy đi và sự thăm dò vừa rồi, trong lòng Tạ Thầm Ngạn đã như gương sáng, chậm rãi hỏi: “Em làm gì mà nợ tận nước ngoài chưa trả? Là nợ Lạc Đại à?”


Con ngươi đen nhánh của Hạ Nam Chi đột nhiên tràn đầy chột dạ, cũng không biết anh làm thế nào mà…tìm ra chính xác Lạc Đại từ trong đống bạn thân thời thơ ấu.


Cô e sợ bị nhìn thấu, mở miệng cắt ngang: “Anh đoán sai rồi!”


Tạ Thầm Ngạn nhướng mày: “Hửm?”


“Tôi tới tìm anh là vì thù lao đóng phim của Dương Dực.” Nghĩ đến đây, Hạ Nam Chi lôi bản hợp đồng đóng phim không lương trong túi ra, lại lạnh lùng đập lên mặt bàn như đang vỗ vào mặt anh, hành động không chút do dự.


Sau đó, Hạ Nam Chi ném bản hợp đồng qua, ý vị lên án cũng đạt tới độ cao trước nay chưa từng có: “Tôi, toàn thân trên dưới có chỗ nào nhìn rẻ tiền lắm sao?”


Cô chỉ vào mình, lại gằn từng chữ nói với người đàn ông đẹp trai đang cầm lấy bản hợp đồng trước mắt: “Tôi không đáng giá để anh bỏ ra ba trăm vạn?”


Tạ Thầm Ngạn dùng ngón tay thon dài lật xem tờ giấy mỏng vài giây, ấn đường hơi nhíu lại.


Dường như anh cũng không ngờ nữ chính lúc trước không nhận thù lao đóng phim, sau đó, khóe mắt anh liếc nhìn dáng vẻ tức giận đến đỏ bừng mắt của Hạ Nam Chi, ngữ điệu cực nhạt: “À, thì ra em nợ Lạc Đại ba trăm vạn.”


Hạ Nam Chi hoàn toàn phá vỡ phòng ngự: “Tạ Thầm Ngạn, anh biết tôi ghét nhất cái gì không!”


“Bị đoán trúng tâm tư?”


Hạ Nam Chi đột nhiên im bặt: “…”


So với việc cô đứng im bất động, tư thế Tạ Thầm Ngạn vẫn tao nhã đoan chính: “Cho nên em muốn nâng giá trị con người lên con số này?”


Không hiểu sao, Hạ Nam Chi nghe ra ẩn ý trắng trợn từ trong giọng nói của anh.


Người đàn ông này!!!


Rõ ràng là đang ngầm châm chọc rằng đến nữ minh tinh hạng A còn không nhận thù lao đóng phim, vậy mà tân binh tuyến mười tám như cô lại không biết xấu hổ đòi giá cao ngất ngưỡng?


Lúc này, Thịnh Kỳ khoan thai đến chậm.


Anh ấy vừa bước vào đã nhạy bén nhận ra bầu không khí trên bàn ăn không đúng lắm, dựa vào kinh nghiệm ‘làm bạn với quân như làm bạn với hổ’ từ khi nhậm chức tới nay, anh ấy vô thức bước nhẹ lại, đưa quyển thực đơn màu đen tới.


“Sếp Tạ, đầu bếp chính bên kia xin ý kiến có thể mang thức ăn lên chưa?”


Tạ Thầm Ngạn rũ mắt nhìn qua: “Ừ.”


Thịnh Kỳ lại liếc nhìn góc nghiêng xinh đẹp của người con gái, cẩn thận hỏi: “Cô Hạ có kiêng kị gì…”


Hạ Nam Chi từ nhỏ đã sống trong gấm vóc lụa là, về phương diện kiêng kỵ món ăn có thể viết thành một xấp tấu chương.


Lúc này cô lại lựa chọn trầm mặc, không rời đi ngay đã được coi là giáo dưỡng tốt rồi.


Tạ Thầm Ngạn không mong cô trả lời, bảo người ta đưa bút tới, ngón tay sạch sẽ cân đối cầm bút viết xuống chỗ trống trong thực đơn, Thịnh Kỳ đang đứng bên cạnh chờ lệnh nhìn lén, thoáng chốc giật mình nói: “Cô Hạ không ăn đồ ăn màu tím?”


Hạ Nam Chi hơi nghiêng mắt, lướt qua chút kinh ngạc.


Không ngờ anh vẫn còn nhớ rõ.


Tâm tình thoáng thoải mái đôi chút, ngồi thẳng lưng lại trên chiếc ghế nhung.


Nhưng từ chối ăn.


Cô muốn chết đói trước mặt Tạ Thầm Ngạn!!!


Đầu bếp chính dùng tốc độ cực nhanh chuẩn bị các món ăn tinh xảo, nhân viên phục vụ bưng lên bàn, không có thêm một động tác dư thừa.


Tạ Thầm Ngạn gọi một ly rượu vang đỏ, ngón tay thon dài thờ ơ gõ nhẹ ly rượu trong suốt.


Một lúc lâu sau, anh phát lòng từ bi: “Cho em ba trăm vạn cũng không hẳn là không thể.”


Lúc Hạ Nam Chi lần nữa ngước lên, đôi mắt xinh đẹp chất chứa một tia hy vọng.


Tạ Thầm Ngạn điềm tĩnh kêu Thịnh Kỳ lấy giấy bút, nói rõ ràng: “Chuyển vào tài khoản cá nhân của tôi.”


Hạ Nam Chi từ trước đến nay luôn biết điểm dừng, bày ra thái độ chân thành: “Tôi sẽ trả lại.”


Thấy dáng vẻ Tạ Thầm Ngạn không tin lắm, cô nhận lấy bút máy lạnh lẽo, do dự vài giây lại viết lên tờ giấy ghi nợ đầy nhục nhã này một dòng: [Nếu không trả nợ đúng hạn, tôi sẽ ngủ với anh.]


Lúc ký tên.


Đầu bút cô dừng lại, cuối cùng vẫn không đủ thành ý.


Đổi ba chữ Hạ Nam Chi…thành Tiểu Lý Nhi.


Đôi môi mỏng của Tạ Thầm Ngạn khẽ nhếch lên: “Tiểu Lý Nhi?”


“Tôi không hề viết sai.” Hạ Nam Chi già mồm át lẽ phải, mím môi cười: “Nhũ danh là do bố tôi đích thân đặt, anh dám nghi ngờ thầy mình sao?”


Tạ Thầm Ngạn cười nhạt, đưa tờ giấy trắng này cho Thịnh Kỳ cất kỹ.


Nụ cười của anh dưới ánh đèn rực rỡ rất mê hoặc.


Lúc Hạ Nam Chi khôi phục tâm tình đi lấy thức ăn trên đĩa đồ sứ, cô cắn một miếng điểm tâm ngọt, vị quá béo, thói quen lúc nhỏ ăn sâu vào cốt tủy, đầu ngón tay sạch sẽ trắng mịn cầm lấy rồi tự nhiên đưa sang cho anh.


Coi như…


Cảm ơn món quà ba trăm vạn.


Cảnh này vừa vặn bị một người đàn ông mặc âu phục màu xám đậm trong phòng ăn bắt được.


Anh ta kinh hãi tột độ, lập tức dừng bước.


Đêm khuya mưa to không ngừng.


Đại sảnh biệt thự nhà họ Hạ vẫn còn sáng đèn, Quý Nhân Nhân mặc sườn xám hàng thêu Tô Châu đoan trang ngồi trên sô pha màu nâu đỏ gần một tiếng, mà trong không gian rộng lớn lạnh lẽo này, ngoại trừ vị quản gia tóc mai nhuộm sương đứng cách đó không xa thì không còn ai khác.


Thẳng đến gần rạng sáng.


Từ màn mưa xám xịt bên ngoài, Hạ Tư Phạm hờ hững bước vào, đang muốn đi thẳng lên lầu.


Lại bị Quý Nhân Nhân chặn đường: “Tư Phạm.”


Anh ta dừng lại nửa giây.


“Bộ phim kia của Dương Dực em bị thay rồi.” Sự phẫn uất thoáng qua đáy mắt Quý Nhân Nhân, nhưng chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, cô ta điều chỉnh lại biểu cảm trên khuôn mặt trang điểm tinh xảo: “Không phải anh đã đồng ý cho em rồi ư? Sao lại rơi vào tay Hạ Nam Chi?”


Đổi góc nhìn chuyện này.


Thư ký đã sớm báo cáo lại cho Hạ Tư Phạm.


Nhưng Quý Nhân Nhân lại có lòng muốn tranh cãi: “Dựa vào cái gì mà cô ta…”


Lời còn chưa dứt, lại nghe thấy Hạ Tư Phạm châm chọc: “Sao thế, chồng chưa cưới của em có thể cho em đi cửa sau, chồng chưa cưới của con bé thì không được?”


Tấm lưng Quý Nhân Nhân cứng đờ, vô thức muốn kéo tay anh ta, trong phút chốc lại đụng phải mu bàn tay lạnh ngắt.


Hạ Tư Phạm giơ tay lên, chậm rãi nới lỏng cà vạt, người đàn ông được nuôi dưỡng trong một gia đình quy củ nghiêm khắc hàng trăm năm, cho dù chỉ một hành động lơ đãng cũng lộ ra vẻ cao quý trời sinh.


Quý Nhân Nhân ngưỡng mộ anh ta.


Cũng biết rằng trong nhà họ Hạ, bố mẹ của Hạ Tư Phạm đã định cư ở New York, về phần chú của anh ta đã sống ẩn dật nhiều năm với người vợ yêu dấu của mình, cũng chính là vị đứng đầu gia tộc ——  bố ruột của Hạ Nam Chi, từ nhiều năm về trước đã không màng đến chuyện thế tục nữa.


Hiện giờ đến phiên Hạ Tư Phạm làm chủ gia tộc.


Để tránh mối liên hôn xảy ra biến cố, bàn tay mềm mại như không xương chậm rãi rút lại, cô ta nhịn xuống: “Em tưởng anh không thích em gái bước chân vào giới giải trí.”


Hạ Tư Phạm không có hứng thú thưởng thức vẻ mặt muốn nói lại thôi của cô ta, lạnh giọng dặn dò quản gia chuẩn bị xe đưa người về.


Sau đó anh ta lập tức đi vào lầu.


Tiếng nước tí tách vang lên trong phòng tắm rộng rãi.


Hạ Tư Phạm đứng trước bàn rửa tay bằng đá cẩm thạch, vươn bàn tay với các khớp xương rõ ràng tới dưới cột nước trong suốt rửa đi rửa lại, cho đến khi da thịt không còn lưu lại chút hơi thở ngọt ngào của phụ nữ.


Anh ta rút khăn giấy lau mấy đầu ngón tay ướt lạnh, điện thoại di động đặt bên cạnh vang lên.


Bạn thân nhiều năm Hoắc Thanh Xuyên gửi tới một tấm ảnh chụp từ xa, rõ ràng đập vào đáy mắt.


Kèm theo dòng chữ:


[Người anh em, em gái bảo bối cành vàng lá ngọc của cậu đang làm gì vậy?]


[Cùng với vị nhà họ Tạ kia…anh một miếng em một miếng, bây giờ tình cảm giữa hai người họ đã tới mức độ này rồi sao?]


 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.