Dân Mão

Chương 25



CHƯƠNG 25:

“Thật sự phải đi gặp papa và daddy của ngươi sao?” Khải Văn cùng Arthur nghỉ ngơi trong rừng rậm thoải mái ba ngày, trên đường trở về Khải Văn có chút thấp thỏm hỏi Arthur.

“Đương nhiên, chuyện chúng ta kết làm bạn lữ phải nói với bọn họ một tiếng chứ, hơn nữa cử hành nghi thức cũng cần bọn họ hỗ trợ và phối hợp a.” Arthur thấy Khải Văn khó nén khẩn trương, cười ôm vai cậu mà an ủi, “Papa và daddy đều tốt, ngươi sẽ thích bọn họ, lần trước không phải ngươi đã gặp papa rồi sao, hắn đâu phải một thú nhân khó tiếp xúc đúng không?”

“Ờ.” Khải Văn gật đầu miễn cưỡng cười cười, sau đó lại dời đường nhìn sang bên ngoài cửa sổ xe, chỉ là bàn tay túm lấy mảnh áo tiết lộ tâm tình của cậu.

Kỳ thật đây cũng không thể trách Khải Văn khẩn trương, nên biết, tuy rằng ở chung một trang viên với song thân của Arthur, nhưng trang viên của Arthur quá rộng lớn, papa và daddy của hắn lại có tính cách không để ý tới thế sự chỉ thích trải qua những ngày tháng êm đềm của riêng mình, cho nên dù Khải Văn sống ở đó lâu như thế, ngoại trừ mùa đông năm ngoái và lần cúng tế lúc trước, thì những thời gian còn lại cũng không gặp bọn họ. quan trọng hơn là, nếu như hiện tại Khải Văn lấy thân phận bạn bè của Arthur đi gặp hai vị trưởng bối này, cậu khẳng định sẽ không luống cuống, chỉ là hiện tại thân phận bất đồng, tâm tình cũng sẽ bất đồng, luôn luôn sợ hai vị trưởng bối này có cái nhìn không tốt về mình, sợ họ nghĩ thân phận không rõ bối cảnh không rõ của mình không xứng với đứa con thiên chi kiêu tử của bọn họ… lý do nhiều như cây trong rừng, khiến Khải Văn càng thêm khẩn trương, cuối cùng quả thật hận không thể từ trên xe ngựa nhảy xuống bỏ chạy.

Bên này Khải Văn còn đang đấu tranh tư tưởng, thế nhưng tâm tình toàn bộ hiện lên mặt khiến Arthur bên cạnh thấy vừa buồn cười vừa yêu thương. Đại đa số thời gian, Khải Văn đều biểu hiện như một đứa trẻ được nuông chiều không rành thế sự, nhưng điều này không có nghĩa là cái gì cậu cũng không biết, cậu cũng rất mẫn cảm, cũng biết lo lắng cái nhìn của người khác đối với mình, cho nên Arthur cũng hay thấy Khải Văn một thân một mình ngồi một xó nào đó mà suy tư. Mỗi khi đó, Arthur biết mình không thể nói gì với Khải Văn, hắn chỉ có thể dùng hành động để xoa dịu tâm tình cho ai kia vì quá mẫn cảm nên thường hay bất an. Giống như lúc này, Arthur vươn tay câu lấy ngón tay Khải Văn, khi Khải Văn nhìn sang, hắn lộ ra một nụ cười như muốn nói mọi sự đều có ta bên cạnh ngươi, ngoài ra không nói thêm lời thừa thãi nào.

Không thể không nói, động tác và nụ cười của Arthur khiến Khải Văn thật sự bớt khẩn trương nhiều lắm.

.

Bởi vì đã sớm phái người đi an bài trước, cho nên khi Arthur và Khải Văn đi vào trang viên thì Heller và cái người luôn mang vẻ mặt tươi cười là Laurence đã ngồi chờ tại phòng khách.

“Nga, papa, daddy, mấy ngày nay có khỏe không?” Arthur vừa thấy song thân của mình thì cười thật tươi, tiến lên vấn an.

“Đương nhiên, con của ta, ngươi nghỉ ngơi trong rừng cũng vui vẻ lắm chứ a?” Heller vẻ mặt hiền lành tiếp nhận cái ôm của con mình, vỗ vai hắn hỏi.

“Dạ, tốt, ta nghĩ chi bằng lần sau ngài và papa cũng có thể vào đó nghỉ vài ngày.” Arthur vừa cười vừa nói, “Mặc kệ là ngắm tuyết rơi hay ngâm suối nước nóng hoặc là câu cá ngắm hoa, đều là một nơi thư giãn rất tốt.”

“Nga, oắt con, ta sẽ không cùng tình yêu đi giành căn nhà nhỏ đó của ngươi, nếu như cần, ta sẽ tự mình xây một căn nhà tốt hơn nhà nhỏ của ngươi để tình yêu với ta tới nghỉ.” Laurence ở bên cạnh không chút do dự bắt đầu đâm chọt, nói rồi còn vươn tay ôm chầm lấy vai Heller nhìn Arthur thị uy.

“Đương nhiên, năng lực động thủ của papa vĩnh viễn đều là cực mạnh.” Arthur đối với vị papa này luôn bất đắc dĩ, “Nhưng ta chỉ là biểu đạt sự quan tâm của một đứa con với daddy của mình mà thôi.”

“Hứ.” Laurence trợn mắt, không nói thêm gì nữa.

“Được rồi, Laurence, ngươi đã bao nhiêu tuổi, không nên cứ trẻ con như thế.” Đối với người yêu đã cùng mình dắt tay đi qua nửa cuộc đời, Heller cũng rất bất đắc dĩ, hắn trấn an mà vỗ vỗ bàn tay đang khoát lên vai mình của Laurence, sau đó dời đường nhìn vòng qua Arthur nhìn về phía Khải Văn đang có chút bất an bên cạnh, mỉm cười hỏi, “Khải Văn thân mến, mấy ngày nay ngươi ở trong rừng chơi có vui không?”

Đột nhiên bị điểm danh, Khải Văn trong nháy mắt có hơi hoảng loạn, nhưng lập tức lại khôi phục bình thường, lộ ra một nụ cười chân thành bước lên phía trước vấn an Heller và Laurence, đồng thời trả lời, “Chào buổi sáng, Laurence tiên sinh, Heller tiên sinh, nhờ phúc của Arthur, mấy ngày nay ta rất vui vẻ.”

Heller bởi vì năng lực phản ứng cực nhanh và thái độ nho nhã lễ phép của Khải Văn mà âm thầm gật đầu, biểu tình trên mặt càng thêm thân hòa hiền lành, “Vui là tốt rồi, lúc trước ta bận rộn mà ngươi cũng phải đến tàng thư các, cho nên không có cơ hội gặp mặt nói chuyện phiếm, nhưng hiện tại ta đã rảnh rỗi, nếu như sau này ngươi có thời gian, có thể đến nơi ta ở mà tìm ta tâm sự.”

“Dạ, dạ.” Thái độ thân hòa của Heller giúp Khải Văn dần dần buông lỏng, cười gật đầu, “Có thời gian ta sẽ đến, mong rằng khi đó không quấy rầy ngài.”

“Đứa trẻ này ngươi nói gì vậy, trong trang viên nhìn qua nhìn lại chỉ có mấy gương mặt quen thuộc thôi, thật vất vả mới có một đứa trẻ nhu thuận thú vị như ngươi, ta hoan nghênh còn không kịp, sao lại chê ngươi phiền.” Heller lắc lắc đầu cười nói.

“Đúng vậy, nhóc, nếu không có việc gì thì có thể tới chỗ ta và tình yêu tìm chúng ta tán dóc a, tuy rằng chúng ta đã hơi lớn tuổi, nói chuyện cũng chán, nhưng quà vặt Heller làm ăn ngon cực kỳ, ngươi nhất định phải tới nếm thử.” Laurence ở bên cạnh nhiệt tình mời mọc.

“Dạ.” Khải Văn không chút suy nghĩ mà cười tủm tỉm gật đầu.

“Nga, sao tự dưng thấy các ngươi mới đúng là người một nhà.” Arthur đứng một bên nhìn song thân và người yêu nói chuyện với nhau thật vui, nửa thật nửa giả mà oán giận, “Ta đứng một bên quả thật không nói chen vào được, có điều mặc dù các ngươi hợp cạ như vậy, nhưng ta phải giành lại lực chú ý của các ngươi để tuyên bố một việc.” Arthur nói rồi tiến lên nắm tay Khải Văn, biểu tình trịnh trọng mà nói với Laurence và Heller, “Ta rất cao hứng, lúc trong rừng Khải Văn đã đồng ý kết làm bạn lữ với ta. Từ nay về sau, con trai của các ngươi sẽ cùng Khải Văn làm bạn cả đời này. Điều này với cuộc đời ta mà nói là thời khắc quan trọng nhất, cũng là thời khắc hạnh phúc nhất của chúng ta. Ta nghĩ, papa và daddy, các ngươi cũng sẽ vì ta mà hạnh phúc vui vẻ, đúng không?”

“Đương nhiên, con ta.” Khi Arthur tuyên bố tin tức này, Heller và Laurence liền lộ ra một nụ cười tươi sáng, đợi khi Arthur nói xong, Heller bắt đầu tiến lên ôm lấy con mình, “Hạnh phúc của ngươi là hạnh phúc của chúng ta, vui sướng của ngươi cũng là vui sướng của chúng ta, chúc mừng ngươi, con trai.”

“Cảm ơn daddy.” Mặc dù biết papa và daddy mình căn bản sẽ không phản đối, nhưng thật sự nghe được lời chúc phúc của daddy, Arthur vẫn khó nén kích động.

“Cũng cảm ơn ngươi, đứa trẻ thân ái.” Ôm Arthur xong rồi, Heller cười tiến đến ôm lấy Khải Văn đang đỏ mặt bên cạnh hắn, “Cảm ơn ngươi đã nguyện ý tặng cho Arthur tình yêu này, cảm ơn ngươi nguyện ý cùng nó đi tới suốt cuộc đời, ta và Laurence vẫn sẽ luôn chúc phúc cho các ngươi.”

“Cảm ơn, Heller tiên sinh.” Khải Văn cũng cảm động không thôi, cảm thấy mũi hơi lên men..

“Nè, nhóc kia, bây giờ không được gọi là Heller tiên sinh nữa, ngươi phải đổi cách gọi.” Laurence nghe được thì nháy mắt ra hiệu cho Khải Văn, “Ngươi gọi ta một tiếng papa, gọi Heller một tiếng daddy chứ.”

Nghe được yêu cầu của Laurence, mặt Khải Văn lại đỏ thêm một chút, cậu ôm Heller nhỏ giọng gọi, “Cảm ơn, daddy.” Sau đó lại xấu hổ mà nhìn sang Laurence nói, “Cảm ơn, papa.”

“Nga.” Laurence huýt sáo một tiếng, biểu tình khoa trương mà nói, “Cảm giác này thật tốt, nên biết ta và Heller vẫn muốn sinh một bảo bảo giống cái, không ngờ lại sinh ra một tiểu bạch hổ cường tráng, có điều bây giờ, chúng ta cũng có một đứa trẻ nhu thuận rồi, thật là tốt quá đi.”

“Nga, papa, vì sao ta lại cảm thấy hình như ngươi hối hận vì đã sinh ta ra?” Arthur oán giận nói.

“Đương nhiên, thằng quỷ.” Laurence một bộ rất bất mãn, “Bởi vì sinh ngươi ra làm lực chú ý của Heller đối với ta bị giảm đáng kể, điều này thật sự chẳng có gì hay ho, ngươi nghĩ sao? Thằng trời đánh.”

“Nga. Được rồi.” Arthur làm bộ bất đắc dĩ nhún vai, “Giờ ta sẽ không cùng ngươi tranh đoạt daddy nữa, cho nên Laurence tiên sinh kính yêu của nhà chúng ta, hiện tại có thể giảm độ không vừa mắt của ngươi đối với ta xuống mức thấp nhất chưa? Chí ít đừng để mỗi lần ta nói chuyện với daddy lại có cảm giác như bị gai đâm sau lưng, được không ạ ~?”

“Hứ hứ, thằng quỷ này, ngươi rồi sẽ có một ngày hưởng thụ cảm giác này thôi.” Laurence không trả lời yêu cầu của Arthur, chỉ là lầm bầm mà nói, cuối cùng Laurence vẫn tiến lên, rất đàn ông mà vòng tay ôm thằng con nhà mình, “Nhóc, ngươi lề mề nhiều năm cuối cùng cũng tìm được người của đời ngươi rồi, làm papa ta rất vui mừng. Hảo hảo mà đối xử với nó thật tốt, ngươi là con của Laurence ta, ngươi đã kế thừa trí thông minh và thủ đoạn của ta, hiện tại ngươi cũng phải kế thừa sự trung trinh như một của tộc bạch hổ chúng ta đối với tình nhân.”

“Ta biết, papa.” Mặc dù Laurence thường hay biểu hiện bất hòa với Arthur, thậm chí hay đâm chọt xỉa xói con mình, nhưng Arthur chưa từng hoài nghi tình thương của papa đối với mình, hắn tiến đến ôm lấy papa mình, “Cảm ơn ngài đã dạy ta tất cả, bởi vì ngài và daddy dạy dỗ, ta mới có thể trở thành một thú nhân ưu tú, cảm ơn.”

“Úc, buồn nôn quá đi.” Cho tới giờ luôn cùng thằng con đâm qua chọc lại, Laurence lần đầu tiên nghe được lời nói tràn trề tình cảm của nó với mình, biểu tình trên mặt có chút mất tự nhiên, hắn cứng ngắc mà ôm lấy con mình vỗ hai cái, sau đó buông ra đi tới trước mặt Khải Văn, giọng điệu rốt cuộc cũng khôi phục sự đĩnh đạc như thường, “Em bé ngoan, sau này papa và Heller sẽ làm chỗ dựa vững chắc cho con, nếu như thằng Arthur thối kia dám đối xử không tốt với con, xem ta cạo sạch lông đuôi nó!”

“Ách… Dạ, Lau, nga, không, papa.” Khải Văn đối với cái sự hào hùng của Laurence có chút không thích ứng, vừa gật đầu vừa lắp bắp nói cám ơn, “Cảm ơn ngài đã quan tâm.”

Heller đứng bên cạnh thấy Laurence vỗ ngực hình như định nói thêm cái gì, vội lên tiếng ngăn cản bạn lữ mình sắp nói ra vài câu giật gân, “Các ngươi đã quyết định làm bạn lữ rồi, ta nghĩ trang viên đại khái đã có thể bắt đầu chuẩn bị nghi thức.”

“Dạ, về mặt này, còn mong papa và daddy có thể hỗ trợ chỉ điểm một chút.” Nghe được daddy mình nói đến vấn đề chính, Arthur cũng chăm chú tiếp lời.

“Ta biết, ngươi và Khải Văn đều khá là bận.” Heller cười gật đầu, “Đừng lo gì cả, có ta và papa ngươi ở đây, đến lúc đó ngươi và Khải Văn chỉ cần mặc trang phục đẹp chói mắt cử hành nghi thức là được.”

“Cảm ơn ngài, daddy.” Arthur tự đáy lòng nghĩ, một khi đã có một vị papa cà rỡn, thì có thêm một daddy đứng đắn thật là chuyện vô cùng may mắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.