Dân Mão

Chương 30



CHƯƠNG 30:

Một biểu chiều ngày hè nào đó, bên trong vườn hoa nhỏ tại trang viên của Arthur, các thị vệ luôn luôn nghiêm túc canh gác lần đầu tiên phải cố gắng duy trì biểu tình nhịn cười đến đau cả ruột, nhưng đường nhìn đều dõi theo một hướng, theo đường nhìn của họn mà nghía sang, phát hiện đối tượng quan tâm chính là một trong những chủ nhân của trang viên này và cũng là bảo bối nhi tử của thượng cấp mình.

“Nè nè nè, Viên Viên ngươi đừng phá mà!” Khải Văn không để chút ý mình đã trở thành biểu tượng buồn cười của người khác, chỉ đành xắn tay áo bất đắc dĩ nói với Nath.

Đáng tiếc lần này Nath không chịu nghe lời Khải Văn, luôn muốn giãy khỏi tay cậu mà chạy đi.

“Ai, chờ ta thoa xong xà phòng đã a.” Khải Văn tay mắt lanh lẹ kéo hai cái chân sau ngắn ngủn của Nath trở về, sau đó nắm lấy thắt lưng đẫy đà của nó nói, “Xong liền mà, chờ chút đi, không nên gấp như thế a.”

“Thu thu…” Nath dính một thân bọt xà phòng thấy Khải Văn có chút mất hứng, đành kiên nhẫn mà ngừng lại, nhưng vẫn nhịn không được mà dùng bàn tay có đệm thịt mềm mại đẩy đẩy Khải Văn, ý bảo cậu làm nhanh một chút.

“Biết rồi, biết rồi, lập tức xong ngay.” Khải Văn vừa gật đầu đáp vừa thoa nhanh hơn.

Sau khi làm cho cả người Nath dính đầy bọt xà phòng, Khải Văn kéo thắt lưng đẫy đà của Nath lên trước hai bước, sau đó lại nhúng nó vào cái thau nhỏ, Nath được đặt dựa vào cái thau trơn trơn lập tức tỉnh táo lại, cũng không cần Khải Văn hành động đã tự mình vểnh vểnh cái mông lên cao mở vòi nước, sau đó giống như một đại gia mà nằm vào trong thau, để mặc cho dòng nước chảy ào ào lên bụng mình, trong miệng còn không ngừng phát ra tiếng kêu thu thu thu, có vẻ rất ư là thoải mái.

“Ai nha, không được làm vậy, lỡ nước chảy vào lỗ tai làm sao bây giờ a?” Khải Văn thấy thế liền tiến lên vớt nó ra, đặt chân sau của Nath đứng thẳng còn cậu thì cầm lấy vòi nước tưới lên người Nath tẩy đi bọt xà phòng.

Dòng nước mát mẻ, động tác xoa bóp không nặng không nhẹ của Khải Văn, Nath thoải mái đến híp cả mắt, ngước mắt le lưỡi tỏ vẻ thích chí.

“Hừ hừ, ngươi thoải mái lắm đúng không, hôm trước mới tắm cho ngươi, bây giờ lại lăn cho bẩn cả người.” Khải Văn nhìn dáng vẻ thoải mái lâng lâng của Nath nhịn không được mà nhéo nhéo cái tai nhỏ của nó.

“Thu thu.” Nath mở đôi mắt nhỏ tròn xoe, ôm tay Khải Văn cọ cọ.

“Ngươi a…” Khải Văn cũng không cách nào chống cự với sự làm nũng của nó.

Lúc này phía sau Khải Văn truyền đến tiếng cười khẽ, quay đầu nhìn thì phát hiện Arthur đang đứng cách đó không xa cười nhìn mình, Khải Văn đứng lên định chạy đến gần Arthur, nhưng lại đang dở tay tắm cho Nath, liền ngồi trở lại, chỉ ngẩng đầu nói, “Sao hôm nay về sớm vậy?”

“Không có gì làm nên về sớm.” Arthur nói rồi đi tới ngồi xổm xuống bên cạnh Khải Văn, không chút lưu tình mà nhéo nhéo cái bụng nhỏ căng tròn của Nath, “Lại tắm cho viên thịt này nữa à?”

“Ừ.” Khải Văn gật đầu, cười tủm tỉm nhìn Nath lúc này đã có một màu lông đen trắng rõ ràng, nói với Arthur, “Nhìn xem, tắm xong sạch sẽ biết bao nhiêu, ngươi không biết đâu, mới nãy hình như Viên Viên lăn trong đống đất bùn, cả người nhìn vừa nâu vừa đen.” Nói rồi Khải Văn lại lộ ra biểu tình khổ não, “Không biết có phải vì nó trưởng thành rồi hay không, càng ngày càng thích chạy loạn khắp nơi, luôn khiến cho cả người bẩn ơi là bẩn.”

“Có lẽ vậy.” Arthur bí hiểm mà nhìn Nath đang rụt cổ vờ nhìn nơi khác sau khi mình đến, “Tắm cho nó xong thì về phòng, nắng chiều không tốt lắm, ta vào trước.”

“Biết rồi.” Khải Văn gật đầu.

Đợi cho Arthur rời đi, Nath lại hưng phấn, ôm vòi nước không buông tay, Khải Văn giành không được bèn ấn nó xuống ‘cọ rửa’, cuối cùng nhờ một thị vệ bế Nath tới nơi của Abu rồi mới đấm cái lưng mỏi đi về phòng.

.

“Sao lại đầy mồ hôi như vậy.” Khải Văn đi vào gặp được Arthur vừa từ trong phòng tắm đi ra, Arthur thấy Khải Văn đầu đầy mồ hôi thì hơi sửng sốt.

“Là Viên Viên đó, bắt nó thành thành thật thật tắm khó quá đi, ta mệt muốn chết rồi, nếu như nó có thể ở sạch một chút thì tốt quá, không cần cách một ngày lại phải tranh đấu với nó một lần.” Khải Văn vừa lau mồ hôi vừa oán giận nói.

“Ha hả.” Arthur bật cười, tiện thể cầm lấy quần áo sạch sẽ của Khải Văn đưa cho cậu, “Ngươi cũng đi tắm rửa đi, cả người đầy mồ hôi thì khó chịu lắm a.”

“Ừ.” Khải Văn gật đầu, “Chờ ta tắm xong chúng ta đến chỗ papa daddy ăn a.”

“Ừ, được.” Arthur gật đầu đáp.

Chờ khi Khải Văn vào phòng tắm, Arthur mới bưng một ly rượu trái cây ướp lạnh đứng trước cửa sổ nhìn xuống, phát hiện Nath vốn nên được đưa đến cho Abu lại hự hự chạy tới bên cái ao, mở vòi nước rồi thảnh thơi nằm vào thau, Arthur nghĩ, nguyện vọng mong muốn Nath yêu sạch sẽ ít tắm lại đại khái trong thời gian ngắn không có khả năng thực hiện rồi, bất quá, hệ thống nước máy là một thứ tốt, Khải Văn quả nhiên là bảo bối hay nhất mà thiên thần ban tặng.

Từ khi hệ thống nước máy xuất hiện, cũng đúng ngay lúc thời tiết dần nóng lên, khi tắm mọi người cũng không cần nấu nước nóng, ngày đó Khải Văn thấy người hầu mỗi người khiêng một thùng nước từ trong giếng đổ vào bồn, một chuyến đi thì một chuyến mệt, liền nói thầm một câu, “Nếu như có nước máy thì tốt rồi.”

“Nước máy? Đó là cái gì?” Những lời này bị Arthur thính tai nghe được bèn cất tiếng hỏi.

“Nước máy là…” Khải Văn định giải thích, nhưng đột nhiên lại nhớ tới gì đó, vỗ tay ba cái dùng đôi mắt sáng rực nhìn Arthur, “Đúng, chúng ta có thể tạo ra một hệ thống nước máy!”

Khải Văn hoa tay múa chân liên tục giải thích, cuối cùng cũng giúp Arthur hiểu được nước máy là cái gì, vòi nước là cái gì, nghe được Khải Văn giảng giải, Arthur biết đó là một thứ tốt, vung tay bảo thủ hạ hành động, rốt cuộc người nhiều lực lớn, không cần nhiều thời gian, vòi nước cũng đã được làm ra, đường ống cũng xong, khi vặn vòi nước thấy được dòng nước sạch từ bên trong chảy ra thì toàn bộ mọi người trong trang viên đều kinh hãi hét lên.

Đợi khi bắt đầu dùng nước máy, ánh mắt của mọi người nhìn về phía Khải Văn quả thật chính là thán phục, không cần lao lực múc nước giếng, chỉ cần nhẹ nhàng vặn vòi nước, thì nước sẽ ào ào từ trong vòi chảy ra, còn chuyện gì tốt hơn chuyện này? Chủ nhân chúng ta thật lợi hại, cư nhiên có thể làm ra thứ kỳ diệu này!

Thứ tốt đẹp luôn luôn truyền bá nhanh chóng, khi quý tộc đầu tiên ghé thăm trang viên phát hiện chỗ tốt của hệ thống nước máy, cho đến giữa hè, hầu như trong nhà tất cả quý tộc ở chủ thành đều tạo ra hệ thống nước máy, mà khi mọi người biết được người phát minh ra nó chính là Khải Văn, đều là thất kinh. Đến tận lúc này, ánh mắt nhìn về phía Khải Văn không bao giờ mang theo khinh thị nữa, mà còn nhiều kinh ngạc và tán thán cùng với những suy nghĩ sâu xa.

Đối với kết quả này Arthur thập phần thỏa mãn, thành thật mà nói, nếu như không phải vì Khải Văn, Arthur cũng chẳng thèm quản đám quý tộc nông cạn kia có dùng hệ thống nước máy hay không!

“Đang xem cái gì vậy?” Khi tắm xong sảng khoái đi ra, Khải Văn phát hiện Arthur đang cong khóe miệng nhìn ra ngoài cửa sổ, vì vậy thuận miệng hỏi.

“Không có gì.” Arthur quay đầu cười nói, đi tới bên cạnh Khải Văn, Arthur kéo cậu đến bên mình ngồi xuống, “Hôm nay có vui không?”

“Vui a.” Nghe được thăm hỏi ân cần của Arthur, Khải Văn gật đầu đáp, “Không có gì phiền não, sao lại không vui được.”

“Vậy ngươi chuẩn bị chưa?” Arthur từ phía sau ôm lấy Khải Văn, gác cằm lên vai cậu nhẹ giọng hỏi thầm vào tai cậu.

“Chuẩn bị cái gì?” Khải Văn nhất thời không kịp phản ứng.

“Ngươi không nhớ sao?” Nghe được Khải Văn hỏi ngược, Arthur nhướng mi.

“Nhớ cái gì ——” Khải Văn buồn bực quay đầu hỏi Arthur, nhưng vừa nhìn thấy gương mặt mang theo bất mãn của Arthur, nhất thời phản ứng được, vỗ tay một cái, “A, đúng, sinh nhật ngươi, vài ngày nữa là sinh nhật của ngươi, đúng không?”

“Vì sao từ khi chúng ta kết làm bạn lữ, ngươi càng ngày càng không thèm quan tâm ta chứ?” Arthur nhìn Khải Văn, lên án.

“Ây, không phải thế.” Khải Văn chột dạ phất phất tay, lấy lòng mà khoác tay lên vai Arthur, “Ngươi đột nhiên nhắc tới chuyện này, ta không kịp phản ứng nha, ta thật sự nhớ rõ mà.”

“Vậy ngươi chuẩn bị quà gì cho ta?” Arthur cũng không dự định buông tha Khải Văn tiên sinh thoạt nhìn không quá quan tâm tới mình kia, lên tiếng đòi hỏi.

“Ách…” Khải Văn nghẹn một chút, lập tức đảo mắt, vỗ tay hùng hồn nói, “Nếu là sinh nhật đương nhiên là phải có kinh hỉ rồi, nếu như nói trước thì đâu còn là kinh hỉ nữa a, ai nha, dù sao ngươi chỉ cần kiên trì đợi là được, tới đó sẽ biết thôi, tin tưởng ta, được chưa?”

“Thật sao?” Trên mặt Arthur viết rõ hai chữ, không tin.

“Đương nhiên.” Khải Văn nói chắc nịch, “Nếu lúc đó ngươi không cảm thấy kinh hỉ, ta cho ngươi phạt thế nào cũng được.”

“Tốt, ngươi phải nhớ kinh hỉ mà ta muốn, là đặc biệt, là duy nhất a.” Arthur lại căn dặn một lần.

“Biết rồi.” Khải Văn không muốn dây dưa mãi chủ đề này, vươn tay kéo Arthur, “Chúng ta đến chỗ papa đi, daddy và papa khẳng định đang chờ chúng ta hỗ trợ, đừng ngồi mãi ở đây.”

Thấy được Khải Văn nói lảng sang chuyện khác, Arthur lại ngoan ngoãn không nói thêm gì nữa, chỉ cười cười để Khải Văn nắm tay mình đi đến khu nhà kia, bất quá đối với sinh nhật lần này, Arthur nghĩ mình có thể chờ mong một chút.

.

Bởi vì có điều để chờ mong, cho nên Arthur nghĩ những công vụ nặng nề ngày thường thoạt nhìn cũng không làm cho người ta uể oải như vậy, đến ngày sinh nhật, Arthur hăng hái bừng bừng để Khải Văn nắm tay mình mà đi đến phòng khách, khi thấy được cả căn phòng đầy ắp người, Arthur sửng sốt một chút, như cười như không quay đầu nhìn Khải Văn đang nhiệt tình đứng bên cạnh, “Đây là kinh hỉ của ngươi?”

Quý tộc đến đây chúc mừng, cả đại sảnh được trang hoàng rực rỡ và những người hầu mặc những bộ quần áo đẹp, Arthur nhìn trái nhìn phải nhìn trên nhìn dưới ba lần, thực sự không phát hiện có gì khác so với sinh nhật năm ngoái của mình.

“Đương nhiên không phải.” Khải Văn thì lại có vẻ rất tự tin, nhỏ giọng kề tai Arthur thủ thỉ, “Ngươi là tộc trưởng và đại tướng quân a, yến hội như vậy không phải nên tổ chức sao, kinh hỉ của ta không phải cái này, ngươi thực hiện chức trách hiện tại của ngươi là được, lát nữa ta sẽ cho ngươi xem kinh hỉ.” Nói đến đây, mặt Khải Văn bỗng nhiên đỏ lên.

Thoáng nhìn vành tai đỏ đỏ của Khải Văn, Arthur nguyên bản bởi vì nhìn thấy tràng cảnh này mà có chút thất vọng, nhưng tâm tình liền chuyển biến tốt hơn, quay đầu cười tươi rói với quý tộc đang đi tới gần mình, “Phi thường cảm kích ngài đã tới dự tiệc sinh nhật…”

Có thể những yến hội của các nhân vật thượng tầng đều là thế này, mặc kệ có tính chất gì, kỳ thực hàng năm đều như nhau, phòng khách được trang hoàng tráng lệ, người hầu bận rộn không gì sánh được, các quý tộc quen thuộc, mọi người đây đó trò chuyện cười đùa, giao lưu tình cảm, thoạt nhìn quả thật chẳng có gì mới mẻ, không thú vị lại làm cho người ta mệt mỏi.

Kỳ thật Arthur đã bắt đầu chán ghét những yến hội thế này, nhưng có thể bởi vì kinh hỉ sắp được biết, hoặc là lần này có Khải Văn bên cạnh, Arthur bỗng nhiên cảm thấy đối mặt với những câu nịnh hót và thủ đoạn tiếp cận của bọn họ cũng không quá phiền chán.

Đứng với Arthur một hồi, Khải Văn bị Heller gọi đi giúp đỡ, lưu lại một mình Arthur đối mặt với đám quý tộc nịnh nọt kia, một hồi lâu Arthur mới tìm được cái cớ để trốn sang một nơi không người mà lấy hơi.

.

“Arthur tiên sinh, chúng ta bỏ trốn đi?” Vừa đi tới cửa bên, Arthur đã bị một lực kéo kéo sang một bên, bên tai vang lên tiếng nói quen thuộc, nghiêng đầu, liền nhìn thấy gương mặt tươi cười xán lạn của Khải Văn.

“Bỏ trốn?” Trong lòng Arthur mơ hồ hiểu ra gì đó, trên mặt lộ ra nụ cười thích thú.

“Đúng vậy, bỏ trốn.” Khải Văn gật đầu, lại kéo tay Arthur, “Xin hỏi Arthur tiên sinh, ngài nguyện ý bỏ trốn cùng ta không?”

“Đương nhiên, vinh hạnh cực kỳ.” Arthur cũng không để Khải Văn đợi lâu, hắn cong khóe môi, đưa ra câu trả lời khẳng định.

Khải Văn thấy thế nụ cười càng thêm tươi, kéo tay Arthur chạy đến một phương hướng.

Hai người vòng qua các thị vệ, chạy thẳng đến lối vào rừng.

Khải Văn trước đó đã chuẩn bị xe ngựa, hai người cũng không mất nhiều thời gian để đến lối vào rừng, Khải Văn từ trên xe ngựa xách lấy một cái bao, tay kia kéo Arthur sang, “Cho nên, giờ chúng ta đã bỏ trốn vào rừng!”

“Vâng theo ý nguyện của ngài.” Hiểu ý Khải Văn, Arthur kéo tay cậu hôn nhẹ một cái, sau đó xoay người đi đến sau xe ngựa.

Đợi khi từ sau xe đi ra, xuất hiện trước mắt Khải Văn là một con bạch hổ uy phong lẫm liệt.

Khải Văn thấy bạch hổ thì nhe răng cười, chạy chậm đến ngồi lên, bạch hổ khẽ kêu một tiếng, bước nhanh vào rừng, chạy đến ngôi nhà gỗ nhỏ kia mới dần dần dừng bước.

Thể nghiệm một hồi vui vẻ được cưỡi hổ, Khải Văn leo xuống, thân thiết mà vỗ vỗ đầu bạch hổ, “Khổ cho ngươi rồi, bạch hổ tiên sinh, bây giờ nhờ ngươi vào trong hồ bắt cho ta vài con cá to được không?”

“Đương nhiên.” Đối với yêu cầu của Khải Văn đưa ra bạch hổ chưa bao giờ cự tuyệt mà lắc đuôi đáp.

“Vậy nhờ ngươi đó, ta ở đây đợi ngươi về nha.” Khải Văn phất phất tay chào bạch hổ.

“Ngao ô…” Thấy Khải Văn càng thêm hoạt bát so với khi ở trong trang viên, bạch hổ dùng đuôi khều khều Khải Văn rồi xoay người chạy đến bên hồ.

Khi cái bóng của bạch hổ khuất hẳn, Khải Văn cũng xách theo chiếc bao quay vào nhà gỗ.

Đợi khi Arthur mang theo vài con cá lớn về, Khải Văn đã tươi cười đứng chờ trước cửa, nhìn thấy Arthur tóc vẫn còn tích nước, Khải Văn cười tiến lên nhận lấy cá, “Woa, tướng quân đại nhân thật là lợi hại a, bắt nhiều cá như vậy.”

“Đương nhiên, Khải Văn tiên sinh đã lên tiếng, ta sao dám không dốc hết toàn lực!” Arthur cũng hùa theo nói đùa với Khải Văn.

“Để chúc mừng tướng quân đại nhân thu hoạch bội thu, ta đã chuẩn bị một điều kinh hỉ cho ngài!” Khải Văn cười hì hì kéo Arthur vào nhà gỗ.

“Đây là gì?” Nhìn ngôi nhà gỗ bị quét tước đổi mới hoàn toàn và một bàn thức ăn, Arthur nhướng mi.

“Đây là ta chuẩn bị cho ngươi.” Khải Văn nói, cậu nhìn nhìn Arthur khóe miệng mang cười, “Ta chuẩn bị tiệc sinh nhật cho ngươi, không phải tiệc sinh nhật của tướng quân hay tộc trưởng, mà là bữa tiệc chỉ thuộc về hai chúng ta, chỉ thuộc về người bạn lữ của ta thôi.” Nói xong Khải Văn kiễng mũi chân hôn lên mặt Arthur một cái, “Sinh nhật vui vẻ, thân ái.”

“Cảm ơn.” Arthur nghe được lời nói của Khải Văn, trong mắt tràn đầy nhu tình, hôn lại Khải Văn một cái, rồi chân thành tha thiết nói, “Ta thật sự rất kinh hỉ.”

“Vậy là tốt rồi.” Khải Văn từ khi vào nhà thì nụ cười chưa hề gián đoạn, cậu kéo Arthur đến bên bàn ngồi xuống, “Vừa nãy thấy ngươi uống nhiều rượu mà chả ăn gì cả, đói bụng lắm phải không, mau mau ăn chút gì đó điền đầy bao tử đi.” Vừa nói vừa không quên gắp thức ăn vào chén Arthur.

Thấy Arthur ăn vài đũa, Khải Văn giơ cốc rượu lên nói, “Thân ái, chúc ngươi sinh nhật vui vẻ, mong rằng ngươi thích những gì ta chuẩn bị, cũng mong rằng ngươi hài lòng, hạnh phúc, sau này mỗi một lần sinh nhật, ta đều sẽ cùng ngươi vượt qua.”

“Cảm ơn.” Arthur xoa xoa miệng rồi cũng giơ lên cốc rượu, “Đây là món quà tốt nhất ta nhận được, bởi vì có ngươi, cho nên ta hạnh phúc hơn nhiều so với trước đây, thật sự cảm ơn ngươi, thân ái à.”

Hai cốc rượu chạm vào nhau vọng lên tiếng vang thanh thúy, Arthur và Khải Văn nhìn nhau cười rồi tự nhấm nháp cốc rượu của mình.

Không còn tiếng người đến người đi ầm ĩ, không còn bị quấy rầy khi đang ăn uống, không còn cần gắng gượng đối mặt với những gian trá, chỉ có một bàn thức ăn phong phú thơm ngon và một người mà mình yêu thương nhất, Arthur thật tình nghĩ đây chính là sinh nhật thoải mái nhất của mình.

Hai người uống rượu trò chuyện, đợi khi rượu ngon thấy đáy, buổi ăn cũng sắp kết thúc, Khải Văn vừa giơ ngón tay lên định nói gì đó, ngoài cửa liền truyền đến tiếng gõ, “Chủ nhân, đã đến giờ rồi.”

Nghe câu đó, Khải Văn đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó có chút tiếc nuối mà cười cười, “Thời gian trôi qua thật nhanh a…”

Arthur biết lúc này là lén đi ra, Laurence và Heller để bọn họ trải qua một sinh nhật thuộc về hai người, đáp ứng thỉnh cầu của Khải Văn cho bọn họ có một khoảng thời gian riêng, mặc dù Khải Văn vẫn cảm thấy tiếc nuối. Arthur vươn tay cầm lấy tay cậu, “Một ngày nào đó, ta sẽ trải qua sinh nhật chỉ có ngươi và papa daddy bọn họ, không có những người khác, chỉ có chúng ta, tin tưởng ta.”

“Ừ, ta biết mà.” Khải Văn cười gật đầu, tiện tay kéo Arthur, “Chúng ta trở về.”

“Được.” Arthur vốn còn định nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ gật đầu, theo sau đứng lên đi ra ngoài.

.

Không biết Heller và Laurence đã giải thích như thế nào, dù sao cũng không có quý tộc nào nói gì về chuyện Arthur và Khải Văn đột nhiên nửa đường biến mất, đợi khi những vị khách tận hứng mà về thì ông trăng đã treo mình trên cao, cho dù thực sự tinh lực dư thừa như Arthur, khi tiễn gã quý tộc cuối cùng cũng nhịn không được mà bóp bóp mũi, thở phào một cái.

Đợi khi Arthur trở về phòng, phát hiện Khải Văn vốn sớm đã trở lại thì giờ không thấy đâu, mà giữa phòng có một cái hộp thật lớn, Arthur mang theo vài phần nghi hoặc đi tới mở chiếc hộp có những hoa văn tinh mỹ kia, nhìn thấy thứ bên trong, Arthur khựng lại, ánh mắt cũng thâm trầm hơn vài phần.

Trong hộp không phải gì khác, mà là Khải Văn đang mặc một thân trang phục con thỏ, trong khoảnh khắc Arthur mở hộp ra, Khải Văn đeo cái tai thỏ ngẩng đầu lên hai má đỏ bừng mà nói rằng, “Thân ái, đây là quà sinh nhật của ta.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.