Vào thời điểm này, Đan Nữ nhạy cảm thấy không thể làm mất lòng bất cứ ai, khiến lão đạo hay là Thái Bạch chân nhân không vừa ý, người thiệt đều là nàng, không cẩn thận liền không trở về được nguyên thân. Nàng hít sâu một hơi, suy nghĩ: phải khiến cả hai người họ đồng thời vì mình xuất lực, giúp mình trở lại như cũ mới được.
Lúc sau, Đan Nữ cùng Huyền Dương Tử và Thái Bạch chân nhân thương lượng xong, ngày lẻ, nàng theo Huyền Dương Tử còn ngày chẵn thì theo Thái Bạch chân nhân.
Huyền Dương Tử cùng Thái Bạch chân nhân miễn cưỡng đồng ý, dù sao hiện nay Đan Nữ mang hình dạng của Niêm Hoa Tăng, cũng không tin đối phương có thể xuống tay được.
Toàn bộ quá trình Huyền Tùy Tử đứng bên cạnh làm người xem, đến cuối cùng cũng hiểu rõ, hóa ra là Đan Nữ tỷ đổi linh hồn với Niêm Hoa Tăng. Hắn đầu tiên cũng kinh hãi vạn phần, nhưng lại thấy Huyền Dương Tử cùng Thái Bạch chân nhân điềm nhiên như không, trong lòng cũng trấn định, thầm nghĩ: Đại sư huynh và Thái Bạch chân nhân nhất định có biện pháp giúp Đan Nữ tỷ đổi lại thân thể, không cần sợ không cần sợ!
"Đại sư huynh, còn hắn thì sao?" Huyền Tùy Tử thấy hình như Huyền Dương Tử và Thái Bạch chân nhân quên Niêm Hoa Tăng đang ở trên giường, vội xen vào nhắc nhở một câu.
Huyền Dương Tử cùng Thái Bạch chân nhân tuy vẫn nói chuyện với Đan Nữ, nhưng khóe mắt vẫn nhìn Niêm Hoa Tăng, nay nghe Huyền Tùy Tử nói, đồng loạt thở dài nói: "Hắn sao, về sau giam lỏng tại đây, không có chuyện gì không cho ra khỏi cửa, đợi tìm được biện pháp giúp Đan Nữ đổi lại thân thể thì tính đến hắn sau."
Niêm Hoa Tăng nghe vậy, hắn đây là bị giam lỏng, so với làm đan đồng còn khổ hơn, không khỏi nói: "Như thế này thật không công bằng!"
Huyền Dương Tử căn bản muốn quát hắn, lại nhìn thấy bằng gương mặt của Đan Nữ, ngữ điệu bất giác hạ xuống: "Ngươi bây giờ mang thân thể của nữ nhân, ra ngoài đi lanh quanh không ổn lắm."
Thái Bạch chân nhân cũng hạ quyết tâm nhìn Niêm Hoa Tăng vài lần, tự nhủ: ta thích, là linh hồn của Đan Nữ thiện lương chất phác, không phải thân thể của nàng, ngàn vạn không thể đối với gã Niêm Hoa Tăng này mềm lòng. Hắn cũng nói: "Nếu ngươi dám ra ngoài đi loạn, sau này đổi lại thân thể cũng sẽ là một kẻ tàn phế. Nếu ngoan ngoãn biết điều, tương lai còn có thể giữ lại bộ túi da lành lặn."
Niêm Hoa Tăng muốn nói, lại nghĩ chuyện tráo đổi thân thể này, Đan Nữ khẳng định so với hắn càng nóng vội, bởi vậy lời tới miệng lại nuốt về, ra vẻ nhu thuận, nũng nịu nói với Đan Nữ: "Ngươi phải cẩn thận chăm sóc thân thể của ta nha."
Đan Nữ gật đầu cũng nói: "Lúc tắm rửa, nói Hồng Liên giúp, còn ngươi phải nhắm chặt mắt lại, không được xem linh tinh."
Niêm Hoa Tăng vâng dạ nhận lời.
Bởi vì hôm đó là ngày lẻ, Đan Nữ liền cùng Huyền Dương Tử trở về Minh Hòa điện.
Vào điện, Huyền Dương Tử sai người chuẩn bị nước tắm, đợi xong, hắn nghiêm túc chuyên chú nói: "Đan Nữ, nàng hiện nay mang thân thể của Niêm Hoa Tăng, tự nàng tắm rửa nói chung không tốt lắm, như vậy, để ta giúp nàng tắm được không?"
Đan Nữ nghiêng đầu, khẽ liếc mắt nhìn Huyền Dương Tử một cái, nhẹ nhàng gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
Huyền Dương Tử bị cái nhìn này của Đan Nữ làm cho rùng mình. Biểu tình yêu kiều như vậy xuất hiện trên gương mặt của Niêm Hoa Tăng thích hợp sao?
Hai người vào sau bình phong, Đan Nữ nửa khép mắt, nhẹ nhàng cởi áo, vô cùng e lệ.
Huyền Dương Tử khẽ "Khụ" một tiếng, tiến lên giúp tháo bỏ quần áo, lại quét mắt nhìn một lượt, xác nhận đúng là của nam nhân, lúc này mới đỡ Đan Nữ vào thùng tắm, lấy khăn bắt đầu lau người cho nàng. Đợi lau xong nửa người trên, Huyền Dương Tử kéo Đan Nữ đứng lên, tay hắn hướng vào phía trong, lấy tốc độ sét đánh lau nơi nào đó, khuôn mặt tuấn tú nhất thời đỏ sậm, trong lòng tư vị cực kì phức tạp.
Đan Nữ tuy nhắm mắt lại, cũng vẫn cảm thấy được động tác của Huyền Dương Tử, mà đáng sợ là, thân thể này bị Huyền Dương Tử chạm vào thế nhưng có phản ứng, tiếng hít thở dần dần nặng nề, hai má đỏ bừng.
Huyền Dương Tử nhìn Đan Nữ đầy mặt thẹn thùng, vội quay đầu, cảm thán: thật sự là muốn mạng già của hắn a!
Đợi lúc Đan Nữ nhắm mắt lại bước ra khỏi thùng tắm, Huyền Dương Tử nhịn không được lại liếc nàng bên dưới, suy nghĩ: gã này tiền vốn không nhỏ, trách không được.... Hắc, hắn nghĩ đi đâu vậy? Dừng lại dừng lại.
Hắn giúp Đan Nữ lau khô người mặc xong quần áo, chính hắn cũng mệt mỏi mồ hôi đầy người, vì vậy nói: "Được rồi, nàng đi nghỉ trước đi, ta tắm rửa xong sẽ đến sau."
"Có cần ta giúp huynh không?" Đan Nữ nghĩ Huyền Dương Tử vừa rồi hi sinh thật lớn, cũng muốn báo đáp hắn một phen.
Huyền Dương Tử nhìn Đan Nữ mang thân thể của Niêm Hoa Tăng nào còn tư tâm? Lắc đầu nói: "Tự ta tắm là được!"
Đêm nay, hai người mỗi người một tâm tư, lăn qua lở lại thật lâu sau mới ngủ.
Ngày thứ hai, Đan Nữ cùng Huyền Tương Tử tỉnh dậy, rửa mặt chải đầu, ăn sáng, theo thường lệ lại cầm quạt, chuẩn bị cùng hắn lên triều.
Huyền Dương Tử muốn nói lại sợ nàng đa tâm, thôi không nói nữa, tùy ý nàng đi theo sau hắn.
Lên triều, quần thần ngạc nhiên phát hiện, đương kim hoàng đế đổi người cầm quạt. Lúc trước là Quý phi nương nương, nay lại là một vị hòa thượng tuấn tú.
Chẳng lẽ khẩu vị của Hoàng Thượng thay đổi sao? Chúng đại thần âm thầm suy đoán.
Có đại thần nhìn về phía sau Huyền Dương Tử, Đan Nữ liền mỉm cười nhìn lại. Niêm Hoa Tăng vốn là mi mục như họa, mắt hoa đào, cười lên hết sức câu hồn.
Vị đại thần kia nhìn thấy Đan Nữ cười như vậy, nháy mắt ngơ ngẩn, thầm nghĩ: chả trách Hoàng Thượng thay đổi người, hòa thượng tuấn tù này cười lên thật quá đẹp mắt.
Chuyện trên triều rất nhanh đã có người bẩm báo cho Thái Thượng Hoàng Cảnh Thái Phong và Nhậm Thái Hậu.
Nhậm Thái Hậu kinh ngạc, nói với Thái Thượng Hoàng Cảnh Thái Phong: "Bạch Thạch vào triều sao lại mang một hòa thượng theo cầm quạt a?
Thái Thượng Hoàng cũng khó hiểu, nói: "Để Bạch Thạch đến nàng thử hỏi xem sao."
Lúc này, Hoài Nhạn đã tiến vào bẩm: "Thái Thượng Hoàng, Thái Hậu nương nương, Hoàng thượng đã tới!"
Cung nữ vén mành, Nhậm Thái Hậu liền thấy Huyền Dương Tử mang theo một vị hòa thượng tuấn tú đi vào, bà há miệng, cuối cùng cùng không mở lời hỏi được cái gì, chỉ nói: "Hôm nay Hoàng Thượng muốn hay không ở lại đây dùng ngọ thiện?"
Huyền Dương Tử vội gật đầu: "Con đến để cùng phụ hoàng và mẫu hậu dùng bữa." Nói thật, hắn thật sự không muốn đến lúc ăn cơm còn phải nhìn vị mặt Niêm Hoa Tăng biểu tình Đan Nữ trước mắt này. Đúng là, hắn thích Đan Nữ ôn nhu thiện lương, nhưng mà, thân thể kỳ thật cũng rất trọng yếu.
Trời còn chưa tối, Huyền Dương Tử đã gọi Huyền Tùy Tử đến Ngự Thư phòng, nói nhỏ: "Đệ đưa Đan Nữ đến chỗ Thái Bạch chân nhân đi."
Huyền Tùy Tử nói: "Đại sư huynh, Thái Bạch chân nhân dù sao cũng chưa đến, sao huynh không để Đan Nữ tỷ tiếp tục cùng huynh đi!"
Huyền Dương Tử hít một hơi, kiềm chế nói: "Đan Nữ mang thân thể của gã dâm tăng kia theo ta, sợ rằng sẽ bị kẻ khác đoán lung tung, vẫn nên nhanh chóng đưa nàng đến chỗ Thái Bạch chân nhân mới ổn." Hôm nay nhìn mặt Niêm Hoa Tăng trọn một ngày, hắn có chút ăn không tiêu.
Đan Nữ ngày hôm nay ở cạnh Huyền Dương Tử cũng phát hiện, hắn đối nàng không thân thiết như trước kia, cũng đúng, một linh hồn thiện lương chất phác nếu không gửi nuôi tại thân thể một mỹ nữ, muốn khiến người ta yêu thích vẫn là quá khó khăn. Nữ nhân không xinh đẹp, đành phải đối mặt với sự thật nghiệt ngã a!
Mà Thái Bạch chân nhân suy nghĩ suốt một đêm cũng cho rằng, Đan Nữ mang thân thể Niêm Hoa Tăng thì không phải là nàng "thuần túy", hắn với "nàng", cũng không thể giống lúc trước mà cần phân biệt đối đãi.
Đợi Huyền Tùy Tử mang Đan Nữ đến, Thái Bạch chân nhân đã điều chỉnh tốt tâm tình, nói: "A Đan, muội xem lò đan, ta ra ngoài có chút việc." Nói xong liền đi.
Đan Nữ: "..." Hừ hừ, về sau đổi lại thân mình, ta sẽ không chọn ngươi đâu!
Huyền Tùy Tử lại không nhẫn tâm để Đan Nữ một mình, cùng nàng trông lò một lúc mới trở về.
Đan Nữ cầm quạt quạt lửa, cảm thán suy nghĩ: nếu nàng đập đầu vào tường, có thể hay không sẽ đổi trở lại a?
"A Đan!" Thái Bạch chân nhân đi ra ngoài trở về gặp đúng lúc này, vội làm thuật dời bước tùy ảnh, chuyển đến đứng trước vách tường, hai tay giơ ra đỡ đầu Đan Nữ.
Đan Nữ đã chuẩn bị sẵn tâm lý chịu đau, bất ngờ nghe được tiếng người gọi, không cẩn thận trượt chân một cái, ngã ngồi xuống đất, lại ngửa đầu liền thấy Thái Bạch chân nhân đau khổ cúi đầu nhìn nàng.
"A Đan, sao muội lại có thể suy nghĩ nông cạn như vậy được? Chẳng qua chỉ là bị đổi thân thể, một ngày nào đó còn có thể đổi lại được. Nhưng nếu là mất tình mạng có muốn lấy lại cũng không được." Thái Bạch chân nhân ôm ngực, tru lên một tiếng: "Ta bị muội đâm đau đến đứt từng khúc ruột."
Đan Nữ đang nhăn nhó, nghe hắn nói vậy không khỏi bật cười, lúc sau mới trả lời được: "Muội không tự sát, muội chỉ muốn thử xem xem đâm đầu vào tường có thể đổi lại thân thể với Niêm Hoa Tăng được hay không thôi."
Thái Bạch chân nhân đầu óc linh hoạt, lập tức hỏi: "Huyền Dương Tử không thích bộ dạng này của muội sao?"
Đan Nữ thở dài nói: "Không nói tới hắn, chỉ hỏi huynh, huynh có thích bộ dạng này của muội không?"
Thái Bạch chân nhân thành thật lắc đầu nói: "Không thích."
"Ta biết mà, hai người chỉ yêu cái vỏ bề ngoài của ta thôi." Đan Nữ hét lên: "Đổi thành Niêm Hoa Tăng đứng ở đây, huynh tuy biết hắn không phải ta, nhưng nhìn hắn mang bộ dạng của ta, không chừng liền thương hoa tiếc ngọc."
Thái Bạch chân nhân gật đầu thừa nhận nói: "Nói cũng đúng."
Đan Nữ thấy Thái Bạch chân nhân thẳng thắn, nhất thời không có gì để nói, rầu rĩ xoay người tìm cái quạt, ngồi xuống cạnh lò đan chầm chậm phe phẩy.
Thái Bạch chân nhân nhìn của bóng dáng của nàng nói: "Nhìn thẳng vào hiện thực là được rồi, muội bây giờ mang thân thể của Niêm Hoa Tăng, suy nghĩ cùng phải thay đổi, coi chính mình là Niêm Hoa Tăng, chăm chỉ làm việc đi."
Đến tối, Huyền Dương Tử lại là đứng ngồi không yên, hắn gọi Huyền Tùy Tử đến, khiến Huyền Tùy Tử ngồi trước mặt, rầu rĩ nói: "Tiểu sư đệ, đệ nói xem, ta đối Đan Nữ có phải hay không quá mức vắng vẻ? Nàng ở đây, ta có chút phiền lòng, mà để nàng đi, ta lại càng phiền lòng."
Huyền Tùy Tử sờ đầu nói: "Đại sư huynh, Đan Nữ tỷ mang bộ mặt của hoa tăng huynh nhìn nàng phiền lòng cũng không kỳ quái. Nếu tỷ ấy vẫn là đại mỹ nữ, huynh nhất định sẽ không ghét bỏ đâu."
Huyền Dương Tử ngẩn ra, không khỏi lắc đầu, sai người mang rượu vào điện, cùng Huyền Tùy Tử uống mấy chén.
Đến khi Huyền Tùy Tử đi rồi, Huyền Dương Tử đã có chút men say, hắn vướng bận Đan Nữ, lúc sau cũng ra khỏi điện, đến Noãn các xem Niêm Hoa Tăng.
Niêm Hoa Tăng vốn đã nghỉ ngơi, lại nghe được Huyền Dương Tử đến, không khỏi giật mình, vội đứng lên nghênh đón.
"Tuy là chưa qua mùa hạ, xong ban đêm gió vẫn lạnh, ngươi đừng để cảm lạnh, mau vào nhà đi!" Huyền Dương Tử vừa thấy mặt Niêm Hoa Tăng, trong lòng bỗng mềm xuống.
Niêm Hoa Tăng cũng từng là nam nhân, tất nhiên hiểu được tâm tư nam nhân, hắn cũng không lên tiếng, chỉ nhu thuận theo sau Huyền Dương Tử đi vào.
Vào Noãn các, Niêm Hoa Tăng để Hồng Liên lui xuống, hạ giọng hỏi: "Đã muộn như vậy Hoàng Thượng đến đây, có chuyện gì sao?"
Tiếng nói thanh thúy róc rách, mặt phấn má đào, hết sức say lòng người. Huyền Dương Tử chăm chú nhìn Niêm Hoa Tăng, nhẹ giọng nói: "Ta nghĩ ngươi!"
Niêm Hoa Tăng ngửi được mùi rượu trên người Huyền Dương Tử, hắn mân mê góc áo, nhu tình vạn chủng thẹn thùng cúi đầu nói: "Hoàng Thượng đêm nay nghỉ lại ở đây thôi!"