Đan Nữ

Chương 29



Trời tối dần, trong phòng chưa thắp đèn, Thân Tướng quân vẫn lui cung tỳ, một tình ngồi cô độc trong bóng đêm.

Lúc lâu sau, tỳ nữ ở bên ngoài bẩm: "Tướng quân, Diệp công công đến!"

Diệp công công hiện nay đang là thái giám hầu hạ Thành Thái Hoàng đế.

Thân Tướng quân biết, Thành Thái Hoàng đế sai người đến triệu kiến hắn, liền đứng dậy chỉnh lại quần áo, bước ra ngoài.

Diệp công công thấy Thân Tướng quân đi ra, quả nhiên cười nói: "Tướng quân, Hoàng Thượng cho mời!"

Thân Tướng quân gật đầu, theo Diệp công công đi gặp Thành Thái Hoàng đế.

Lúc này, Thành Thái Hoàng đế đang khoanh tay thong thả bước, mày nhíu lại, cùng một vị lão thần bàn bạc: "Vị Đan Nữ kia, thật sự thông minh trí tuệ như vậy?"

Lão thần gật đầu, lại kể từng chuyện một trước đây làm dẫn chứng gia tăng độ tin cậy, xong kết luận: "Một nữ nhân xinh đẹo trí tuệ như vậy, đem giết chết thì thật là đáng tiếc."

Thành Thái Hoàng đế thấy lão thần kia gần như tôn sùng Đan Nữ, thoáng có chút ngoài ý muốn, vẻ suy nghĩ nói: "Theo ý ngươi nói, không nên giết nàng?"

Lão thần thấy Thành Thái Hoàng đế nghe lời hắn, không khỏi mừng thầm, nói: "Hoàng Thượng nếu có thể thu nàng về dưới trướng, thì là là lợi lớn."

Thành Thái Hoàng đế trầm ngâm một chút nói: "Muốn thu phục một nữa nhân, có thể hứa hẹn cho nàng cũng chỉ có danh phận. Chỉ có điều nàng nay đã là Quý phi, lại hứa một cái Quý phi nữa chưa chắc đã khiến nàng động tâm."

Lão thần không nói lời nào, chỉ chờ Thành Thái Hoàng đế tự quyết định.

Thành Thái Hoàng đế suy nghĩ, lần trước nếu không phải là Tiêu Tán đánh nhau quyết định sai lầm nên bại trận, khiến quân Kim nhân nhân cơ hội xông vào kinh bắt hắn đi, hắn làm sao trở thành cái bộ dạng này? Về phần Tiêu hoàng hậu, lúc trước còn được, bây giờ dáng vẻ tiều tụy, tình tình lại càng cổ quái, ngoại trừ khắp nơi gây họa làm gì còn chỗ nào có thể giúp hắn?

Lúc này Thân Tướng quân đã đến nơi, Thành Thái Hoàng đế liền hỏi: "Lệnh phu nhân như thế nào?"

Thân Tướng quân đáp: "Tạ Hoàng thượng quan tâm, nàng đã uống thuốc, cũng đã khá hơn nhiều."

Thành Thái Hoàng đế gật đầu nói: "Là Hoàng Hậu lỗ mãng, trẫm đã trách phạt nàng."

Thân tướng quân không hiểu sao chợt nhớ tới lời Đan Nữ nói, Thành Thái Hoàng đế nếu đăng vị trở lại, thật sự sẽ bắt hắn giao ra binh quyền rồi giết hắn sao?

Thành Thái Hoàng đế thấy Thân Tướng quân vẻ không để ý, cho rằng hắn trách mình che chở Tiêu Hoàng Hậu, liền giải thích nói: "Tiêu Tán còn đang lãnh binh bên ngoài, lúc này, trẫm cũng không tiện phạt quá nặng Hoàng Hậu, để tránh cho hắn lạnh tâm."

Thân Tướng quân cảm thán nói: ngươi lại không sợ ta lạnh tâm sao?

Thành Thái Hoàng đế lại nhắc tới Đan Nữ: "Nghiêm đại nhân cho rằng, không nên giết Đan Nữ, mà nên lưu lại làm phò tá cho trẫm. Không biết Tướng quân nghĩ sao?"

Thân Tướng quân suy nghĩ một chút nói: "Đan Nữ quả thật trí tuệ, nhưng nàng dù sao cũng là Quý phi nương nương của Chiêu Hòa Hoàng đế, tất nhiên sẽ đứng ở bên Chiêu Hòa Hoàng đế, một khi Chiêu Hòa hoàng đế xảy ra sự, nàng chưa chắc đã chịu theo Hoàng Thượng."

Thành Thái Hoàng đế có thâm ý cười nói: "Trẫm nghe nói, Đan Nữ cùng Bạch Thạch vẫn chưa viên phòng. Lúc trước Tiêu phu nhân đưa Trần Thủy Hà cho Bạch Thạch, hắn ta cũng chưa từng động tới."

Ý Thành Thái Hoàng đế, Huyền Dương Tử hoặc là không gần nữ sắc, hoặc là có bệnh không tiện nói ra, nếu không Thái Bạch chân nhân vừa đến, Đan Nữ đã vứt bỏ không làm Quý phi mà muốn cùng đi với Thái Bạch chân nhân.

Thân Tướng quân còn định nói, mấp máy môi, cuối cùng đem lời nói nuốt về.

Đến tối, Huyền Dương Tử ở Ngự Thư phòng phê tấu chương, không hiểu sao lòng dạ không yên, được một lúc liền nèm bút, gọi Huyền Phi Tử đi vào, hỏi: "Thành Thái Hoàng đế bên kia đang làm gì?"

Huyền Phi Tử đáp: "Đại sư huynh, hắn triệu kiến Thân Tướng quân, tựa hồ đang thương nghị chuyện gì."

Huyền Dương Tử trầm ngâm nói: "Âu Dương phu nhân vừa sinh non, Thành Thái Hoàng đế triệu kiến Thân Tướng quân hẳn là để trấn an thôi!"

Huyền Phi Tử nói: "Thành Thái Hoàng đế còn muốn dựa vào Thân tướng quân, tất nhiên là sẽ phải trấn an. Vậy thì, chúng ta tính toán, chẳng phải là ngâm nước nóng sao?"

Bọn họ đang nói, lại có tiểu cung nữ tiến vào bẩm báo: "Quý phi nương nương đến!"

"Đan Nữ!" Huyền Dương Tử vui mừng vội nói: "Mau mời!"

Đan Nữ đi vào Ngự Thư phòng, hành lễ, ngồi đối diện với Huyền Dương Tử, đem chuyện hôm nay đi gặp Âu Dương phu nhân nói tỉ mỉ, sau đó nói: "Nếu đã Âu Dương phu nhân sinh non, không thể để nàng hi sinh lãng phí, tất nhiên phải khiến cho Thân Tướng quân sinh hiềm khích với Thành Thái Hoàng đế."

Huyền Dương Tử nghe nói, liền cầm lấy tay nàng: "Đan Nữ, chuyển về Minh Hòa điện thôi! Đợi mọi chuyện xong xuôi, ta nhất định sẽ phong nàng làm Hoàng Hậu."

Đan Nữ bỏ tay Huyền Dương Tử ra, cụp mắt nói: "Nói cái gì vậy!"

Huyền Tùy Tử thấy bọn họ dây dưa, vội lùi ra bên ngoài điện đứng.

Thật lâu sau, Đan Nữ mới ra điện, trở về Noãn các.

Nàng đang muốn nghỉ ngơi, Hồng Liên tiến vào bẩm: "Quý phi nương nương, Trần Thủy Hà cầu kiến!"

"Nàng?" Đan Nữ kinh ngạc, suy nghĩ một chút nói: "Để cho nàng tiến vào!"

Trần Thủy Hà vào Noãn các, làm lễ, đợi Hồng Liên đi xuống liền từ tay áo lấy ra một cái hộp gấm, đưa cho Đan Nữ nói: "Đây là Thành Thái Hoàng đế đưa cho nương nương."

Đan Nữ im lặng cầm lấy, mở hộp ra, thấy bên trong là một viên dạ minh châu to cỡ quả trứng gà, lòng không khỏi hột hoảng, đưa mắt nhìn Trần Thủy Hà, tràn đầy nghi vấn.

Trần Thủy Hà chú ý tới thần sắc Đan Nữ, cười nói: "Viên dạ minh châu này là thứ quý gái nhất của Thành Thái Hoàng đế, Ngài ấy đưa cho nương nương, hi vọng nương nương hiểu được tâm ý."

"Ta ngu dốt, thỉnh Trần cô nương nói tỉ mỉ." Đan Nữ mơ hồ đoán được ý của Thành Thái Hoàng đế, thầm mắng một tiếng quá vô sỉ.

Trần Thủy Hà quan sát nét mặt của Đan Nữ, cũng không đoán được là nàng nói thật hay giả, cuối cùng đành phải nói thẳng: "Nương nương, Thành Thái Hoàng đế trở về lần này, cùng Tiêu Hoàng Hậu ngày ngày cãi nhau, phu thê không hợp. Ngài ấy đã có ý định, đăng vị sau sẽ phế hậu. Hiện nay nhìn khắp hậu cung, cũng chỉ có nương nương mới xứng với ngôi vị Hoàng Hậu này. Viên dạ minh châu là tín vật, hi vọng nương nương có thể nhận lấy."

Theo Trần Thủy Hà nghĩ, Khâm Thiên Giám đã chọn ngày tốt, Thành Thái Hoàng đế cuối tháng sẽ đăng vị trở lại, đến lúc đó bọn người Huyền Dương Tử đoàn người có không chết cũng chỉ có thể về đạo quan tiếp tục thanh tu, tiền đồ đã bị hủy. Mà lúc này, Thành Thái Hoàng đế lại đưa ra dạ minh châu cùng ngôi vị Hoàng Hậu, Đan Nữ sao có thể không động tâm?

Đan Nữ tắt nến, nhìn dạ minh châu trong bóng đêm phát ra ánh sáng nhu hòa, trầm mặc một hồi mới mở miệng nói: "Bảo vật như vậy đưa đến trước mặt, thật khiến người ta khó có thể cự tuyệt."

Trần Thủy Hà nghe nàng nói, hiểu rằng đây là nguyện ý nhận dạ minh châu, nàng vui vẻ, nhỏ giọng nói: "Nương nương, Thành Thái Hoàng đế vốn định tự tay đưa dạ minh châu đến đây, chỉ là sợ khiến nương nương cảm thấy đường đột, mới khiến nô tỳ đưa đến. Nay nương nương nguyện ý nhận lấy dạ minh châu, Thành Thái Hoàng đế cũng hiểu nương nương tâm ý, hai bên đều là mừng rỡ."

Đan Nữ nghe Trần Thủy Hà nói chuyện đã lộ ra giọng điệu "người mình cả", lúc này mới nói: "Chỉ là Tiêu Tán đang ở bên ngoài nắm binh quyền trong tay, Thành Thái Hoàng đế muốn phế Tiêu Hoàng Hậu, chẳng lẽ không sợ Tiêu Tán..."

Trần Thủy Hà thấp giọng nói: "Nương nương yên tâm, Thành Thái Hoàng đế tất nhiên đã an bài, nhất định không để nương nương phải chịu ủy khuất."

Đan Nữ cắn môi nói: "Chuyện trọng đại như vậy, chỉ bằng Trần cô nương nói vài câu, bảo ta như thế nào yên tâm cho được?"

Trần Thủy Hà nghe Đan Nữ nói những lời này, cho rằng nàng quả thật là muốn làm Hoàng Hậu, không khỏi âm thầm hít vào một hơi, cười nói: "Thành Thái Hoàng đế nói, Tiêu Tán tuy có binh quyền, Thân tướng quân cũng có binh quyền, mà những binh tướng kia đa số đều nghe mệnh lệnh của Thân tướng. Có Thân tướng quân ở đây, Tiêu Tán cũng chẳng làm được cái gì to tát. Hoàng Thượng một khi đăng vị, muốn phong ai làm Hoàng Hậu, cũng không đến lượt Tiêu Tán phản đối."

"Trần cô nương nói như vậy, ta an tâm." Đan Nữ vẻ mặt thả lỏng khoan khoái.

Tiễn bước Trần Thủy Hà, Đan Nữ thắp nến, cất dạ minh châu đi, lại gọi Hồng Liên đến hầu hạ.

Hồng Liên lặng lẽ quan sát Đan Nữ, thấy nàng hình như đã khôi phục bình thường, cũng lười nghĩ sâu xa, chỉ ở trong lòng âm thầm niệm Phật, cảm tạ phù hộ Đan Nữ.

Đan Nữ ngồi vào trước bàn trang điểm, nhìn kỹ mặt mình, chưa bao giờ lại thích gương mặt cùng thân thể của mình như vậy. Nàng thả tóc ra, để Hồng Liền búi một kiểu khác, lại mnag phấn son ra cẩn thận tô vẽ, xong xuôi quay đầu hỏi Hồng Liên: "Đẹp mắt không?"

Hồng Liên đầy vẻ sợ hãi than, "Quý phi nương nương lúc trước không chút phấn son cũng đã xinh đẹp như vậy, nay trang điểm một chút, nô tỳ thật không biết phải dùng từ gì để hình dung!"

Thấy đêm đã khuya, Đan Nữ cho Hồng Liên đi xuống nghỉ ngơi, Hồng Liên cười nói: "Để nô tỳ giúp nương nương tẩy trang rồi đi xuống nghỉ cũng chưa muộn?"

Đan Nữ vẫy tay nói: "Ta còn muốn để một lúc nữa, tự ta tẩy đi là được rồi, em cứ lui xuống đi!"

Hồng Liên vâng lời lui xuống.

Đan Nữ đóng chặt cửa, ngồi vào trước gương, tiếp tục thưởng thức chính mình.

"Đan Nữ!" Tiếng Huyền Dương Tử đột nhiên vang lên bên ngoài cửa sổ.

"Lão đạo!" Đan Nữ mở ra cửa sổ, vừa lúc đối mặt với khuôn mặt tuấn tú của hắn

Huyền Dương Tử đỡ bệ cửa, nhảy từ bên ngoài vào.

Có cửa không đi, lại đi trèo cửa sổ! Đan Nữ lắc đầu, lùi lại phía sau hai bước.

Huyền Dương Tử nhảy vào, xoay người lại đóng cửa cẩn thận, lại ngẩng đầu, nhìn thấy nàng trang điểm lộng lẫy, mọi lời nói đều kẹt trong cổ họng, chỉ chăm chăm chuyên chú ngắm nhìn.

Hai người nhìn nhau, có rất nhiều lời muốn nói, lại không biết nói câu gì.

Huyền Dương Tử chậm rãi nâng tay, muốn kéo Đan Nữ vào trong lòng, nào ngờ bàn tay hắn vừa chạm đến cánh tay Đan Nữ, ngoài cửa sổ đột nhiên "cạch" một tiếng, sau đó có người hô: "Đan Nữ!"

Đan Nữ cùng Huyền Dương Tử nghe được âm thanh, đều ngạc nhiên nhìn lại, đây không phải tiếng Thành Thái Hoàng đế hay sao?

Huyền Dương Tử nghi hoặc nhìn Đan Nữ.

Đan Nữ khẽ nhếch miệng, định nói, lại thấy Huyền Dương Tử nhoáng một cái, đã đi đến phía sau giường, ngồi núp ở đó

Thành Thái Hoàng đế lại gõ gõ cửa sổ, nhẹ nhàng đẩy, hô: "Đan Nữ!"

Đan Nữ chảy cả mồ hôi, đành phải trả lời: "Đã trễ thế này, Hoàng Thượng có chuyện gì sao?"

Thành Thái Hoàng đế nghe được nàng đáp, lấy tay chống bệ cửa sổ, kích động nhảy vào phòng, lại nhìn thấy Đan Nữ trang điểm lộng lẫy đứng đó, trong lòng vui vẻ, quả nhiên, nàng đang đợi trẫm!

Dưới ánh nến, mỹ nhân như hoa, dáng vẻ kiều mị, xinh đẹp đến câu hồn. Thành Thái Hoàng đế bất giác thấy tim mình đập mạnh, lòng khẽ động liền nghĩ: nàng thu dạ minh châu, tất nhiên là hướng về trẫm. Nay nếu lại thu nàng, nàng tự càng thêm khăng khăng một mực.

Thành Thái Hoàng đế chăm chú nhìn Đan Nữ, vẻ mặt ôn nhu, nói nhỏ hỏi: "Thứ trẫm sai Trần Thủy Hà mang đến, nghe nói nàng rất thích?"

Đan Nữ có chút không chịu nổi ánh mắt của hắn, am thầm lùi lại phía sau mấy bước, lưng chạm cột giường mới đáp: "Thứ xinh đẹp như vậy, ai lại không thích đâu?"

"Nàng thích thì tốt rồi! Tương lai, còn có càng nhiều thứ tốt hơn nữa, cũng sẽ thuộc về nàng!" Thành Thái Hoàng đế tiến lên hai bước, giơ hai tay đi đặt lên cột giường, đem Đan Nữ vậy vào trong lòng.

Mỹ nhân hơi thở như hương lan, bộ ngực khẽ run, thật khiến người ta nhiệt huyết sôi trào. Thành Thái Hoàng đế tuy còn chưa trộm được đến tay, đã có cảm giác yêu đương vụng trộm sung sướng kích thích, tiếng nói tự trầm xuống, ánh mắt nhu tình, miệng lưỡi không ngừng bày tỏ: "Đan Nữ, tâm can của trẫm, trẫm đối với nàng là..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.