Đàn Ông Đích Thực Có Gan Mặc Váy

Chương 26



Anh chàng Mộc Tử này mặc dù thưởng thức về trang phục hơi thích đi ngược đám đông, nhưng vẫn có một điểm là y có gu thẩm mỹ rất cao.

Thật ra lúc trước Đường Lạc dẫn Triển Nghiêu đến cho y xem cũng chỉ ôm suy nghĩ thử vận may. Trong khoảng thời gian này cậu đã gặp vô số người phỏng vấn, cậu thấy hầu hết những người đó rõ ràng không xấu, nhưng đến chỗ Mộc Tử thì cả đám đều có “khuyết tật rõ ràng”.

Cậu cảm thấy thoạt nhìn Triển Nghiêu cũng không có ưu thế hơn những người kia.

Mặt mũi của cậu chàng có tính cách nhu nhược đến mức hơi quá này chợt nhìn cũng trầm tính giống như tính cách, thậm chí hơi nhạt nhẽo, một mình đi trên đường hẳn là rất khó thu hút sự chú ý của người khác.

Nhưng trang điểm quả thực là ma pháp thần kỳ nhất trong thế thới bình thường.

Lần đầu tiên nhìn thấy chuyên viên trang điểm được Mộc Tử mời đến dày công trang điểm cho Triển Nghiêu xong, sau khi kinh ngạc vì vẻ đẹp Đường Lạc thậm chí muốn vỗ tay.

“Thần tiên tỷ tỷ!” Cậu hô to gọi nhỏ, “Trời ạ cậu là tiên nữ phải không!”

Triển Nghiêu cũng không mặc trang phục kỳ dị cậu nhìn thấy trong máy vi tính của Mộc Tử vài ngày trước, mà là một bộ âu phục mang phong cách kiểu Trung Quốc, vô cùng đặc biệt. Mái tóc giả phối hợp với tạo hình tinh xảo của cậu chàng và dưới sự làm nền của lớp trang điểm mặt mày càng dịu dàng hơn, thoạt nhìn giống như là tiên nữ trong mộng bước ra từ phim cổ trang khiến nhân vật nam chính nhớ thương.

Bị Đường Lạc quậy như vậy, hai gò má của Triển Nghiêu đỏ đến mức có thể nhìn được một chút qua lớp phấn nền.

“Cả ngày hôm qua cảm giác thế nào?” Đường Lạc hỏi, “Có gì không quen không?”

Hôm nay là ngày đi làm thứ hai của Triển Nghiêu, hôm qua là Tiểu Tranh dẫn cậu chàng theo lần đầu tiên để làm quen công việc. Dựa theo kinh nghiệm trước kia của Đường Lạc, mới đến chắc chắn sẽ bị khách chòng ghẹo một phen.

Da mặt Triển Nghiêu mỏng như thế, cửa ải này e là qua rất gian khổ.

Lại không ngờ đối phương chỉ khẽ lắc đầu: “Vẫn ổn, chỉ là hơi không quen, nên cảm thấy căng thẳng.”

Bây giờ Đường Lạc chỉ xem như cậu chàng ngại phàn nàn, nên cũng không hỏi thêm nữa, đoạn đi tìm thợ trang điểm chuẩn bị tạo hình cho mình.

Chuyên viên trang điểm Mộc Tử tìm đến họ Lưu, là người quen cũ của Mộc Tử, lúc giới thiệu cho mọi người còn thêm tôn xưng “cô” trước họ, nghe cực kỳ chuyên nghiệp. Theo lời tự giới thiệu của cô Lưu, trước kia chuyên môn trang điểm cho cô dâu đám cưới, cho nên ngoại trừ trang điểm ra còn rất am hiểu về kiểu tóc và trang phục. Bây giờ cô đổi nghề rồi, mở gian phòng làm việc ở gần đây, nghe nói Mộc Tử cần nên giúp một tay.

“Đừng ngượng ngùng với tôi, tôi không giảm giá cho Tiểu Lý,” Cô Lưu cười ôn hòa, “Cậu muốn hiệu quả phong cách như thế nào?”

Đường Lạc phản ứng mấy giây, mới ý thức được Tiểu Lý trong miệng cô đang chỉ Mộc Tử. Chỉ là trước kia mỗi lần trang điểm cậu đều ngã xuống ghế chờ Lão Vương phát huy tự do, bây giờ hỏi sở thích của cậu, cậu cũng không đáp được.

“Gì cũng được?” Cậu đối diện với phái nữ lớn tuổi vẫn hơi ngượng ngùng, “Cô cảm thấy hợp là được.”

Cô Lưu gật đầu, đi vòng quanh trước sau cậu một vòng, sau đó đột nhiên giơ tay sờ tóc cậu.

“Trước kia mỗi lần cậu đều đội tóc giả?” Cô hỏi.

Đường Lạc hơi mất tự nhiên, cẩn thận gật đầu.

“Tôi thấy cậu nuôi tóc khá dài đấy, có dự định nuôi dài sau đó dùng tóc của mình không?”

Chỉ là khoảng thời gian này bận quá, nên cậu quên đi cắt thôi.

Nhưng sau khi được nhắc như vậy, hình như đúng là dài quá. Không chỉ có tóc mái che mắt, đuôi tóc nắm lại cũng có thể buộc được một nhúm nhỏ.

“Thật ra bây giờ cũng được,” Cô Lưu còn nói thêm, “Tôi giúp cậu nối một đoạn ở phía sau thử xem sao?”

Đường Lạc do dự ba giây, rồi đồng ý.

Đột tóc giả thật sự không thoải mái, vừa nóng vừa nặng, đội ở trên đầu còn luôn lo lắng có bị lệch vị trí trông kỳ lạ hay không. Nhưng nối một đoạn đuôi tóc phía sau, thoạt nhìn sẽ không quá khoa trương, bình thường ở trường buộc lên là được. Trong học viện mỹ thuật của họ có nhiều con trai để tóc dài phấp phới lắm, bạn học hay bạn bè hỏi cũng không khó giải thích.

Hiệu quả thành phẩm cuối cùng tốt đến ngạc nhiên.

Cô Lưu chỉ nối tóc dài giúp cậu sau đó lại đổi tạo hình cho cậu. Nửa phần tóc ngắn phía trước và tóc dài đến eo ở phía sau hòa hợp vào nhau một cách hoàn mỹ, thoạt nhìn tự nhiên mà thành, tự nhiên hơn trước kia dùng tóc giả rất nhiều.

Nhưng phối hợp với gương mặt trang điểm, lại khiến Đường Lạc rất không quen.

Trang điểm nhiều lần như vậy, đột nhiên đổi thợ trang điểm sau đó thoạt nhìn người cũng đổi luôn. Không biết cô Lưu xuất phát từ ý tưởng gì, vẽ phấn mắt màu hồng lên khóe mắt cho cậu.

“Nhìn cứ như vừa mới  khóc xong ấy…” Đường Lạc nhỏ giọng nói.

Cô Lưu ra chiều hài lòng: “Quả nhiên vô cùng thích hợp với cậu. Người bình thường dùng màu này dễ nhìn như bị sưng, nhưng mí mắt của cậu mỏng, vì thế nên có vẻ hết sức điềm đạm đáng yêu.”

Đường Lạc hậu tri hậu giác. Mặc dù phong cách trang điểm có chênh lệch, nhưng sự hiểu biết của cô Lưu về cậu và Lão Vương giống hệt nhau, đều xem cậu là cái túi tiểu thụ.

Tạo hình mới của Đường Lạc được khách nhất trí khen ngợi.

Sau khi khen ngợi mọi người lại nói đùa một hồi, Đường Lạc vừa tiếp chiêu vừa nghi hoặc trong lòng, nhẫn nhịn rất lâu cuối cùng vẫn không nhịn được mà hỏi ra.

“Dựa vào đâu chỉ chăm chăm bắt nạt một mình tôi,” Cậu lén lút chỉ Triển Nghiêu cách đó không xa, “Tại sao mọi người đối xử với Nghiêu Nghiêu thân thiện như vậy?”

Trải qua quan sát hôm nay của cậu, tuy rằng khách hàng ôm lòng tò mò to lớn với sự xuất hiện của Triển Nghiêu, nhưng khi tiếp xúc với cậu chàng phần lớn đều tỏ ra lịch sự.

Triển Nghiêu hướng nội thẹn thùng, tự nhiên nói ít. Lúc chọn món chỉ cúi đầu ghi chép, lúc đưa đồ ăn thì đặt đồ xuống rồi đi ngay, toàn bộ hành trình đừng nói là đối thoại dư thừa, ngay cả đối mặt với khách cũng ít có.  Nhưng mọi người thích nghi tốt với việc này, nói chuyện với cậu ấy cũng vô cùng lễ phép lịch sự, chẳng mảy may có ý chòng ghẹo.

Vị khách đang cố gắng duỗi tay vuốt tóc dài sau lưng cậu nghĩ ngợi: “Có thể là vì Nghiêu Nghiêu cho người ta cảm giác chỉ có thể nhìn từ xa mà không thể đùa bỡn?”

Ngụ ý là, Đường Lạc thoạt nhìn thích hợp để đùa bỡn hơn.

Rõ ràng đã trở thành tiền bối nhưng vẫn không thoát khỏi địa vị tầng dưới chót của chuỗi thức ăn, trong lòng Đường đau thương căm giận đan xen, sau khi đưa ra kháng nghị nghiêm túc với khách lại bị trêu chọc không thương tiếc một lượt.

Cuối cùng đã đến lúc tan làm, thể xác và tinh thần của Đường Lạc đều mệt mỏi.

Nhưng hôm nay cậu không thể thay quần áo đi thẳng một mạch như trước kia. Lão Vương không ở đây, Triển Nghiêu vẫn là người mới, dọn dẹp kết thúc công việc chỉ có thể do dậu làm.

Nhưng sau khi thay quần áo bình thường xong Triển Nghiêu cũng không đi, đứng ở bên cạnh nhìn cậu bận rộn trong quán, điệu bộ muốn giúp đỡ lại không biết bắt tay làm như thế nào.

“Không sao, một mình tôi là có thể giải quyết được, nhanh thôi,” Đường Lạc cười với cậu chàng, “Muộn rồi, cậu về trước đi.”

Triển Nghiêu lưỡng lự, không nói gì, cũng không dịch bước.

Vì vậy Đường Lạc đành phải tiếp tục cưỡng ép tìm chủ đề: “Hai ngày nay cảm thấy thế nào? Tôi thấy cậu giỏi lắm đó, tạo hình xong khí chất khác hẳn luôn.”

Triển Nghiêu lắc đầu: “Cậu mới giỏi.”

Đường Lạc nói thầm trong lòng, tôi giỏi cái cóc khô, là con người đều có thể khiêu vũ trên đầu tôi.

“Mọi người đều thích cậu, nói chuyện với cậu,” Triển Nghiêu nhỏ giọng nói, “Tôi lại không được.”

Trong lòng Đường Lạc đau khổ quá trời, thậm chí muốn hét to, “Vậy tôi và cậu đổi đi,” nhưng bị vướng bởi sự ngưỡng mộ khó hiểu mà đối phương dành cho mình nên đành phải nhịn.

“Nếu cậu nhất định muốn giúp… vậy đi lau sàn phòng thay quần áo và phòng nghỉ ngơi nhé?” Đường Lạc nghĩ ngợi, “Đồ lau nhà và thùng ở trong phòng vệ sinh của nhân viên.”

Triển Nghiêu nhanh chóng gật đầu, xoay người chạy đi.

Đến khi Đường Lạc tay chân lanh lẹ lau sạch mặt bàn trong quán và xếp toàn bộ về vị trí, chạy tới phòng thay quần áo thì sợ ngây người.

Triển Nghiêu đang đứng đực mặt ra.

Trước mặt cậu chàng có một cái thùng ngã úp trên mặt đất và một vũng nước lênh láng. Một bộ quần áo đang ngâm trong nước, thoạt nhìn quen mắt lắm.

“Cậu làm gì đây…” Đường Lạc sốc.

Triển Nghiêu quay đầu, giọng điệu lúc nói chuyện nghe như sắp khóc: “… Xin lỗi…”

“Tại tôi,” Đường Lạc xách bộ quần áo ướt nhẹp của mình, “Không nên cởi giày lung tung, mới hại cậu làm đổ thùng.”

“Không… tôi…”

“Cũng không nên tiện tay ném quần áo thay ra lên tay cầm của tủ quần áo,” Đường Lạc đau khổ thở dài, “Đều tại thói quen cá nhân của tôi quá tệ.”

“Là tôi không nhìn rõ…” Triển Nghiêu nói xong, dè dặt nhìn về phía cậu, “Bây giờ cậu phải về kiểu gì?”

Đường Lạc bị hỏi khó.

Ngàn sai vạn sai, hôm nay cậu không nên mặc váy Mộc Tử mới lấy ra. Chiếc váy liền áo cổ thủy thủ lần trước cậu ưng ý hành động quá tiện, nếu đổi lại những bộ váy ren bồng bềnh trước kia, cậu nhất định sẽ thay ra trước rồi quét dọn.

“Cậu định để thế trở về à?” Triển Nghiêu hỏi.

“Không đời nào!” Đường Lạc hét lên.

Cho dù cách ăn mặc hiện giờ của cậu thoạt nhìn hoàn toàn là một cô gái bình thường, đi trên đường không sợ khiến người ta nghi ngờ. Nhưng vào ký túc của trường, bị đám bạn cùng phòng của cậu nhìn thấy được thì đời này toang rồi.

Không, có lẽ ngay cả ký túc cũng không vào được, mà bị chặn từ ngoài cổng rồi.

“Ừm…” Triển Nghiêu đề nghị, “Có muốn đến nhà tôi không?”

“Nhà cậu?”

“Rất gần,” Triển Nghiêu nói, “Cậu có thể mượn mặc quần áo của tôi.”

Đây hẳn là cách tốt nhất bây giờ.

Sau khi dọn dẹp mặt đất sạch sẽ hai người cùng ra khỏi quán cà phê, đi về phía nhà Triển Nghiêu.

“Đúng rồi, nhà cậu có ai không?” Đường Lạc hỏi.

Đến nước này rồi, nếu còn có phụ huynh ở nhà, cách ăn mặc này của mình đột nhiên tới nhà thực sự quá kỳ quặc.

“Không sao đâu,” Triển Nghiêu cười lắc đầu, “Chỉ có bà nội tôi ở nhà, mắt bà không nhìn rõ, sẽ không phát hiện ra.”

Đường Lạc hơi yên lòng.

Hai người lại đi về phía trước một bước, Triển Nghiêu đột nhiên nhỏ giọng nói: “Như đang nằm mơ vậy.”

“Hửm?” Đường Lạc không hiểu.

“Đi cùng cậu thế này,” Triển Nghiêu nói, “Như đang nằm mơ vậy.”

“…”

Cứ cảm thấy có gì đó là lạ.

Đường Lạc nhất thời không đáp lại, Triển Nghiêu lại nhanh chóng nói bổ sung: “Tôi không có ý gì khác, cậu đừng hiểu lầm. Tôi chỉ cảm thấy…”

“Cảm thấy gì?”

“Ngày đó khi nhìn thấy cậu ở ven đường, cảm thấy cậu thực sự là cô gái trong mơ của tôi.”

“… Vậy thì rất xin lỗi,”

“Không cần đâu,” Triển Nghiêu lắc đầu, “Có thể nói là cậu… đã mở ra cánh cửa thế giới của tôi.”

Triển Nghiêu nói xong dừng bước, xoay người lại, biểu cảm và giọng nói đều hết sức trịnh trọng: “Tôi vẫn muốn nói với cậu, nhưng không có cơ hội cũng hơi xấu hổ. Tôi vô cùng cảm kích cậu, muốn cảm ơn cậu.”

Đường Lạc có phần không biết làm sao: “Cậu khách sáo quá… tôi….”

Cậu vừa nói chữ “tôi” ra khỏi miệng, đột nhiên ngậm chặt miệng lại.

Không chỉ như thế, cậu lập tức quay người chín mươi độ, cúi thấp đầu gần như song song với mặt đất, cứ cúi đầu như thế xông về phía trước.

“Cậu đi đâu vậy?” Triển Nghiêu mờ mịt lớn tiếng hỏi.

“Suỵt ——” Đường Lạc điên cuồng xua tay, sau đó lại len lén liếc mắt về hướng vừa rồi, ngay sau đó lưng cứng đờ, não cũng tạm thời quên đi hết thảy.

Triển Nghiêu cũng quay đầu nhìn thoáng qua: “Đó là ai vậy? Hai người biết nhau?”

“Không,” Đường Lạc túm lấy cổ tay cậu ta, níu chặt rồi kéo về phía con hẻm tối om bên cạnh, “Người lạ.”

Cậu vừa đi vừa yên lặng cầu nguyện trong lòng.

Khoảng cách xa như vậy, ánh sáng ở chỗ này cũng không được tốt lắm, mình lại ăn mặc thế này.

Cho dù vừa rồi trong nháy mắt đó bốn mắt nhìn nhau, Hạ Kính Sinh cũng không có lý do nhận ra cô gái tóc ngắn mặc váy liền áo này là mình.

“Khoan đã, không phải bên này,” Triển Nghiêu vẫn đang hoang mang, “Cậu đi đâu vậy?”

Lúc nói chuyện cậu ta cúi đầu, ánh mắt rơi trên bàn tay Đường Lạc cầm cổ tay cậu ta, mặc hơi đỏ lên.

Lúc này Đường Lạc đâu có thời gian quan tâm cậu ta.

“Đừng lải nhải nữa, đi theo tôi là được rồi.” Cậu nhỏ giọng tiếp tục chạy thẳng về phía trước.

“… Nhưng đây là ngõ cụt mà.” Triển Nghiêu nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.