Đàn Ông Đích Thực Có Gan Mặc Váy

Chương 52



Đường Lạc ngồi trên giường cúi đầu nhìn tấm thẻ đã được dán màng nhựa giữ gìn tốt này, trong đầu kêu ù ù.

Tại sao thứ này lại xuất hiện ở đây?

Thật ra Lão Vương là bạn cùng phòng của Hạ Kính Sinh, còn mình nằm sai giường? Hoặc là hai người họ thực sự quen nhau, Lão Vương đưa tấm thẻ này cho Hạ Kính Sinh? Liệu có khả năng Lão Vương tiện tay ném thứ này đi lại được Hạ Kính Sinh nhặt được, phát hiện ký tên của Đường Lạc nên mang về?

Cho dù loại nào, hai người đó đều không có lý do hoàn toàn không nói cho cậu một tiếng nào.

Đường Lạc càng nghĩ càng hoang mang, dứt khoát xuống giường. Cậu nhớ ngày đó còn vẽ một tấm thẻ nữa, không bằng trước tiên tìm xe có khi nào cũng ở chỗ của Hạ Kính Sinh không.

Tùy tiện lục đồ của người khác suy cho cùng không tốt lắm. Đường Lạc không dám mở ngăn kéo, bèn tiện tay mở những quyển sách ở trên bàn ra, đáng tiếc không tìm được gì cả.

Hạ Kính Sinh thực sự thích sắp xếp đồ, trên giường trên bàn, những phần lộ ra ngoài liếc mắt nhìn sang đều không có giá trị tìm kiếm.

Đường Lạc đứng tại chỗ cau mày đờ ra một lát, rồi chuyển tầm mắt lên chiếc máy vi tính kia.

Làm thế này không tử tế cho lắm, nhưng bây giờ cậu thực sự tò mò lắm. Sau khi lén nói một tiếng xin lỗi trong lòng, cậu cẩn thận từng li từng tí mở nắp ra, tiếp đó phát hiện nguồn điện vẫn chưa tắt, mà ở trạng thái ngủ.

Trên màn hình nhảy ra một ảnh đại diện người dùng nho nhỏ, bảo cậu nhập mật khẩu vào.

Đường Lạc nhập sinh nhật của Hạ Kính Sinh, hiển thị sai. Lại đỏ mặt nhập sinh nhật của mình, thế là mở được.

Vẫn chưa kịp mừng thầm một chút, cậu đã bị hoảng sợ bởi nền màn hình của Hạ Kính Sinh.

Màn hình máy tính và bàn sách của anh hoàn toàn là hai thái cực, lít nha lít nhít đầy biểu tượng. Nhưng Đường Lạc vẫn ngay lập tức nhận ra gương mặt của người trong ảnh. Bởi vì Hạ Kính Sinh đặc biệt di chuyển những biểu tượng ngăn trước mặt người kia sang bên cạnh.

Sau khi thẹn thùng ngắn ngủi, Đường Lạc rơi vào trong mờ mịt thật sâu. Cô gái trên tấm ảnh nhìn ống kính lè lưỡi làm mặt xấu, là mình giả gái mà? Nếu như nhớ không lầm, sau khi bị Lão Vương bắt được cậu chụp lén, tấm ảnh này đã bị ép chụp dưới sự cưỡng bức và sỉ nhục.

Ngày đó cậu đành phải xóa hết ảnh chụp lén trước, lại bị túm lấy chụp ảnh, hét to rằng đây là hiệp ước bất bình đẳng lại bị đàn áp một cách hoàn hảo, cuối cùng chỉ có thể tiêu cực chống cự làm mặt xấu nhìn vào ống kính điện thoại của Lão Vương.

Tấm ảnh này chính cậu còn chẳng có, lại xuất hiện trong máy vi tính của Hạ Kính Sinh, tại sao? Cho dù hai người thật sự quen biết nhau, đối với Lão Vương mà nói Hạ Kính Sinh chính là tình địch, sao lại chia sẻ những thứ này chứ?

Đường Lạc sốc một lúc lâu, tiếp đó lấy điện thoại ra khỏi túi. Tấm ảnh ngày đó lén lút giữ lại vẫn được lưu trong điện thoại của cậu. Sau khi nhìn chăm chú một lát, Đường Lạc dùng ngón tay khua tay ở trên không trung.

Hai con mắt này, đeo kính vào sẽ trông như thế nào?

Đường Lạc đã từng thấy dáng vẻ Hạ Kính Sinh tháo kính mấy lần.

Mấy lần trước là trong khách sạn. Hạ Kính Sinh buồn ngủ díp cả mắt, trong đầu toàn là ngủ. Mặc dù Đường Lạc nhìn trong khoảng cách gần, nhưng không phải ánh đèn tù mù thì là Hạ Kính Sinh nhắm mắt, cho nên chưa hề phát hiện manh mối.

Sau mấy lần đó, mặc dù Đường Lạc nhìn thấy rõ ràng, nhưng tinh thần luôn hoảng hốt. Chỉ tại cậu không mảy may có sức chống cự với nụ hôn của Hạ Kính Sinh, lần nào cũng sẽ lập tức khinh suất, trong đầu bị nhét đầy bởi mấy thứ hỏng bét, không có thời gian để nghĩ những chuyện khác nữa.

Bây giờ nhớ lại, trong tiềm thức thực sự mơ hồ cảm thấy hơi kỳ lạ. Khí chất đã thay đổi hết sức rõ ràng sau khi gương mặt kia thiếu cái kính, trước đó Đường Lạc vẫn cho rằng lý do sinh ra cảm giác không hài hòa là vì hơi lạ lẫm.

Nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng, cũng có thể là vì quen thuộc.

Suy nghĩ kỹ một chút, nét giống nhau giữa họ có lẽ không chỉ nằm ở đôi mắt này.

Tuy rằng vì cách ăn mặc khác nhau mang đến cho người ta cảm nhận khác biệt rõ rệt, nhưng trên thực tế chiều cao dáng người của hai người kia cũng giống hệt nhau. Trùng hợp đến mức này, nếu không phải sinh đôi thì thực sự khó giải thích.

Nhưng Đường Lạc biết, Hạ Kính Sinh là con một của cha mẹ anh.

Giả thiết này quá vô lý, Đường Lạc cảm thấy khó tin được. Cậu liều mạng tìm kiếm trong đầu tất cả luận cứ có thể lật đổ kết luận này.

Trên mặt Lão Vương có vết thương, nhưng Hạ Kính Sinh không có.

Nhưng thật ra cậu chưa bao giờ thấy dáng vẻ tháo khẩu trang của Lão Vương.

Thằng cha này giỏi lừa người như vậy, có lẽ cái này cũng là giả.

Nhưng mà không đúng, kỹ thuật trang điểm của Lão Vương hạng nhất, thích mặc váy, Hạ Kính Sinh còn lâu mới như thế.

Nhưng khả năng này là vì, sau khi Hạ Kính Sinh trang điểm giả gái, đã biến thành Lão Vương rồi.

Có điều, Lão Vương từng nói mình không biết vẽ tranh.

Nhưng bây giờ lời nói của hắn đã không đáng được tin tưởng lấy một chữ!

Lão Vương độc miệng như vậy, nói chuyện cay nghiệt, da mặt dày hơn cả tường thành, xưa nay không nói lý lẽ.

Hạ Kính Sinh… thật ra Hạ Kính Sinh cũng không tốt hơn là bao.

Hình như tất cả luận cứ đều không vững vàng.

Trái lại, nhiều chi tiết được nghĩ đến bởi những điều này, đều đang chứng minh cho đáp án khó có thể xảy ra nhất kia.

Ngày đó Lão Vương bị Đậu Đinh đá bay khẩu trang, ngày hôm sau cậu nhìn thấy trên cằm của Hạ Kính Sinh có vết thương do mèo cào.

Mấy ngày trước lục rương trang điểm của Lão Vương, Hạ Kính Sinh thế mà có thể nhận ra đồ trang điểm mà cậu cũng không biết công dụng của nó.

Lão Vương trang điểm luôn luôn chỉ dùng cọ, giống như vẽ tranh vậy.

Họ đều thích dáng vẻ mặc váy ngắn của mình.

Cũng đều thích bắt nạt cậu.

Đường Lạc đứng tại chỗ không biết hỗn loạn bao lâu, cửa ký túc xá lại bị mở ra.

“Anh về rồi, em đang làm gì thế?” Lúc đi vào trên mặt Hạ Kính Sinh còn nở nụ cười, đến khi nhìn thấy máy vi tính trước mặt Đường Lạc, cả người đều khựng lại.

“Em nghe anh nói, ” Anh nuốt một ngụm nước bọt hết sức rõ ràng, “Chuyện không như em nghĩ đâu.”

Người này còn muốn lừa mình.

Đường Lạc nhìn chằm chằm mặt anh đồng thời tự lẩm bẩm trong lòng. Cậu đi tới trước mặt Hạ Kính Sinh cực kỳ chậm rãi, sau đó cẩn thận giơ tay gỡ kính của anh xuống.

Hạ Kính Sinh không phản kháng, thậm chí hơi cúi đầu xuống hết sức phối hợp.

Trước kia cách thấu kính, sao cậu chưa bao giờ nhận ra nhỉ. Đôi mắt người này thực sự rất đẹp, mắt hai mí không to không nhỏ, khóe mắt hơi nhếch lên, là dáng vẻ cậu thích nhất.

“Thật ra, chuyện là, anh…” Hạ Kính Sinh hơi cau mày lại khi nói.

“Anh đừng nói gì cả.” Đường Lạc vừa nói, vừa dùng một tay che nửa dưới gương mặt anh.

Thiếu đi lớp trang điểm, thoạt nhìn vẫn hơi khác nhau hoặc nhiều hoặc ít. Nhưng chuyện đã đến nước này, Đường Lạc không thể vẫn không nhận ra.

“Anh vẫn luôn trêu em?” Cậu nói.

Rõ ràng cùng là cùng một người, lại còn muốn chia ra tỏ tình với cậu, sau đó chơi trò biến mất, đang âm thầm thưởng thức dáng vẻ rối rắm khó chịu của cậu vì chuyện đó đúng không?

Cực kỳ khốn nạn.

“Không phải, anh…” Có vẻ như Hạ Kính Sinh muốn giải thích.

Đường Lạc cúi đầu xuống, nhỏ giọng ngắt lời anh: “Nhìn em buồn bã anh vui lắm à?”

“Anh muốn nói với em,” Hạ Kính Sinh nói, “Nhưng mãi không tìm được cơ hội.”

“Ngày nào chúng ta cũng gặp nhau, nói chuyện nhiều như vậy, tại sao có thể không có cơ hội chứ?” Đường Lạc càng nghĩ càng buồn, “Anh cho rằng em thực sự ngốc phải không?”

“…”

Hạ Kính Sinh không nói gì.

Đường Lạc ngẩng đầu nhìn anh: “Anh chưa bao giờ nghĩ đến cảm xúc của em.”

“Anh…” Hạ Kính Sinh do dự một lát, chẳng biết sao lại thở dài, rồi nói, “Anh xin lỗi.”

“Đồ lừa đảo, chẳng có câu nào nói thật,” Đường Lạc nhét kính vào người anh, “Anh chỉ biết trêu em, có từng nghĩ em cũng cảm thấy bị tổn thương không?”

Thoạt nhìn Hạ Kính Sinh thật sự không giỏi an ủi người yêu của mình đột nhiên bùng lên, xoắn xuýt hồi lâu vẫn chỉ nói ra được ba chữ: “Anh xin lỗi.”

“Cảm thấy em sẽ mãi mãi nghe theo anh, chẳng phát cáu tí nào đúng không?” Đường Lạc nói đến mức mũi cay xè.

“Anh không hề,” Hạ Kính Sinh vội vàng nói, “Trước kia anh sợ em biết rồi sẽ không thích, về sau…”

Đường Lạc ngắt lời anh: “Vậy là không tin tưởng em?”

“Ngày đó ở thủy cung em nói…” Hạ Kính Sinh nói được một nửa lại nuốt xuống, “Xin lỗi, là anh suy nghĩ quá ít.”

“Nếu không phải em tự phát hiện, anh định không bao giờ nói cho em đúng không?” Đường Lạc hỏi, “Còn cố tình cứ muốn nhắc trước mặt em, hỏi cái nhìn của em về Lão Vương, thấy em buồn nẫu ruột còn sợ anh không vui, anh đang nghĩ gì? Thấy em dè dặt lấy lòng anh rất đắc ý phải không?”

“Không đời nào,” Hạ Kính Sinh cười khổ, “Anh vốn định sẽ nói cho em, nhưng không biết tại sao luôn…”

Đường Lạc nghiêng đầu đi: “Bây giờ anh muốn nói thế nào chả được.”

“…”

Hạ Kính Sinh há miệng cả buổi, dáng vẻ bó tay hết cách.

“Anh ngầm thừa nhận à?” Đường Lạc hỏi anh.

“Nếu em nghĩ anh như vậy cũng…” Anh nói được nửa câu rồi dừng lại trước một giây khi Đường Lạc sắp tức khóc, tiếp đó giống như cố gắng nuốt điều gì vào, tiếp tục nói, “Vậy anh cũng chỉ có thể…tiếp tục xin lỗi.”

Nhưng mà xin lỗi có tác dụng gì đâu.

Các cụ bảo nghe lời nói còn phải xem việc làm, miệng lưỡi trơn tru cũng không thay đổi được sự thật anh ấy luôn lừa dối mình, Đường Lạc càng nghĩ trong lòng càng buồn, cảm thấy một tấm chân tình của mình bị trêu đùa, cho dù thế nào cũng không nguôi giận được.

“Không có ai sẽ thích luôn bị người ta xem là đồ đần.” Đường Lạc nói.

“A…” Hạ Kính Sinh tỏ vẻ rối rắm, muốn nói lại thôi.

Đường Lạc nhíu mày: “Anh muốn nói gì thì nói đi!”

“Thật ra anh thực sự từng ám chỉ với em rất nhiều lần,” Hạ Kính Sinh nói, “Nhưng em…”

“Anh có ý gì?” Đường Lạc nhìn anh, “Cho nên anh cảm thấy em thiểu năng trí tuệ, không phát hiện được thì đáng đời?”

Hạ Kính Sinh nhanh chóng lắc đầu: “Anh không nói vậy!”

Nhưng rõ ràng anh có ý này!

Đường Lạc giận đau cả đầu, tạm thời không muốn nhìn thấy người này nữa.

“Em về trước.” Cậu muốn vòng qua Hạ Kính Sinh đi ra ngoài.

Hạ Kính Sinh nhanh chóng chặn cậu: “Đừng mà, dù sao em cũng nên cho anh một cơ hội giải thích chứ?”

Đường Lạc phân vân một lát, sau đó ngẩng đầu nhìn anh: “Vậy anh nói đi.”

“…Ờm,” Hạ Kính Sinh xoắn xuýt, “Anh…”

Có vẻ tạm thời anh vẫn không thể sắp xếp ra câu gì có sức thuyết phục.

Còn nói gì mà vốn định nói cho cậu biết, nhìn điệu bộ này là chưa từng suy nghĩ gì cả.

Đường Lạc càng nghĩ càng tức, dùng sức đẩy anh một cái lại đi ra ngoài.

Đi nửa bước thì bị Hạ Kính Sinh kéo tay.

“Cho anh chút thời gian được không,” Hạ Kính Sinh cực kỳ bất lực, “Chuyện này đối với anh thực sự rất khó mở miệng.”

Đường Lạc bị anh kéo ngây ra một lát, sau đó đột nhiên giống như nhớ ra cái gì, quay đầu lại hỏi: “Bây giờ anh cảm thấy em không thèm nói lý lẽ đúng không?”

Hạ Kính Sinh rất cẩn thận lắc đầu: “Làm sao lại thế.”

“Không cảm thấy em đang cố tình gây sự à?” Đường Lạc lại hỏi.

Hạ Kính Sinh lắc đầu lần nữa: “Vốn là anh không đúng, sao lại cảm thấy em cố tình gây sự được?”

“Vậy…” Lúc nói chuyện Đường Lạc hơi căng thẳng, “Cũng sẽ không muốn chia tay với em phải không?”

“Em nói lung tung gì đấy,” Hạ Kính Sinh đi đến trước mặt cậu, cười đến là lấy lòng, “Sao anh nỡ?”

“Thật lòng, không lừa người?” Đường Lạc xác nhận lần nữa.

“Tất nhiên rồi,” Hạ Kính Sinh nhìn vào mắt cậu, “Sao anh lại muốn chia tay với em chứ.”

“Nếu đã không muốn, vậy dựa vào đâu em không tức giận!”

Đường Lạc hét lên với anh xong, giơ chân đạp một phát thật mạnh lên đùi anh, nhân lúc Hạ Kính Sinh ăn đau ngồi xuống, cậu lập tức xoay người chạy đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.