Nhưng danh sách đen của điện thoại có một thiết kế rất lúng túng, sẽ nhắc bạn đã chặn bao nhiêu tin nhắn và cuộc gọi. Không tắt lời nhắc, thì mãi mãi lưu một con số ở đó, chiếm một vị trí trên thanh tác vụ.
Mà người để ý trong lòng, đương nhiên sẽ vô thức nhấn vào xem. Trong hai ngày này điện thoại của anh đã chặn bao nhiêu cuộc gọi và tin nhắn, Đường Lạc không muốn ảnh hưởng đến tâm trạng của anh cho nên không hỏi kỹ.
Nếu Hạ Kính Sinh nói muốn ra ngoài tìm nhà trọ ở tạm một thời gian, chắc chắn cậu sẽ cố gắng ngăn cản sau đó lập tức đưa tiễn mèo con. Nhưng anh nói rằng muốn về nhà, Đường Lạc không còn cách nào nữa.
Cậu không tán thành quyết định này, cũng không thể phản đối.
Có điều đã như vậy, sau khi phân vân chốc lát Đường Lạc vẫn cho anh nghe tin nhắn thoại hôm qua cậu nhận được. Sau lúc đó Đường Lạc mãi chưa trả lời, mẹ của Hạ Kính Sinh cũng không truy hỏi nữa, không biết phải chăng có ý khác.
Hạ Kính Sinh nghe xong không nói gì cả.
Anh vẫn đang đeo khẩu trang, không nhìn rõ biểu cảm lắm, nhưng chỉ từ đôi mắt kia cũng biết nhất định không phải vui vẻ.
Ngày hôm sau Hạ Kính Sinh đi cùng cậu mua nguyên bộ đồ dùng của thú cưng, và rời khi sau khi giúp đỡ khiêng về nhà.
Anh vừa cười vừa nói lúc Đường Lạc tỏ vẻ lưu luyến không rời: “Nói không chừng tối hôm nay anh lại phải về nhờ cậy em.”
Mặc dù trong lòng ôm chờ mong, nhưng Đường Lạc vẫn bác bỏ lời nói của anh.
Nếu anh lại tới, có nghĩa là anh và gia đình đã hoàn toàn đổ vỡ. So sánh với nhau, Đường Lạc cảm thấy mình vẫn có thể nhẫn nhịn tách ra với anh trong thời gian ngắn.
Sau khi trong nhà chỉ còn lại cậu và mèo con, Đường Lạc chợt cảm thấy rảnh rang.
Hạ Kính Sinh ở lại nhà cậu hai ngày, mặc dù ngày đầu tiên hầu như đều ở cùng cha mẹ cậu, thứ hai vì bị ốm nên ở cùng nhau không nhiều. Nhưng trong phòng có người này hay không, dù sao vẫn khác biệt.
Đường Lạc cảm thấy không phải là ảo giác. Xung quanh trở nên cực kỳ yên tĩnh, đến cả không khí ngửi được cũng đổi mùi, bật máy điều hòa cũng se se lạnh.
Khiến người ta cảm thấy chỗ nào cũng khác thường.
Đoán chừng giờ này Hạ Kính Sinh cũng nên về nhà rồi, sau rốt Đường Lạc vẫn không kìm lòng được gửi tin nhắn cho anh, hỏi anh tình hình thế nào.
Một lát sau nhận được trả lời, nói là tối nay sẽ gọi điện cho cậu.
Mãi đến khi Đường Lạc cảm thấy cũng gần đến giờ Hạ Kính Sinh hôn mê theo thường lệ, thì cuộc gọi cuối cùng khoan thai đến chậm.
Sau khi kết nối không đợi Đường Lạc hỏi han vài câu, Hạ Kính Sinh đã hỏi trước: “Sao em đổi ảnh đại diện Wechat, hại anh bây giờ lẻ loi một mình. Anh cũng chưa từng không thích mèo mà.”
“Không phải vấn đề thích hay không,” Đường Lạc nói, “Nếu anh nhìn thấy mèo sẽ khó chịu, mỗi ngày em treo cái ảnh đại diện này nói không chừng trong tiềm thức anh nhìn một cái, cảm tình tốt với em sẽ giảm một điểm, vậy em lỗ quá.”
Hạ Kính Sinh nghe xong lập tức bật cười: “Được thôi, tùy em.”
Nghe giọng điệu của anh, có vẻ như tâm trạng không tệ lắm, có lẽ tạm thời chưa xung đột gì với cha mẹ.
“Anh đột nhiên biến mất lại đột nhiên trở về, cô chú không nói gì chứ?”
“Sao có thể không nói gì, nói đến bây giờ, một lòng cố gắng cảm hóa anh,” Hạ Kính Sinh thở dài, “Anh nghe mà đau cả đầu.”
“Ờm…” Đường Lạc lại hỏi, “Vậy mọi người không cãi nhau chứ?”
“Có gì để cãi nhau với họ đâu,” Hạ Kính Sinh vừa nói vừa cười một tiếng, “Họ nghĩ là mấy ngày trước anh bị người ta lừa đến tổ chức bán hàng đa cấp mới không liên lạc được, suýt nữa đã báo cảnh sát rồi. Anh nghe xong cảm thấy hơi buồn cười.”
“…”
“Có điều bây giờ gặp một vấn đề khó,” Hạ Kính Sinh nói, “Em góp ý giúp anh.”
Đường Lạc lập tức ngồi thẳng người: “Gì vậy anh?”
“Vừa rồi mẹ anh răn dạy đã nói với anh, anh không nên có cảm xúc chống đối lớn như vậy đối với họ. Thật ra bố anh vẫn rất tin tưởng anh, sau khi biết chuyện của Chu Tĩnh mặc dù ngoài miệng chưa nói, nhưng trong lòng cảm thấy có phần thiệt thòi với anh, còn muốn làm gì đó giúp anh. Nhưng ông ấy không cho mẹ nói với anh, cho nên mẹ anh chỉ có thể bí mật nói.”
“Vậy rất tốt mà!” Đường Lạc vui vẻ, “Sau đó thì sao.”
“Sau đó để chứng minh lời nói của mình, mẹ anh lấy ví dụ cho anh,” Giọng điệu của Hạ Kính Sinh rất là quái dị, “Dùng để nói rõ sự tin tưởng của bố anh đối với anh.”
Đường Lạc chợt có dự cảm không tốt: “Ví dụ gì?”
“Bà ấy nói, có người nhìn thấy ảnh anh hôn môi với một cậu trai ở trong trường, sau khi bố anh nghe xong đã móc mỉa lại người kia, nói rằng không thể là anh.”
“…”
“Cảm thấy hơi xấu hổ đúng không…” Hạ Kính Sinh nói, “Mặc dù anh vốn cũng không sợ ông ấy biết, nhưng bây giờ không hiểu sao bắt đầu chột dạ.”
Đường Lạc cũng chột dạ cầm điện thoại yên lặng nuốt một ngụm nước bọt.
“Bà ấy còn muốn em đến nhà anh làm khách, anh nói với bà ấy em ra nước ngoài đi du lịch với bố mẹ rồi.”
Lý do này thế mà giống hệt lần trước mình thuận miệng bịa ra, thật sự là hiểu ngầm thần kỳ.
“Thật ra anh vốn định bụng hôm nay trở về sẽ tìm cơ hội nói ra,” Hạ Kính Sinh thở dài rất khẽ, “Anh thậm chí đã nghĩ xong lời thoại rồi, kết quả lại xảy ra chuyện này, anh cũng không biết trả lời thế nào. Sau đó nghe họ phê bình giáo dục đến bây giờ, hoa mắt váng đầu, nghe được giọng em mới trở lại bình thường.”
Đường Lạc cũng rất khó xử, không đưa ra được sáng kiến gì.
Cậu rối rắm một lát, mới mở miệng nói: “Vậy cho dù thế nào, tóm lại họ vẫn có một chút mong muốn trao đổi và hiểu rõ nhau với anh, vẫn tốt mà.”
“Nói chuyện thôi,” Hạ Kính Sinh nói, “Nếu thật sự trao đổi thì sẽ không lải nhải với anh cả buổi chiều, lại không hỏi anh có gì muốn nói.”
“… Cứ từ từ thôi.”
“Anh nhớ em,” Hạ Kính Sinh nói, “Tiếp nhận kiểm duyệt của cha mẹ vợ tuy căng thẳng, nhưng ở nhà em vui vẻ hơn nhiều.”
“Anh vẫn có thể tới đây mà,” Đường Lạc nói, “Vừa rồi lúc ăn cơm mẹ em còn đang trách bố em mang mèo về cũng không nói trước một tiếng. Em có thể đưa nó đi gửi nuôi mấy ngày.”
“Không cần đâu,” Hạ Kính Sinh nói, “Ừm… thật ra anh đang nghĩ, hiếm khi được nghỉ, suốt ngày ru rú trong nhà cũng chán nhỉ?”
“Hửm?”
“Em có muốn đi đâu không?” Hạ Kính Sinh hỏi.
Bởi vì mới bị ốm nhẹ, mặc dù bản thân Đường Lạc cảm thấy hoàn toàn không cần thiết, nhưng vẫn bị ép ở trong nhà cả ngày. Không nhìn được mặt, cả ngày Đường Lạc đều ôm khư khư cái điện thoại.
Nhưng đã gửi đi năm, sáu tin nhắn rồi, đợi một lúc lâu nữa mới có thể nhận được một trả lời.
Đường Lạc liên tục hỏi anh, anh đang làm gì thế, đang làm gì thế, đang làm gì hả, em nhớ anh, còn anh? Một lúc sau, Hạ Kính Sinh trả lời cậu một meme tự chế.
Đường Lạc lập tức đỏ bừng mặt.
Meme kia được cắt từ ảnh, cậu liếc mắt đã có thể nhận ra chắc chắn là chụp cùng ngày với tấm ảnh hình nền máy vi tính của Hạ Kính Sinh. Đường Lạc trong ảnh đội tóc giả và trang điểm mặt mũi đầy vẻ ấm ức mím môi, bên dưới còn thêm dòng chữ nhỏ, “Trong lòng bé cưng đau khổ nhưng bé cưng không nói”.
Không đợi Đường Lạc kháng nghị, Hạ Kính Sinh lại gửi một tin nhắn.
— Trong nhà có khách, anh bị ép ngồi ở phòng khách làm vật trang trí, thê thảm quá.
Anh cũng đổi ảnh đại diện mới, là một hình người que, người tí hon trên tấm ảnh đeo kính nụ cười dịu dàng trông có vẻ đần độn. Là một tác phẩm duy nhất khác mà trước đó Đường Lạc không thể tìm được trong ký túc của anh.
Đường Lạc mặt dày gửi tin nhắn cho anh.
— Uầy, ảnh đại diện của anh mang đầy hơi thở nghệ thuật, vẽ đẹp quá!
Hơn mười phút sau mới nhận được.
— Anh cũng cảm thấy vậy.
Xem ra anh thật sự không tiện dùng điện thoại. Sợ anh lại xung đột với cha mẹ, Đường Lạc quyết định tạm thời dừng quấy rối, trước tiên tập trung suy nghĩ địa điểm hẹn hò ngày mai.
Lùi về trước một tháng, cậu đã từng vì địa điểm hẹn hò nên đi đâu mà từng có một khoảng thời gian liên tục điên cuồng cãi cọ với Lão Vương.
Lão Vương nói, tất nhiên là phải đến công viên trò chơi rồi, vòng đu quay ban đêm chẳng lẽ không phải một trong những nơi lãng mạn nhất trên thế giới à? Lúc ấy Đường Lạc khịt mũi xem thường, thậm chí còn cười nhạo hắn, nói hắn chẳng những tục không chịu được, mà còn rất trẻ con, như cô bé bị shoujo manga[1] tẩy não.
[1]
Khi đó cậu lập tức trả cái giá rất đắt cho phát ngôn kiểu khiêu khích của mình. Bây giờ sau một thời gian ngắn, cậu lại bắt đầu tự tát mình.
Cuối cùng khi Đường Lạc nhận được cuộc gọi đến từ bạn trai cậu, đỏ bừng cả mặt nói một cái tên của công viên trò chơi nổi tiếng nhất ở đây, đối diện lập tức cười ra tiếng. Một lát sau, Hạ Kính Sinh còn nói thêm: “Thật ra anh còn có một tâm nguyện nhỏ, hy vọng tất cả đàn ông đi trên đường đều có thể cực kỳ ghen tị với anh.”
Đường Lạc nhanh chóng ý thức được chuyện này thật ra đã dự tính trước.
Ngày hôm sau lúc Hạ Kính Sinh đến đón cậu, vẻ mặt như không có việc gì nói cho cậu biết, trong ngăn thứ hai ở tủ quần áo của em có một chiếc áo khoác dài, trong túi áo khoác dài có một đôi tất chân, trời lạnh phải chú ý giữ ấm nên đi vào sẽ tốt hơn, yên tâm đã giặt sạch cả rồi.
Có trời mới biết anh mua lúc nào và lén bỏ vào khi nào.
Khi nói những lời này anh đang đeo khẩu trang, nhưng Đường Lạc cảm thấy biểu cảm được che giấu nhất định rất vô sỉ.
Áo khoác là len to, rộng thùng thình, tuy vạt áo không có khuy áo nhưng trông rất ấm, mặc ở nhà nhất định sẽ bị nóng. Đường Lạc thành thật thay những đồ này, sau đó ngồi trên ghế đẩu để đồng chí Lão Vương trang điểm cho cậu sau một thời gian không gặp.
Lần đầu tiên cậu đi tất quá đầu gối thế này, viền váy và tất cách nhau một đoạn ngắn, lộ ra một đoạn đùi trắng bóng.
Giọng điệu của Hạ Kính Sinh hết sức bình tĩnh: “À, chắc vậy, em mặc tạm nhé.”
“Chỗ cổ tất này chơi chặt đúng không,” Đường Lạc vừa nói vừa duỗi tay kéo cổ tất cố gắng xách lên trên một chút, “Anh xem siết phồng cả thịt rồi.”
Hạ Kính Sinh nhìn như đang nghiêm túc kẻ lông mày cho cậu, trực tiếp đánh vào tay đang xách tất của cậu,.
“Ngồi im, nếu không sẽ không đi được, chúng ta mua vé phí tiền.”
Hai mươi phút sau Đường Lạc mới phản ứng được ý nghĩa những lời này của Hạ Kính Sinh.
Tiếc là lúc này cậu đã bị bạn trai cậu ôm đứng trong góc tàu điện ngầm. Thật ra trong toa hành khách không nhiều người, còn có ghế. Nhưng Đường Lạc không dám ngồi xuống, bởi vì không mặc quần bó.
Cái váy này thật sự hơi ngắn. Lúc đó trong phòng vẽ tranh không có người ngoài, cậu còn không biết xấu hổ mặc nó và tách chân ra ngồi trên người Hạ Kính Sinh. Đến những nơi công cộng, mặc bộ quần áo thế này cũng xấu hổ ngẩng đầu lên.
Hạ Kính Sinh cứ cười mãi. Sau khi ra ngoài anh đã cởi khẩu trang ra, suốt dọc đường lúc nào Đường Lạc cũng ngẩng đầu nhìn lên, mỗi một bộ phận trên mặt người này đều viết tâm trạng khoái trá.
Đường Lạc dùng tư thế được anh ôm eo, ghé vào tai anh nhỏ giọng nói: “Đàn anh ơi, bây giờ em thực sự cảm thấy anh hơi biến thái.”
Hạ Kính Sinh nhướng mày một cái: “Em ăn mặc thế này còn nói anh biến thái?”
Thì ăn mặc như này mới phát hiện ra anh biến thái chứ. Từ đầu đến chân, ngoại trừ đồ lót có cái nào không phải anh mua.
Đường Lạc bị trả đũa, nhưng trừ nguýt anh một cái ra cũng không tìm được thủ đoạn báo thù nào khác, nhẫn nhịn một hồi chợt nhớ ra một chuyện.
“Anh ơi anh ơi,” Cậu giơ tay kéo áo khoác của Hạ Kính Sinh hai cái, vẻ mặt phấn khích, “Em chưa bao giờ thấy anh trang điểm nhưng không đeo khẩu trang trông như thế nào!”
Hạ Kính Sinh duỗi một tay ra, khe khuất nửa trên gương mặt mình, chỉ để lộ chóp mũi, môi và cằm: “Chỉ vậy.”
“…”
Anh bỏ tay xuống: “Anh chỉ trang điểm nửa gương mặt thôi.”
Trong lòng Đường Lạc mất mát: “… Anh chưa từng tô son à?”
“Chưa từng,” Hạ Kính Sinh nói, “Tô son sẽ bị khẩu trang cọ lên mặt.”
Đường Lạc nhìn chằm chằm bờ môi anh ba giây đồng hồ, sau đó đột nhiên ôm lấy eo anh, lại gần hôn một cái thật mạnh. Đến khi cậu lùi lại, trên môi Hạ Kính Sinh quả nhiên đã được bôi một lớp son môi sáng bóng.
Nhưng góc độ hơi lệch, hơn nữa không được đều, thoạt nhìn giống như bất cẩn bôi lệch.
Mắt thấy Đường Lạc ra chiều đắc ý, Hạ Kính Sinh dùng đầu lưỡi liếm son dính trên môi, sau đó hỏi: “Em muốn xem à?”
Đường Lạc gật đầu.
“Ừm…” Hạ Kính Sinh nhìn đi chỗ khác, chẳng biết tại sao lại còn hơi đỏ mặt, “Đợi quay về trường nhé.”