Nói rằng không làm phiền buổi hẹn hò của đôi trẻ, gia đình cô Vương nhanh chóng tạm biệt hai người họ.
Cho đến khi hoàn toàn không nhìn thấy bóng lưng của gia đình ba người kia, Đường Lạc mới thở phào nhẹ nhõm.
“Hóa ra cô ấy là chị anh?” Cả người cậu thoát lực đổ lên người Hạ Kính Sinh, giống như không có xương, “Cũng may anh phản ứng nhanh, nếu không em thật sự xấu hổ chết luôn, không ngờ cô ấy vẫn nhớ em.”
Nhược điểm lớn nhất của cách ăn mặc này cũng ở đây. Nếu bây giờ cậu mặc đồ nam, hoàn toàn không cần lo lắng sẽ gặp phải người quen, tuy rằng hiếm thấy hai thằng con trai đi chơi với nhau, nhưng cũng hợp tình hợp lý. Nhưng để người quen phát hiện mình ngang nhiên giả gái, vậy thì xấu hổ chết mất.
“Chị họ của anh,” Hạ Kính Sinh ôm cậu như có điều suy nghĩ, “Chị ấy…”
Anh muốn nói lại thôi, Đường Lạc không khỏi tò mò, “Chị ấy làm sao?”
“Anh hơi lo lắng,” Hạ Kính Sinh nói, “Những ai chị ấy quen biết đã gặp là không quên được, em mới tốt nghiệp một năm chắc chắn có ấn tượng. Lời nói vừa rồi anh thuận miệng bịa ra cũng không vững vàng, sinh đôi khác giới không có lý do gì mà lại giống nhau, anh sợ chị ấy nghĩ kỹ.”
“…” Bây giờ mặt Đường Lạc đã đỏ lên, “Tại anh hết, là anh bảo em mặc!”
Hạ Kính Sinh nghe vậy bật cười.
“Lúc trước anh năn nỉ ỉ ôi em mới miễn cưỡng đồng ý, còn chỉ chịu đi xem một bộ phim. Vốn dĩ hôm qua anh cũng chỉ thuận miệng nói, không ngờ em thẳng thắn đến vậy.”
“Chẳng lẽ nên trách em?” Đường Lạc rất oan ức.
“Không, trách anh,” Hạ Kính Sinh nói, “Nhưng nói thật, sao bây giờ anh cảm thấy em có vẻ rất thích mặc như vậy.”
“Em không hề!” Đường Lạc nghiêm túc bác bỏ, “Là anh yêu cầu em mới mặc thế này, em là… là… là bạn trai chuẩn mực[1]!”
[1]
“Được được,” Hạ Kính Sinh cười gật đầu, “Cảm ơn em chiều anh.”
Giọng điệu và biểu cảm đó của anh, thực sự không có thành ý gì. Đường Lạc toan tiếp tục nhấn mạnh, nhưng lại bị bẻ lái.
“Hóa ra người trước kia trộm vào phòng học bọn anh là em à?”
“…”
Đường Lạc lập tức xấu hổ muôn phần, nói không nên lời.
“… Anh hối hận rồi,” Hạ Kính Sinh nói, “Lúc chị họ nói chuyện này với anh còn hỏi anh có muốn gặp người thật không, nói rằng cậu trai kia thật sự điển trai. Lúc ấy trong lòng anh nghĩ chị ấy thật nhàm chán nên thuận miệng từ chối luôn.”
Anh nói chuyện này, trái lại Đường Lạc hơi ngờ vực.
Vừa nãy rõ ràng Hạ Kính Sinh cố tình ngắt lời cô Vương. Nếu như theo lời anh nói bây giờ, hình như cũng không có gì không thể để cho mình nghe được?
Thấy cậu không hiểu, Hạ Kính Sinh điềm nhiên như không có việc gì, lại nói tiếp: “Bây giờ anh hối hận rồi. Hóa ra chẳng những đẹp, mà còn rất dễ thương.”
Đường Lạc nghe xong, mặt đỏ lên, lại hết cáu kỉnh.
“Không sao nữa,” Cậu kéo tay Hạ Kính Sinh nhỏ giọng bảo, “Hiện giờ em đã rất thỏa mãn.”
“Anh có sao mà,” Hạ Kính Sinh nói, “Khi Lạc Lạc của chúng ta mười sáu tuổi trông như thế nào, đã bị anh bỏ lỡ rồi.”
Hình như thật sự có phần không công bằng.
Từ tiểu học Đường Lạc đã bắt đầu theo dõi anh, nếu nói là nhìn anh lớn lên cũng được. Nhưng mãi cho đến khi Đường Lạc lấy can đảm chặn anh lại ở cửa thư viện cũ, cuối cùng mới xuất hiện trong thế giới của Hạ Kính Sinh.
Mà trước đó, câu chuyện của hai người chỉ có góc nhìn của một người, những gì đã thiếu không bao giờ bù lại được.
Đường Lạc hí ha hí hửng cực kỳ thỏa mãn, nhưng thoạt nhìn bạn trai của cậu không nghĩ như thế. Sau đó trong gần một tiếng xếp hàng, Hạ Kính Sinh tràn đầy phấn khích nói một đống chuyện hồi cấp ba với cậu, trong lúc đó nói ít nhất bốn lần rằng “Tại sao lúc đó em không đến nói với anh một câu”.
Đường Lạc xin lỗi theo thói quen, xin lỗi em sai rồi sau này không dám nữa, nói ba lần liên tục giống như đang hát, hoàn toàn không chú ý, giọng điệu và tâm trạng của cậu đều vô cùng vui vẻ. Dẫu sao khi Hạ Kính Sinh cụp mắt xuống ôm cậu nghiêm túc phàn nàn những điều này gần giống như đang làm nũng, khiến cậu cảm thấy cực kỳ hưởng thụ, thậm chí trong lòng lén ngóng trông có thể nghe thêm mấy lần nữa.
Cho đến hai tiếng sau khi vào công viên, cuối cùng cũng ngồi lên thiết bị giải trí, Đường Lạc giật mình thấy không ổn.
Sau khi tháp thả bắt đầu vận hành, tất cả hành khách lớn tiếng suồng sã thét chói tai reo mừng. Chỉ có Đường Lạc, đang khổ thậm tệ dùng sinh mệnh đè váy tránh bị lộ hàng.
“Em hận anh,” Cuối cùng chịu đựng qua ba phút khiến con người tuyệt vọng, cậu lập tức giận chó đánh mèo, “Tại anh hết, em không muốn mặc thế này đi chơi nữa!”
“Ừ…” Hạ Kính Sinh nghiêng đầu nghĩ một lát, “Chơi xe điện đụng không?”
Sau khi bị ép bỏ tất cả hạng mục kích thích ra khỏi danh sách mong muốn, Đường Lạc cảm thấy mình như thể đến công viên trẻ em.
Khi ngồi trong chén trà xoay tròn liếm kem thở dài, người ngồi bên cạnh cậu nghiêng đầu sang nhỏ giọng nói: “Anh lại cảm thấy kem trong tay em ăn ngon hơn.”
Đường Lạc chấp nhận đổi lần thứ hai với anh, sau đó lại cảm thấy thế này cũng không tệ.
Sau khi cậu ăn hết miếng cuối cùng, Hạ Kính Sinh rất tự giác bôi lại son giúp cậu. Trong một tách cà phê xoay tròn cách đó không xa láng máng truyền đến âm thanh cô gái làm nũng phàn nàn với bạn trai của mình.
“Này, anh nhìn bạn trai người ta kìa, sao anh không biết bôi son giúp em?”
Phóng tầm mắt nhìn tới, đâu đâu cũng là cặp đôi trẻ. Nhưng Đường Lạc cảm thấy tất cả mọi người không đẹp bằng người bên cạnh cậu. Anh đẹp trai nhất, đáng yêu nhất, cười quyến rũ nhất, giọng hay nhất, khiến người khác thích nhất. Cũng thích mình nhất nhất.
Ở bên anh, ngồi đại ở đâu đó ngẩn người cũng vui vẻ. Không chơi được trò mạo hiểm kích thích có liên quan gì, họ vẫn có thể ngồi vòng đu quay sau khi trời tối.
Người xếp hàng vòng đu quay rất dài.
Khi mới vừa đi đến cuối hàng đèn đường vẫn chưa bật, đến lúc xếp hàng được một nửa, trời đã hoàn toàn tối đen.
Đường Lạc ngẩng đầu nhìn đủ loại ánh đèn nhấp nháy trong khung sắt to lớn, đột nhiên hơi hiểu tại sao Hạ Kính Sinh cảm thấy nhất định phải lên ngồi. Đèn neon đẹp lung linh, trong công viên trò chơi náo nhiệt vui mừng, cùng với không gian nhỏ ngăn cách với thế giới chỉ thuộc về hai người họ. Có phong cảnh đẹp nhất, không khí ngọt ngào nhất, và người yêu nhất. Nếu cậu hiểu sớm hơn, thì nên biết tình cảm mà Lão Vương cố gắng ngầm truyền tải dưới cách tỏ tình lỗ mãng kia.
Cậu nghĩ, khi vòng đu quay lên đến điểm cao nhất cậu nhất định phải hôn anh, hôn đến khi cửa mở ra đành phải tách ra mới thôi.
Kế hoạch thất bại do sự không hợp tác của một hành khách khác sau khi thuận lợi ngồi được nửa phút.
Khi Đường Lạc đang cố gắng ngăn cản bạn trai nhà mình đột nhiên động chân động tay, mới nhận ra một mâu thuẫn lớn nhất kể từ khi hai người yêu đương. Cách hiểu của họ về bầu không khí có sự khác biệt to lớn, có quan điểm hoàn toàn khác nhau liên quan đến việc khi nào thích hợp làm một vài chuyện không hợp với trẻ em.
Hai người ngồi cùng một bên, khi trọng tâm bị lệch đi, ổ trục của khoang ngồi ở trên cùng phát ra âm thanh cót két. Đường Lạc vốn đang giãy giụa theo đó ngả ra sau trượt vào trong góc, không thể lùi được.
“Anh có đam mê đặc biệt gì đúng không,” Cậu tỏ vẻ cầu xin nhìn Hạ Kính Sinh đầy phấn khích gần trong gang tấc, “Cứ muốn ở những nơi công cộng này…”
“Ở đâu có nơi công cộng, nơi này lại không có người khác,” Hạ Kính Sinh cười, duỗi tay kéo cậu lên đùi mình, “Bình thường em chủ động thế kia, sao đột nhiên xấu hổ rồi?”
Đường Lạc mặt đỏ tới mang tai, lén ngẩng đầu nhìn khoang hành khách khác cách đó không xa. Trong bóng đêm, chỉ có thể nhìn thấy màu sắc rực rỡ của đèn neon trong khoang hành khách, bên trong lại tối thui không nhìn rõ gì cả.
“Không nhìn thấy đâu,” Hạ Kính Sinh nhìn một cái theo ánh mắt cậu sau đó cười nói: “Bây giờ cả thế giới chỉ có hai chúng ta.”
“Nhưng… cái khoang chúng ta ngồi nghiêng rồi…. rất rõng ràng thì phải…” Đường Lạc vẫn không yên tâm.
“Không ai chú ý,” Hạ Kính Sinh nói, đồng thời bàn tay hơi xấu xa, “Mọi người đều đang làm chuyện gần giống nhau.”
Đường Lạc cảm thấy giữa cậu và Hạ Kính Sinh, chí ít có sự chênh lệch trong hiểu biết về thiết bị như vòng đu quay. Lúc trước cậu thực sự quá ngây thơ khi cho rằng Hạ Kính Sinh bị trúng độc shoujo manga, rõ ràng thằng cha này đã được khai trí bởi một tác phẩm văn nghệ khác.
“… Quần áo bị anh làm rối rồi,” Đường Lạc ấm ức khép chân lại, “Sau khi xuống sẽ có người nhìn ra được.”
“Đều do anh mua, anh sờ một cái cũng không được à?” Hạ Kính Sinh nói rất là hùng hồn.
“Không phải,” Đường Lạc lắc đầu cố sức kéo bàn tay càng không quy củ của anh, “Nơi anh chạm vào bây giờ không phải anh mua.”
“À… cũng đúng,” Hạ Kính Sinh gật đầu, “Vậy thì cởi ra thôi.”
Đường Lạc hoảng: “Đừng đừng đừng em sai rồi, em không dám nữa đâu!”
Hạ Kính Sinh sửng sốt, sau đó bật cười: “Tại sao em lại sai? Đâu ra nhiều cái sai thế?”
“… Lúc ở nhà em chủ động đến tìm anh anh còn khóa cửa,” Đường Lạc cảm thấy mình hơi oan ức, “Anh vô lý quá.”
Hạ Kính Sinh cười, hôn lên mặt cậu một cái, đầu ngón xoay một vòng dọc theo cái đùi trần truồng của cậu: “Anh đoán câu tiếp theo là, ’em sẽ giận’.”
Trong lúc tinh thần căng thẳng cao độ vốn dễ dàng nhạy cảm. Đường Lạc không khỏi run lẩy bẩy, khi mở miệng giọng nói cũng trở nên dính: “Anh cố tình chọc giận em.”
“Sao có thể,” Hạ Kính Sinh đáp, “Lạc Lạc nhà ta đáng yêu thế này, anh thích còn chẳng kịp, sao nỡ chọc giận em được.”
Anh nói xong ngón tay lại dịch chuyển lên trên, viền váy cũng bị vén lên theo, mắt thấy bẹn đùi sắp bị lộ ra ngoài.
Đường Lạc hối hận rồi. Cậu lại quay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, phát hiện khoang hành khách của họ đã quay được một phần ba. Nếu Hạ Kính Sinh tiếp tục trêu đùa như vậy, có trời mới biết lúc mở cửa sẽ như thế nào. Sớm biết, cậu đã nắm chặt thời gian ngay lúc anh vừa bắt đầu động tay động chân, lập tức phối hợp cùng trở trò lưu manh với nhau, xong việc sớm yên tâm sớm.
Nhưng bây giờ, thật sự không kịp nữa rồi.
Hạ Kính Sinh như thể hoàn toàn không nhận ra được điều này, vẫn không nhanh không chậm, tràn đầy hào hứng, bàn tay hoàn toàn không nhàn rỗi trong khi Đường Lạc tỏ vẻ đau khổ phát sầu, còn nói vài lời khiến Đường Lạc giận đến độ muốn trợn trắng mắt.
“Ôi chao, biết trước đã mua luôn giúp em rồi, kiểu dáng này không sáng tạo tí nào.” Sau khi sờ mó hoàn chỉnh một lần, anh đưa ra kết luận.
Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng bị anh trêu đùa thế này, không thể không có cảm giác.
Đường Lạc duỗi tay ôm Hạ Kính Sinh, cảm thấy mình hơi không đứng lên nổi, nhưng vẫn mạnh miệng: “… Anh nói bậy.”
“Không phải à,” Hạ Kính Sinh kéo ra một chút khoảng cách với cậu, khiến cậu đành phải ngẩng đầu đối mặt, “Nếu không em vén lên anh nhìn xem?”
“… Em sẽ giận thật, tức giận rồi sẽ phớt lờ anh.” Đường Lạc dùng một tay cố đè váy nhỏ giọng nói.
“Phớt lờ bao lâu,” Hạ Kính Sinh hỏi, “Năm phút? Mười phút? Một tiếng?”
Bị cái vẻ không lo ngại gì của anh chọc giận đến nỗi bó tay, Đường Lạc bổ nhào qua cắn mạnh một cái trên miệng anh. Mắt thấy đối phương hít vào một hơi, ngay sau đó trong miệng lan ra một mùi máu tanh thoang thoảng.
“Lại nữa?” Hạ Kính Sinh ngửa người ra sau, dùng tay lau môi một cái, trên mu bàn tay lập tức có vết đỏ.
Đường Lạc vốn chỉ muốn trút giận một chút cũng sững sờ, nhanh chóng lại gần cẩn thận từng li từng tí liếm vết thương của anh: “Ờ… em… em xin lỗi, đau lắm à?”
“Đau lắm,” Trong lúc anh nói chuyện, trên môi còn có tơ máu thấm ra ngoài, “Sao em giống chó con vậy?”
“Để xoa dịu linh hồn và thể xác tổn thương của anh,” Hạ Kính Sinh nói, khóe miệng vẫn không kìm được hơi nhếch lên, “Ngoan nhé, vén lên cho anh nhìn một cái.”