Còn nữa, ngón tay làm gì mà cứ gõ như thế chứ? Chẳng lẽ không biết làm như thế sẽ ảnh hưởng
tới khả năng tư duy của người khác sao?
Khoan đã…Tiếng gõ này…
Lăng Lan chợt nhớ tới trước đây mẹ Lam từng nói nguyên nhân quen biết
với cha Lăng chính là bởi vì tiếng gõ hấp dẫn, cứ thế làm quen, rồi đi
đến kết cục cuối cùng…
(Đoạn này sẽ gọi Lam Lạc Phượng là cô còn Lăng Tiêu là anh nha)
Lúc ấy, Lam Lạc Phượng vẫn là một cô gái 16 tuổi mới tốt nghiệp trường đồng quân ra, bởi vì thiên phú không được tốt nên không thể thi đậu vào
trường quân giáo nổi tiếng, nhưng giấc mơ từ nhỏ đến lớn của Lam Lạc
Phượng chính là đi phục vụ cho quân đội nên sau khi tốt nghiệp, cô trở
thành JMC của một tinh hạm bình thường.
Sau khi trải qua ba tháng huấn luyện tân binh, Lam Lạc Phượng liền được phân tới tinh hạm thuộc
quân đoàn của Lăng Tiêu, trở thành JMC của chủ hạm.
Một hôm,
trong lúc Lam Lạc Phượng đang ăn trưa với những người đồng nghiệp thì vô tình phát hiện chỗ ngồi gần mình có rất nhiều chiến sĩ cơ giáp đang
ngồi, trong số những người đó có một người trẻ tuổi, hình như là đội
trưởng của mọi người, lớn lên vô cùng anh tuấn uy vũ, lúc đó làm cho rất nhiều đồng nghiệp của côhâm mộ.
Bất quá quan niệm về cấp bậc
trong quân doanh là rất mạnh, cho dù chỉ là những chiến sĩ bình thường
cấp bậc thiếu úy thì những JMC như bọn họ cũng không thể bắt chuyện
huống chi là những người cấp đội trưởng trở lên, cho nên mỗi JMC đều hy
vọng một ngày, những người chiến sĩ ấy có thể mở lời nói chuyện với
mình. Rất nhiều cô gái tham gia vào quân ngũ chỉ bởi vì muốn câu được
một con rùa vàng của quân đội.
Nhưng Lam Lạc Phượng lại là người
con gái duy nhất không có ý tưởng này, vì lúc đó cô vẫn còn quá nhỏ cho
nên đối với loại chuyện này cũng không nghĩ tới.
Bất quá dù
không quan tâm đến chuyện câu “rùa vàng” nhưng đôi khi Lam Lạc Phượng
cũng kinh ngạc vì mình và đội chiến sĩ kia có duyên vô cùng, cho dù ngồi ở đâu cũng có thể thấy được đối phương.
(Khi nghe kể đến đoạn
này thì Lăng Lan đã biết ngay đây chính là kế của cha cô, áp dụng thủ
đoạn không hẹn mà gặp để gia tăng ấn tượng trong lòng mẹ Lam, thật quá
vô sĩ.)
Cứ như vậy qua một tháng, có một ngày Lam Lạc Phượng bất
hạnh lạc đàn (lời này có 2 nghĩa nhé), những JMC khác đã bị quân bộ phái đi tham dự thi đấu trên khắp Liên Bang, mỗi quân đoàn, tinh hạm đều
phải phái JMC của mình ra thi đấu mà bởi vì Lam Lạc Phượng là người nhỏ
tuổi nhất nên chỉ có thể ở lại. Cuối cùng, lúc ăn cơm Lam Lạc Phượng chỉ có thể đơn côi đi ăn một mình.
Lúc Lam Lạc Phượng vừa mới ngồi
xuống chuẩn bị ăn muỗng đầu tiên thì chỗ ngồi đối diện bỗng có một người ngồi xuống, đó chính là người đội trưởng mà cô vẫn gặp lâu nay.
Lam Lạc Phượng tuy rằng khó hiểu vì sao trong nhà ăn có nhiều chỗ trống
nhưng đối phương lại cứ chọn bàn của mình nhưng vì bàn ăn ở đây là tự do nên dù kỳ quái cô cũng không nghĩ nhiều, tiếp tục ăn cơm của chính
mình.
Đương nhiên Lăng Tiêu khổ tâm xây dựng cơ hội tốt như vậy
làm sao có thể không đánh mà về, phải biết rằng để có cơ hội được ở
riêng với người đẹp này anh đã phải suy nghĩ rất lâu, hao tổn biết bao
tâm cơ mới hoàn thành được. Đem những thuộc hạ của mình ném tới chỗ cuộc thi đối kháng, rồi nhân tiện ra lệnh cho JMC đi theo. Rất khó....
Bất quá Lăng Tiêu cũng chưa từng chủ động nói chuyện với con gái nên cũng
không biết nên làm gì mới tốt, cuối cùng chỉ còn cách dùng âm thanh để
hấp dẫn sự chú ý của Lam Lạc Phượng.
Vì thế Lăng Tiêu liền dùng
ngón tay nhẹ gõ lên mặt bàn, gõ được một chút thì tạm dừng, sau đó gõ 2
tiếng, rồi dừng, rồi gõ. Lúc đầu Lam Lạc Phượng cũng cảm thấy kỳ quái,
sau đó lại bị hấp dẫn, tò mò. Sau khi nhìn một vòng và phát hiện không
có ai ở xung quanh, Lam Lạc Phượng mới lặng lẽ mở miệng hỏi Lăng Tiêu
quy tắc gõ như vậy có ý nghĩa gì.
Lăng Tiêu cười đem những tư
liệu đã chuẩn bị tốt ra nói cho Lam Lạc Phượng nghe, hóa ra đây là một
loại ám hiệu gọi là mật mã ma, là một loại ám hiệu riêng dành cho chiến
sĩ cơ giáp cùng với JMC chuyên trách của mình. Bởi vì trong thời kỳ
chiến tranh từng phát sinh việc hệ thống tín hiệu của JMC bị địch tấn
công là xâm chiếm thành công, cuối cùng khiến cho quân đội đi nhầm vào
nơi mai phục của địch mà toàn quân diệt hết. Sau này một JMC đã nghĩ ra
loại mật hiệu này này để giúp cho chiến sĩ cơ giáp của mình liên tục
tránh được mai phục của đối phương đồng thời còn tránh được mai phục của đối phương, đồng thời cũng hoàn thành nhiệm vụ kiến công lập nghiệp, an toàn trở về. Từ đó về sau, mỗi JMC đều tạo ra một loại mã ma này để cho sự việc diệt đoàn không bao giờ diễn ra nữa.
Lam Lạc Phượng là
một JMC đương nhiên đối với loại mật mã này rất có hứng thú, lúc đó cô
rất thành khẩn mà đưa ra ý tưởng muốn học loại mật mã này. Lăng Tiêu
biểu hiện có chút khó xử nhưng vì Lam Lạc Phượng luôn khẩn cầu nên cuối
cùng đành phải đồng ý dạy, điều này làm Lam Lạc Phượng cảm kích vô cùng.
Lúc Lăng Lan nghe đến đó thì lại lần nữa cảm thán mẹ Lam quá thiên chân,
cha Lăng dùng chiêu câu mẹ quá rõ ràng, mà Lam mẹ cũng quá dễ dàng cứ
thế mắc câu. Chỉ có thể nói cha Lăng nhà mình quá vô sỉ lần 2.
Lam Lạc Phượng mỗi khi nói tới đây liền sẽ trưng ra khuôn mặt hoa si, còn
liên tục cảm thán chính mình và cha Lăng quá có duyên phận, bởi vì sau
khi nói chuyện với nhau mẹ Lam mới biết Lăng Tiêu chính là chủ hạm thứ 2 của đội chiến sĩ cơ giáp, một trong những chiến sĩ do cô phụ trách. Bất quá lúc đó cha Lăng nói ông đã sớm biết mẹ là ai, bởi vì giọng nói của
mỗi người là khác nhau, mà giọng mẹ vừa ngọt ngào mềm mại, khiến cho
người nghe thoải mái vô cùng, lần đầu tiên nghe thấy liền ghi tạc trong
lòng.
Hai người đơn độc ở chung với nhau nửa tháng thì tình cảm tiến triển rất
nhanh, hai người liền ước định trở thành một đôi JMC và cơ giáp chiến sĩ chuyên chúc (mẹ Lam chỉ làm JMC cho cha Lăng ấy), sau đó chế định ra
một bộ mật mã ma thuộc về bọn họ.
Đương nhiên, bộ mật mã này còn
chưa có mặt trên chiến trường thì đã được dùng làm công cụ liên lạc yêu
đương của 2 người. Bởi vì sợ bị mọi người phát hiện (chủ yếu là vi Lam
Lạc Phượng ngại khi mình là người nhỏ tuổi nhất lại là người có bạn trai sớm nhất) cho nên vào những giờ ăn trưa Lăng Tiêu sẽ ngồi sau lưng Lam
Lạc Phượng, dùng mật mã của riêng hai người để nói cho Lam Lạc Phượng
thời gian và địa điểm gặp mặt, rồi tùy theo Lam Lạc Phượng rãnh hay
không trả lời.
Lăng Lan nghe tới đây lại chảy mấy vạch đen trên trán, cái này mà là yêu
đương sao, sao giống với mấy người cùng nhau ngấm ngầm làm chuyện xấu
vậy.
Bất quá Lăng Lan cũng chuyện tình của mẹ Lam mà cao hứng,
mối tình đầu mà có thể hoàn mỹ như vậy, trực tiếp gả cho cha Lăng thì
còn gì bằng. Chỉ là đáng tiếc cha Lăng mất quá sớm, mà thế giới này cũng chiến tranh không ngừng, không thấy bình yên.
Vì làm cho mẹ mình vui vẻ nên Lăng Lan làm vẻ hứng thú với loại mật mã này và muốn học nó, Lam Lạc Phượng nghe xong cũng thật cao hứng, liền đem mật mã ma của mẹ
và cha Lăng dạy hết cho Lăng Lan.
Lăng Lan nghĩ tới nơi này liền
nghiêm túc nghe tiếng gõ của Lăng Tiêu đánh thanh, một dài hai ngắn, tam dài một ngắn, hai dài một ngắn, bốn ngắn… Lăng Tiêu đánh rất có quy
luật, có bốn đoạn khác nhau đại biểu cho bốn chữ. Vật cầu hôn tin? Hôn
tín vật cầu? Tín vật cầu hôn? Là tín vật cầu hôn!
Ách, cha…rốt cuộc người yêu mẹ tới mức nào?
Lăng Lan nhớ lại quá trình khảo hạch từ nãy đến giờ, tất cả đều liên quan đến mẹ Lam.
Kỳ thật Lăng Lan trách lầm Lăng Tiêu, trước khi Lăng Tiêu đi ra chiến
trường đã dự cảm có chuyện không hay xảy ra, nhưng bởi vì đây là mệnh
lệnh của quân bộ nên ông không thể không chấp hành, cho nên trước khi đi ông đã dùng tinh thần lực của mình để ngưng kết tạo ra truyền thừa này, hy vọng con trai mình có thể dựa vào truyền thừa để đi theo con đường
của ông.
Nhưng ông cũng biết rõ đám cao tầng ở quân bộ, bọn họ vô cùng tham lam đối với phương pháp thăng cấp thần cấp sư sĩ (người điều
khiển cơ giáp thần) của ông cho nên ông không trực tiếp gửi truyền thừa
của mình cho Lam Lạc Phượng, mà giao cho thủ trưởng trực tiếp của mình.
Ông sợ những người không biết như Lam Lạc Phượng, Lăng Lan nếu có thứ
này sẽ trở thành mục tiêu của quân bộ, bị kẻ khác giết chết để lấy
truyền thừa này.
Đương nhiên Lăng Tiêu cũng biết nếu trực tiếp
giao truyền thừa này ra thì con của mình có thể không nhận được truyền
thừa này, vì vậy ông còn an bài thêm một quân cờ, đó chính là hiệu
trưởng của học viện đồng quân.Ông hy vọng khi con trai mình Lăng Lan
tiến vào học viện đồng quân thì hiệu trưởng có thể gây áp lực với quân
đội trả truyền thừa lại cho con mình. Để hiệu trưởng đồng ý với thỉnh
cầu này, Lăng Tiêu từng hứa, không chỉ có con trai mình mà bất cứ đứa
trẻ nào có thể vượt qua được khảo hạch thì đều có thể có được truyền
thừa đó.
Lăng Tiêu khổ tâm an bài hết thảy đương nhiên sẽ không
cho người khác có thể lấy được truyền thừa này ngoài con mình, cho nên
nội dung khảo hạch của truyền thừa đều sử dụng thêm những thủ đoạn nhỏ
để loại trừ người khác.
Cho nên khi vào cửa thứ nhất, dùng võ
thuật cơ bản của học viện đồng quân làm phương thức kiểm tra, điều này
khiến cho người ta cảm thấy Lăng Tiêu đối với bất cứ đứa trẻ nào cũng
đối xử bình đẳng. Tuy rằng thể thuật cơ bản này ai ai cũng biết, nhưng
nó thành công loại trừ rất nhiều người trưởng thành, với thủ đoạn giả
thiết đồng bộ, ông không cho phép bất cứ người nào cao hơn 1m6 có thể
qua cửa này, nếu có người đi vào thì sẽ trực tiếp bị out, đây chính là
nguyên nhân mà các chiến sĩ của quân bộ không thể vượt qua cửa này.
Đương nhiên nếu Lăng Lan trưởng thành mới được tiếp xúc với truyền thừa này
thì cũng sẽ bị đuổi ra ngoài, không có biện pháp nhận được truyền thừa.
Bởi vì truyền thừa của Lăng Tiêu cần phải luyện tập trong khoảng thời
gian dưới 10 tuổi mới có cơ hội thành công,lúc làm truyền thừa này
Lăng Tiêu chỉ có thể hy vọng khi Lăng Lan tiến vào khảo hạch thì không
vượt qua phạm vi tuổi này.
Sau khi qua cửa thứ nhất, cửa thứ hai
đã bại lộ hoàn toàn ý nghĩ của Lăng Tiêu, dùng thể thuật của tử sĩ Lăng
gia để khảo nghiệm. Đến cửa này thì trên cơ bản đều đã cắt đứt hết những khả năng tiến vào cửa thứ 3 của những đứa trẻ khác. Đương nhiên nếu
quân đội có tâm cũng có thể đem thể thuật của tử sĩ Lăng gia dạy cho
những đứa trẻ đó, giúp nó có thể tiến vào cửa tiếp theo.
Cho nên
khi tới cửa thứ 3, Lăng Tiêu lựa chọn dùng bí mật của mình và Lam Lạc
Phượng làm câu hỏi, vàchỉ có Lam Lạc Phượng mới biết được u cốc mỹ lệ
đó rốt cuộc là như thế nào. (?)
Ở trong quân doanh nên bọn họ
không có cơ hội đi ra ngoài xem những cảnh sắc mỹ lệ, cho dù là trong
thế giới ảo thì cũng chỉ có thể quay quanh thế giới của quân đoàn số 7.
Cho nên vì làm cho Lam Lạc Phượng vui vẻ, Lăng Tiêu đã từng để Lam Lạc
Phượng đi vào cơ giáp Belief của chính mình, lệnh cho cơ giáp Belief tạo ra một u cốc xinh đẹp dựa vào chương trình mô phỏng thế giới bên ngoài
Lam Lạc Phượng vui vẻ vô cùng, gọi nó là thế giới Belief ……