Đàn Ông Tương Lai Không Dễ Làm

Chương 134: Ngũ cường



Hai bên cúi người chào nhau rồi sau đó liền bắt đầu lao vào nhau, ngươi tới ta đi, đánh hơn mấy chiêu sau, nguyên bản giọng nói các thuyền viên còn ầm ĩ ồn ào bắt đầu nhỏ lại, cuối cùng tầm mắt bọn họ bị hai người giữa sân cách đấu hấp dẫn.

“Trụ cột cơ sở của thằng nhóc kia đánh thật vững, không tồi.”

“Đánh cũng rất bình tĩnh, cẩn thận, không sử dụng mấy cái tuyệt kỹ, bí kỹ làm phá hư cơ sở, A Toàn căn bản tìm không thấy sơ hở của đối phương.”

“Đòn công kích của A Toàn đều bị đối phương hóa giải.” Cách đấu cơ sở công thủ đều rất cân bằng, trừ phi đối thủ đạt tới một cảnh giới cao hơn nếu không không ai có thể phá vỡ sự cân bằng này,

“Học sinh của cậu phản kích thật hoàn mỹ, hừ, xem như đây cũng là một bài học để đám khổng tước kiêu ngạo kia thu cái đuôi lại.” Trong phòng của hạm trưởng, lão Liên nhìn chằm chằm màn hình lớn, thấy đám thủ hạ của mình không biểu hiện cấp lực thì cực kỳ tức giận.

Đối với kế hoạch của Lăng Lan và Vũ Cảnh lão Liên đương nhiên nhìn rất rõ ràng, cũng thật vừa lòng với ý chí chiến đấu không chịu thua của bọn họ. Bất quá khi nhìn thấy Lăng Lan kêu Lâm Trung Khanh xuất chiến, lại được Trình Viễn Hành giới thiệu biết Lâm Trung Khanh không thuộc top đầu 5 của lớp đặc cấp ban 1 thì bắt đầu hoài nghi đứa trẻ này có phải quá tự tin mù quáng hay không.

Tuy rằng A Toàn là JMC trên thuyền của ông, thể thuật cũng nằm trong hàng yếu nhất, nhưng, thuyền viên của ông cũng không phải là thuyền viên bình thường, mỗi người bọn họ đều đã trải qua những chiến hỏa vô tình làm lễ rửa tội, bò ra từ trong biển núi, biển lửa, biển máu…

Lão Liên tin tưởng, cho dù đánh với người yếu nhất như A Toàn thì những học sinh của học viện đồng quân cũng không thể đánh bại được. Chỉ là không nghĩ tới, ông liền bị sự thật trước mắt hung hăng đánh vào mặt……

Ngồi ở một bên cạnh, Trình Viễn Hành làm bộ không thấy vẻ mặt lão Liên đang biến đổi không ngừng như bảng pha màu, cực kỳ bình tĩnh mà uống một ngụm trà không gây ra tiếng, bất quá khóe miệng vẫn lộ ra một chút ý cười, cho biết tâm tình của anh ta đang tốt vô cùng.

“Lâm Trung Khanh. Cố lên!” “Lâm Trung Khanh, cố lên!”

Học sinh học viện đồng quân kích động, sôi nổi vì bạn học của mình hô cố lên khích. Ngay cả người vẫn luôn đối phó với Lâm Trung Khanh như Lý Anh Kiệt cũng hô lớn không ngừng, vẻ mặt nghiêm túc, hy vọng Lâm Trung Khanh biểu hiện cố gắng một chút, đừng làm mất mặt ban 1 bọn họ.

Đúng lúc này, dưới tình huống nhiều lần tấn công mà không đắc thủ, A Toàn tựa hồ có chút nóng nảy, nguyên bản thể thuật còn tính tiêu chuẩn thế nhưng bắt đầu xuất hiện một cái sơ hở nhỏ……

Là cơ hội hay là bẫy rập? Lâm Trung Khanh tâm thần vừa động, lúc này bên tai tựa hồ nghe thấy giọng nói của Lăng Lan: “Tấn công!” Nơi đó đúng là sơ hở của đối phương.

Lâm Trung Khanh căn bản không tự hỏi, chỉ làm theo mệnh lệnh vừa nghe, dùng hết sức lực toàn thân đánh ra một quyền.

“Phanh!” Tiếng nắm tay và vào thịt, một chiêu này Lâm Trung Khanh đánh quá nhanh khiến đối phương trở tay không kịp, không thể tránh đi trực tiếp liền bị đánh trúng!

A Toàn lập tức lùi về sau mấy bước, mồ hôi đầm đìa, tay phải theo bản năng đặt lên chỗ bị đánh trúng, trên mặt tái nhợt, còn lộ ra biểu tình đau đớn kịch liệt. Xem ra một quyền này của Lâm Trung Khanh hoàn toàn đánh trúng A Toàn.

Một cái thuyền viên mang một băng đỏ hình chữ thập màu trắng sắc mặt biến đổi, trực tiếp trong đám người lao ra. Cầm thiết bị tùy thân mang trên eo khẩn cấp rà quét thân thể đồng đội. Sau đó nôn nóng nói: “Nội tạng bị tổn hại có hiện tượng xuất huyết, nhanh chóng đem A Toàn đưa vào khoang an dưỡng.” Người này là bác sĩ của phi thuyền, thuyền y.

Thuyền y vừa nói xong thì có mấy thuyền viên khỏe mạnh nhanh chóng chạy lên, đem A Toàn đưa vào khoang an dưỡng. Nguyên bản thuyền viên vẻ mặt tùy ý, nhàm chán bắt đầu ngưng trọng lên, bọn họ phát hiện đám nhỏ này cũng không đơn giản như bọn họ tưởng.

Trong phòng cách đấu xuất hiện một đợt im lặng ngắn ngủi, Lăng Lan nhìn nhóm thuyền viên đã bắt đầu nhìn thẳng vào sự tồn tại của bọn họ mới đánh mắt với Lâm Trung Khanh.

Lâm Trung Khanh nhận được ám chỉ của Lăng Lan lại mở miệng lần nữa: “Cách đấu thể thuật của em vẫn còn chưa thuần thục, làm bị thương vị đại ca kia khiến em cảm thấy có lỗi vô cùng.”

“Bất quá nếu thực lực của quý thuyền viên chỉ đạt tới mức này thì những trận luận bàn tiếp theo không cần phải diễn ra nữa.” Lâm Trung Khanh nói làm sắc mặt nhóm thuyền viên biến đổi từ xanh sang hồng, đây rõ ràng là đang khinh thường bọn họ.

“Nói như vậy, những học sinh khác trong ban của em còn mạnh hơn sao?” Một giọng nói lạnh lẽo từ phía sau nhóm thuyền viên truyền ra.

Nhóm thuyền viên vẻ mặt khẩn trương mà dời bước né tránh, trong miệng hô: “Huấn luyện viên!”

Lăng Lan hai mắt hơi hơi híp lại, một người mặc quân phục Liên Bang, một người thanh niên toàn thân phát ra hàn khí lạnh lẽo xuất hiện, anh ta ước chừng ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi, xem ra còn trẻ hơn một vài thuyền viên, nhưng nhìn thái đó cung kính của nhóm thuyền viên, thậm chí có loại sợ hãi thì Lăng Lan liền biết người này không đơn giản.

Lấy áp lực từ đối phương truyền tới, Lăng Lan liền biết người này chính là người mạnh nhất trong tất cả thuyền viên.

Khí thế của đối phương cũng đồng dạng ảnh hưởng tới Lâm Trung Khanh, Lâm Trung Khanh cảm thấy chính mình bị một cổ áp lực vô hình áp đảo, nhưng cực kỳ kiêu ngạo từ trong xương cốt khiến cậu không muốn làm học viện mất mặt, làm mất mặt ban 1, làm mất mặt Tiểu đội Lăng Lan. Cậu cắn lưỡi, dựa vào đâu đớn trong miệng làm mình khôi phục vẻ mặt kiêu ngạo, cậu trả lời: “Dựa vào thực lực của tôi chỉ có thể tiến vào top 10, mà top 5 ở trên, tôi thật sự không có tư cách nhúng chàm vào…”

“Phải không? Ta đây cũng muốn nhìn xem người còn thể lọt vào top 5 của lớp ban 1 các người mạnh như thế nào.” Huấn luyện viên nhìn nhóm thuyền viên chung quanh một vòng, làm nhóm thuyền viên không tự chủ được mà đứng nghiêm, dựng thẳng ngực. (mình không biết đặt xưng hô thế nào nên để vậy luôn)

“Tiểu đội Kim Lân.” Huấn luyện viên cuối cùng dừng lại trên một tiểu đội: “Lần này các cậu xuất chiến!”

“Vâng, huấn luyện viên!” Sáu người trong tiểu đội Kim Lân khó nén kinh ngạc, bọn họ không nghĩ tới huấn luyện viên sẽ phái bọn họ lên sân khấu.

Mệnh lệnh của huấn luyện viên khiến những thuyền viên khác cũng kinh ngạc vô cùng, bọn họ không thể tưởng được huấn luyện viên lại nghiêm túc như thế, mang theo tiểu đội hoàng bài của bọn họ xuất chiến, chẳng lẽ mấy đứa trẻ này thật sự mạnh như vậy?

“Gọi top 5 của các người ra đi.” Huấn luyện viên an bài thành viên xuất chiến sau liền quay đầu nhàn nhạt hỏi Lâm Trung Khanh.

Lâm Trung Khanh theo bản năng mà nhìn về phía Lăng Lan, Lăng Lan buông tay phải, ngón tay nhẹ nhàng bắn ra.

Hàn Kế Quân đứng ở bên người Lăng Lan cảm thấy chính mình bị một cổ lực nhẹ nhàng mà đẩy đi ra ngoài, thân thể không tự chủ được mà bước lên trước hai bước, chắn trước mặt Lăng Lan, thật giống như cậu mới là người mà Lâm Trung Khanh dò hỏi, giống như đang chủ động giải thích.

Hàn Kế Quân là đứa trẻ thông minh nên trong nháy mắt liền biết ai đẩy mình ra ngoài. Cậu đứng thẳng người, trực tiếp hướng về phía huấn luyện viên giới thiệu top 5 năm nay của bọn họ: Tề long, Võ Quỳnh, Lý Anh Kiệt, Lạc Lãng, Lăng Lan.

Vũ Cảnh nhìn Lâm Trung Khanh và Hàn Kế Quân trong sân lén lút hỏi: “An bài như thế nào?”

“Vẫn là luận bàn đơn thuần thôi.” Lăng Lan đem vấn đề ném trả.

“Là như thế nào?” Vũ Cảnh nhíu mày.

“Muốn thắng thì làm theo biện pháp đua ngựa điều kỵ thôi, là cứng đối cứng.” Liền xem bọn Vũ Cảnh lựa chọn như thế nào, Lăng Lan căn bản cũng không thèm để ý thắng thua. Cô nhìn về phía người huấn luyện viên kia, tiểu đội Kim Lân cô không có hứng thú, nhưng nếu có thể cùng vị huấn luyện viên kia đánh một trận thì thật thú vị.

Hai người Vũ Cảnh, Lý Anh Kiệt thương lượng một chút liền quyết tâm muốn thắng lần này, bọn họ cực kỳ khát vọng thắng lợi, không muốn tiếp nhận thua cuộc.

Tề Long và Lạc Lãng cũng không sao cả, bọn họ tỏ vẻ nghe Lăng Lan an bài.

Vũ Cảnh và Lý Anh Kiệt lựa chọn làm mày Lăng Lan nhẹ nhíu nhíu, loại tâm tính sợ thua này thật không tốt. Bất quá Lăng Lan cũng không nói gì thêm, chỉ gật đầu tỏ vẻ đã biết. Tiểu đội Kim Lân có tổng cộng sáu người, Lăng Lan liếc mắt một cái liền nhìn ra người nào mạnh, người nào yếu, cũng như nhìn ra ưu nhược của bọn họ. Đôi mắt cô xoay chuyển sau đó gọi Tề Long kêu Hàn Kế Quân trở về thương lượng.

Cuối cùng mọi người quyết định chủ động đưa ra yêu cầu để học sinh lựa chọn đối thủ, dù sao bọn họ cũng đứng với tư cách là người yếu, đưa ra một chút yêu cầu cũng không quá đáng.

Hàn Kế Quân đem ý của bọn Lăng Lan nói với huấn luyện viên, huấn luyện viên cũng không có một chút chần chờ trực tiếp đáp ứng.

Lý Anh Kiệt là người đầu tiên lên sân khấu, Lăng Lan vì cậu ta lựa chọn người có thực lực kém nhất trong tiểu đội Kim Lân. Huấn luyện viên mày nhẹ dương, kinh ngạc nhìn Lý Anh Kiệt nghiêm túc trên sàn cách đấu, quả nhiên thực lực của Lý Anh Kiệt không tồi, đánh ngang nhau cùng với thuyền viên kia, thậm chí không thể rơi xuống thế hạ phong.

“Điền kị đua ngựa sao? Có ý tứ.” Khóe miệng huấn luyện viên lộ ra một tia ý cười, tâm lý muốn giành thắng lợi của đám nhỏ này rất mạnh, bất quá, này cũng không phải là chuyện xấu gì, nếu là không có loại cảm xúc mãnh liệt này, bọn nhỏ cũng không còn là những thiếu niên nhiệt huyết nữa.

Thể thuật cơ sở của Lý Anh Kiệt rõ ràng kém hơn Lâm Trung Khanh rất nhiều, mà đối thủ của cậu ta lại là mạnh hơn đối thủ của Lâm Trung Khanh n lần, rất nhiều lần thiếu chút nữa bị đối phương đánh trúng nhược điểm, đem cậu đánh bại. May mắn Lý Anh Kiệt còn có võ kỹ gia truyền và bí kỹ đều thuộc loại cao cấp nên mỗi lần cảm thấy không ổn, cậu liền dùng tuyệt chiêu cứu mạng của Lý gia để tránh thoát.

Cứ như vậy, ngươi tới ta đi hơn mấy trăm chiêu, người đội viên tiểu đội Kim Lân đang chiến đấu cảm giác mặt mũi của mình bị ném hết, một đứa nhỏ cũng không trị được …… Anh ta ngẩng đầu nhìn về phía huấn luyện viên, có ý thỉnh cầu.

Huấn luyện viên chau mày, không hề nghĩ ngợi quyết đoán lắc đầu. Anh ta đương nhiên biết đối phương thỉnh cầu cái gì, nhưng động tác kia là con át chủ bài của cơ giáp, hơn nữa anh ta cũng không cho rằng dùng con át chủ bài để thắng học sinh có ý nghĩa gì.

Không có được sự đồng ý của huấn luyện viên, người đang đấu tựa hồ không còn ý chí chiến đấu bị Lý Anh Kiệt vô tình đánh trúng vào một lỗ hổng khiến mình bị đánh lùi ba bước.

Người đội viên sửng sốt rất nhiều, nổi giận, anh ta muốn lập tức vãn hồi mặt mũi, tư thế tay đột nhiên thay đổi, năm ngón tay nắm lại lao về phía Lý Anh Kiệt.

Huấn luyện viên sắc mặt đại biến, hô to: “Dừng tay!” Đội viên bị một tiếng hét lớn bừng tỉnh, cái trán anh ta ứa mồ hôi lạnh, nhanh chóng thu hồi tư thế trong tay đứng thẳng một bên.

“Trận này, chúng ta nhận thua.” Huấn luyện viên lạnh lùng nói, “l19, lập tức trở về cấm túc ba ngày cho tôi.”

“Vâng!” l19 cúi đầu đáp, bởi vì thân cao cho nên Lăng Lan có thể nhìn thấy biểu tình phức tạp trên mặt người đó, có một tia may mắn.

PS: Oa..oa.. tuần sau mình bắt đầu đi học lại nên khi nào có chương mới đăng nhé... không có lịch nữa...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.