Đàn Ông Tương Lai Không Dễ Làm

Chương 141: Khóa săn thú đầu tiên



Một màn này làm quân sĩ cười khổ, thầm nghĩ đồng quân sinh năm nay quá mức kỳ ba, trước đây, mỗi khi đồng quân sinh tới đây thì ai cũng đã có đội ngũ của chính mình, hơn nữa gần như tất cả đều đủ quân số, nhưng lần này thì… Không chỉ ít đội ngũ, mà đội ngũ còn không đủ quân số, nhìn số người thưa thớt đứng trước mặt khiến anh ta phiền lòng.

“Vì sao tiểu đội lại có ít người như vậy?” Quân sĩ bất mãn hỏi các tiểu đội trưởng.

“Tiểu đội nguyên bản là đủ quân số, bất quá có hai người không phải học sinh của lớp em.” Lý Anh Kiệt là người thứ nhất trả lời.

“Vẫn còn trong quá trình lựa chọn, còn không xác định.” Vũ Cảnh nói.

“Ờ…… Người em nhìn trúng thì đã thêm vào, những người em không chọn là vì em không nhìn trúng.” Tề Long vuốt đầu nhếch miệng cười nói, hiện thêm vài phần ngốc.

“Người em muốn nhận vào nhưng bọn họ đều không muốn đi vào.” Một tiểu đội trưởng khổ bức nói, ai kêu những người đó đều nhìn chằm chằm tiểu đội của Lăng Lan và Vũ Cảnh.

“Giống như trên +1!” Một tiểu đội trưởng khác đồng dạng khổ bức.

“Giống như trên +2!” Tiểu đội cuối cùng cũng đau khổ nói.

Đáp án khôi hài của ba tiểu đội cuối cùng khiến quân sĩ vừa tức giận vừa buồn cười, anh ra quay đầu hỏi những quân sinh còn lại: “Vì sao các em không có đội ngũ, nếu không muốn vào tiểu đội của người khác vì sao tự lập tổ đội cho chính mình?”

Phía dưới trầm mặc một mảnh, quân sĩ trực tiếp đưa ta chỉ hướng một học ính nói: “Em trả lời!”

Người học sinh kia cảm thấy hôm nay vận khí của mình quá kém, thế nhưng bị điểm danh trả lời, vẻ mặt cậu buồn bực nói: “Nếu chính mình lập đội hoặc gia nhập tiểu đội khác thì liền mất đi cơ hội gia nhập tiểu đội của Lăng Lan và Vũ Cảnh, chúng em đều không muốn mất ba cơ hội cuối cùng này.”

“Tốt tổ tốt, quả thật là ý kiến hay.” Quân sĩ kinh nghi mà trừng mắt nhìn hai người Tề Long và Vũ Cảnh, không biết bọn họ có sức quyến rũ gì mà có thể làm cho những thiên tài này kiên trì như vậy, bất quá cứ hỏi như vậy cũng không phải biện pháp tốt, vì thế liền cười lạnh nói “Anh mặc kệ ý tưởng gì đó của các em, ngay bây giờ, ngay tại đây, lời nói của anh chính là mệnh lệnh, anh lệnh cho các em hãy nhanh chóng bắt đội với nhau, mỗi đội năm người thành một tiểu đội, sau ba phút liền đưa danh sách lên cho anh, người nào không có đội, anh sẽ tự phân vào nhóm tùy ý.”

Ánh mắt người quân sĩ quét về phía Tề Long nói: “Tiểu đội của các em đủ quân số thì không thay đổi nữa, qua bên kia chờ trước đi.” Quân sĩ chỉ một hướng. Ý bảo bọn Tề Long đi qua.

Trong lòng mấy người Tề Long thật cao hứng, có thể cùng Lan lão Đại ở với nhau, trong lòng bọn họ liền nắm chắc.

Nhóm đồng quân sinh phản ứng rất nhanh, chưa tới ba phút đã hợp thành chín tiểu đội. Vũ Cảnh bảo trì chiến lực, chọn thêm một người thuộc top mười gia nhập tiểu đội. Lý Anh Kiệt cũng nhận hai người từ top 20, còn những tiểu đội khác hợp lại từ những học sinh có quan hệ tốt với nhau.

Quân sĩ nhìn nhóm đồng quân sinh đều chuẩn bị tốt mới bàn tay vung lên hô: “Xuất phát!”

Nhóm đồng quân sinh khí thế rào rạt mà đi ra cửa doanh địa, lúc này, một chiếc xe thiết giáp lớn gấp năm, sáu lần những chiếc xe bình thường đập vào mắt bọn họ. Quân sĩ ý bảo nhóm đồng quân sinh toàn bộ lên xe.

Lăng Lan cảm giác xe khởi động, chạy dọc trên đường, thậm chí còn cảm thấy xe bị thứ gì va vào phát ra tiếng phanh phanh phanh. Nhìn đến nhóm đồng quân sinh vẻ mặt khẩn trương cùng tò mò, người quân sĩ ở trong thùng xe giải thích: “Đây là công kích của mãnh thú, không có việc gì, khu vực này là của mãnh thú cấp G, chúng không thể nào làm tổn hại đến xe của chúng ta đâu.”

“Chẳng lẽ ở đây chắc chắn sẽ không xuất hiện mãnh thú cấp bậc cao hơn sao?” Có người hỏi.

“Anh sống ở chỗ này đã ba năm nhưng chưa từng đụng tới loại tình huống này, những mãnh thú ở tinh cầu này đều có ý thức về việc phân chia địa bàn, vì vậy trừ phi là có chuyện gì nguy hiểm chứ không thì chúng sẽ không rời khỏi khu vực sinh hoạt của mình.” quân sĩ giải thích. Nhìn vẻ mặt mọi người vẫn khẩn trương như cũ, anh ta liền đem con át chủ bài của doanh địa nói ra: “Trên chiếc xe này được trang bị thêm vũ khí hạng nặng, có thể đánh chết mãnh thú dưới cấp E nên các em đừng lo.”

Lúc này, nhóm đồng quân sinh mới thở nhẹ một hơi, an tâm chờ xe chở mình tới nói cần đến.

Xe chạy chừng nửa giờ thì ngừng lại, cửa xe bị mở ra, mấy người Lăng Lan dưới sự chỉ huy của quân sĩ từ từ đi xuống, phát hiện đây là một căn cứ điểm lâm thời.

Người quân sĩ chỉ vào khu rừng um tùm trước mặt giới thiệu: “Đây là khu vực của mãnh thú cấp H, chuyên được dùng để cho các lứa đồng quân sinh tới để luyện tập, hiện tại hãy ghi lại tọa độ của nơi này, nhớ tuyệt đối không được rời khỏi phạm vi bán kính cách nơi này mười km.”

Anh ta chỉ chỉ lại cứ điểm sau lưng: “Nơi này là khu nghỉ ngơi chuyên dùng cho các em, bên ngoài có lớp rào chắn điện từ bảo hộ, tuyệt đối có thể ngăn cản các mãnh thú cấp H tấn công, bên trong cũng có chỗ đổi điểm danh dự, nếu các em muốn trở về đại doanh thì hoặc là đi bộ về, hoặc là mua vé trở về, nhớ… mỗi vé giá trị điểm danh dự ……”

Quân sĩ nhếch miệng cười, có chút vui sướng khi người gặp họa nói: “Cho nên, mời các em bé nỗ lực kiếm tiền đi nhé!”

Nói xong không chờ đồng quân sinh phản ứng nhảy lên xe, nhanh chóng rời đi nơi này, chỉ để lại đám quân sinh vẻ mặt mê mang.

Một lúc sau, các đồng quân sinh mới phản ứng lại việc mình đã bị người quân sĩ vô lương vứt bỏ, tiếng mắng vang lên khắp nơi, mắng đối phương đê tiện vô sỉ, cái gì cũng chưa dạy liền đi như vậy rồi.

Hàn Kế Quân làm lơ ầm ĩ bên người hỏi Lăng Lan: “Lão Đại, nên tìm hiểu về căn cứ điểm này trước hay đi săn thú trước?”

Lăng Lan nhàn nhạt nói: “Cứ điểm sẽ không chạy, chờ chúng ta trở về lại tìm hiểu cũng không muộn, chúng ta nên tranh thủ thời gian ra ngoài tìm hiểu một chút, nhân lúc trời sáng nhanh chóng hiểu rõ nơi này để khi trời tối có thể ra ngoài đi săn.”

Quyết định của Lăng Lan được mọi người trong tiểu đội gia tán thành, phải nói, chỉ cần Lăng Lan quyết định, những người khác trong tiểu đội đều sẽ không có ý kiến gì, cho nên, năm người nhanh chóng mang hành lý lên vai, hướng vào trong rừng.

Nhìn tiểu đội Lăng Lan hành động, những đội ngũ khác thu liễm tức giận, cũng bắt đầu hành động, có chút tiểu đội lựa chọn tiến vào cứ điểm lâm thời để tìm hiểu một phen, có chút tiểu đội lại lựa chọn giống tiểu đội Lăng Lan tiến vào khu săn thú, chuẩn bị cho lần săn thú đầu tiên của bọn họ.

Lúc này, ở trên trời cách chỗ bọn Lăng Lan mấy km, một đội cơ giáp chiến đấu đang theo dõi nhóm đồng quân sinh đang bắt đầu tản ra, thực hành chương trình học, đội trưởng phân phó nói: “Mỗi người phụ trách một tiểu đội, đừng để cho bọn trẻ gặp nguy hiểm.”

“Đã biết, đội trưởng!”

“M1702, lựa chọn tiểu đội một!”

“M1703, lựa chọn tiểu đội hai!”

“M1704, lựa chọn tiểu đội năm!”

“M1705, lựa chọn……”

Mà ở một phương hướng khác, trên một sườn núi cách mấy km, một đội ngũ cơ giáp hình thú cũng đang theo dõi.

“Các anh em, đã tìm tốt đối tượng của mình chưa?”

“Lão Đại, yên tâm, đều tìm được……”

“Đáng tiếc chẳng có loli nào cả, không có biện pháp đẩy ngã rồi…”

“Tiểu chính thái cũng giống nhau, lão già đáng khinh cậu biến sang một bên.”

“Đừng nhìn tôi như vậy chứ, tình thương của cha trong tôi lại lên đây này….”

“Biến……” Một đám người huyên náo nháo nhào, nói chuyện tuỳ tiện không gì cấm kỵ, nhưng động tác trên tay lại thập phần tiêu chuẩn, thao tác cơ giáp hình thú nhẹ nhàng mà nhảy vào bên trong rừng rậm, lén lút đi theo, bảo vệ những đồng quân sinh bé nhỏ.

Tiểu đội Lăng Lan lấy Tề Long làm mũi tên, ở giữa là Hàn Kế Quân, hai sườn là Lạc Lãng cùng Lâm Trung Khanh, cuối cùng còn lại là Lăng Lan áp trận. Hàn Kế Quân thể thuật kém nhất, lúc còn chưa xác định được thực lực của mãnh thú ở nơi này, Lăng Lan không thể không bày ra đội hình để bảo vệ.

Một đường đội Lăng Lan đi thập phần bình tĩnh, không đụng tới mãnh thú gì, sau khi đi được ước chừng ba bốn trăm mét hướng rừng rậm thì ánh mắt Lăng Lan đột nhiên chợt lóe, đầu hơi hơi hướng bên trái, cô biết bên kia có mãnh thú đang đến gần.

Vài giây sau, Tề Long cũng có cảm ứng, cậu chạy nhanh mở miệng nhắc nhở nói: “Giống như có mãnh thú tới gần, mọi người chú ý.”

Mọi người nghe vậy đều nắm chặt binh khí trong tay, cố gắng chú ý hướng phòng thủ của mình, ai cũng không biết mình sắp đụng tới mãnh thú cấp bậc gì, nó sẽ từ hướng nào lao ra.

Không qua bao lâu, ước chừng vài giây, trong lùm cỏ ở bụi cây bên trái, một bóng xám đột nhiên từ bên trong nhảy ra, mục tiêu mà nó lựa chọn công kích chính là người đứng ở gần nó nhất, Lạc Lãng.

Sớm có chuẩn bị, Lạc Lãng vung vũ khí trong tay về bóng xám đang lưu loát lao về phía mình, có lẽ Lạc Lãng phản kích quá mức nhanh nhạy khiến đối phương không kịp trở mình, liền dễ dàng bị đánh trúng.

Một tiếng ngao thê lương vang lên, một bóng xám trên không trung bị đánh bay ngược ra làm một động tác quay người rồi nhẹ nhàng đáp trên mặt đất. Một kích mạnh mẽ của Lạc Lãng không gây thương tổn gì cho nó.

Lúc này, mọi người mới chân chính thấy rõ ràng bộ dáng của nó, thân hình giống chó, có bộ lông màu trắng xám, đầu như con thỏ ở kiếp trước của Lăng Lan nhưng lại lớn hơn bốn năm lần, hơn nữa cái đuôi nó cũng không ngắn nhỏ, rất thon dài, trên đuôi không có lông mà được phủ kín bằng vảy, trong lúc vô tình vung đuôi còn có tiếng vang thanh thúy. Trên mặt đất, chỗ cái đuôi quét qua có thể thấy những đường cắt in xuống, chỉ nhìn như vậy cũng có thể thấy được cái đuôi kia có lực mạnh đến mức nào.

“Thỏ điện: mãnh thú cấp H

Phương thức tấn công: miệng, móng, đuôi.

Ưu điểm: tốc độ cực nhanh, cơ hồ làm người không thể phát hiện, da lông cứng, những lực bình thường không thể đánh bị thương.

Khuyết điểm: phương thức công kích đơn giản, sức chịu đựng cực.

Giá trị đổi: da lông: 10-100. Móng: Mỗi cái chân 20, đuôi: 100.”

Lăng Lan trực tiếp đem tư liệu về thỏ điện nói ra, khả năng nhớ của cô rất tốt, gần như chỉ cần là những thứ gặp rồi thì khó quên, đương nhiên, cho dù cô quên thì cũng có bạn tiểu Tứ, người phụ trách ghi lại tư liệu, nhắc nhở cho cô.

Theo giọng nói của Lăng Lan, ánh mắt Tề Long càng thêm sáng ngời, đây đều là tiền a….

“Thoạt nhìn nó là con mồi thứ nhất của chúng ta.” Lâm Trung Khanh cũng hưng phấn.

Thỏ điện, loại mãnh thú yếu nhất trong cấp H, giá trị của những bộ phận trên người nó tuy không nhiều, chỉ có ba thứ, nhưng săn nó lại rất dễ dàng, cũng rất có lợi. Không chỉ giúp người khác luyện tập mà còn có thể mang lại chút tiền, một công đôi chuyện.

“Nếu như vậy, Lâm Trung Khanh, con mồi này liền giao cho cậu.” Lăng Lan nhàn nhạt địa đạo.

Trong tiểu đội, ưu điểm của Lâm Trung Khanh chính là nhanh nhẹn, tốc độ hơn người, nếu như đấu với loại thỏ điện này thì cực kỳ thích hợp, rất có thể lĩnh ngộ được gì.

Mục tiêu của chương trình săn thú không phải đơn thuần mà đem con mồi săn đến là được, mục đích của việc săn mồi này chính là tìm con mồi thích hợp với khả năng của mình nhất. Đây chính là bài học về săn thú đầu tiên có tên là biết người biết ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.