Tiểu đội Lăng Lan dưới sự an bài của cô, mỗi người đều được nếm thử việc săn thú một mình một lần, một tuần sau, khi Lăng Lan cảm thấy mọi người đã thích ứng được với việc săn thú, khả năng phối hợp đã vô cùng ăn ý thì cô quyết định không đi theo nữa.
Lăng Lan sở dĩ bỏ một tuần đi theo bọn họ hành động chủ yếu là vì bảo vệ bọn họ, cô sợ bọn họ gặp phải một vài tình huống nguy hiểm bất ngờ. Đương nhiên, không phải Lăng Lan không nghĩ một mình đi tìm mãnh thú cấp cao, bất quá Tiểu Tứ nói cho cô biết chung quanh đây đều có người được phái tới để bảo vệ bọn họ, từ trên không lẫn trên mặt đất, nên Lăng Lan chỉ có thể tiếc nuối mà nghỉ ngơi trong doanh địa lâm thời, bất quá theo thời gian, số lượng cơ giáp dần dần giảm bớt.
Nhưng dù sao cô vẫn còn có không gian học tập, cũng không lãng phí thời gian mà ưu sầu.
Bất quá hành động này của Lăng Lan làm nhóm cơ giáp sĩ bảo vệ cực kỳ bất mãn.
Tỷ như một ngày, Lăng Lan ở cửa căn cứ tiễn đám Tề Long rồi một người lảo đảo lắc lư mà trở lại phòng nằm xuống ngủ. Nhìn bộ dạng lười biếng không cầu tiến của cô khiến cho người giám sát an toàn của khu cứ điểm nổi giận
“Hừ, thằng nhóc TMD hỗn đản này lại không ra ngoài đi săn.” Người phụ trách khu cứ điểm phẫn nộ nói với người đồng nghiệp ở bên cạnh.
Hiện tại, các cơ giáp sĩ không còn mỗi người giám sát một tiểu đội nữa, họ dùng rada theo dõi phạm vi để bảo hộ. Bất luận tiểu đội săn thú nào tiến vào khu vực mà mình phụ trách thì an toàn của tiểu đội đó do người đó phụ trách.
Mà người mới nói là cơ giáp sĩ phụ trách bảo vệ an toàn cho khu cứ điểm lâm thời, cho nên mỗi lần nhìn Lăng Lan một mình lưu lại cứ điểm mơ mơ màng màng thì tâm tình anh ta liền cực kỳ không tốt, cho rằng Lăng Lan cô phụ kỳ vọng của bọn họ.
“Chẳng lẽ điểm danh dự của đối phương còn không dùng hết sao?” Người đồng đội phụ trách theo dõi khu vực săn thú phụ cận một bên ứng phó hỏi, dù sao cũng có rất nhiều đứa trẻ ở thời khắc cuối cùng không có dũng khí đi săn thú.
“Nếu là như vậy, tôi cũng không tức giận, chờ thằng nhóc lâm vào tuyệt cảnh thì nó cũng ra thôi. Nhưng đáng chết điểm danh dự của nó cũng không hết, tiểu đội của nó không chút oán hận mà phụ trách nuôi dưỡng nó.” Tiếng nói bất mãn của người phụ trách khu cứ điểm nặng nề vang lê, “Cho dù mỗi lần trở về mình đều đầy thương tích, nhưng những thành viên trong tiểu đội đó đều cười chia sẻ con mồi của mình cho nó để nó đổi điểm, tiếp tục lưu lại cứ điểm…”
Anh ta có chút hâm mộ lại có chút đau lòng. Vì một đồng đội không có chí tiến thủ như vậy, bọn nhỏ kia làm như vậy đáng giá sao?
“A! Xem ra quan hệ đối nhân xử thế của thằng nhóc kia cũng không tồi.” Có thể làm đồng đội cam tâm tình nguyện nuôi mình cũng là một loại bản lĩnh. Mấy cơ giáp sĩ khác nhịn không được kinh ngạc cảm thán lên.
“Chẳng lẽ bối cảnh của nó rất thâm hậu?” Đương nhiên cũng có người nghĩ tới điểm này, có phải bởi vì bị đe dọa cho nên mới không dám không nuôi dưỡng hay không?
“Tớ đã hỏi qua đội trưởng, đội trưởng nói thằng nhóc đó không có bối cảnh gì, chỉ là cha nó sớm mất trong cuộc chiến với đế quốc Nhật Mộ.” Anh ta cũng đã nghĩ tới điều này từ sớm, nhưng khi phát hiện bối cảnh của thằng nhóc này hoàn toàn bình thường thì anh thật sự không hiểu nổi, bối cảnh của nó thậm chí còn bình thường hơn cả bối cảnh của Tề Long Lạc Lãng.
“Có lẽ những đứa trẻ kia thương hại hoàn cảnh gia đình liệt sĩ của nó, muốn chiếu cố một chút cũng bình thường.” Có người khuyên nói.
“Muốn chiếu cố cũng không nên chiếu cố như vậy, bọn nhỏ tới đây là để đối mặt với máu, nếu không chịu nhìn thấy máu thì làm sao bọn trẻ trưởng thành được? Chẳng lẽ bọn nhỏ không biết làm vậy là hại nó?” Cơ giáp sĩ phụ trách khu cứ điểm có chút tiếc hận rèn sắt không thành thép.
“Cậu nhọc lòng cái gì, chính nó đều không nghĩ biến cường thì có thể như thế nào……” Đối phương lời còn chưa dứt thì đột nhiên “a” một tiếng, kinh nghi hỏi: “Các cậu xem mặt trên đó là thứ gì?” Lúc nãy anh ta vừa mới quay rada màn hình để nói chuyện thì nhìn thấy một tia sáng lóe lên, anh nhanh chóng kéo lớn hình ảnh. Lúc này, vô số chấm sáng xuất hiện trên màn hình rada khiến anh ta nhịn không được phát ra tiếng kinh hô.
Tất cả mọi cơ giáp ở trên không trung đồng thời thay đổi vị trí theo dõi và phóng to màn hình, bọn họ phát hiện trên tầng khí quyển có vô số điểm sáng đang đáp xuống.
“Đây là có chuyện gì? Vì sao tháp chỉ huy doanh địa không có thông báo?”
“Chẳng lẽ là địch tập?”
“Không thể nào……”
Trong lúc những cơ giáp sĩ trên không đang mờ mịt thì Lăng Lan đang luyện tập trong không gian học liền cảm nhận vô số thông báo kêu gọi từ bên ngoài. Cô quyết đoán gián đoạn luyện tập, trở về đại sảnh liền nhìn thấy vẻ mặt nôn nóng của tiểu Tứ: “Lão Đại, tôi vừa mới dùng rada quét vũ trụ thì phát hiện có rất nhiều thứ không xác định là gì đang đi vào tầng khí quyển của tinh cầu này.”
Lăng Lan sắc mặt biến đổi, nhanh chóng trở lại hiện thực, từ trên giường nhảy xuống xông ra ngoài.
Đứng trên quảng trường của tháp cứ điểm lâm thời, cô ngẩng đầu nhìn lên không, mơ hồ có thể nhìn thấy vô số điểm lập lòe trên trời cao.
“Tiểu Tứ, phân tích hình ảnh của một điểm sáng, kéo khoảng cách, phóng đại hình ảnh ở mức tối đa."
Trước mắt Lăng Lan đột nhiên xuất hiện cận cảnh của điểm sáng, nó là một vật thể kim loại to hình trứng, bên ngoài có một lớp sáng loáng, nhìn không ra là thứ gì. Tốc độ lao xuống của nó nhanh vô cùng, gần như bị lực hút của hành tinh này kéo xuống.
Lăng Lan nhíu mày, đột nhiên nghĩ tới cái gì, vội hô: “Tiểu Tứ, có thể xem xét vật thể ngoài không gian hay không?”
“Như vậy phải xâm nhập vào rada chủ, lão Đại chờ vài giây……” Tiểu Tứ nói xong liền rời đi, Lăng Lan âm thầm đếm, lúc đếm tới 9 thì hình ảnh trước mắt cô đột nhiên chuyển tới ngoài không gian.
Ngoài không gian cái gì đều không có, một mảnh yên lặng, tựa hồ vật thể bay không xác định vừa nãy chưa từng xuất hiện.
“Có thể đối phương vận dụng hệ thống ẩn thân, tránh né khả năng phát hiện vật thể lạ của radar cho nên không bị phát hiện.” Tiểu Tứ giải thích nói, “Để tiểu Tứ thử thay đổi một chút hệ thống tìm kiếm của radar bọn họ ……” Cái gọi là hệ thống ẩn thân không phải thật sự ẩn thân, nó chỉ giúp cho đối phương xuyên qua hệ thống phát hiện vật thể lạ của rada tiến hành lẩn tránh mà thôi, sửa đổi hệ thống một chút liền có thể giải quyết vấn đề này.
Tiểu Tứ vừa dứt lời thì Lăng Lan liền nhìn thấy hai mẫu hạm khổng lồ xuất hiện giữa sao trời rộng mênh mông vô bờ. Lúc này, mẫu hạm đang không ngừng bắn ra những vật thể kim loại hình trứng. Xung quanh hai mẫu hạm là bốn tinh hạm đứng ở bốn góc để bảo vệ hai mẫu hại tại trung tâm.
“Tìm quốc ấn của bọn họ……”
Hình ảnh của tinh hạm bị thay đổi góc độ, một vòng tròn màu hồng bên sườn hạm phía sau đuôi đập vào mí mắt của Lăng Lan…
“Đế quốc Nhật Mộ……” ánh mắt Lăng Lan đột nhiên co rụt lại, trong lòng cảm thấy không ổn, vội nói, “Mau, đem hình ảnh này gửi về cho tháp chỉ huy…”
“Đã gửi.” Tiểu tứ nháy mắt đem hình ảnh truyền lại cho tháp chỉ huy.
Ánh mắt Lăng Lan chứa đầy sát khí nhìn quốc ấn của đế quốc Nhật Mộ, đó chính là đầu sỏ gây nên cái chết của cha cô, cô nguyên bản cho rằng phải đợi đến lúc mình lớn lên mới có cơ hội báo thù, không nghĩ tới tại tinh cầu thần bí này lại có cơ hội làm việc đó.
Đương nhiên, Lăng Lan cũng rất rõ ràng, để đối phương tìm tới nơi này thì chỉ sợ bên trong liên bang cũng xuất hiện vấn đề, giống như cái chết của Lăng Tiêu, chỉ là không biết lần này bọn họ muốn đối phó với ai.
Sau khi hình ảnh được gởi tới tháp chỉ huy của doanh địa, tiếng còi cảnh báo nhanh chóng bị kéo vang….. Toàn bộ doanh địa bị tiếng còi báo là kinh động, tất cả những chiến sĩ đang nghỉ ngơi đột nhiên vọt ra, cần vũ khí của mình lao về nơi đặt cơ giáp.
Mà ở trên không, những cơ giáp đang theo dõi tầng khí quyển cũng đều nhận được tiếng cảnh báo từ tháp chỉ huy.
“Cảnh cáo, là địch tập……! Cảnh cáo, là địch tập!”
“Chuẩn bị chiến đấu!” Tiếng đội trưởng lạnh lẽo truyền qua kênh công cộng.
“Vâng!” Tất cả cơ giáp được võ trang vũ khí hạng nặng kinh nghi mà nhìn về phía những vật thể đang rơi xuống tinh cầu, chỉ chờ đội trưởng ra lệnh liền nhào lên.
Mà lúc này đây, những đồng quân sinh đang ở trong khu săn bắn cũng nhận được thông tin phải về doanh địa hoặc khu cứ điểm gần nhất ngay lập tức.
Khi đối phương rơi xuống một độ cao nhất định thì từ dưới mặt đất, những cơ giáp hình người và cơ giáp cơ cánh bắt đầu bay lên tấn công.
Mà bên ngoài vũ trụ, chỉ huy mẫu hàm sau khi phóng hết các quả trứng kim loại đang giám sát chặt chẽ màn hình nhìn thấy hình ảnh này thì lập tức phẫn nộ mà đập bàn nói: “Chết tiệt, vì sao bọn họ có thể phát hiện kế hoạch ẩn thân của chúng ta, là ai đã phản bội chúng ta?”
Nguyên bản bọn họ muốn đánh cho đối phương trở tay không kịp, nhưng không ngờ cục diện lại đổi chiều như vậy, trái tim ông ta đau đớn kịch liệt, những người tham gia trận đánh lén này đều là những cánh quân cơ giáp tinh anh kiệt xuất nhất của bọn họ, nếu lần này ngoài ý muốn ngã xuống thì đây tuyệt đối là tổn thất thảm trọng.
Người chỉ huy này đương nhiên không biết, thứ phát hiện ra bọn họ chính là tiểu Tứ vĩ đại, là thứ có trí tuệ tiến hóa hàng đầu ở tinh cầu Mộng Đa.
“Tấn công!” Mệnh lệnh từ tháp chỉ huy truyền ra, những cơ giáp không thể bay lên không trung đồng thời mở ra đại bác nhắm bắn, ngắm về phía những quả trứng không có người tấn công mà bắn, lần hỏa lực đầu tiên được bắn lên, rất nhiều quả trứng kim loại dưới sự tấn công mãnh liệt trực tiếp nổ mạnh, tiếp tục chịu lực hút của tinh cầu trực tiếp rớt xuống mặt đất vỡ tan, có thể chắc chắn người ở bên trong đó không chết cũng chỉ còn nữa mạng, không thể tiếp tục chiến đấu.
Nhìn những hình ảnh này được truyền tới màn hình, chỉ huy trận chiến lần này của đế quốc Nhật Mộ đau đớn kêu lên nhưng cũng chỉ có thể bó tay không có biện pháp đối phó, tình thế phát sinh quá đột ngột khiến ông ta không thể nghĩ ra cách gì để giải quyết.
“Trưởng quan, có nên cho bọn họ tách rời khỏi trứng trước không?” Tham mưu ở bên cạnh lau mồ hôi lạnh trên trán gấp gáp nhắc nhở. Nếu đã không có khả năng đánh lén thì mọi người chỉ có thể cường đánh thôi.
“Cậu nói chính xác, truyền lệnh đi xuống cho mọi người cưỡng chế phá kén mà ra.” Người chỉ huy rốt cuộc bình tĩnh trở lại.
“Vâng!”
Mệnh lệnh đi xuống, vỏ ngoài của tất cả những quả trứng kim loại bỗng nhiên tách ra, những cơ giáp màu đen trên ngực có in hình vòng trong màu hồng rớt ra, bắt đầu phản công làm cho những cơ giáp của Liên Bang phẫn nộ rồi.
“Đáng giận, là cơ giáp!”
“Cơ giáp của đế quốc Nhật Mộ!”
“Hừ, giết chết bọn họ…… báo thù cho Lăng Tiêu thiếu tướng!” Trong những cơ giáp sĩ, không biết ai đã thốt lên câu này khiến sĩ khí của mọi người lại tăng lên.