Đàn Ông Tương Lai Không Dễ Làm

Chương 147: Vương bài sư sĩ



Tiểu đội trưởng lúc này cũng thấy mấy con chuột bị Đằng Quân phát hiện, hắn biết thuộc hạ của mình có sở thích gì thì liền cười mắng: “Cho cậu một phút giải quyết mấy con chuột nhắt này, Lộc Hoàn, chúng ta đi.”

Tiểu đội trưởng sở dĩ yên tâm như vậy là bởi vì hắn không cho rằng mấy con chuột nhắt kia có thể mang tới phiền toái gì cho thuộc hạ của mình, đó là chưa kể việc cả ba người bọn họ đang ở đây, cho nên hắn cứ đề Đằng Quân chơi một chút.

Rất nhanh, hai người điều khiển cơ giáp bay khỏi nơi này, chỉ lưu lại Đằng Quân. Lúc rời đi, cả hai người đều không phát hiện, ở một hướng khác, một cơ giáp màu lam bạc đang lao về phía này với tốc độ cực nhanh, bay vút giữa những tùm cây um tùm…

Đằng Quân điều khiển cơ giáp, định vị những con mồi phía dưới, giơ cánh tay phải lên, giương khẩu súng ánh sáng nhắm về đám cừu đang hoảng sợ nhìn mình.

Đám người Tề Long và Vũ Cảnh đương nhiên biết mình đã bị đối phương phát hiện, sắc mặt bọn họ thay đổi, liều mạng hô to để báo cho các đồng đội bỏ trốn…. Kỳ thật trong lòng bọn họ biết rõ cho dù bọn họ chạy hết sức thì cũng không thể nhanh bằng khẩu súng có vận tốc ánh trên tay cơ giáp đối phương.

“Ôi ôi ôi! Những con trùng bé nhỏ đáng thương, cứ như vậy mà tạm biệt thế giới.” Đằng Quân bị vẻ mặt hoảng sợ của những đứa trẻ dưới đất làm hưng phấn cười điền cuồng. Những lúc như thế này là những lúc hắn cảm thấy hưng phấn nhất, khoái cảm giống như được hút thuốc phiện, không thể dừng lại, đây cũng là lý do hắn luôn ham muốn hành hạ những đứa trẻ đến chết.

Mang tâm tính vặn vẹo và nụ cười điên cuồng, Đằng Quân quyết đoán mà bấm nút trong tay, một vòng ánh sáng tụ tập quanh nòng của họng súng, sắp bắn ra ……

“Phanh!” Một tiếng vang lớn!

Từ xa, một chùm tia ánh sáng đã nhanh hơn bắn trúng vào khẩu súng sắp ra đạn của hắn, bởi vì nguồn quang năng này nên khẩu súng của Đằng Quân vỡ tạc trong nhanh mắt, không những vậy, cánh tay phải của hắn ta cũng trực tiếp đứt lìa, rơi xuống đất.

“Là cơ giáp Liên Bang!” Tề Long Vũ Cảnh nguyên bản chờ đợi cái chết đến với mình thì không nghĩ tới ở thời khắc cuối cùng, họ lại được cứu lại. Bọn họ đồng thời nhìn về nơi phát ra nguồn sáng, một cơ giáp màu trắng đang từ xa nhanh chóng bay tới, lao thẳng về phía cơ giáp của Nhật Mộ đang đứng giữa trời cao.

“Thật tốt quá. Chúng ta được cứu rồi!” Trên mặt mọi người đều hưng phấn vì có thể sống sót sau tai nạn.

Hàn Kế Quân là người duy nhất còn tính bình tĩnh: “Thừa cơ hội này trốn nhanh lên!” Nhật Mộ có tới ba cơ giáp mà Liên Bang chỉ tới một cái, nếu hai cơ giáp kia của Nhật Mộ đồng thời quay trở lại, Hàn Kế Quân không cho rằng cơ giáp Liên Bang kia có hy vọng sống sót. Tuy rằng người đó đã cứu bọn họ, và cậu cũng không hy vọng người đó chết, nhưng hiện thực trước mắt không thể không làm Hàn Kế Quân suy xét về khả năng sinh tồn của bọn họ.

Đám người Tề Long biết Hàn Kế Quân nhắc nhở là đúng, ánh mắt lưu luyến nhìn cơ giáp màu lam một cái rồi dẫn dắt đồng đội hướng về phía rừng sâu…

“Cố lên, sư sĩ Liên Bang!” Tất cả mọi người âm thầm cổ vũ cơ giáp sư sĩ của Liên Bang đang chiến đấu trên không trung rồi rời đi.

“Chết tiệt!” Đằng Quân phẫn nộ. Hắn còn chưa giết đám chuột kia cho đã ghiền thì đã bị đối phương bắn trúng làm đứt cánh tay phải, mất đi súng vận tốc ánh sáng.

Hắn phẫn hận mà nhìn cơ giáp màu lam bạch đang lao tới. Là cơ giáp được Liên Bang công bố là cơ giáp cao cấp nhất, trước ngực có huy hiệu của Liên Bang, không còn ký tự gì khác liền biết đây chỉ là một cơ giáp sĩ cao cấp bình thường.

Ở Liên Bang, cơ giáp từ vương bài trở lên trước ngực trừ huy hiệu của Liên Bang thì còn có đồ đằng của chính mình. Cấp bậc càng cao, đồ đằng càng lớn, đến khi đạt được mốc thần cấp sư sĩ thì ngực sẽ không còn huy hiệu của Liên Bang nữa, chỉ còn lại đồ đằng của chính mình. Giống như Lăng Tiêu, trên cơ giáp của ông ta có hình phượng hoàng đang sống lại từ trong biển lửa.

Nguyên bản muốn ấn nút nói chuyện với đội trưởng thì ngón tay liền dừng lại ngay lập tức… Hắn quả thật muốn gọi tiểu đội trưởng tới đây, nhưng khi nhìn thấy đối phương chỉ là cơ giáp sĩ cao cấp bình thường thì sự kiêu ngạo làm hắn không ấn nút gọi nữa.

Đối mặt với đối thủ yếu hơn mình, nếu kêu gọi giúp đỡ thì chính là một sự sĩ nhục.

Đằng Quân cảm thấy mình thật sự không thể ném mặt mũi như vật, hắn là tinh anh của đế quốc, là vương bài sư sĩ của quân tự vệ, sao có thể bại bởi một cơ giáp sĩ cao cấp bình thường của địch quốc chứ?

Đằng Quân nháy mắt quyết định, hắn muốn tự mình báo thù, cho dù bây giờ chỉ còn cánh tay trái nhưng bằng năng lực điều khiển cơ giáp của hắn, hắn tuyệt đối có thể ngược đối phương chết đi sống lại.

Đằng Quân trực tiếp điều khiển cánh tay trái của cơ giáp, rút thanh kiếm quang ở sau lưng, chuẩn bị nghênh đón đối phương.

“Lão Đại, đối phương thế mà lựa chọn cận chiến với cô!” Tiểu Tứ hưng phấn. Nếu so với công kích viễn trình, tiểu Tứ càng tin vào khả năng cận chiến của Lăng Lan.

“Vận khí không tồi, tiểu Tứ, mở hết tốc lực, đâm cho ta!” Lăng Lan nhanh chóng quyết định.

Nguyên bản cô còn khống chế chậm tốc độ, sợ bị đối phương ngắm bắn nên hết sức chăm chú, chuẩn bị điều khiển cơ giáp tiến hành bay biến động bất quy tắc. Thế mà đối phương lại chọn cận chiến, đối với lựa chọn này của đối phương, cô cảm thấy nhẹ nhàng vô cùng. Dù sao tiến hành bay biến động bất quy tắc phải tốn rất nhiều tâm sức, không những vậy, cơ giáp này Lăng Lan cũng vừa làm quen không được bao lâu, khả năng nắm giữ nó vẫn chưa đạt tới mức tối đa.

“Đã biết, lão Đại, cứ giao cho tôi.” Tiểu Tứ trả lời, nháy mắt tốc độ bay của cơ giáp bỗng tăng nhanh mấy lần.

Đằng Quân nguyên bản cho rằng còn có cơ hội điều chỉnh, lại không ngờ tốc độ đối phương đột nhiên nhanh hơn mấy lần, trong chớp mắt liền bay đến trước mặt hắn. Càng đáng chết hơn, đối phương một chút cũng không có ý định giảm tốc độ, lựa chọn trực tiếp đánh tới, rất có khả năng muốn đồng quy vu tận.

Đằng Quân đương nhiên không muốn cùng đối phương đồng quy vu tận, phản ứng đầu tiên của hắn chính là né tránh, khẩn cấp đẩy động cơ chủ lực một bên, cố gắng di chuyển về phía bên cạnh, tránh va chạm hoàn toàn với đối thủ.

Không đợi Đằng Quân yên lòng, khi cơ giáp màu lam bạc đi ngang qua cơ giáp màu đem thì nó đột nhiên dừng lại đột ngột, cùng lúc đó, đối phương điều khiển cánh tay máy móc cong lên, hung hăng mà đâm xuống, một cánh tay tàn nhẫn đánh trúng vị trí cổ và vai của cơ giáp màu đen.

“Phanh!” Một tiếng nổ vang! Một nhát đâm này lực lượng cực kỳ mạnh, trực tiếp làm cơ giáp màu đen mất khống chế toàn bộ, đang đứng giữa không trung đột nhiên rơi xuống…

“Đáng chết!” Một lần sơ sẩy thế nhưng làm hắn lâm vào bị động, mất đi tiên cơ, Đằng Quân liều mạng khống chế cơ giáp, hy vọng có thể ngăn cẳn tốc độ rơi của cơ giáp, làm cơ giáp khôi phục cân bằng, sau đó tiến hành phản kích.

Hắn vất vả ổn định thân máy bay không cho nó tiếp tục rơi xuống lại không dự đoán được cơ giáp lam bạch cũng không bởi vì đánh trúng mình mà ngừng công kích, đối phương lựa chọn bay xuống theo, từ phía trên đi xuống, một thiết quyền hung hăng mà đánh vào cơ giáp.

Đòn công kích này lại một lần nữa đánh vỡ sự cân bằng của cơ giáp, cơ giáp lại trong tình trạng rơi xuống, đang lúc Đằng Quân dốc toàn lực muốn kéo cơ giáp lại thì hắn ngạc nhiên phát hiện cơ giáp màu lam bạch của đối phương còn rơi xuống nhanh hơn hắn, thế nhưng vượt mặt hắn mà rơi xuống trước.

Có thể rơi xuống trước như vậy là bởi vì động cơ đẩy lực của hai bên hông cơ giáp màu lam bạch đồng đồng loạt mở ra, làm tốc độ rơi của cơ giáp tăng lên mấy lần.

Vừa mới chạy trốn không xa, mấy người Tề Long đang xem trận chiến bỗng nhiên nhìn thấy cảnh này trái tim lập tức treo lên. Chẳng lẽ là cơ giáp của Liên Bang xuất hiện vấn đề về hệ thống hay là do cơ giáp sĩ điều khiển sai lầm?

Mắt thấy cơ giáp lam bạch sắp đâm trúng mặt đất, còn cách mặt đất khoảng 20m thì bộ phận phản lực vẫn luôn đóng của cơ giáp đột nhiên mở ra, một dòng khí cực mạnh cố gắng đẩy cơ giáp lên đồng thời là những cho cây cối xung quanh đứt gãy toàn bộ.

Chỉ cần một lần mở bộ phận phản lực thì tốc độ rơi của cơ giáp giảm xuống rồi dừng lại ngay, đồng thời, hai cánh tay của cơ giáp màu lam bạch đồng thời giơ lên vượt qua đỉnh đầu, mười ngón bỗng nhiên mở ra, nặng nề mà đáp xuống mặt đất. Hai chân làm động tác xoay tròn hướng về phía cơ giáp màu đen đang rơi xuống.

Vì thế, một trong những động tác cao cấp của cơ giáp được thực hiện, mà lúc này, bởi vì rơi xuống quá gần, cơ giáp màu đen đã không thể khống chế cơ giáp để giảm tốc độ rơi, trực tiếp bị đá bay.

“Quá lợi hại!” Mấy người Tề Long xem đến ngây người. Bọn họ chưa từng nghĩ tới cơ thể không chế cơ giáp thực hiện những động tác đấu của của còn người, hơn nữa nhìn thể thuật được thực hiện bởi cơ giáp còn chấn động, kích động vào lòng người như vậy.

Cơ giáp màu lam bạch dùng sức chống đẩy thân thể rồi đứng thẳng lên, không chần chờ, tay trái từ sau lưng rút kiếm quang ra, tay phải đồng thời lấy thanh đao nhỏ từ sườn đùi cơ giáp ra, lao nhanh về phía cơ giáp còn chưa kịp đứng dậy cách đó không xa.

“A, đi chết đi!” Đằng Quân lắc lắc đầu bị chấn động phát đau, nhìn lưỡi dao sắc bén của đối phương đang lao tới thì nhanh chóng bắn hết tất cả những tên lửa mà mình có, ý đồ ngăn cản đối phương, có lẽ do sợ hãi, hắn ở trong khoang điều điên cuồng mà mắng to.

Đối mặt với một loạt lửa đạn từ bên kia bắn ra, cơ giáp màu lam bạch càng tăng tốc độ bay, hình ảnh cơ giáp và tên lửa giao nhau, cơ giáp bỗng nhiên xuất hiện tầng tầng điệp ảnh…… Những tên lửa đó ở bên cạnh cơ giáp màu lam bạch mà phát nổ, phát ra vô số ánh lửa nhưng không có một đầu đạn nào đánh trúng nó.

“Cái kia có phải là vô tự chớp động mà chỉ có vương bài sư sĩ mới có thể làm hay không?” Vũ Cảnh vẻ mặt giật mình hỏi.

Tề Long hưng phấn mà gật mạnh đầu: “Đúng vậy, đúng vậy, chính là động tác kia! Người điều khiển chiếc cơ giáp kia tuyệt đối là vương bài sư sĩ!”

Giờ phút này Tề Long vẻ mặt sùng bái mà nhìn biểu hiện uy vũ của cơ giáp màu lam bạch, hận người điều khiển cơ giáp bây giờ không phải là mình…. Trong lòng cậu đang điên cuồng huyên nào: Ta muốn điều khiển cơ giáp, muốn điều khiển cơ giáp (tỉnh lược ngàn vạn chữ muốn điều khiển cơ giáp )……

“Không có khả năng, sao có thể là vô tự chớp động……” Đằng Quân thấy một màn như vậy, khó có thể tin mà mở to hai mắt, cảm giác hối hận tràn khắp trong lòng, hắn cảm giác chính mình bị lừa……

“Tên đê tiện!” Thời khắc cuối cùng, hắn theo bản năng mà bấm nút gọi cho tiểu đội trưởng, nhưng đã quá muốn, thanh kiếm quang của cơ giáp màu lam bạch đã đến, đâm mạnh vào khoang điều khiển của hắn, năng lượng quang quá lớn khiến thân thể hắn bị tan ra, phá hủy hoàn toàn, chỉ còn lại máu chảy khắp nơi trong khoang điều khiển.

Đã đi ra ngoài, tiểu đội trưởng nhìn thấy yêu cầu được nói chuyện của Đằng Quân thì nhanh chóng nhấn trả lời: “Tiểu Đằng Quân? Tiểu Đằng Quân?”

Bên kia không có tiếng nói, lặng yên không tiếng động chỉ có tiếng nước giọt quỷ dị vang lên…

“Không tốt, Đằng Quân đã xảy ra chuyện! Chúng ta trở về!” Tiểu đội trưởng cảm thấy không ổn, hắn nhanh chóng quyết định, gọi đội viên còn lại cùng nhau trở về nhìn tình huống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.