Đàn Ông Tương Lai Không Dễ Làm

Chương 150: Nguy cơ!



Hóa ra, luôn ở ngoài cuộc chiến, Lộc Hoàn đã nghĩ ra một biện pháp vẹn cả đôi đường, hắn trực tiếp đem pháo chùm để ra sau lưng, cầm khẩu súng lục ánh sáng ra bắn. Tuy khẩu súng lục ánh sáng này không uy lực bằng pháo chùm, còn có tầm bắn khá ngắn, nhưng như vậy lại khiến hắn an tâm không bắn trúng đội trưởng của mình, cho dù bắn trúng thì với lực phòng ngự của cơ giáp, cơ giáp cũng không bị thương quá lớn. Bất quá, nếu bắn trúng vào bộ phận trọng yếu của cơ giáp hai lần thì nó cũng đồng nghĩa với việc cơ giáp đó nổ tung.

Hắn lựa chọn bắn loại súng này chủ yếu là vì quấy nhiễu cơ giáp của Liên Bang kia, khiến cho cơ giáp Liên Bang băn khoăn về sự tồn tại của hắn, như vậy sẽ không dám tấn công điên cuồng nữa, như vậy tiểu đội trưởng của hắn có thể có cơ hội phản kích. Bất quá, nếu đối phương không sợ uy lực quá nhỏ của súng lục thì hắn tin tưởng, chỉ cần cho mình cơ hội, việc bắn trúng hai lần vào yếu điểm của cơ giáp đối phương là một chuyện vô cùng dễ dàng.

Không hề nghi ngờ, lựa chọn của hắn đánh vỡ bàn tính của Lăng Lan, cũng làm hắn an tâm mà gia nhập trận đấu.

“Xem ra cần phải nghĩ cách giải quyết cơ giáp trước mắt này.” Lăng Lan biết thắng lợi đang dần dần nghiêng về hướng đối phương, cô đã chờ không nổi rồi. Trong đầu nhanh chóng hiện lên n phương án……

Lộc Hoàn lại bấm cò súng một lần nữa, chùm tia sáng từ cây súng lục bắn ra.

Chùm tia sáng trực tiếp đánh trúng sườn bên phải của cơ giáp, một tiếng nổ vang, khói đen từ bên sườn của cơ giáp tràn ra.

“Yes!” Lộc Hoàn nhịn không được âm thầm cổ vũ cho chính mình, không nghĩ tới lần ngắm bắn này lại có thể đánh hỏng động cơ bên phải của đối phương.

Quả nhiên, cơ giáp Liên Bang vì gặp chuyện ngoài ý muốn này mà đột nhiên không nhạy nữa, đột nhiên rơi xuống.

Đang rơi vào thế hạ phong, tiểu đội trưởng sững sốt một chút rồi tức khắc kinh hỉ: “Cơ hội tới!”

Không nghĩ tới thủ hạ của mình lại cố gắng như vậy, trực tiếp đánh nổ động cơ của đối phương, đây chính là thời khắc phản kích.

Tâm tình phấn khởi làm hắn quên mất cảm giác không khoẻ của cơ thể. Điều khiển cơ giáp như mãnh hổ xuống núi hướng cơ giáp Liên Bang. Vừa rồi vẫn luôn bị đối phương đè đánh, hiện tại cũng đến phiên hắn đánh đối phương, loại cảm giác báo thù này thật tốt.

Ở cách đó không xa, Lộc Hoàn đang muốn bắn tiếp thì nhìn thấy tiểu đội trưởng nhà mình hưng phần nhào tới, súng đã lên nòng tức khắc hạ xuống… Để tiểu đội trưởng phát tiết tức giận đi!

Hắn nghĩ cơ giáp Liên Bang kia đã mất một bên động cơ chủ, như vậy tuyệt đối không phải là đối thủ của tiểu đội trưởng. Hơn nữa hắn tin tưởng, bị đối phương đè đánh nãy giờ, tiểu đội trưởng nhất định muốn hành hạ đối phương một lúc rồi mới giết chết, làm thuộc hạ, hắn không thể ngăn hứng thú của đội trưởng.

“Đối phương trúng kế!” Nhìn đối phương quả nhiên công kích như mình dự đoán, Lăng Lan vui sướng. Cô đã cược, cược đối thủ trước mặt sẽ sốt ruột muốn báo thù, cược kẻ đang đứng xa kia sẽ mặc kệ chuyện bên này, mà cô đã thắng.

Tuy tâm tình Lăng Lan vô cùng kích động, nhưng tay lại rất vững, cô điều khiển phần đầu cơ giáp xoay một vòng tới vị trí được xác định.

“Tính toán đường công kích, chính xác!” Tiểu Tứ vừa dứt lời, đạn phòng không ở phần đầu của cơ giáp được Lăng Lan quyết đoán bắn ra.

Hai phát đạn tới quá đột ngột, hơn nữa tiểu đội trưởng căn bản không nghĩ tới cơ giáp Liên Bang sẽ phóng ra đạn phòng không như vậy nên cũng không kịp tránh, bất quá hắn cũng không lo lắng quá mức, bởi vì loại đạn phòng không này cũng không gây tổn thương quá lớn cho cơ giáp.

Tiểu đội trưởng cho rằng đây là một kích giãy giụa trước khi chết của cơ giáp Liên Bang, cho nên dù biết không có hiệu quả, đối phương vẫn là bắn ra.

Đạn đánh trúng đầu của cơ giáp, tiểu đội trưởng đột nhiên phát hiện màn hình chính của mình bị khói đen che hết, trừ khói đen ra thì không thể nhìn thấy gì nữa.

Hắn phản ứng cực nhanh, đem hình ảnh từ những vị trí khác đổi thành màn hình chính.

“Tiểu đội trưởng, cẩn thận!” Trong kênh nói chuyện, tiếng của Lộc Hoàn kinh hô, hắn phản xạ điều khiển cơ giáp đem hai tay giao nhau làm tư thế phòng thủ, bảo vệ khoang điều khiển.

Hắn vừa hoàn thành bước này, liền cảm giác cơ giáp của mình bị một luồng lực cực lớn đánh trúng, sau đó toàn bộ cơ giáp bị luồng lực này đẩy lên trên không.

Đây là có chuyện gì? Tiểu đội trưởng kinh hoảng, phát hiện mọi việc đang vượt qua sự khống chế của mình.

Ở cách đó không xa, Lộc Hoàn nhìn thấy rõ rằng, hai quả tên lửa có vẻ phóng về chỗ giáp giữa vai và cổ của cơ giáp bỗng đổi hướng, trực tiếp bắn trúng phần đầu. Nói cách khác, đối phương là muốn bắn vè phía camera chủ của cơ giáp, vả lại hai quả đạn phòng không này cũng không phải là đạn phòng không bình thường, nó có chứa hệ thống dẫn đường.

Điều này có nghĩa lần tấn công này không phải là giãy giụa trong lúc kinh hoảng mà là một dự mưu.

Đối phương dùng đạn phòng không không có nhiều lực sát thương làm màn hình chủ của tiểu đội trưởng bị ảnh hưởng, sau đó nhân lúc tầm mắt của tiểu đội trưởng bị gián đoạn thì liền phóng hỏa tiễn đã sớm chuẩn bị sẳn ở ngực ra, đem cơ giáp của tiểu đội trưởng trực tiếp bay lên.

Lộc Hoàn phẫn nộ mà nâng khẩu súng lục trên tay lên, chuẩn bị đem cơ giáp đối phương phá hủy……

Nhưng diễn biến tiếp theo lại làm hắn khiếp sợ, động cơ đáng lý đã bị hắn đánh hư bỗng nhiên nổ lớn, phát ra tiếng gầm rú mãnh liệt, lực đẩy cực lớn làm cơ giáp Liên Bang cũng bay lên theo cơ giáp của tiểu đội trưởng.

Không chỉ như thế, động tác sau đó của cơ giáp Liên Bang làm hắn hoảng lên, hắn nhìn thấy đối phương nhanh chóng rút thanh đao bên sườn đùi ra, đôi tay cầm chặt thanh kiếm đâm mạnh về phía khoang điều khiển của tiểu đội trưởng.

“Mau mở quang thuẫn bảo hộ!” Lộc Hoàn kinh hoảng gào.

Tiểu đội trưởng quả nhiên là cấp bậc đội trưởng, nháy mắt đem quang thuẫn mở ra.

Kiếm quang và quang thuẫn va chạm kịch liệt, Lăng Lan chỉ cảm thấy thanh kiếm trong tay bị một cổ lực thật lớn bắn ngược lại.

“Tiểu Tứ, kiên trì giữ vững, đừng để bị văng ra!” Lăng Lan đem động cơ mạnh nhất của cơ giáp mở ở mức tối đa, mà tiểu Tứ cũng liều mạng giữ động lực chủ để nó hoạt động, giúp cơ giáp không bị hai cổ lực áp cho hỏng hoàn toàn.

Chỉ thấy trên không, một cơ giáp lam bạch cầm kiếm lao vút về phía khoang điều khiển của cơ giáp màu đen, vẽ ra một đường sáng thẳng tắp giữa bầu trời.

“Chết tiệt! Chết tiệt!” Vừa khôi phục hình ảnh trong camera chủ, tiểu đội trưởng hoảng sợ phát hiện thanh đao của đối phương đang kề sát ngay trên khoang điều khiển của cơ giáp mình, hắn dùng tay trái nâng đao lên đâm liên tiếp vào cơ giáp của đối phương, một đao hai đao ba đao, lưu từng vết đao trên cơ giáp.

Trong khoang điều khiển, Lăng Lan không thể nhẫn nại được nữa ho ra một ngụm máu tươi, bị đối phương chém ba lần liên tục khiến cơ giáp bị chấn động mạnh, cơ thể đang bị thương của Lăng Lan lại tăng thêm mấy lần thương thế, khí huyết cuồn cuộn làm cô hộc máu.

“Lão Đại, cô như thế nào?” Tiểu Tứ kinh hoảng.

“Không có việc gì, ta còn chịu được, năng lượng của kiếm quang còn có thể duy trì được bao lâu?” Kiếm quang và quang thuẫn có lượng năng lượng tiêu hao như nhau, như vậy ai hết năng lượng trước thì người đó sẽ chết. Mà giờ phút này, Lăng Lan cược mạng mình vào ván bài năm ăn năm thua này.

“Chỉ còn không đến mười giây!” Tiểu Tứ khẩn trương.

“Đánh cuộc!” Tia hung ác chợt léo qua mắt Lăng Lan, ở thời khắc mấu chốt, cô cũng hạ ngoan tâm đối với chính mình.

“Tám, bảy, sáu, năm, bốn, ba, hai……” Tiểu Tứ còn chưa dứt lời thì Lăng Lam n liền cảm thấy kiếm quang trong tay tựa hồ không bị cái gì ngăn cản, trực tiếp đâm xuyên qua.

Sau đó kiếm quang chỉ còn dư lại một cái chuôi, này xem như là thành công hay là thất bại? Lăng Lan hoang mang, nhưng ngón tay cũng không dừng lại, vẫn nhanh chóng múa bay như trước.

Cơ giáp Liên Bang nháy mắt ném chuôi kiếm không còn năng lượng xuống, hai tay bắt lấy cơ giáp của Nhật Mộ, lấy nó làm tâm, xoay một vòng ra sau, tránh không bị cơ giáp khác ở xa bắn lén.

“Lộc Hoàn, nhiệm vụ của đế quốc liền giao cho cậu.” Tiểu đội trưởng nhìn màu không ngừng chảy ra nơi ngực nói.

“Tiểu đội trưởng, anh nói cái gì?” Ở chỗ xa, Lộc Hoàn cũng không thấy rõ một khắc cuối cùng đã xảy ra chuyện gì. Bởi vì gần như cùng một lúc, kiếm quang và quang thuẫn đồng thời bị hết năng lượng mà biến mất.

“Dùng nguồn pháo chùm! Đây là mệnh lệnh!” Tiểu đội trưởng cảm giác sinh mệnh chính mình đang biến mất, hắn dựa vào một hơi cuối cùng hạ mệnh lệnh, sau đó ấn nút tự hủy cơ giáp.

“Cho dù chết, ta cũng muốn kéo ngươi cùng nhau xuống địa ngục!” Tiểu đội trưởng hấp hối hô lớn.

“Tiểu đội trưởng!” Lúc này Lộc Hoàn biết trên kia đã xảy ra chuyện gì, chỉ sợ vào thời khắc cuối cùng, năng lượng của quang thuẫn đã biến mất trước năng lượng của kiếm quang, cho dù chỉ chênh lệch một giây thì kiếm quang cũng đã đâm trúng tiểu đội trưởng. Hắn biết vì sao tiểu đội trưởng yêu cầu mình sử dụng nguồn pháo, hắn biết tiểu đội trưởng không thể sống được nữa.

“Tiểu đội trưởng, đế quốc sẽ không quên sự hy sinh của anh!” Ánh mắt Lộc Hoàn lạnh băng, hắn ném cây súng lục trong tay xuống, cầm pháo chùm từ sau lưng nâng lên nhắm ngay cơ giáp của tiểu đội trưởng …… Cùng với cơ giáp Liên Bang đang trốn đằng sau.

“Không tốt, cơ giáp kia đã đổi sáng pháo chùm.” Tiểu Tứ vẫn luôn quan sát cơ giáp Nhật Mộ vẫn luôn nhắm bắn họ từ xa kia.

“Chẳng lẽ hắn không màng tới việc chiến hữu hy sinh sao?” Phản ứng đầu tiên của Lăng Lan chính là cho rằng đối phương điên rồi.

“Không đối……” Lăng Lan bỗng nhiên cảm giác tim mình đập nhanh và mạnh vô cùng, trong đầu cô, một tiếng chuông cảnh báo điên cuồng vang lên.

Cô không hề nghĩ ngợi, ngón tay trực tiếp bay nhanh, tại thời điểm sinh tử tồn vong, cô không rãnh suy xét cái gọi là ch tốc độ cực hạn, trong lòng chỉ có một ý niệm, đó chính là muốn nhanh, nhanh hơn nữa, bởi vì cô đang cùng tử thần đua thời gian.

Lúc này, trên bàn điều khiển đã không còn tầng điệp ảnh nữa mà ngón tay của Lăng Lan đã biến mất…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.