Đàn Ông Tương Lai Không Dễ Làm

Chương 223: Nhân vật phản diện trời sinh



Edit: Phi Nguyệt

“Trong mắt bọn họ, chúng ta vốn là một đoàn thể, chẳng lẽ cậu muốn tách ra?” Lăng Lan lạnh nhạt nhìn Lý Anh Kiệt, ánh mắt sắc bén đến mức làm sự bất mãn của Lý Anh Kiệt nhanh chóng biến mất.

Nhưng Lý Anh Kiệt vẫn cảm thấy không phục, cậu ta nhìn sang Tề Long: “Thực lực của Tề Long mạnh hơn tôi, để cậu ta ra chẳng phải tốt hơn sao?”

Lăng Lan vươn ngón tay thon dài nắm lấy cằm Tề Long, rồi đưa về phía Lý Anh Kiệt để cậu ta xem cho rõ gương mặt cười thật thà của Tề Long, sau đó cô nói: “Gương mặt này, cậu cho rằng có thể vừa bá đạo vừa kiêu ngạo đi ức hiếp người khác được sao?”

Lý Anh Kiệt nghẹn lời, thấy Tề Long cười ngây ngô với mình, khóe mắt cậu ta giật giật. Gương mặt của Tề Long đúng là quá thành thật, trên ấy hiện lên bốn chữ “ta là người tốt”, nếu để cho Tề Long đứng ra, đừng nói đến chuyện áp chế đối phương, chỉ sợ so về khí thế đã thua dáng vẻ ngạo mạn kia của đối phương một bậc. Cho dù sau đó có đánh thắng cũng làm đối phương nghi ngờ có phải bọn chúng sơ sẩy khinh địch hay không. Đúng là một chút uy hiếp cũng không có…

Đây cũng là một trong những lý do khi lúc đầu bị Tề Long đánh bại nhưng Lý Anh Kiệt vĩnh viễn không bao giờ chịu phục, chỉ cho là mình không cẩn thận thôi…

Không, không phải Lý Anh Kiệt không phục đối phương, mặc dù cậu ta biết thực lực của Tề Long mạnh hơn mình rất nhiều nhưng trong lòng thủy chung vẫn không cảm thấy hoàn toàn bội phục.

Theo bản năng, Lý Anh Kiệt nhìn sang Lăng Lan rồi quay về gương mặt cười cười của Tề Long, đột nhiên cậu ta nhận ra vì sao mình không phục Tề Long, bởi vì Tề Long thiếu đi khí phách bá đạo trời sinh như trên người Lăng Lan. Tuy lúc này Lan lão đại đã thu lại khí thế của mình, chỉ khi nào quyết đấu cùng Lý Anh Kiệt, khí thế kia mới khiến cậu ta kinh sợ. Loại sợ hãi này theo thời gian trôi qua chậm rãi ngấm sâu vào trong xương tủy của Lý Anh Kiệt, khiến cậu ta không còn sinh ra ý niệm phản kháng nữa.

“Đoàn thể chúng ta khi đối ngoại với bên ngoài không thể chỉ có một hình tượng, trong trường hợp cần nói chuyện hòa khí có thể giao cho Tề Long.” Lăng Lan buông cằm Tề Long, thu lại tay phải của mình.

Lạc Lãng ngồi bên cạnh Lăng Lan dùng vẻ mặt ghét bỏ lấy từ trong túi ra một cái khăn ướt rồi cẩn thận lau từng ngón tay cho Lăng Lan. Cậu cho rằng cái mặt to đầy dầu mỡ của Tề Long đã làm bẩn bàn tay xinh đẹp ưu nhã của Lan lão đại nhà cậu, tất nhiên cậu phải tự thân phục vụ lão đại nhà cậu.

Hành động của Lạc Lãng làm trán Tề Long đổ xuống vài vạch đen, Lạc Lãng đang coi Tề Long cậu là vi khuẩn à?

Mà đương sự Lăng Lan cũng nổi gân xanh trên trán, tuy nhiên vì gương mặt nhỏ nhắn của Lạc Lãng tỏ ra rất nghiêm túc nên cô quyết định không để ý đến nữa, mặc cậu ta muốn làm gì thì làm. Dù sao cô cũng chỉ phải cống hiến bàn tay phải của mình một lúc, chẳng tổn thất gì lại đảm bảo nó được sạch sẽ.

Lăng Lan không để ý tới ánh mắt của những người khác, tiếp tục nói: “Kiêu ngạo cũng giống như vậy, phải làm cho một ít người sợ hãi thì bọn chúng mới không dám đắc tội với chúng ta, vì thế chúng ta phải bá đạo, có đôi khi còn phải động thủ quyền cước và to tiếng mới có hiệu quả.” Lăng Lan nói ra ý tưởng của mình. Muốn sống được ở trường đệ nhất nam sinh quân giáo thì việc tạm nhân nhượng không phải là cách làm khôn ngoan.

Vũ Cảnh hơi suy nghĩ rồi gật đầu, Hàn Kế Quân sửng sốt, cậu ta như được khai sáng, hai mắt ánh lên, ý của Lan lão đại là bọn họ phải vừa đấm vừa xoa, hai tay đều phải cứng rắn ư?

“Nhưng vì sao lại muốn tôi đứng ra?” Lý Anh Kiệt vẫn chưa lý giải được quyết định của Lăng Lan, nếu Tề Long không thích hợp, chẳng phải còn có Vũ Cảnh sao?

Lăng Lan quét mắt nhìn Lý Anh Kiệt, khóe miệng hơi nâng lên: “Kiêu căng phách lối chẳng phải sẵn có trên mặt cậu rồi đấy à?”

Lời này của Lăng Lan khiến cả đám Vũ Cảnh, Tề Long phì cười, những đội viên ngồi gần đó cũng cười theo. Cả đám nhớ lại lúc Lý Anh Kiệt vừa mới gia nhập học viện đồng quân trung tâm có biểu hiện kiêu ngạo như thế nào, quả nhiên như Lan lão đại nói, đúng là một bộ dạng cậu ấm nhà giàu kiêu căng ngạo mạn.

Khuôn mặt của Lý Anh Kiệt đen thui, bởi cậu ta cũng nhớ ra dáng vẻ khó coi của mình lúc đó, đây đúng là vết nhơ cả đời của cậu ta.

Lăng Lan cảm thấy mình không nên trêu chọc cậu bạn nhìn thì rất kiêu ngạo đáng ghét, nhưng thực tế chỉ là tinh vi tinh tướng này nữa. Cô vỗ vai Lý Anh Kiệt, nói: “Cậu xem, tất cả chúng tôi đều không thích hợp làm loại chuyện này, bàn về dòng dõi địa vị gia tộc, chúng tôi không bằng cậu, cho nên chỉ có mình cậu mới thích hợp làm nó, mà cậu còn làm được tốt nhất.”

Lăng Lan chỉ vào Vũ Cảnh, hỏi ngược lại: “Như Vũ Cảnh, vẻ mặt chính trực, vừa nhìn đã biết được nuôi dạy từ một gia đình quân giáo có kỷ luật khắt khe, cậu nghĩ cậu ta có thể làm một cậu ấm nhà giàu ngạo mạn được sao?”

“Đúng vậy, Lý Anh Kiệt, cậu trời sinh có khí chất cao ngạo không ai bì được, cậu chịu khó hy sinh cho đoàn đội chúng ta một chút đi.” Từ lời nói của Lăng Lan, Vũ Cảnh đã hình dung ra hình tượng tương lai của cậu là gì, vì vậy cậu ta càng góp thêm lời dụ dỗ Lý Anh Kiệt. Học cùng nhau mười năm, cậu ta đương nhiên hiểu rõ cái tính thích được ca ngợi của Lý Anh Kiệt.

Lời nói của Vũ Cảnh khiến tâm tình của Lý Anh Kiệt rất tốt, lại nhìn cả đám Tề Long đang dùng ánh mắt “chúng tôi van cậu” để chờ đợi, một phút xúc động, Lý Anh Kiệt dứt khoát đồng ý: “Thấy các cậu cầu xin như thế, tôi đành bất đắc dĩ nhận nhiệm vụ này vậy.”

Lăng Lan quay đầu đi không đành lòng nhìn dáng vẻ hiện giờ của Lý Anh Kiệt, tên nhóc này đúng là bị bán còn giúp người đếm tiền, sao có thể ngây thơ đến thế cơ chứ…

“Cố lên nhé!”

Bọn Tề Long hưng phấn khuyến khích Lý Anh Kiệt, lại càng làm cậu ta phổng mũi thêm: “Các cậu chống mắt lên mà xem thế nào gọi là nhà giàu phách lối, học hỏi đi.”

Lý Anh Kiệt sắn tay áo, quay ra nói với đội viên của mình: “Theo tôi, chúng ta phải đi dạy cho chúng một bài học nhớ đời mới được.”

“Yeah!” Tiểu đội của Lý Anh Kiệt hưng phấn rú lên, những kẻ lăn lộn cùng Lý Anh Kiệt trên cơ bản đều cùng một loại với cậu ta cả.

Nhìn gương mặt hếch lên đầy kiêu ngạo kia, cả đám Lăng Lan đầu xổ đầy vạch đen, người này sinh ra chính là để làm nhân vật phản diện mà.

Trên đường đi, có đội viên hỏi Lý Anh Kiệt: “Đội trưởng, chúng ta làm thế nào?”

Lý Anh Kiệt trừng mắt nhìn cậu bạn vừa hỏi: “Thế nào là thế nào? Trực tiếp đi tới cho bọn chúng một trận chứ làm sao nữa, đánh sao thì đánh, chỉ cần không chết là được. Nhớ kỹ, chúng ta phải phách lối như những nhân vật phản diện chính ấy, thấy ai không vừa mắt cứ lôi ra làm thịt!”

Trong lòng đám đội viên vẫn hơi để ý: “Thế nhỡ có người mạnh hơn chúng ta xuất hiện thì làm sao bây giờ?” Đối phương cũng thi được vào trường đệ nhất nam sinh quân giáo, chứng tỏ bọn chúng đều là những học viên nổi bật có thiên phú. Ngộ nhỡ bọn họ đá phải chân bàn, định làm thịt người ta không được lại bị người ta làm thịt thì sao.

“Các cậu không nhìn xem đằng sau chúng ta là ai à?” Lý Anh Kiệt chỉ tay ra phía sau, hướng về chiếc bàn của nhóm Lăng Lan, “Các cậu cho rằng trong những học sinh này có người mạnh hơn Lan lão đại sao?” Lý Anh Kiệt hiện giờ rất to gan, nếu cậu không giải quyết được thì chẳng phải phía sau vẫn còn bọn Lăng Lan đó sao?

Trong lúc vô ý thức, Lý Anh Kiệt đã đem nhóm Lăng Lan trở thành hậu thuẫn kiên cố của mình. Thực ra lúc đầu Lý Anh Kiệt cũng không bài xích chỉ thị của Lăng Lan, chỉ cảm thấy hơi khó chịu một chút khi bị Lăng Lan sai khiến mà thôi.

Lăng Lan vô cùng hiểu rõ Lý Anh Kiệt, biết cậu ta là một tên vênh váo, thích thể hiện, đặc biệt thích hợp loại vai đi bắt nạt người khác, cứ như sinh ra là để diễn loại vai ấy vậy.

Ở chiếc bàn ngoài cùng, hai phe đang ở thế giằng co tranh luận.

“Ngô Dũng, anh đừng có quá đáng.” Học sinh thuộc tinh cầu Doha vừa lên tiếng dường như biết một trong số những người đến khiêu khích.

“Ngô Bồi, mày bảo tao quá đáng? Nếu không phải trước đây do mày gài bẫy thì sao tao phải chuyển đến học viện đồng quân ở tinh cầu Đa Luân?” Ngô Dũng lạnh lùng nói, “Cho dù bị đẩy đến nơi đó nhưng tao vẫn thi được vào trường đệ nhất nam sinh quân giáo, mày không hủy được tao đâu.”

Ngô Bồi tỉnh táo nói lại: “Chuyện lúc đó đều do anh tự nghĩ như vậy, chẳng quan hệ gì với tôi hết. Nếu cả hai chúng ta đều thi được vào trường đệ nhất nam sinh quân giáo thì càng mừng chứ sao, vì sao anh còn muốn tới gây chuyện với tôi.”

“Bởi vì mười năm trước tao đã muốn cho mày một trận rồi, nhưng mày chuồn quá nhanh, đi Doha mười năm không trở về, không ngờ hôm nay tao lại gặp phải mày ở đây, cuối cùng cũng đợi được đến lúc thanh toán món nợ cũ.” Ngô Dũng nói tiếp, “Muốn bị chặt đứt tay phải, hay là chân trái? Tao phải cho mày nếm thử những đau đớn khổ sở trước đây tao từng chịu đựng.”

Gương mặt Ngô Bồi lạnh đi, cậu ta lên tiếng cảnh cáo: “Ngô Dũng, anh đừng làm càn, ở đây đều là người của Doha đấy.”

“Haha, bọn nó sẽ đứng ra vì mày sao? Chẳng phải cái học viện mày theo học chỉ có một mình mày thi được vào trường quân giáo à?” Ngô Dũng có vẻ nắm rất rõ thông tin.

“Bắt nó lại!” Ngô Dũng ra lệnh cho đồng bọn bên cạnh.

Giữa lúc những người đó chuẩn bị xông vào bắt Ngô Bồi, một giọng nói phách lối vang lên: “A, ai cho phép chúng mày ức hiếp người của tao đấy?”

Lý Anh Kiệt đã mang theo đội viên của mình chạy đến trước mặt bọn họ, cậu ta nâng cao chiếc cằm ngạo mạn lên, khinh khỉnh liếc nhìn đối phương, ánh mắt khinh thường này của Lý Anh Kiệt đã thành công chọc Ngô Dũng bốc hỏa.

“Nó không phải là người của học viện tụi mày.” Ngô Dũng cố nén lửa giận, lạnh lùng nhắc nhở Lý Anh Kiệt không nên ra mặt lung tung.

“Ha! Lẽ nào không có ai nói cho mày biết, học sinh thuộc Doha đều là người của tao à?” Lời nói này của Lý Anh Kiệt quả nhiên vô cùng kiêu ngạo nhưng lại chiếm được sự hưởng ứng của những học viên khác trong tinh cầu Doha.

“Đúng vậy, chúng tôi đều là người của cậu ấy.” Tất cả mọi người biết Lý Anh Kiệt nói thế chỉ để mượn cớ xen vào, vì vậy đều vô cùng phối hợp.

Trong mắt Ngô Dũng hằn lên nét sắc lạnh, hắn sẵng giọng: “Lẽ nào tất cả những người trong học viện đồng quân trung tâm đều lớn lối như mày?”

Lý Anh Kiệt không trả lời, trái lại cậu ta quay đầu hỏi các học sinh khác trong học viện đồng quân trung tâm: “Các anh em, có người nói chúng ta rất kiêu ngạo, chúng ta không nên để bọn chúng thất vọng có phải không?”

“Đúng vậy!” Không ít học sinh trong học viện đều đứng lên đi tới vây quanh bọn họ, dáng vẻ rất sẵn lòng đấu một trận.

Tình cảnh này khiến Ngô Dũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, nhưng hắn cũng không cam lòng rút lui, bèn chất vấn: “Các người không biết nói đạo lý à?”

Lý Anh Kiệt cười nhạo: “Mày vừa bảo chúng tao lớn lối lại còn hỏi có biết nói đạo lý không à? Mày có bị ngu không?”

Ngô Dũng cứng người, đành phải cắn răng nói: “Bọn mày cứ chờ đấy.” Đây là một câu dằn mặt, đại biểu muốn kết thúc trận xung đột. Nếu là một người lý trí sẽ bỏ qua sự kiện này, hai bên ăn ý giải tán, ai về nhà nấy.

Nhưng Lý Anh Kiệt là ai? Cậu ta là một cậu ấm thế gia kiêu ngạo không biết giảng đạo lý bao giờ, vừa nghe đối phương nói câu này đã cảm thấy khó chịu vô cùng.

“Chờ?” Lý Anh Kiệt cười nhạt, “Tao muốn nhìn xem mày cho tao chờ như thế nào, con mẹ nó, đánh!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.