Đàn Ông Tương Lai Không Dễ Làm

Chương 232: Bộ tộc mãng xà



Edit: Phi Nguyệt

Con mãng xà to lớn cuối cùng cũng ngừng giãy dụa, đầu rắn khổng lồ nặng nề rơi xuống mặt đất làm văng lên một ít bụi đá, Sửa Chữa Cơ Giáp dè dặt nói: “Nó chết rồi…”

“Vẫn chưa!” Lăng Lan lạnh lùng trả lời, loại tiểu xảo này làm sao lừa gạt được cô? Khi còn luyện tập ở trong rừng nguyên sinh, có loại mãnh thú nào cô chưa từng thấy qua, thậm chí mãng xà ở đó còn xảo trá hơn ở đây nhiều.

“A…” Sửa Chữa Cơ Giáp kinh ngạc nhìn con mãng xà, nát bét như vậy mà còn chưa chết sao?

Lăng Lan rút từ bên hông của cơ giáp thỏ ra một con dao ngắn, tay trái vung lên phi thẳng cây dao vào đầu con mãng xà, kèm theo tiếng rít sắc lạnh của kim loại.

Thấy mũi dao sắp đánh trúng mình, con mãng xà đột nhiên ngẩng đầu, há to miệng nuốt trọn con dao đang lao tới, chỉ nghe thấy một tiếng ‘cách’, con dao cứng rắn đã bị nó cắn nát thành những mảnh nhỏ, có thể thấy lực lượng của con mãng xà gian xảo này mạnh mẽ đến mức nào, nếu vừa rồi Lăng Lan tự mình đến kiểm tra chắc chắn sẽ bị nó phản kích không kịp trở tay, có khi đã bị cắn chết.

Nhưng một kích đáng sợ này cũng là công kích cuối cùng của nó bởi vì tiếp sau cây dao thứ nhất là cây dao thứ hai do Lăng Lan bắn ra từ lúc nào, ngay khi con mãng xà cắn vỡ cây dao thứ nhất thì cây dao thứ hai đã trực tiếp đâm vào mắt, phá thủng đầu nó.

Trước lúc chết, dường như rất đau đớn nên con mãng xà ngửa mặt lên trời rống một tiếng vô cùng chói tai, lúc này đầu rắn mới không cam lòng rơi xuống mặt đất, tiếp tục khiến bụi bặm bắn lên không trung.

Thấy đầu rắn không động đậy nữa, Lăng Lan điều khiển cơ giáp hình thỏ nhảy về phía trước, Sửa Chữa Cơ Giáp thấy thế sợ hãi hô to: “Lăng Thiên Nhất Tuyến, cẩn thận nó còn chưa chết.” Biết đâu nó lại giả vờ chết một lần nữa thì sao, cơ giáp hình thỏ lại gần nó như vậy chẳng phải sẽ rất nguy hiểm?

Lăng Lan không để ý, trả lời: “Lần này nó chết thật rồi.” Cô đi tới bên cạnh đầu rắn rồi rút thanh kiến hình củ cà rốt trên thân nó ra, tiếp tục cắn ở trong miệng thỏ, sau đó rút thanh dao thứ hai và lau vết máu xuống mặt đất, xong việc mới không tình nguyện cất nó vào bên hông của cơ giáp. Hết cách, dù sao vũ khí của cơ giáp thực tập quá ít, Lăng Lan không thể bỏ phí được.

Sau khi thấy Lăng Lan đã chuẩn bị tốt để rời đi, Sửa Chữa Cơ Giáp mới mở miệng hỏi: “Cái đó… ngài không lấy chiến lợi phẩm sao?”

Cả đoạn đường trước, lúc cơ giáp hình thỏ giết chết đám thú biến dị kia cũng không lấy chiến lợi phẩm trên người chúng, việc làm này khiến Sửa Chữa Cơ Giáp đau lòng muốn chết, toàn bộ đều là điểm tích phân đó… Tuy rằng điểm tích phân không nhiều nhưng tích tiểu thành đại, có còn hơn không mà. Nhiều mãnh thú như vậy nếu thu hết chẳng phải cũng được thêm mấy chục điểm tích phân sao.

Lăn lộn ở trong thế giới cơ giáp mà không có điểm tích phân thì nửa bước cũng khó đi, nếu như Sửa Chữa Cơ Giáp có nhiều điểm tích phân thì anh ta đã không bị nhốt ở trong trấn Tam Dương rồi. Chỉ cần bỏ ra mười ngàn điểm tích phân thì dù có là Lôi Vương cũng không thể ngăn được đám cao thủ đưa anh ta rời khỏi trấn Tam Dương.

Lăng Lan tò mò hỏi: “Chiến lợi phẩm?” Cô hoàn toàn không biết việc này.

“Ừ, trên người đám quái thú có rất nhiều thứ tốt, chỉ cần thu thập là có thể đổi được tương đối điểm tích phân, ví dụ răng nanh của mãng xà, một cái có thể đổi được ba điểm tích phân, bốn cái là được mười hai điểm rồi, như vừa rồi dọc đường đi có da thỏ, một bộ cũng được hai điểm tích phân, da sói được ba điểm tích phân, …” Sửa Chữa Cơ Giáp hiểu rất rõ điểm thưởng của các chiến lợi phẩm, anh ta đưa ngón tay lên đếm lại trên đoạn đường này Lăng Lan đã lãng phí biết bao nhiêu tài nguyên.

Lăng Lan nghe nửa ngày cũng hiểu thì ra thế giới cơ giáp còn có thể tích lũy điểm tích phân bằng cách như vậy, có điều khi nhìn sang cái đầu rắn nằm dưới đất… được rồi, cô thực sự không có hứng thú động vào thứ ghê tởm như vậy nên bỏ lại một câu: “Cậu thu thập đi!”

Sửa Chữa Cơ Giáp cho rằng Lăng Lan bảo anh ta hỗ trợ thu thập chiến lợi phẩm bèn cao hứng đồng ý, sau đó anh ta bắt đầu chạy tới thu thập bốn cái răng nhọn ở đầu rắn. Cả đoạn đường được chứng kiến chiến lực khủng khiếp của cơ giáp hình thỏ làm Sửa Chữa Cơ Giáp hiểu rõ, điểm thưởng trong nhiệm vụ của anh ta không đủ để thuê một cơ giáp sĩ mạnh mẽ như vậy nên anh ta rất muốn dùng những vật khác để đền bù, nếu có thể giúp đối phương thu thập chiến lợi phẩm để có thêm điểm tích phân, anh ta cũng cảm thấy đỡ áy náy.

Sửa Chữa Cơ Giáp vừa nhặt răng nanh vừa nhìn đoạn thân bị đánh nát của mãng xà mà thầm than thở. Đây là chiêu Lăng Lan lợi dụng lực rơi của cơ giáp từ trên cao xuống khiến một chưởng đánh cho thân rắn nát bét, chiêu thức này dù về mặt thời gian hay lực lượng đánh đều chuẩn xác không chê vào đâu được, chứng minh năng lực điều khiển cơ giáp của Lăng Lan đã đến mức cơ – người hợp nhất, đây là đặc thù của cơ giáp sĩ đặc cấp, cũng chứng minh suy đoán của Sửa Chữa Cơ Giáp là chính xác, người điều khiển cơ giáp hình thỏ trước mắt này chắc chắn là một cao thủ cơ giáp sĩ đặc cấp siêu mạnh.

Đương nhiên, Sửa Chữa Cơ Giáp sợ hãi than thở không phải vì thực lực của đối phương mà là tiếc của đoạn da rắn bị Lăng Lan phá hủy, anh ta âm thầm tính toán, nếu đoạn da rắn to như thế này được lột hoàn mỹ thì kiểu gì cũng phải đổi được 30 điểm tích phân, đây cũng là giá cao nhất dành cho chiến lợi phẩm cấp trung. Haiz, có thể nói vì muốn tích lũy điểm tích phân để mời cao thủ đưa mình qua ải mà Sửa Chữa Cơ Giáp đã trở thành tên cuồng nghiên cứu cách lấy điểm tích phân rồi.

Tốc độ thu thập của Sửa Chữa Cơ Giáp rất nhanh, bốn chiếc răng nanh anh ta chỉ dùng nửa phút đã thu thập xong, nhưng cho dù nhanh như vậy cũng làm Lăng Lan cảm thấy không hài lòng. Đây có thể là một trong những lý do khiến Tiểu Tứ không nhắc nhở cô việc thu thập chiến lợi phẩm, vì giết mãnh thú Lăng Lan chỉ cần vài giây, nhưng thu thập chiến lợi phẩm lại lãng phí thời gian của cô, đây tuyệt đối khôngphải là điều Lăng Lan mong muốn.

Lăng Lan thấy Sửa Chữa Cơ Giáp thu thập xong liền nhanh chóng đi tiếp. Đoạn đường tiếp theo tuy cảnh giác cao độ nhưng hai người bọn họ không đụng thêm con mãnh thú nào, cũng không gặp bất kì nguy hiểm gì, loại tình huống kỳ lạ này làm Sửa Chữa Cơ Giáp thấp thỏm không yên. Không biết vì sao khi nhìn cơ giáp hình thỏ thong dong nhảy tưng tưng phía trước, cự ly mỗi bước nhảy đều vô cùng đồng đều, động tác bật nhảy cùng độ vòng cung khi nảy lên theo một quy luật vận hành chuẩn xác khiến tâm tình của Sửa Chữa Cơ Giáp dần dần khôi phục sự bình tĩnh…

Khoảng năm phút sau, đột nhiên Lăng Lan dừng bước, mở miệng cảnh báo: “Cẩn thận.”

Tuy ngành học chính của Sửa Chữa Cơ Giáp không phải cơ giáp sĩ, nhưng mấy năm phải tự lực cánh sinh cũng giúp kinh nghiệm chiến đấu của anh ta trở nên phong phú, nghe thấy lời nhắc nhở của Lăng Lan, anh ta nhanh chóng bày ra tư thế phòng ngự, trên màn hình cơ giác phân ra nhiều hình ảnh nhỏ bao quát mọi tình huống xung quanh, bên ngoài ngoại trừ im lặng không còn bất kì vật nào đi động.

Không, thật ra vẫn có âm thanh, là tiếng gió thổi qua kẽ lá, nhưng tiếng động này cực kỳ bình thường… Trên trán Sửa Chữa Cơ Giáp đổ đầy mồ hôi, anh ta biết càng yên tĩnh bình thường càng cho thấy nguy hiểm đang tới gần.

Sửa Chữa Cơ Giáp còn chưa phát hiện trong lúc vô thức anh ta đã đặt toàn bộ tín nhiệm của mình lên Lăng Lan, cho nên khi nghe thấy câu cẩn thận của Lăng Lan, anh ta mới coi trọng như vậy, thậm chí cho rằng nguy cơ đang ở ngay trước mắt mình đây rồi.

“Nhảy!” 

Lăng Lan bỗng hét lớn, Sửa Chữa Cơ Giáp không hề nghĩ ngợi điều khiển cơ giáp trực tiếp nhảy lên không trung, gần như ngay lúc đó anh ta thấy trong màn ảnh lóe lên một vệt màu đỏ xẹt qua ngay dưới chân mình.

“Ba!” Là âm thanh của da thịt bị đâm vào, cũng có thể là tiếng đập vào bùn đất. Sửa Chữa Cơ Giáp còn chưa biết chuyện gì vừa xảy ra, chợt nghe phía sau vang lên âm thanh va chạm kịch liệt.

Sửa Chữa Cơ Giáp điều khiển tuyến hình ảnh mở rộng phạm vi nhìn, anh ta vừa bị một lực mạnh nào đó đá bay ra xa.

Từ trong màn hình, Sửa Chữa Cơ Giáp nhìn thấy rất rõ ràng, công kích anh ta chính là cơ giáp hình thỏ, đối phương vừa hung tợn dùng chân sau đạp anh một cái, rõ ràng lực lượng của cú đá này mạnh hơn nhiều so với lần đẩy ngã trước đó khiến toàn bộ cơ giáp hình người của Sửa Chữa Cơ Giáp bay ra ngoài, văng qua mấy cây đại thụ sau đó nặng nề rơi xuống mặt đất cách đó ba mươi mấy mét.

Nếu không có tố chất thân thể tốt thì chỉ cần hai lần đẩy ngã này cũng khiến Sửa Chữa Cơ Giáp bị trọng thương, cho dù như vậy Sửa Chữa Cơ Giáp cũng cảm giác khí huyết trong cơ thể mình đang lộn nhào, nhịn không được phun ra một ngụm máu tươi.

“Lẽ nào Lăng Thiên Nhất Tuyến muốn giết mình?” Đây là suy nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu Sửa Chữa Cơ Giáp, nhưng rất nhanh anh ta đã vứt bỏ suy nghĩ này, bởi vì anh ta tin tưởng, với thực lực của Lăng Thiên Nhất Tuyến, nếu muốn giết anh ta rất dễ dàng chứ không phải thụ thương nhẹ như thế này.

Lúc này Lăng Lan thế nào? Sau khi mượn lực từ cú đá vào Sửa Chữa Cơ Giáp, cô mở động cơ phụ trợ ở phía dưới, cấp tốc bật nhảy lên cao tránh thoát thêm một cú tập kích sắc lạnh khác, đồng thời cũng đẩy Sửa Chữa Cơ Giáp ra khỏi phạm vi chiến trường, vì theo hướng đi của cú công kích này, người thứ nhất bị đánh trúng chính là Sửa Chữa Cơ Giáp.

Lăng Lan điều khiển cơ giáp của mình vững vàng đáp xuống mặt đất, cẩn thận nhìn khu vực phía trước, cô thấy một con mãng xà màu bạc to lớn đang chuẩn bị đánh tới một lần nữa. Con mãng xà này lớn hơn nhiều so với con trước đó, hai mắt rắn to đùng màu cam bắn ra những tia sáng sắc lạnh tràn đầy sát ý.

“Thì ra đây là khu vực của bộ tộc mãng xà.” Lăng Lan khẽ nhíu mày. Tuy cô được không gian học tập tôi luyện không còn dáng vẻ của một cô gái, sẽ không sợ bất cứ loại mãnh thú nào, nhưng thực sự cô vẫn cảm thấy chán ghét loại bò sát máu lạnh trơn tuột này, nên khi phát hiện đối thủ là rắn, trong lòng vẫn cảm thấy không thoải mái.

Lăng Lan liếc nhìn thanh kiếm hình củ cà rốt của mình đang găm xuống đất cách phía sau con rắn không xa, con mãng xà đang bày ra tư thế đe dọa.

Cô lầm bầm một tiếng trong miệng, Lăng Lan biết lúc này không có biện pháp thu hồi thanh kiếm kia về, mà cơ giáp hình thỏ này chỉ là một cơ giáp thực tập nên ngoài vũ khí lạnh là thanh kiếm hình củ cà rốt ra cũng chỉ có thêm hai con dao ngắn, một trong số đó đã ‘lừng lẫy hy sinh’ ở trận đấu trước, giờ cô chỉ có thể sử dụng con dao còn lại.

Tuy đằng sau lưng của cơ giáp hình thỏ còn đeo một thanh súng lục bắn ra chùm tia sáng nhưng Lăng Lan biết, chỉ dựa vào lực lượng của súng lục không thể phá vỡ phòng ngự của da rắn. Đương nhiên khôngphải thứ vũ khí này hoàn toàn vô tác dụng, nếu bắn vào nhược điểm của đối phương thì lại là chuyện khác, ví dụ như con mắt, khoang miệng của con rắn là những nơi không có vảy bảo vệ… nhưng trong trận chiến, muốn bắn trúng những điểm yếu này rất khó, nếu khôngphải hết cách Lăng Lan không muốn dùng vũ khí súng lục không đáng tin cậy.

Tay trái cầm lên con dao duy nhất, trong đầu Lăng Lan cảm thấy vô cùng hối hận, trước khi đi lẽ ra cô nên chuẩn bị thêm một thanh kiếm sắc bén khác, có thể là kiếm ánh sáng, như vậy việc xử lý đám mãng xà này sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.