Tuy Lý Lan Phong gia nhập vào đội ngũ của Thỏ con con chưa lâu nhưng anh đã nắm bắt được tính cách cùng vị trí của từng đội viên trong đội. Ở phương diện điều khiển cơ giáp chiến đấu, năng lực của Lăng Thiên Cận Chiến chỉ đứng sau Thỏ con con, mà thực tế cậu ta cũng là người đứng thứ hai trong đội. Lý Lan Phong rất muốn có vị trí này, nhưng anh cũng biết hiện giờ chưa thể được, vì mặc dù thực lực của anh không kém Lăng Thiên Cận Chiến nhưng anh lại không có tình cảm gắn bó lâu năm như của bọn họ, từ những lời thường ngày họ nói với nhau, anh biết những người này đều cùng nhau lớn lên, anh là người đến sau nên không đủ tư cách để có được vị trí đó.
Lý Lan Phong rất muốn được đứng ở bên cạnh Thỏ con, nhưng anh không nóng vội, cũng không mù quáng gây xung đột với các đội viên khác, anh muốn đi từng bước, dần dần nhận được sự tán thành của mọi người trong đội, sau đó từ từ đi lên và trở thành một người hoàn toàn xứng đáng làm cánh tay đắc lực bên cạnh Thỏ con.
Từ lúc nhỏ cho đến nay, ngoài mong muốn thay đổi số phận của mình, cuối cùng anh cũng đã có mục tiêu mới muốn đạt được.
Tề Long nhìn đám người nằm gục dưới đất bèn quay đầu hỏi Lăng Lan: “Lão đại, phải làm gì với những người này bây giờ?” Tề Long thực sự không thể ra tay với kẻ địch không còn sức chiến đấu.
Lăng Lan không trả lời mà chỉ đưa tay lên làm động tác cứa cổ tàn nhẫn. Hiện cô đang làm nhiệm vụ bí mật, không thể để bọn chúng làm lộ ra thực sự chân chính của đội ngũ, ai mà biết được chúng có quay phim chụp ảnh lại không, chỉ có phá hủy cơ giáp của chúng, khiến chúng quay trở về điểm xuất phát ban đầu mới ngăn chặn được khả năng này.
Trong thế giới cơ giáp ảo, ngoại trừ việc “chết” là giả (trường hợp bị người có hư năng lực giết chết sẽ bị tử vong cả ở trong thế giới ảo lẫn thế giới hiện thực) thì những thứ khác đều giống hệt như trong thế giới hiện thực. Nói cách khác, nếu cơ giáp bị hủy cũng tức là đối phương sẽ bị “chết” một lần, tất cả các dữ liệu có trước đó đều biến mất bao gồm bản ghi hình trận đấu vừa rồi, cho dù bọn chúng có quay trở lại cũng không biết là do đội ngũ nào làm, lần sau có gặp mặt cũng không nhận ra được, vì hiện giờ tất cả đều đang dùng cùng một loại cơ giáp theo quy định.
Tề Long nhìn thấy động tác của Lăng Lan liền hiểu cũng không nói nhiều, dứt khoát ra tay đập nát cơ giáp của đối phương. Đương nhiên phá hủy kiểu này không thể trực tiếp hủy diệt chứng cứ, nhưng đám Tề Long không hề sợ, bởi vì cuộc khai hoang lần này kết thúc, nếu có muốn trở lại nơi đây nhanh nhất cũng phải ba tháng nữa, ba tháng cũng đủ thời gian để năng lượng của những bộ cơ giáp này hao hết, khi đó thì dù thực sự đã bị ghi hình cũng không lo người khác lấy được.
Xong việc, Lăng Lan hô đi tiếp, Lạc Lãng theo bản năng nhìn thoáng qua xung quanh, bỗng cậu hô lên.
Tất cả mọi người đều dừng bước, kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Lạc Lãng, tuy bề ngoài Lạc Lãng có vẻ yếu ớt nhưng trái tim của cậu rất mạnh mẽ, sẽ không vì một chút chuyện nhỏ mà kêu lên đầy ngạc nhiên như vậy, xem ra có chuyện trọng đại đã xảy ra.
“Lão đại, cậu xem cái này một chút.” Lạc Lãng bỏ qua ánh mắt của mọi người, trực tiếp đưa một thứ giống mảnh năng lượng cho Lăng Lan, cậu ta không dám ném qua mà rất cẩn thận đưa tới.
Lăng Lan tiếp nhận, vừa nhìn đã ngẩn người.
Đây là mảnh năng lượng hạch X192, là nguồn năng lượng đặc biệt của tinh cầu X192, dung lượng chứa đựng lên tới mười triệu đơn vị, có thể duy trì năng lượng cho cơ giáp cấp vương, nó còn có công năng tự bổ sung, khi ở tinh cầu X192, mỗi giây hồi phục 10 đơn vị, ở khu vực ngoài vũ trụ sẽ hồi phục 8 đơn vị, còn ở những tinh cầu khác, mỗi giây sẽ khôi phục từ 2 đến 5 đơn vị.
Đây đúng là thứ đồ tốt, Lăng Lan đem thông tin của món đồ này cho cả đội cùng xem, ngay lập tức các đội viên trong đội đều hô lên kinh ngạc, toàn bộ mọi người đều đã hiểu vì sao Lạc Lãng lại cuống quýt như vậy, bởi vì bất cứ ai nhìn thấy vật này đều sẽ cảm thấy tim đập nhanh hơn.
Trong giới cơ giáp, điều cơ giáp sĩ sợ nhất chính là bị tiêu hao hết năng lượng, một khi cơ giáp không còn năng lượng để hoạt động thì một cao thủ cường đại cũng trở thành cá trong chậu, mặc cho người khác giết. Mảnh tinh hạch này không chỉ chứa đựng được một nguồn năng lượng khổng lồ mà còn có thể tự động bổ sung, hồi phục lại năng lượng đã mất, dù không được nhiều, nhưng với vũ khí phổ thông nhất của cơ giáp là kiếm ánh sáng tiêu hao 1 đơn vị năng lượng mỗi lần sử dụng, các thứ vũ khí khác cũng không tiêu hao quá nhiều năng lượng thì thứ này có thể xem là dùng mãi không hết.
Phải biết rằng, ở Liên bang thì chỉ có cơ giáp cấp thần mang tên gọi IN mới được trang bị nguồn năng lượng vô tận kiểu này, đây cũng là lý do vì sao cơ giáp IN lại trở thành bộ cơ giáp mạnh nhất trong cấp thần, khiến mọi cơ giáp sĩ đều si mê điên cuồng.
Lăng Lan tin chắc rằng, chỉ cần đồ vật trong tay cô được đưa ra ánh sáng thì tuyệt đối sẽ khiến người người điên cuồng vì nó.
Lăng Lan thở nhẹ, đè xuống âm thanh ồn ào của Tiểu Tứ ở trong đầu mình, cô chợt hỏi: “Các cậu định xử lý thứ này thế nào?”
Tề Long là người thứ nhất đáp lại: “Lão đại muốn xử lý thế nào, chúng tớ theo thế ấy.” Tề Long rất thích mảnh năng lượng này nhưng cũng biết nó không có duyên với mình, dùng nó ở cơ giáp cao cấp đúng là lãng phí giá trị của nó, cậu cũng không đành lòng nhìn minh châu bị vùi lấp.
Hàn Kế Quân hít sâu một hơi, cố nén kích động: “Tớ cho rằng chúng ta nên cất nó đi, sau này để Lan lão đại dùng, tớ tin tưởng lão đại nhất định sẽ nhanh chóng thành công tấn cấp vương bài sư sĩ.” Hàn Kế Quân vô cùng tin tưởng vào năng lực của Lăng Lan, cậu cho rằng việc Lăng Lan tấn cấp chỉ là vấn đề thời gian.
Hai mắt của Lý Lan Phong sáng ngời, anh cũng kiên định nói: “Tôi đồng ý với Tính Toán, Thỏ … sớm sẽ trở thành vương bài sư sĩ.” Tâm tình của anh lúc này vô cùng kích động, suýt chút nữa đã bật ra tên gọi kiêng kị của Lăng Lan, may mà anh nhớ ra kịp.
Lý Lan Phong vừa tránh thoát được một lần tức giận của Thỏ con, đồng thời trong lòng anh càng tràn ngập lòng tin đối với Thỏ con.
Lời nói khẳng định của Lý Lan Phong khiến mọi người xung quanh đều phải liếc mắt về phía anh, đặc biệt là cậu bạn nối khố Tề Long của Lăng Lan, cậu ta lập tức có thêm cảm tình với anh.
Biết làm sao được, đám bạn của Lăng Lan đều vô cùng sùng bái cô, gặp được một người cũng hâm mộ Lan lão đại giống mình nên rất có cảm giác cùng chung chí hướng… Quả thực lời nói vừa rồi của Lý Lan Phong chạm đúng chỗ ngứa của cả bọn nên ai nấy cũng đều nhất trí cho anh gia nhập vào câu lạc bộ fan cuồng của Lăng Lan.
Chỉ có mình Lý Thì Du âm thầm khinh bỉ, chẳng hiểu Lan lão đại đê tiện vô sỉ này có tài đức gì mà được cả đám đàn em ủng hộ đến vậy, ngay cả những cơ giáp sĩ xa lạ cũng đều tin tưởng cậu ta, Lý Thì Du bất chợt cảm thấy tam quan của thế giới bắt đầu vặn vẹo rồi… Nói thực là đến bây giờ, Lý Thì Du vẫn chưa tha thứ cho Lăng Lan vì trước đây đã lừa mình.
Đương nhiên, dù Lý Thì Du có bất mãn với Lăng Lan thế nào thì anh vẫn tán thành ý kiến của Hàn Kế Quân và cho rằng giữ lại món đồ này là lựa chọn tốt nhất.
Cơ Vô Bất Tu vốn là người cuồng chế tạo cơ giáp, thấy mảnh năng lượng quý như thế cũng cảm thấy hưng phấn, anh nghĩ nếu có cơ hội được động vào một cơ giáp cấp vương thì cuộc đời này sống không uổng phí.
Cơ Vô Bất Tu không biết rằng nguyện vọng của mình sẽ được thực hiện vào một ngày không xa.
Thấy tất cả đều đồng ý giữ lại mảnh tinh hạch, Lăng Lan quay sang hỏi Lâm Trung Khanh: "Thùng Đựng Đồ, nguồn năng lượng dự trữ cậu đang giữ có thể duy trì cho chúng ta trong bao lâu?"
"Dùng được khoảng mười ngày." Lâm Trung Khanh kiểm tra lại trong túi đồ của mình rồi báo lại.
Trên thực tế, nếu cả đội không gặp tình huống khẩn cấp, phải chiến đấu hao hụt quá nhiều năng lượng thì có thể duy trì trong khoảng một tháng. Nhưng Lâm Trung Khanh vốn là một người biết lo trước tính sau nên cậu không bao giờ đưa ra câu trả lời quá sát, ít nhất phải dự trù dôi ra một chút để nếu lỡ có gì phát sinh còn dễ bề lo liệu.
Lâm Trung Khanh nói thêm: "Hơn nữa, lần này chúng ta thu thập được cũng khá, ít nhất có thể đem đổi được thêm năng lượng dùng cho mười ngày nữa."
Nghe câu trả lời của Lâm Trung Khanh, Lăng Lan không hỏi thêm gì nữa, cô đem mảnh tinh hạch bỏ vào túi đồ của mình, sau đó nói: "Đã vậy thì tớ sẽ giữ mảnh tinh hạch này, nếu có ai muốn sử dụng cứ nói nhé."
"Được!" Tề Long là người thứ nhất vui vẻ đáp lời. Có lẽ sau này khi cậu lên tới cấp vương bài thì sẽ xin lão đại cho mượn dùng một lúc để đỡ nghiền. Cậu muốn được thể nghiệm cảm giác sử dụng cơ giáp có năng lượng vô hạn giống cơ giáp thần cấp IN.
Sau khi quyết định giữ lại mảnh tinh hạch, chín người trong đội quyết định mau chóng quay trở về điểm tập hợp của ban chỉ huy quân hạm.
Khi cả đám đến điểm tập hợp thì đã thấy rất nhiều đội có mặt ở đó, tình huống của họ không được tốt như đội của Lăng Lan, rất nhiều đội không có thu hoạch gì, uổng công đi chuyến này, nhiều cơ giáp cằn nhằn vì sao mình lại chọn địa điểm này để làm nhiệm vụ khai hoang.
Bởi vì lần này bị gián đoạn đột xuất nên bọn họ không thể đi xa hơn để tìm kiếm tài nguyên. Trước đây mỗi lần đi khai hoang tối thiểu phải mất một tháng, với những tinh cầu hoang dã có diện tích khổng lồ, thậm chí phải kéo dài đến hơn ba tháng, cho nên lần này các cơ giáp sĩ oán giận cũng không sai.
Đội của Lăng Lan đến gặp người phụ trách để giao nộp một ít tài nguyên phổ thông mà bọn họ thu thập được. Có lẽ phía quân đội muốn đền bù tổn thất do đột ngột gián đoạn lần đi khai hoang này, nên vốn chỉ đổi được năng lượng dự trữ cho mười ngày nay đã đưa số lượng dùng đến một tháng. Xem ra lần gián đoạn này cũng khiến phía quân đội rất hổ thẹn.
Đến trưa ngày thứ mười ở tinh cầu X192, tất cả quân hạm đều đúng giờ khởi động, lên đường rời khỏi X192 quay trở về điểm xuất phát.
Thời điểm bắt đầu đi đến X192, khoang thuyền của Lăng Lan tràn đầy người, vậy mà khi trở về đã thiếu mất một phần ba. Có rất nhiều cơ giáp sĩ bởi không thích ứng được với môi trường khắc nghiệt ở X192 mà đành chôn thân nơi đây, đương nhiên cũng có không ít đội ngũ khi trở về gặp phải nhóm cướp bóc giống như đội của Lăng Lan, trở thành con mồi của người khác. Mà muốn từ con mồi biến thành thợ săn còn phải xem vào thực lực của mỗi người.