Đàn Ông Tương Lai Không Dễ Làm

Chương 340: Đồng quy vu tận!



Tại cổng lớn của căn cứ bí mật, hai hacker Liên Bang ngụy trang thành nhân viên canh giữ ở cửa lúc này đã ngã trên mặt đất không nhúc nhích, ở trong một góc âm u cách cửa không xa, một thân thể gần như hòa vào cùng bóng tối lúc này cũng không có biện pháp che dấu chính mình, người đó ngã ngồi trong góc, bộ mặt mông lung, chỉ có chính người đó biết đến thống khổ dữ tợn, người đó đã nỗ lực duy trì hai giờ……

Lúc này, hai người mặc áo đen đột nhiên từ trong bóng đêm hiện thân. Bọn họ cùng như hư năng lực giả, khuôn mặt mông lung, cả người được che dấu ở trong lớp áo đen.

Mà hư năng lực giả nhìn thấy hai người vừa hiện thân liền biết đây chính là hai người đã chiến đấu cùng mình trong gần hai giờ qua, không biết thuộc về thế lực nào, vì sao lại ẩn núp tiến vào căn cứ Tấn Long.

“Đây là hư năng lực giả đỉnh cấp đến từ Hoa Hạ ……” Một người trong đó nhìn hư năng lực giả trước mặt rốt cuộc mở miệng nói. Giọng nói của đối phương như phát ra từ máy móc, chói tai lại khó nghe. Loại thanh âm quỷ dị này đương nhiên đã được đối phương thay đổi, cũng không phải thanh âm thật. Hư năng lực giả vì bảo hộ chính mình nên phải cải trang toàn diện, không lộ ra nửa điểm sơ hở.

Mà hư năng lực giả đang ngồi cũng không trả lời, lúc này anh cắn răng đau khổ duy trì phòng ngự trước sự tiến công của hai người trước mặt. Nếu là bình thường khi đơn độc đối mặt với hai năng lực giả có sức chiến đấu ngang mình, anh nhất định sẽ lựa chọn chạy trốn, nhưng bây giờ, anh không thể trốn được, bởi vì phía sau anh còn có đồng đội đang điều tra bí mật bên trong kho hàng, anh không thể vì mạng sống mà vứt bỏ chiến hữu……

“Đến bây giờ còn không chịu từ bỏ, đau khổ chống đỡ, chỉ sợ là vì những người phía sau?” Một người mặc áo đen khác than nhẹ nói, “Tao có thể nói cho mày biết, bọn chúng cùng giống mày, sống không được…… Nơi đó căn bản không có cái gọi là bí mật, chỉ là bẫy rập được thiết kế dành riêng cho chúng mày mà thôi.”

Hư năng lực giả kia nghe vậy đột nhiên ngẩng đầu, cắn chặt răng trừng mắt nhìn hai hư năng lực giả đang đắc ý trước mặt. Kỳ thật lúc bắt đầu nhận công kích từ đối phương, anh liền ẩn ẩn cảm giác được đây có thể là cái bẫy thiết kế nhắm vào bọn họ, chỉ là anh vẫn ôm một hy vọng xa vời rằng bên trong thật sự có bí mật nên mới có hai hư năng lực giả bảo hộ.

“Mày cũng đã tới lúc kiệt sức rồi nhỉ. Tinh thần ngoan cường như vậy thật khiến cho tụi tao phải mở mắt, cho nên tụi tao mới ra đây để được gặp mặt mày.” Hư năng lực giả nói chuyện đầu liên lên tiếng kính nể. “Có thể cùng một người như mày quyết đấu chính là vinh hạnh của tụi tao.”

Trận chiến giữa các hư năng lực giả thực tàn khốc, không phải ngươi chết chính là ta mất mạng, hoặc là lưỡng bại câu thương, nhưng điều này không ảnh hưởng đến sự kính nể mà bọn họ dành cho đối thủ. Theo lý, hư năng lực giả nhiều nhất chỉ có thể duy trì được một giờ dưới sự công kích của hai người bọn họ, nhưng người đang ngồi đối diện này lại có thể chống đỡ gần gấp đôi thời gian, loại tinh thần ngoan cường không chịu thua làm hai hư năng lực giả bội phục.

Kỳ thật đế quốc Khải Rải bọn họ vẫn luôn không hiểu vì sao quân nhân Hoa Hạ rõ ràng không mạnh, nhưng ở thời khắc mấu chốt lại bộc phát ra năng lực chiến đấu vượt qua bình thường gấp mấy lần, giống như hư năng lực giả trước mặt, chống đỡ được tới hai giờ.

Mà hư năng lực giả kia nghe đến đó, trong mắt hiện lên một loại bừng tỉnh, khó trách đối thủ đột ngột hiện thân ở trước mặt, cảm xúc trong lòng anh phức tạp, cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài: “Chung quy là thua.”

Anh biết rõ, mình đã là nỏ mạnh hết đà, duy trì không được bao lâu, mà đối phương, bởi vì hai người cùng công kích, đều có thời gian nghĩ ngơi để điều tức nên hư năng lực còn dư thừa, thắng bại đã định sẵn.

Một hư năng lực giả tiếc hận nói: “Từ lúc anh bước vào căn cứ Tấn Long thì liền chú định chúng ta không chết không ngừng. Nếu được, có thể nói cho tôi biết tên anh không?”

“Tao cũng không thể để tên của mình biến thành huân chương của chúng mày, tao cũng không thể làm quốc gia tao bởi vậy mà mất mặt.” Hư năng lực giả nghe vậy nhếch miệng cười. Anh bất động thanh sắc đem tất cả hư năng lực đè ép ở bên nhau, sau đó nháy mắt bộc phát, hướng hai người đó công kích. Cho dù chết, anh cũng muốn kéo một cái đệm lưng……

Sức mạnh của hư năng lực va chạm kịch liệt vào nhau, tuy rằng ở thế giới ảo không nhìn ra động tĩnh gì nhưng một trong hai hư năng lực giả đang đứng liền cảm giác được từng tiếng sấm nổ mạnh bên tai, năng lực va chạm mạnh làm ý thức của hắn đột nhiên run rẩy, thậm chí có loại cảm giác bị đánh tan.

Hư năng lực giả còn lại thấy thế sắc mặt đại biến, hắn phản ứng cực nhanh, quyết đoán đem hư năng lực của mình chặn lại. Hai người vẫn luôn là cộng sự, đều quen thuộc hư năng lực của nhau, vào thời khắc nguy hiểm có thể dung nhập vào hư năng lực của đối phương, trong thời khắc mấu chốt có thể cản một lần công kích.

Hai hư năng lực giả tuy có thể giúp đỡ nhau nhưng vẫn bị đánh trở tay không kịp. Một trong hai người đột nhiên lùi ra sau ba bước, oa một ngụm, máu tươi phun ra, mà người còn lại thì thân hình cũng đột nhiên chấn động, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, bất quá cũng khôi phục rất nhanh, không bị thương.

Hư năng lực giả sau khi phát ra một kích cuối cùng phát hiện đối phương thành công chặn lại thì chỉ có thể tiếc nuối, lưu luyến mà nhìn thế giới ảo này lần cuối, toàn bộ thân thể anh đang từ từ mà biến thành vô số điểm trắng, bắt đầu phiêu tán ……

Có lẽ lúc tiếp nhận nhiệm vụ này, anh căn bản không nghĩ tới mình sẽ chiết cánh tại đây, đáng tiếc duy nhất chính là anh không biết mình chết trong tay ai, không thể thông báo cho đồng đội để báo thù cho mình.

Hai gã hư năng lực giả nhìn thân hình đối thủ hoàn toàn tiêu tán, cùng thế giới ảo hóa thành một thể mới nhẹ thở ra một hơi yên lòng. Người bị thương cười khổ nói: “Lôi Đặc, không nghĩ tới hắn sắp chết mà lại lợi hại như vậy, nếu không phải cậu đúng lúc chặn lại, chỉ sợ tôi không chết cũng bị trọng thương.”

“Này Đặc, lúc đi học cậu khẳng định không tập trung rồi.” Khôi phục lại, Lôi Đặc nhịn không được khiển trách nói.

“Hả?” Uy Đặc ngạc nhiên nhìn đồng đội bên người.

“Huấn luyện viên trong lúc hướng dẫn từng nói, thời điểm chiến đấu của những hư năng lực giả từng quốc gia đều có đặc sắc riêng, mà khi đối phó với hư năng lực giả Hoa Hạ Liên Bang càng đặc biệt cẩn thận một kích cuối cùng trước khi chết của bọn họ, bởi vì quân nhân Liên Bang ở thời điểm thất bại thích chơi đồng quy vu tận.” Lôi Đặc đem những lời huấn luyện viên nói lúc trước lặp lại một lần.

Uy Đặc nghe xong nghĩ mà sợ le le lưỡi, hắn ở lớp học quả thật có đôi khi không tập trung, không nghĩ tới lại bỏ lỡ một câu mấu chốt này, thiếu chút nữa làm hắn nuốt hận đương trường, còn may có đồng đội trợ giúp nên mới cứu được một mạng.

Lôi Đặc vừa nói nói câu kia đồng thời vận dụng hư năng lực đem hai hacker đang nằm trên đất tiêu diệt, không có hư năng lực bảo hộ, hai hacker liền vô pháp thoát khỏi kết cục hóa thành điểm trắng tiêu tán ở không trung.

Tại tổng bộ của Hoa Hạ Liên Bang, trong một gian phòng, tiếng chuông cảnh báo đột nhiên truyền đến kịch liệt, nhân viên giám hộ bên cạnh sắc mặt đột nhiên biến đổi, vội lao về phía khoang đăng nhập đang lập lòe đèn đỏ…..

“Rốt cuộc giải quyết tên hư năng lực giả này, thế nhưng phí của chúng ta gần hai giờ, thật là mất mặt. Uy Đặc, cậu hiện tại nhanh tới căn cứ bí mật trung tâm, trợ giúp bọn Carter đối phó hư năng lực giả nơi đó.” Lôi Đặc đã sớm nhận được D1 thông báo, biết chỗ của Carter cũng xuất hiện hư năng lực giả còn mạnh hơn bên này, hai người Carter và Pitt cùng đối phương đấu lực lượng ngang nhau, ai cũng không làm gì được ai, cho nên Carter đặc biệt yêu cầu Uy Đặc qua đi trợ. Nếu không phải trận chiến đấu ở đây cũng đang ở thời khắc mấu chốt, hắn đã sớm bảo Uy Đặc qua đi hỗ trợ.

“Chỗ D1 không có nhận được thông báo nào của D2 nữa, phỏng chừng bọn Carter đã khống chế được rồi, tôi đi qua tác dụng cũng không lớn, còn không bằng cùng cậu đi giải quyết phía tiểu đội lâu la dưới kia.” Uy Đặc có chút không tình nguyện, hắn sợ chạy trở về bọn Carter đã giải quyết được đối phương, mà hắn một chuyến tay không không nói, bên này chiến tích cũng mất không được gì.

Lôi Đặc tức giận mà trừng mắt nhìn hắn một cái mắng: “Hỗn đản, kêu cậu đi thì cậu liền đi, vô nghĩa cái gì?” Nhìn Uy Đặc không tình nguyện, trong lòng hắn đột nhiên mềm nhũn nói, “Yên tâm, nếu nơi đó không có chuyện của cậu, chiến tích ở nơi này sẽ phân cho cậu một nửa.”

Lôi Đặc đương nhiên biết tiểu tâm tư của Uy Đặc liền trực tiếp nói ra tính toán của mình. Một đội hacker của Liên Bang phía dưới không có hư năng lực giả bảo hộ, cho dù năng lực chiến đấu của bọn họ lợi hại thế nào thì trong mắt hư năng lực giả, họ đều là những đứa trẻ tay không tất sắt, một chút khó khăn đều không có, loại chiến tích này hắn không ngại phân cho cộng sự.

“Lôi Đặc, đây chính là cậu nói, không thể đổi ý nha. Tôi lập tức đi.” Uy Đặc cao hứng mà nói, không chờ Lôi Đặc đáp lời, bóng dáng liền biến mất ở trong bóng đêm, chạy tới căn cứ bí mật.

Tuy rằng bọn họ ở thế giới ảo thật sự giống thần có thể bay có thể độn thổ, có thể di động nháy mắt, còn lợi hại hơn so với bình thường, nhưng mà việc đi, chạy là bản năng, đôi khi chính năng lực giả cũng quên đi những khả năng mà mình có thể có được trong thế giới ảo.

Lôi Đặc nhìn Uy Đặc hô lớn một tiếng rồi rời đi thì chỉ có thể bất đắc dĩ mà lắc đầu, tính cách Uy Đặc vẫn hấp tấp một chút, bất quá hắn còn trẻ, chỉ cần dạy dỗ mấy năm thì liền không là vấn đề.

Tiếp theo, hắn liền đi vào cửa lớn, dựa theo lộ tuyến đã đi của tiểu đội điều tra của Hoa Hạ Liên Bang mà đi……

Hắn nhất định phải tiêu diệt những kẻ xâm nhập bí mật này, nếu không thị hắn và Uy Đặc nhất định sẽ bị chê cười. Bẫy rập được thiết kế hoàn mỹ như vậy, lại còn phí nhiều thời gian như thế để giải quyết, nếu không xử lý những người đó một cách triệt để thì mặt mũi của hắn thật mất sạch không còn….

Lăng Lan mang theo bọn Tề Long vừa mới đi ra cửa lớn không lâu thì Lý Lan Phong liền đuổi kịp. Lăng Lan nhìn lướt qua Lý Lan Phong, sắc mặt cho dù có chút không tốt, nhưng biểu tình lại cực kỳ kiên định, Lăng Lan biết Báo con có thể thông qua lực lượng của chính mình chịu đựng một cửa này nên trong lòng cực kỳ vui mừng, cũng liền không lo lắng nữa.

Tiểu đội của Lăng Lan vì không muốn bị mất sức nên lúc tiến vào đã thay phiên nhau lên trận, mất hơn nữa giờ thì đến được cửa lớn, nhưng bây giờ bọn họ cần đi ra ngoài nên dù có không ít quân nhân chặn lại, bọn họ cùng tổng tiến không nên cũng không lãng phí quá nhiều thời gian, không đến hai mươi phút liền ra tới cửa thông đạo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.