Đàn Ông Tương Lai Không Dễ Làm

Chương 359: Cầu cứu



Editor: Ngọc Loan

“ Hiện tại tình huống cũng không rõ ràng, tóm lại đã xác định, bộ đội mặt đất phía dưới đã có chuẩn bị,.... sợ là kế hoạch đánh lén của chúng ta đã bị phát hiện”. Sĩ quan phụ tá bên cạnh không nhịn được mà xoa xoa cái trán đầy mô hôi lạnh, đồng thời nhắc nhở tổng chi huy. 

Tổng chỉ huy thở gấp mấy hơi liền, lúc này mới có thể đem lửa giận ngập trời ép xuống, hắn biết lúc này tức giận cũng không làm được gì, nếu đã xác định đánh lén thất bại, vậy thì chỉ có thể mạnh mẽ mà tấn công. Quyết định như vậy, hắn lập tức ra mệnh lệnh;” Truyền lệnh xuống, trước tiên thả các cơ giáp ra, phá xác tấn công!”

Mệnh lệnh của hắn được truyền đến trung tâm phi thuyền kim loại hình trứng, rất nhiều phi thuyền hình trứng chưa tiến vào phạm vi tấn công của lửa đạn đã vỡ ra, theo sau đó là những cơ giáp được bắn ra, bay nhanh xuống phía dưới mặt đât. 

“Chết tiệt, lửa đạn chưa gây thương tích gì thì chúng đã mở quang thuẫn ra rồi. ” Đứng trên tháp cao ở xa, quan chỉ huy dùng kính viễn vọng hồng ngoại thấy cảnh như vậy nhịn không được ảo não. Vốn dĩ ông định thừa cơ đánh hạ vài phi thuyền kim loại hình trứng này để số máy bay địch đáp xuống càng ít càng tốt, nhưng hiện tại xem ra không đơn giản như vậy, kẻ thù rất tỉnh táo, nhận ra đánh lén không thành liền trực tiếp công kích. 

Ngay khi cơ giáp xuất hiện, toàn bộ rada đang im lặng đột nhiên vang vọng tiếng cảnh báo cả vùng trời đại biểu kẻ địch đã bị rada phát hiện, lúc này tất cả mọi người đều hiểu rõ, những phi thuyền kim loại hình trứng kia có tác dụng che chắn rada, may là quan chỉ huy nhìn thấu điểm này, lệnh bọn họ bỏ qua rada, trực tiếp dùng kính viễn vọng tia hồng ngoại, tuy rằng phạm vi tìm kiếm bị giảm xuống 8 lần, nhưng tối thiểu không trở thành kẻ mù, có thể phát hiện kẻ địch đang tiếp cận....... 

Ngay lúc máy bay kẻ địch sắp tiếp cận mặt đất, chuẩn bị phát động tấn công thì bị những chùm sáng theo sau đánh trúng, có vài máy bay chưa kịp chuẩn bị đã bị nổ tung mà chết. Hóa ra là cánh quân cơ giáp đang chờ đợi trên mặt đất, vừa thấy máy bay địch đổ bộ xuống thì đã ào ào bắn súng ánh sáng để nghênh đón kẻ thù. 

Rất nhanh, đội cơ giáp mặt đất cùng máy bay địch đều xông lên chiến đấu, khói lửa chiến tranh lan tràn mặt đất. Bỗng một quả đạn pháo không biết là ai phóng ra bay đến khu vực nghỉ chân của trường Nam sinh đệ nhất quân giáo, khu vực dừng chân đã bị bừng tỉnh bởi biến cố lập tức mở ra quang thuẫn.... Người bên trong đi ra không được, người bên ngoài cũng vào không được, muốn đóng quang thuẫn thì trừ khi nhóm cao tầng của trường quân giáo vận dụng quyền hạn cho đóng cửa đầu não còn không thì chỉ có thể ngoại lực mạnh bạo phá hư. Nhưng nếu như vậy thì có nghĩa là, trận chiến này Liên Bang đã bất lợi, nếu thế thì những quân giáo sinh trong khu vực nghỉ chân trường quân giáo không còn hi vọng sống sót...... 

Quan chỉ huy mặt đất sau khi thấy quang thuẫn chói loá phía sau thì nhịn không được ảo não cực kỳ. Đậy không phải là bia ngắm chói lọi sao? Không phải là nói cho kẻ thù rằng mau đến tấn công nơi này đi ư?... Không biết kẻ đầu đất nào thiết kế trình tự này, tuy rằng là một ý tốt, nhưng trong đêm tối hắc ám này, đối mặt với tình hình phức tạp hỗn loạn này thì đây tuyệt đối là một hành động ngu ngốc. 

Quan chỉ huy sầu lo, không nhịn được giận dữ hét lên với quân nhân bên cạnh mình:” Chết tiệt, báo cho các chiến sĩ ngoài tiền tuyến giữ vững công kích, không được để quân địch tấn công đến khu vực dừng chân của trường!.... ”

Nơi đó chính là nơi ươm mầm những hạt giống hi vọng tương lai của Liên Bang, phải biết rằng để vào được trường Đệ nhất nam sinh quân giáo thì phải là thiên tài trong thiên tài của Liên Bang, mỗi một người đều là thiên chi kiều tử. Nếu không bảo vệ được, bọn họ tổn thất thật không đứng dậy nổi. 

Ý đồ Tiểu Tứ lúc này chính là liên lạc với 7 tinh cầu, chỉ tiếc là đến giờ nó vẫn không thu được chút tín hiệu gì từ các tinh cầu này, điều này làm cho nó có chút nổi giận. Nó hiểu rõ rằng, một khi rời đi thế giới ảo, bị kẻ thù phong toả tín hiệu, nó làm gì cũng không được.... 

Hoàn hảo là nó đã hoàn thành một cách hoàn mỹ nhiệm vụ lão đại giao cho, đem hình ảnh những ma thú tập kích tinh cầu vào 6 năm trước nguỵ trang thành hình ảnh tấn công tối nay, làm cho vệ tinh đem báo cho bộ đội mặt đất, để bộ đội mặt đất có thời gian chuẩn bị chiến đấu. Nhìn kẻ thù từ trên trời giáng xuống bị bộ đội mặt đất đánh cho trở tay không kịp, Tiểu Tứ hưng phấn không thôi, đồng thời cũng bội phục lão đại nhà mình, thậm chí một lần nữa công nhận lão đại nhà mình mới là thần, có thể đoán trúng kẻ thù đột kích.!

Kỳ thực là do Tiểu Tứ nghĩ nhiều, Lăng Lan chỉ là muốn bộ đội mặt đất có sự chuẩn bị, mà trùng hợp là 6 năm trước, cuộc tập kích ở tinh cầu ma thú cũng là không kích, rất phù hợp cho tình huống tối nay. Trên thực tế, Lăng Lan cũng không biết kẻ thù tập kích tối nay là ai, bởi vậy mới nói vận khí của Lăng Lan vô cùng tốt, để Tiểu Tứ truyền đi hình ảnh cùng thực tế vừa vặn tương xứng, mười phần may mắn vừa trùng hợp xoá đi bút tích của cô. Cuối cùng, sau cuộc chiến, cả hai quốc gia Liên Bang và Khải Rải đều đưa ra phán đoán giống nhau, đó là kỹ thuật che chắn của vệ tinh chưa hoàn chỉnh, để cho vệ tinh bên kia truyền ra hình ảnh bọnn họ đánh lén. Chẳng qua, Liên Bang thì thầm may mắn vì điểm này, còn Khải Rải thì lại ảo não vì kỹ thuật che chắn của vệ tinh chưa tốt, để thời khắc mấu chốt lộ ra sơ hở. 

Nhưng mà, theo tình hình chiến đấu hiện giờ, tuy có hành động đối phó kịp thời nhưng trận chiến này không ai đoán trước được kết cục, chiến hoả lan tràn trên mặt đất, bộ đội mặt đất đã xuất hiện thương vong lớn, mà trên trời, vô số cơ giáp rơi xuống, điều này làm Tiểu Tứ có chút không lạnh nhạt nổi. 

Tiểu Tứ hiện tại không biết nên làm gì, đành phải quay về hỏi ý kiến lão đại, tiện thể báo cáo tình hình chiến tranh hiện giờ cho lão đại luôn. Kỳ thực Lăng Lan giữa đường nhìn thấy khu vực nghỉ chân đột nhiên sáng loá một mảnh liền hiểu được tình hình chiến đấu đối với Liên Bang bất lợi, hiện tại nghe Tiểu Tứ báo cáo, nếu vệ tinh phong toả bị rơi xuống, nơi này có thể không kịp mời viện binh đến, chỉ dựa vào lực lượng bộ đội mặt đất, chỉ e rất khó duy trì lâu. Lăng Lan rất rõ ràng, uy lực cơ giáp, cho dù là một cơ giáp phổ thông cấp thấp cũng rất khó xử lý.

Điều cấp bách bây giờ là đem tin tức nơi này bị công kích truyền ra ngoài, trong nháy mắt Lăng Lăn quyết định đem phương pháp xin giúp đỡ khẩn cấp mà trước khi đi cha Lăng đã đưa cho cô. Lăng Lan và Lăng Tiêu đều là đệ tử của Thần Khống- môn phái lấy tinh thần làm phương pháp tu luyện chủ yếu nên sẽ có cách cầu cứu mà không cần dùng công nghệ cao. 

Trước khi Lăng Tiêu rời trường quân giáo, bởi vì không yên tâm nên ông đã đem một sợi tinh thần lực gửi vào trong não vực của Lăng Lan. Nếu Lăng Lan phát sinh nguy hiểm, chỉ cần đem sợi tinh thần lực này kích phát nổ, thì cho dù khoảng cách có xa đi chăng nữa, tinh thần lực của Lăng Tiêu cũng sẽ bị ảnh hưởng, tuy không thể biết rõ cụ thể về tình hình nhưng hiện trạng bất thường này cũng đủ để Lăng Tiêu biết Lăng Lan đang gặp nguy hiểm. 

Lăng Lan quyết đoán mà đem nổ sợi tinh thần lực, thân thể cô đột nhiên chấn động, sắc mặt tái nhợt hẳn đi. Kíp nổ để tại tinh thần lực nên khi nó phát nổ, tinh thần lực của cô cũng sẽ bị thương, đây cũng là nguyên nhân mà Lăng Tiêu đặc biệt nhấn mạnh chỉ khi nào cực kỳ nguy cấp mới được sử dụng, còn không thì không nên đụng vào.

Tình trạng bất thường của Lăng Lan, vài đồng đội bên cạnh đều có thể cảm giác được, Tề Long nhỏ giọng hỏi:”Lão đại, cậu không sao chứ?”

“Không có việc gì, chúng ta nhanh gia tăng tốc độ, có thể sẽ không kịp thời gian nữa”. Lăng Lan mạnh mẽ đem thống khổ do tổn thương tinh thần lực đè ép xuống dưới, bình tĩnh nói với đồng đội, theo sau đó, tốc độ cô ngày càng tằng lên. 

Nhìn Lăng Lan tăng tốc độ như không có chuyện gì, bạn Tề Long không khỏi mà thở dài nhẹ nhóm một hơi, yên lòng tăng tốc độ theo cô. Chỉ có Lý Lan Phong nhìn thấy săc mặt Lang Lan chưa khôi phục lại như thường, mày khẽ nhăn lại, trong ánh mắt hiện lên một tia lo lắng..... 

Lúc này, trên quân hạm của quân đoàn 23, Lăng Tiêu đang ngồi trên ghế hạm trưởng bỗng mở bừng mắt, ông đột nhiên ngồi thẳng lại, hơi thở vốn đang ôn hoà trở nên lạnh lẽo làm những quân nhân vốn đang tuỳ ý nói chuyện im bặt, kinh ngạc mà nhìn vị tướng quân luôn cho người khác cảm giác ôn hoà thay đổi. 

Lăng Tiêu lúc này đã không còn tâm tình duy trì hình tượng của mình nữa, bởi ông cảm nhận được tinh thần lực của mình bị chấn động nhẹ, điều này chứng tỏ tinh thần lực ông gửi ở đại não Lăng Lan bị đánh tan!

“Lập tức liên lạc với trường Đê nhất nam sinh quân giáo, thăm dò tình huống nơi đó ra sao rồi..... ” Lăng Tiêu lạnh lùng ra lệnh, khi ông không cười thế nhưng cùng thần thái của Lăng Lan cực kỳ giống nhau, quả không hổ là cha con. 

“Liên lạc thành công, đối phương đã trả lời, tất cả đều bình thường”, đội viên phụ trách liên lạc trả lời lại rất nhanh. 

Lăng Tiêu nghe vậy mày nhăn lại, nếu Lăng Lan đã phá nổ tinh thần lực của ông, như vậy chứng tỏ chỗ của cô đang xảy ra chuyện lớn mà cô không giải quyết được..... Ông lập tức kết nối với máy liên lạc Lăng Lan, nhưng lại chỉ nghe thấy tiếng báo bận. 

Mắt Lăng Tiêu chợt loé hàn quang, giây tiếp theo liền trực tiếp liên lạc với hiệu trưởng trường quân giáo đệ nhất nam sinh nhưng lại vẫn nghe tiếng báo bận. 

Ánh mắt Lăng Tiêu lúc này đã trở nên cực kỳ thâm trầm, ông lần nữa ngẩng đầu lên ra lệnh:”Đưa ra thỉnh cầu đối với đối phương, chúng ta cần đem nhật minh đến Hành Tinh Mới, mong đối phương an bài. ”

Đội viên nghe vậy sửng sốt, nhưng rất nhanh anh ta truyền lời lại cho đối phương, vài giây trôi qua, đối phương đã hồi đáp lại, đội viên nhanh chóng báo cáo: “Tướng quân, đối phương trả lời, trước mắt Hành Tinh Mới cấm đi vào, thời gian mở ra là 3 ngày sau, hy vọng chúng ta thay đổi lộ trình đi, hoặc là chờ đợi thời gian mở cửa. ”

“Quả nhiên đã xảy ra chuyện” Lăng Tiêu lúc này đã hiểu rõ mọi chuyện, yêu cầu của ông chỉ là mồi thử, ông vừa mới từ Hành Tinh Mới đi ra đương nhiên biết hành Tinh Mới không có cái gì gọi là cấm thông hành cả. 

“Lập tức mở ra cửa khẩu, tôi muốn dùng Belief chạy đến Hành Tinh Mới”. Lăng Tiêu đột nhiên đứng lên, nôn nóng mà bước đến cửa khoang, con gái nhà mình đang gặp nguy hiểm, người làm cha như ông sao có thể ngồi yên ở chỗ này được? Ông cần nhanh chóng đuổi qua đó, tốc độ của cơ giáp Thần cấp còn gấp 4 lần so với tốc độ quân hạm, ở thời điểm tối đa còn nhanh hơn những 7 lần. 

“Tướng quận, chuyện này quá nguy hiểm”. Nghe Lăng Tiêu an bài, Kiều phó trưởng kinh hoảng, anh chạy đuổi theo mở miệng ngăn cản. 

Lăng Tiêu đột nhiên quay đầu, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm Kiều phó trưởng làm thân hình Kiều phó trưởng đột nhiên cứng đờ:”Đây là mệnh lệnh”, Lăng Tiêu ném xuống 4 chữ này, đồng thời biến mất luôn tại cửa khoang.... 

“Lĩnh vực cấp.. ”, một vị đại tá có quân hàm khá cao trong khoang tàu kinh ngạc cảm thán làm bừng tỉnh tất cả mọi người, Kiều phó trưởng nhìn nhìn đại tá, rồi lại nhìn mọi người, vội dậm chân 1 cái, lại đuổi theo thêm 1 lần nữa, là sĩ quan phụ tá của tướng quân, anh nhất định phải ngăn cản tướng quân mạo hiểm bằng chính bản thân mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.