Đàn Ông Tương Lai Không Dễ Làm

Chương 365: Chủ nhân của thanh kiếm



Edit: Phi Nguyệt

Các đội viên đồng loạt đứng vào vị trí, lấy Cao Tấn Vân đứng đầu tạo thành một thế trận hình thoi, tất cả cùng nâng súng laser bằng tay phải, thủ thế nhắm bắn. Mỗi lần chiến đấu trong thế giới cơ giáp ảo bọn họ đều phối hợp như vậy nên đã tạo thành thói quen, đến khi chiến đấu ở thế giới bên ngoài, họ cũng lựa chọn cách chiến đấu quen thuộc này.

"Bắn!" Cao Tấn Vân hô to, dẫn đầu nhắm bắn về phía đối thủ.

Sáu tia ánh sáng cùng một chỗ bắn về phía phi thuyền địch, nếu hiện giờ đang ở trong thế giới ảo, sử dụng hệ thống điều khiển cơ giáp thì bọn họ có thể bắn trúng được một, hai phát, nhưng đối thủ họ đụng phải hiện giờ lại là một người có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, hắn nhẹ nhàng điều khiển phi thuyền né tránh đòn tấn công.

Đối phương di chuyển theo kiểu chữ Chi (之), thoải mái né tránh tia laser từ mấy người đội viên trong tiểu đội của Cao Tấn Vân, nhưng lại không thể né tránh tia laser từ súng của Cao Tấn Vân vì cậu ta đang sử dụng phương pháp xạ kích dự đoán, đó là một kỹ thuật tương đối cao cấp của cơ giáp cấp trung. Cao Tấn Vân đã sớm dự đoán đối phương sẽ né tránh nên xạ kích đến vị trí mà đối phương có khả năng nhảy tới nhất, cho nên đối phương khó có thể né tránh được đòn tấn công của cậu ta.

Phi thuyền địch né tránh được năm sáu tia laser nhưng phát hiện ra có một tia laser đang bắn tới đúng vị trí hắn vừa nhảy tránh, thao tác né tránh cần có thời gian điều chỉnh lại nên hắn không thể sử dụng né tránh được nữa, đành mở ra lá chắn phòng vệ miễn cưỡng đối đầu trực diện với đòn tấn công của Cao Tấn Vân, sau đó phi thuyền địch nhanh chóng đánh tới, muốn xử lý hết đám tôm tép đang quấn lấy chân hắn.

Lần công kích thứ nhất bị đối phương né tránh đơn giản như vậy khiến một số đội viên hoảng hốt, Cao Tấn Vân lập tức cao giọng hô lên: "Tiếp tục xạ kích!"

Tiếng hét này của cậu giúp các đội viên tỉnh táo lại, bọn họ tiếp tục nghe mệnh lệnh của đội trưởng, liều mạng bóp cò súng, điên cuồng bắn tia laser về phía kẻ địch…

Công kích tới tấp lập tức có hiệu quả, nó khiến phi thuyền địch lo lắng né trái né phải, không còn thời gian tiếp tục bắn trả. Kẻ địch vô cùng buồn bực trước nhóm cơ giáp trung cấp tuy biểu hiện còn non nớt nhưng lại có sự phối hợp ăn ý lạ thường này, hắn chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc né tránh.

Mấy người Cao Tấn Vân thấy đối thủ đang nhảy tránh bỗng vọt về phía sau, kéo giãn khoảng cách với bọn họ sau đó nhanh chóng hòa nhập vào bóng đêm, không thấy tăm hơi đâu.

Thấy thế, Cao Tấn Vân nghi hoặc buông súng xuống. Bọn họ đều biết với năng lực của đối phương, cho dù họ có công kích hung hãn cỡ nào cũng chỉ để kéo dài thời gian, nếu đối phương quyết ăn thua thì họ không phải là đối thủ của y. Tất nhiên nếu đối phương làm thế cũng sẽ phải nhận thương tổn tương ứng.

Chẳng lẽ đối phương sợ cơ giáp bị tổn hại không có chỗ sửa chữa sẽ ảnh hưởng đến sức chiến đấu, cho nên mới lựa chọn tạm rút lui? Cao Tấn Vân cảm thấy giả thiết này cũng rất có lý, dù sao nơi đây cũng là địa bàn của bọn họ.

Một đội viên chưa hiểu rõ tình thế đã hưng phấn hô lên: "Tam ca, không ngờ chúng ta lại đẩy lùi được phi thuyền của địch, cơ giáp cao cấp cũng chỉ có thế mà thôi…"

"Làm sao có thể, hắn chỉ cần chịu tổn thương một chút là giết được chúng ta rồi, đối phương lựa chọn né tránh rất có thể là bởi không muốn cơ giáp bị tổn hại chăng…" Cao Tấn Vân phản bác lời nói của đồng đội. Nói đến đoạn không muốn cơ giáp bị tổn hại, trong đầu cậu ta bỗng bắt được một đáp án, cậu ta lo lắng hô lên: "Tất cả mọi người mở ra-đa lên, kẻ địch có khả năng vẫn còn quanh quẩn đâu đây…"

Vừa dứt lời, Cao Tấn Vân bỗng cảm giác phía bên phải mình đột nhiên xuất hiện một luồng năng lượng mãnh liệt đang đánh tới hướng bọn họ, trong khoang điều khiển cơ giáp vang lên tiếng cảnh báo, Cao Tấn Vân chỉ kịp hô tránh rồi điên cuồng điều khiển cơ giáp của mình đẩy hai đội viên đứng cạnh ra xa.

Một tiếng "Bành!" rất lớn vang lên, tia laser vừa tới đánh trúng vào lá chắn phòng hộ trên thân cơ giáp của Cao Tấn Vân, trúng một chiêu này, năng lượng của cơ giáp lập tức tụt xuống một nửa làm Cao Tấn Vân vô cùng kinh hãi.

Uy lực súng laser của cơ giáp cao cấp quả thực mạnh hơn rất nhiều so với súng của cơ giáp trung cấp. Nếu bị súng laser của cơ giáp trung cấp đánh trúng, cơ giáp cao cấp chỉ bị trừ khoảng 20% năng lượng mà thôi. Cao Tấn Vân biết chỉ cần trúng đòn thêm một lần nữa, năng lượng trong cơ giáp của cậu ta sẽ cạn đáy, đến lúc đó cậu ta chỉ còn cách nằm im chờ chết.

Khi Cao Tấn Vân còn chưa thoát khỏi bàng hoàng, kẻ địch đã tiếp tục đánh tới, nhưng lần này đồng đội bên cạnh kịp có phản ứng nên Cao Tấn Vân không phải hứng chịu đòn công kích cho đồng đội nữa. Mặc dù Cao Tấn Vân chỉ là một cơ giáp sĩ trung cấp nhưng kỹ thuật điều khiển cơ giáp của cậu ta rất vững chắc, có thể nói là người điều khiển cơ giáp tốt nhất trong tiểu đội. Cậu ta lập tức nhảy né tránh đòn tấn công theo hình chữ bát (八).

Nhưng đòn tấn công này của kẻ địch lại chỉ dùng để tung hỏa mù, đương lúc Cao Tấn Vân đang né tránh đòn công kích bỗng nghe thấy các đội viên hoảng hốt hét lên bên trong kênh tiểu đội,: "Đội trưởng, tránh mau!"

Mấy đội viên nhanh nhẹn cầm súng bắn điên cuồng lên không trung phía trên đầu Cao Tấn Vân như muốn ngăn cản cái gì đó.

Cao Tấn Vân kinh sợ, lúc này cậu ta đã cảm giác được mối uy hiếp đang đến ngay trên đầu mình, cậu nhanh chóng thao tác chuyển tầm nhìn của cơ giáp lên phía trên và nhìn thấy phi thuyền của kẻ địch vừa biến mất trong tầm mắt nay đã xuất hiện ngay trên đỉnh đầu cậu ta, một ánh sáng đao sắc lạnh lóe lên rồi bổ xuống như muốn chặt đứt đầu của Cao Tấn Vân.

Nếu lúc này Cao Tấn Vân đang đứng thẳng nhất định sẽ né được đòn công kích này, nhưng bởi vì trước đó cậu vừa làm động tác né tránh tia sáng thứ hai nên người vẫn lao theo quán tính, khó mà dừng lại trong nháy mắt để tiếp tục làm thêm một động tác né tránh khác, lúc này cậu ta chỉ có thể trơ mắt nhìn cơ giáp của mình bị đối phương chém trúng.

Ngay tại thời khắc nguy cấp, Cao Tấn Vân cắn răng, quyết đoán mở ra lá chắn phòng vệ cao nhất, mặc dù lá chắn phòng vệ không có mấy tác dụng đối với vũ khí lạnh nhưng trong giờ phút này Cao Tấn Vân chỉ có thể liều một lần.

Thanh đao sắp sửa đánh thẳng vào cơ giáp của Cao Tấn Vân, một tiếng "Bành!" rất lớn vang lên, Cao Tấn Vân vô thức nhắm mắt lại, chờ đợi thân thể truyền đến cảm giác đau nhức, nhưng rất nhanh cậu ta phát hiện mình không hề có cảm giác gì.

Phải nói phản ứng của Cao Tấn Vân vô cùng thần tốc, cậu ta nhanh chóng mở mắt và nhìn thấy chiếc cơ giáp cao cấp đang công kích bỗng cách xa mình mười mấy mét, mà đối phương đang ngẩng đầu nhìn về phía bên phải của cậu ta, thanh vũ khí cầm trong tay đối phương gãy thành hai mảnh, chỗ bị gãy rất vuông vức sắc ngọt tựa hồ bị thứ vũ khí sắc bén nào đó chém đứt.

Một giây sau, Cao Tấn Vân đã biết đáp án, bên trái cách cậu khoảng hai mươi mét có một thanh kiếm rất lớn đang cắm ngập xuống mặt đất, xem ra thanh vũ khí của đối phương là bị thanh kiếm đột nhiên bay tới này chém đứt. Thấy tình huống này Cao Tấn Vân tất nhiên hiểu ra mình vừa được chủ nhân của thanh kiếm đó cứu sống.

Cách thanh kiếm không xa, Cao Tấn Vân thấy ba đội viên của cậu ta cùng kẻ địch đều đang ngơ ngác nhìn lên không trung phía bên phải.

Cao Tấn Vân hơi giật mình, cậu ta nhanh chóng kéo hình ảnh về phía đó và lập tức thấy một cơ giáp đang đứng lơ lửng giữa trời. Cao Tấn Vân chỉ nhìn qua đã nhận ra người kia chính là một cơ giáp cấp Vương bài của Liên bang. Là một người rất muốn trở thành Vương bài sư sĩ, Cao Tấn Vân đương nhiên hiểu rõ các chủng loại cơ giáp như lòng bàn tay, cậu ta làm sao không nhận ra đây chính là bộ cơ giáp Bác mệnh chi vương.

Cao Tấn Vân mừng rỡ nhưng cũng hoang mang không kém, cơ giáp cấp Vương bài mạnh nhất hành tinh tại sao không tới khu trại để bảo hộ các học sinh, mà chạy tới nơi chẳng phải là chiến trường này để làm gì?

"Vương bài sư sĩ? Quân đội ư? Không, trên cơ giáp của mày không có dấu hiệu của quân đội, chẳng lẽ là cơ giáp của trường đệ nhất nam sinh quân giáo, nếu tao đoán không lầm mày hẳn là một quân giáo sinh…" Người điều khiển cơ giáp phi thuyền cao cấp kia đột nhiên mở bộ phận khuếch đại âm thanh, nói với cơ giáp sĩ cấp Vương bài vừa xuất hiện, tiếng Trung của hắn ta nghe rất khó chịu, ngữ điệu vừa quái dị vừa cứng ngắc, chỉ cần nghe qua cũng biết hắn không phải là người Hoa.

Cơ giáp cấp Vương trên không trung không trả lời, người đó chỉ lạnh lùng đứng nhìn đối phương.

Cơ giáp phi thuyền của kẻ địch cũng không để ý sự lạnh lùng của vị Vương bài sư sĩ mới đến, hắn ta đang cảm thấy hưng phấn vì không nghĩ tới vận may của mình lại tốt như vậy, trực tiếp tìm được mục tiêu nhiệm vụ, chỉ cần xử lý xong đối phương thì khi trở về hắn chính là anh hùng của đế quốc.

Bị kích động bởi ý nghĩ vinh dự sắp đến tay, kẻ địch tiếp tục nói: "Theo chúng tao được biết, ở trường đệ nhất nam sinh quân giáo của Hoa Hạ chúng bây gần đây mới xuất hiện một cơ giáp duy nhất tấn cấp Vương bài tên là Kiều Đình, biệt hiệu Lôi Vương, được xưng tụng là yêu nghiệt thiên tài thứ hai sau Lăng Tiêu, kẻ đó hẳn là mày rồi!" Nói đến đây, từ chiếc phi thuyền của kẻ địch phát ra những tiếng tặc lưỡi tiếc nuối. "Đáng tiếc, Hoa Hạ lại không được phép xuất hiện thêm một Lăng Tiêu nữa."

Ánh mắt Cao Tấn Vân lấp lánh ánh sáng, vị Vương bài sư sĩ vừa cứu cậu ta thật sự là Lôi Vương sao? Nếu đúng là vậy thì thật rối rắm, vì cậu ta sắp đi theo Lan lão đại và một ngày nào đó sẽ phải cùng đối đầu với Lôi Vương.

Cơ giáp cấp Vương lơ lửng giữa không trung cuối cùng cũng lên tiếng, giọng nói băng lạnh đến mức có thể làm không khí xung quanh đông cứng. "Nói xong chưa?"

Nghe được âm thanh này, đồng tử trong mắt Cao Tấn Vân co rút, cậu ta không thể tin vào tai mình, sau đó trên gương mặt cậu ta hiện lên vẻ vui mừng khó nén, miệng nở nụ cười lớn không cách nào khép lại được. Cao Tấn Vân cố gắng đè nén tâm tình kích động của mình lại, cậu ta nhìn về phía vị Vương bài sư sĩ kia với ánh mắt tràn đầy sùng bái cùng lòng vui sướng không hề che giấu.

"Nếu tao nói xong rồi thì mày muốn làm gì nào?" Giọng nói của kẻ địch trong phi thuyền mang theo sự trào phúng. Hắn ta nghĩ, Lôi Vương là một kẻ chưa từng trải qua thực chiến, chưa thấy máu, chỉ học tập trong trường quân giáo lên cấp Vương bài, trong mắt hắn, kẻ như thế chỉ như một con chim non mới vào đời, không đáng lo ngại. Hắn tin rằng bằng vào hơn mười năm kinh nghiệm chiến đấu của mình, hắn ta có thể xử lý chú chim non này dễ như trở bàn tay.

Hơn nữa, trong lúc nói chuyện ở đây, hắn đã đem tin tức Lôi Vương Kiều Đình xuất hiện báo cho tiểu đội biết, hắn tin rằng các đội viên sẽ chạy tới nhanh thôi. Vừa rồi hắn nói nhiều như vậy thực chất là câu thêm thời gian để gửi đi tin tức và chờ các đội viên trong tiểu đội đuổi kịp tới đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.