Đàn Ông Tương Lai Không Dễ Làm

Chương 458: Mục tiêu!



Edit: Tuyết Dung Hoa

Cuộc thi cách đấu cơ giáp rốt cuộc cũng kết thúc, Kiều Đình đạt được quán quân, kết quả này cũng nằm trong dự kiến của nhiều người, Kiều Đình được xưng là Lăng Tiêu thứ hai thì đương nhiên cũng phải giống như Lăng Tiêu, trở thành một tồn tại vô địch thủ.  

Nhưng mà cách đấu cơ giáp đơn thể kết thúc cũng không làm giảm sự nhiệt tình của khán giả, bởi vì bắt đầu từ ngày mai, cách đấu cơ giáp đoàn thể mà mọi người mong chờ nhất chính thức bắt đầu.  

So sánh với vinh dự cá nhân dành được ở cách đấu đơn thể, tất cả các trường quân đội càng coi trọng cách đấu đoàn thể. Bởi vì trận thi đấu này mới chân chính thể hiện thực lực của các trường quân đội. Sau khi trận thi đấu đơn thể kết thúc, cơ giáp đoàn thể nào đạt thứ hạng cao sẽ đạt được nhiều tài nguyên của Liên Bang, trường quân đội của cơ giáp đoàn thể đó cũng trở thành lựa chọn hàng đầu của các đồng quân sinh. Cho nên, cách đấu cơ giáp đoàn thể là một trong những hạng mục thi đấu kịch liệt nhất, tuy không thảm thiết bằng  đoàn thể Đại Hỗn Chiến, nhưng cũng không kém là bao nhiêu…

Cách đấu đoàn thể bao gồm năm vòng, thắng 3 trên 5 được coi là chiến thắng, danh sách thi đấu bao gồm 6 người, năm đội viên thi đấu chính thức, 1 đội viên dự bị. 

Không giống như các trận thi đấu khác, có thể tùy ý thay người ở thời điểm bất kỳ nào, đội viên dự bị chỉ được ra sân khi đội viên chính thức đã bị trọng thương không thể nào tiếp tục thi đấu, nếu không đội viên dự bị căn bản không có cơ hội tham gia thi đấu.   

Dựa theo quy luật chung, 5 đội viên chính thức tham gia cách đấu đoàn thể thường sẽ là 5 đội viên đã tham gia cách đấu đơn thể. Nhưng thường lệ này lại bị đánh vỡ khi trường quân đội Đệ Nhất Nam Sinh đưa danh sách dự thi lên, Triệu Tuấn, người đạt hạng 3 ở cách đấu đơn thể, vốn nên nằm trong danh sách dự thi chính thức lại trở thành đội viên dự bị, mà thay thế anh lại là một cái tên vô cùng xa lạ —— Lăng Lan!

Nhân viên phụ trách báo danh còn nghĩ rằng trường quân đội Đệ Nhất Nam Sinh điền sai, còn đặc biệt liên lạc với nhóm giáo viên của bọn họ, nhóm giáo viên biết được cũng cười khổ xác định điền đúng không sai sót, đáp án này làm cho vị nhân viên công tác kia rất kinh ngạc, đồng thời cũng vô cùng tò mò, không biết người tên Lăng Lan có thể thay thế được Triệu Tuấn đến tột cùng là thần thánh phương nào? 

Bởi vì nguyên tắc bảo mật, nhân viên công tác cũng không tiết lộ chuyện này ra ngoài. Cho nên hôm sau, khi những thí sinh tham dự thi đấu của trường Đệ Nhất Nam Sinh  bước lên sân khấu, người xem tức khắc ồ lên…

Ngay cả Hàn Dục và Mục Thiếu Vũ cũng khiếp sợ. Đặc biệt là Hàn Dục càng thêm thương hại mà liếc nhìn Triệu Tuấn đứng phía sau, nằm trong tay của một đoàn trưởng hay ghen ghét nhân tài như vậy, Triệu Tuấn có thể đạt được điều gì tốt cơ chứ? Nghĩ đến đây, tâm tư muốn mời chào Triệu Tuấn lại nhảy nhót.   

Chỉ có Trương Kinh An một chút ngạc nhiên cũng không có, bởi vì hắn biết rõ. Lăng Lan vẫn luôn rất yêu nghiệt, lúc còn ở Học Viện Đồng Quân, học sinh năm bảy như cậu ta còn có thể đánh bại học trưởng năm mười như bọn họ. Nếu như Lăng Lan sau khi tiến vào trường quân đội lại trở nên bình thường thì mới làm cho hắn cảm thấy vô cùng khiếp sợ...  

Mà Kiều Đình hay Lăng Lan đều được, cả Triệu Tuấn cũng thế, tất cả cũng chỉ là chiến hữu tạm thời của hắn. Chỉ cần không kéo chân sau, hắn sẽ không quá chú ý. Đương nhiên, ở sâu trong nội tâm hắn, hắn càng tín nhiệm Lăng Lan hơn Triệu Tuấn.  

Mà trong phòng khách quý, Lam Lạc Phượng sau khi tham dự lễ khai mạc vẫn luôn ngồi ở chỗ này, thần thái bà sáng láng mà kéo tay Lăng Tiêu, nhìn chằm chằm giữa sân, muốn tìm thấy con gái bảo bối của mình giữa 2000 người phía dưới.  

Không sai, có thể hấp dẫn được Lam Lạc Phượng lên sân khấu chỉ có con gái đáng yêu Lăng Lan, bà đã sớm biết Lăng Lan sẽ tham gia cách đấu đoàn thể, bà vẫn luôn chờ đợi trận thi đấu này, cũng chỉ có lúc này, bà mới có thể quang minh chính đại mà nhìn con gái của mình, cổ vũ con gái của mình.   

Lam Lạc Phượng nghĩ đến đây lại nhịn không được mà oán trách Lăng Tiêu, nếu không phải tại tên chết tiệt này tự quyết định, bà đâu phải cách xa con gái, muốn nhìn mặt cũng phải lén lén lút lút...Nghĩ đến đây, Lam Lạc Phượng không chút do dự vươn tay kháp ngay sườn eo của chồng mình, hung hăng mà xoay 360°, nhưng hình như còn chưa hết tức, lại bực bội nhéo thêm mấy cái.  

Lăng Tiêu đang tùy ý giao lưu với mấy vị khách quý bên cạnh, khóe mắt đột nhiên nhảy nhảy dựng, nhưng ông vẫn cố bảo trì tươi cười mà nhịn xuống. Ông nói chuyện với đối phương xong, mới như thường mà quay đầu lại, nhẹ nhàng cầm lấy tay ngọc còn kháp ở vùng eo cười hỏi: “Lạc Phượng? Làm sao vậy?”

Lam Lạc Phượng liếc ông một cái, giật giật miệng, Lăng Tiêu nhìn khẩu hình miệng của Lam Lạc Phượng, nhìn ra được hai chữ “con gái” ông liền biết, vợ nhà mình khẳng định nhớ tới chuyện ngu xuẩn mà ông đã làm, tươi cười tức khắc chuyển sang cười khổ, bất đắc dĩ sờ sờ mũi của mình, không nói chuyện nữa.

Ông còn có thể nói gì đây? Lam Lạc Phượng oán trách không sai, làm cho thân phận Lăng Lan không rõ ràng, làm Lam Lạc Phượng không thể quang minh chính đại nhìn thấy con gái...Tuy không phải do ông, nhưng ai kêu đó là con gái ông chứ, nỗi oan này ông cần gánh, hơn nữa, suy cho cùng, cũng là do ông để cho Lăng Lan tiến vào trường quân đội Đệ Nhất Nam Sinh, Lạc Phượng tức giận, ông quả thật nên chịu đựng. 

Ngày thi đấu đầu tiên, thi đấu để chọn ra 200 đội mạnh nhất, trường quân đội Đệ Nhất Nam Sinh thoải mái mà thăng cấp, chỉ phái ra Hàn Dục, Trương Kinh An, Mục Thiếu Vũ ba người liền giải quyết xong, điều làm cho Lam Lạc Phượng một lòng chờ mong con gái lên sân khấu thất vọng không thôi, nhưng cũng đồng thời cảm thấy an ủi, dù sao không phải lên sân khấu, Lăng Lan sẽ không bị thương, so với tâm tình muốn xem tư thế chiến đấu oai hùng của con gái thì suy nghĩ không muốn con gái bị thương càng chiếm thượng phong, bởi vậy Lam Lạc Phượng rất nhanh điều chỉnh tâm tình, lại tiếp tục theo dõi các trận đấu của buổi chiều. 

Buổi chiều thi đấu là từ 200 đội chọn ra 100 đội mạnh nhất, đối thủ của trường quân đội Đệ Nhất Nam Sinh cũng không quá mạnh, tuy có chút khó khăn khi Hàn Dục phải khổ chiến với đối phương một phen, nhưng hai trận tiếp theo, Trương Kinh An và Mục Thiếu Vũ sạch sẽ lưu loát thắng liền hại trận, lại lần nữa thành công thăng cấp, lúc này, Lăng Lan xếp hạng thứ tư vẫn chưa có cơ hội lên sân khấu. 

Cho dù vậy, trường quân đội Đệ Nhất Nam Sinh thuận lợi tiến vào 100 đội mạnh nhất vẫn làm cho tâm tình của Lam Lạc Phương trở nên tốt đẹp, điều này làm cho Lăng Tiêu bắt được cơ hội, hảo hảo cùng vợ nhà mình ân ái một phen. Từ sau khi đi vào Khải Minh tinh, Lam Lạc Phượng liền nhớ tới những ‘ thù mới hận cũ ’, vì thế, Lăng Tiêu bi thôi, liên tục ngủ sofa mấy buổi liền.

Ngày thứ hai, Lam Lạc Phượng đầy mặt hạnh phúc, diễm quang bắn ra bốn phía mà đi vào trường cách đấu, Lăng Lan chỉ là liếc mắt một cái, liền biết lão mẹ nhà mình chắc chắn đã được lão ba yêu thương một phen, một lần nữa phát ra sự mỹ lệ của mình…

Ngày thi đấu hôm nay bận rộn hơn ngày thi đấu hôm qua rất nhiều. Buổi sáng, trường quân đội Đệ Nhất Nam Sinh chỉ có một trận, từ 100 đội mạnh nhất tiến vào 50 đội mạnh nhất, lúc này, đối thủ của bọn họ là học viện quân sự của tinh cầu Đồng Lý, mà đội viên của bọn cũng không phải những trường quân đội cấp thấp có thể so sánh, năm đội viên, tất cả đều là Đặc cấp sư sĩ.

Trình tự lên sân khấu của các đội viên trường quân đội Đệ Nhất Nam Sinh vẫn không thay đổi, khi Hàn Dục bước lên sân khấu cùng đối phương giao chiến, tất cả mọi người đều biết, trận đấu này có chút phiền phức, đối phương vốn sử dụng biện pháp điền kị đua ngựa, đội viên đầu tiên lên sân khấu, thực lực rất mạnh, Hàn Dục trong khoảng thời gian ngắn bị ngăn chặn.

Kiều Đình nhìn đến nơi này, khẽ cau mày hỏi Lăng Lan bên cạnh: “Cậu nói, người này có phải mạnh nhất? hay chỉ là người mạnh thứ ba?”  

Hai trận thi đấu ngày hôm qua làm Kiều Đình hiểu được Lăng Lan rất khủng bố, Lăng Lan giống như một quyển bách khoa toàn thư, đối thủ cho dù là nhỏ yếu vô danh, Lăng Lan đều hiểu rõ như lòng bàn tay. Điều này làm cho đám người Kiều Đình một khi có nghi vấn liền sẽ theo thói quen mà dò hỏi Lăng Lan. 

Lăng Lan thực bình tĩnh mà trả lời: “Người này trong cách đấu đơn thể dừng bước ở vị trí 50, còn có một người khác, cũng tiến vào 50 người mạnh nhất, nhưng dừng bước ở vị trí thứ 32, hai người còn lại đều ngoài top 100…” 

Kiều Đình nghe ra Lăng Lan vẫn chưa nói hết, mày nhăn hơn, nếu như trận này Hàn Dục thất bại, chỉ sợ bọn họ thật sự có phiền toái: “Người cuối cùng tiến vào 16 người mạnh nhất sao?” Nếu như tiến vào top 16, Mục Thiếu Vũ liền có chút nguy hiểm. 

“Cũng không phải, người mạnh nhất, xếp hạng thứ 19” Lăng Lan trả lời, đáp án này làm cho Mục Thiếu Vũ  thở dài nhẹ nhõm một hơi, Mục Thiếu Vũ ở cách đấu đơn thể cuối cùng cũng xếp hạng thứ 13, vẫn có thể áp đối phương một đầu.  

Đấu pháp của Hàn Dục phỏng chừng đã bị đối phương nghiên cứu triệt để, tuy rằng thực lực của hai người không sai biệt lắm, nhưng Hàn Dục đã mất đi tiên cơ cũng đành phải chịu thua, trường quân đội Đệ Nhất Nam Sinh trận đầu đã gặp bất lợi làm cho tất cả mọi người quan chiến kinh ngạc không thôi. Ở trong suy nghĩ của bọn họ, trường quân đội  Đệ Nhất Nam Sinh hẳn là một đường cao ca khúc khải hoàn ca, một hồi không thua mà đi vào trận chung kết, cuối cùng lấy được chức quán quân, mới không cô phụ thanh danh của trường quân đội Đệ Nhất Nam Sinh.

Hàn Dục thất bại làm cho hắn thực ảo não, hắn là người tiến vào 32 mạnh nhất, lại bị một người xếp hạng thấp hơn đánh bại, điều này làm cho hắn cảm thấy thực sỉ nhục, đám người Lăng Lan cũng không vội an ủi hắn, có thể trở thành đoàn trưởng của một đoàn cơ giáp, năng lực tự điều chỉnh tâm trạng tất nhiên vẫn phải có.   

Bởi vì Hàn Dục thất bại, nên người lên sân khấu thứ cái là Trương Kinh An rõ ràng cẩn thận rất nhiều, nhưng mà cho dù hắn có cẩn thận, sau khi biết đối phương là ai cũng nhịn không được sắc mặt đại biến, đối thủ của hắn, phải là người đã tiến vào 50 cường, mà là người xếp hạng thứ 19. 

“Xem ra bọn họ từ bỏ trận thứ ba”  Người này xuất hiện, làm cho người của trường quân đội Đệ Nhất Nam Sinh đều nhíu mày, rốt cuộc đối phương đánh chủ ý gì? cho dù là thắng trận này, thì ở trận thứ ba cũng không có ai có thể đánh lại Mục Thiếu Vũ. 

Triệu Tuấn đứng bên cạnh Lăng Lan hình như nhìn ra điều gì, anh nhịn không được cười nói: “Lan lão đại, hình như mục tiêu của bọn họ là cậu. người xếp thứ 32 kia phỏng chừng sẽ an bài ở vị thứ tư.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.