Đàn Ông Tương Lai Không Dễ Làm

Chương 467: Sự kiện Mì Dương Xuân!



Chu Cảnh là một người công kích viễn trình, chính là bởi vì quen thuộc hiểu biết viễn trình nên hắn càng rõ ràng sự lợi hại của Lăng Lan hơn đồng đội, tuy rằng Lăng Lan chỉ xuất hiện trên sân đấu hai lần nhưng hắn biết Lăng Lan tuyệt đối là một đối thủ cực mạnh.

Bất quá, Chu Cảnh coi trọng thì coi trọng nhưng cũng không cho rằng mình không có phần thắng. Cơ sở hoàn mỹ thì như thế nào, nó cũng không có nghĩa là có thể chống cự được kỹ năng cao cấp.

Kỹ năng cao cấp là từ kỹ năng cơ sở phát triển ra, nó hoàn toàn thoát thai với kỹ năng cơ sở, uy lực lại mạnh hơn kỹ năng cơ sở mấy lần thậm chí mấy chục lần, đây cũng là nguyên nhân vì sao Cơ giáp sư đến hậu kỳ dần dần từ bỏ kỹ năng cơ sở mà khổ tâm nghiên cứu Kỹ năng cao cấp làm kỹ năng tất sát.

Ở trong chiến đấu cơ giáp, người thường thường sinh tồn tới cuối cùng là những người nắm càng nhiều Kỹ năng cao cấp, có thể thấy Kỹ năng cao cấp đối với Cơ giáp sư rất quan trọng.

Mà Chu Cảnh tự nhận chính mình nắm giữ những kỹ năng cao cấp cũng đủ làm mình cùng đối phương đối một trận.

Hai người dưới sự hướng dẫn của nhân viên công tác phân biệt đi từ hai thông đạo bước ra ngoài, lên trường cách đấu.

Nhìn hai chiếc cơ giáp xuất hiện ở đây, hiện trường tức khắc bộc phát ra tiếng hoan hô vang dội. Chủ trọng tài sau khi hỏi hai người đã chuẩn bị tốt chưa liền quyết đoán hạ cờ xanh tỏ vẻ trận đấu chính thức bắt đầu.

Cờ xanh vừa động, hai chiếc cơ giáp cơ hồ đồng thời về phía sau, Chu Cảnh là viễn trình cơ giáp đương nhiên muốn tiến hành công kích viễn trình, mà Lăng Lan tuy rằng thao tác cơ giáp tổng hợp, nhưng cô cố ý rèn luyện chính mình theo hướng viễn trình, ũng giống mục dích của Chu Cảnh, cô cũng muốn tiến hành công kích viễn trình. Điều này làm cho không khí hiện trường cũng không khẩn trương như trận đấu của Triệu Tuấn.

Lúc này, nhóm sư sĩ đứng đầu đang quan chiến nhìn thao tác của Lăng Lan thì mày nhịn không được nhăn lại, bọn họ phát hiện Lăng Lan vẫn chưa tiến hành thao tác xuất sắc như trước, tuy rằng tốc độ vẫn như cũ nhưng ở trong mắt người sáng suốt thì vẫn nhìn ra bất đồng.

Lăng Tiêu vẫn luôn mỉm cười nhìn giữa sân, lúc này khóe miệng ý cười càng đậm……

Tối hôm qua, sau khi thi đấu chấm dứt, Lam Lạc Phượng vui mừng một liền vẻ mặt ai oán mà nhìn Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu thực kiên định xoay người rời đi, làm một đại tướng, làm một Thần cấp sư sĩ, sao lại có thể thua ánh mắt không có lực sát thương của vợ chứ?

“Ông xã ~!” Một tiếng kêu gợn sóng phập phồng, thân thể Lăng Tiêu không khỏi run lên, tầm mắt sau lưng thực bức người làm mồ hôi lạnh ông ứa ra, nhưng ông vẫn kiên định mà coi như cái gì cũng chưa nghe.

Lăng Tiêu biết rõ Lam Lạc Phượng nên đương biết sau khi mình quay đầu, cái gì đang chờ. Lạc Phượng tuyệt đối sẽ đưa ra một yêu cầu mà ông vô pháp cự tuyệt, mà yêu cầu này thập phần khó khăn …… Kinh nghiệm nói cho ông, nhất định phải giả ngu để qua cửa!

“Lăng Tiêu!” Nhìn đến làm nũng vô dụng, Lam Lạc Phượng lập tức hóa thành sư tử hà đông gầm lên một tiếng. Gừ, gan lớn, dám không để ý tới bà?!

Lăng Tiêu bất đắc dĩ mà đỡ trán, chần chờ một chút rốt cuộc xoay người cười khổ hỏi: “Lạc Phượng, có việc gì?”

“Tôi muốn gặp tiểu Lan!” Lam Lạc Phượng tay chống nạnh, bộ dạng nữ vương mà trực tiếp đưa ra yêu cầu.

Quả nhiên như thế! Lăng Tiêu vẻ mặt ôn nhu mà nói: “Được được được, chờ Đại Hỗn Chiến xong thì anh tìm một cơ hội cho các hai người gặp mặt.”

“Ý của tôi là lập tức, lập tức!”  Lam Lạc Phượng như thế nào cho Lăng Tiêu quá quan, Lăng Tiêu hiểu biết bà như thế nào thì bà cũng hiểu ông như vậy, nhìn cái khuôn mặt cười ôn nhu kia của như ông, ai biết ông đang đánh chủ ý quỷ gì chứ.

“Tiểu Lan hôm nay đấu mấy tràng, nhất định mệt mỏi, vẫn là không nên quấy rầy, để nó nghỉ ngơi cho tốt……” Lăng Tiêu vẻ mặt quan tâm săn sóc, ý đồ tan rã quyết định của Lam Lạc Phượng.

“Cho nên em mới muốn gặp Tiểu Lan, mỗi lần Tiểu Lan mệt mỏi đều phải ăn mì Dương Xuân mà em nấu!” Lam Lạc Phượng trong lòng âm thầm vẽ bùa, xin hãy tha thứ vì bà đã đoạt công lao của dì Nam,  bất quá là do bà phân phó đi làm, như vậy cũng xem như là có một phần cong của bà!

Nấu mì Dương Xuân?? Nghe thấy cái này, nụ cười trên mặt Lăng Tiêu hiếu chút nữa không trụ nỗi…… Nghĩ đến Lam Lạc Phượng từng N lần thiếu chút nữa thiêu hủy phòng bếp thì…… Lăng Tiêu im lặng: Vợ à, em còn có thể nói dối trắng trợn như vậy không?

Biết chính mình lấy cớ không được, Lam Lạc Phượng đơn giản bất chấp tất cả: “Dù sao, em muốn đưa cho con gái một chén mì Dương Xuân! Nếu anh làm không được, thì anh cũng đừng tưởng vào phòng một bước!”

Lại tới chiêu này…… Nhưng đáng chết, ông liền sợ nhất chiêu này! trong lòng Lăng Tiêu bất đắc dĩ, chỉ phải đáp ứng!

Đương nhiên, Lăng Tiêu cũng tự tin, bằng thân thủ của mình, trộm mang một người qua vẫn là có thể.

Bất quá, trên thực tế, Lăng Tiêu không chỉ trộm mang theo một người mà còn mang theo một chén mì Dương Xuân mà Lam Lạc Phượng ngầm làm mang qua. Đến nỗi chén mì Dương Xuân này đến tột cùng là ai làm…… Ân, chuyện này, chỉ có hai vợ chồng Lăng Tiêu người biết!

Lăng Lan thống khoái mà tắm một cái, lại khởi động gân cốt lúc này mới nằm ở trên giường chuẩn bị nghỉ ngơi. Không quá vài phút, Lăng Lan đột nhiên từ trên giường linh hoạt mà nhảy xuống dưới, bóng người chợt lóe, giây tiếp theo liền tới trước của……

“Là cha!” bên tai Lăng Lan truyền đến giọng nói của Lăng Tiêu, cô tức khắc thả lỏng, cô đột nhiên mở cửa phòng liền thấy một đạo hắc ảnh chợt lóe qua, Lăng Lan thuận thế đóng lại cửa phòng.

“Trễ như vậy, sao cha còn…… mẹ!” thanh âm Lăng Lan nguyên bản lạnh nhạt, lúc nhìn thấy người nằm trong lòng Lăng Tiêu thì thất thanh kêu lên. Cô —— bị kinh rồi!

“Hi, Tiểu Lan!” Lam Lạc Phượng ở trong lòng ngực Lăng Tiêu lười biếng mà giơ lên một cái túi trong tay, quơ quơ trước mặt Lăng Lan, khóe miệng lộ ra tươi cười đắc ý, “Mẹ mang mì Dương Xuân cho con!”

Mì Dương Xuân?? Đó không phải là loại mì mà dạy trăm lần mẹ già nhà cô vẫn không làm được sao?

“Là mẹ làm đó!” Lam Lạc Phượng từ trong lòng ngực Lăng Tiêu nhảy xuống, lôi kéo tay Lăng Lan đi tới bên sô pha ngồi xuống, bà ân cần mà mở túi, làm lộ một chén mì Dương Xuân nóng hôi hổi bên trong ……

Lăng Lan cẩn thận quan sát chén mì Dương Xuân, nhìn cũng không tồi. Chính là, mẹ già nhà cô chính là sát thủ phòng bếp,  đồ ăn nấu ra cho dù là heo cùng  ghét bỏ …… Cô sắc mặt ngưng trọng mà nhận chiếc đũa Lam Lạc Phượng đưa qua, dưới sự thúc giục của mẹ Lam, rốt cuộc cô lấy hết can đảm kẹp một sợi mì sợi, thấy chết không sờn mà cắn một cái.

Hả? Ánh mắt Lăng Lan đột nhiên sáng ngời, kinh ngạc mà nhìn chén mì Dương Xuân: Hương vị thực là ngon! So với dì Nam làm còn ngon hơn, hương vị bên trong độc đáo, ấm áp, giống như được nhộn nhạo dưới ánh nắng, làm cả người cô thả lỏng.

“Mẹ, mẹ làm?” Lăng Lan không thể không hoài nghi, từ khi nào thì mẹ già nhà cô từ sát thủ phòng bếp trở thành người đứng đầu Ngự Thiện Phòng rồi?

Lam Lạc Phượng lúc này đã vui đến hai mắt đều nhắm thành một đường, nghe Lăng Lan hỏi hưng phấn mà lại lần nữa gật đầu: “Đúng vậy, có phải ăn rất ngon hay không, mẹ ăn cũng thực kinh ngạc á, lần đầu tiên làm…… Ách, làm ra hương vị tốt như vậy!”

Lần đầu tiên làm? Lam Lạc Phượng lỡ lời, Lăng Lan lập tức bắt được, cô khẳng định chén mì Dương Xuân này không phải mẹ già nhà cô làm, cho dù đem mẹ cô bỏ vô lò nấu lại thì cũng vô pháp đem bà cải tạo thành cao thủ phòng bếp, bởi vì mẹ già nhà cô trời sinh không có thiên phú trù nghệ cái này. Lăng Lan không tự chủ được mà đem tầm mắt đảo về phía Lăng Tiêu, có lẽ cha cô có thể cho cô chút gợi ý.

Ánh mắt như tìm kiếm thứ gì của Lăng Lan làm Lăng Tiêu mất tự nhiên mà tránh qua, ngón tay phải vô ý thức mà chà xát ……

Lăng Lan phát hiện Lăng Tiêu đang chà xát lòng bàn có chút hồng, tựa hồ bị phỏng…… Cô quyết đoán quay đầu, đem lực chú ý đặt ở trên người Lam Lạc Phượng. Cô không dám khẳng định, nếu việc một vị Thần cấp sư sĩ phải dùng đôi tay để điều khiển cơ giáp Thần cấp để xuống bếp để nấu mì cho vợ con đến bị bị vạch trần thì hai mẹ con cô có thể trở thành địch chung của toàn Liên Bang không?

Nghĩ đến khả năng này, Lăng Lan đánh rùng mình, lại lần nữa xác định, cô cái gì cũng không biết…… Ừ, còn có chén mì Dương Xuân đại biểu chứng cứ trước mắt này, cô quyết đoán tiêu diệt nó.

Lăng Lan đột nhiên giơ chén lên, chiếc đũa tay phải bay loạn, ăn ngấu nghiến mà đem mì Dương Xuân xử lý hết trong vài mấy giây, một chút đều không lưu lại. Cô ợ một cái thật lớn, lúc này mới buông chén trong tay xuống.

Nhìn vẻ mặt đắc ý hiện tại của mẹ già, trong lòng Lăng Lan tức khắc rơi lệ đầy mặt: Mẹ ơi, lần này con gái nhanh chóng đem chứng cứ tiêu diệt, lần sau ngài thiên vạn nhớ kỹ, đừng lại cho cha già xuống bếp, đó chính là gây ra đại sự đó!!!

Lam Lạc Phượng nào biết trong lòng Lăng Lan đang nghĩ gì, bà nhìn ến con gái ăn toàn bộ thì ném cho Lăng Tiêu một cái nhìn đắc ý. Lăng Tiêu thấy thế, trong mắt lan tràn sủng nịch.

Lăng Lan ăn xong, Lam Lạc Phượng liền lôi kéo tay Lăng Lan bắt đầu lải nhải, đương nhiên toàn bộ đều là nói Lăng Lan cẩn thận chiếu cố mình, lúc thi đấu không cần xằng bậy linh tinh. Lăng Lan kiên nhẫn mà nghe, thường thường sẽ mở miệng cam đoan một chút.

Lăng Tiêu nhìn  hai mẹ con trước mắt đôi, trong mắt ý cười càng đậm, ông hận không thể tiến lên đem hai người mình yêu nhất ôm vào trong ngực, như vậy ông cũng hạnh phúc cùng thỏa mãn. Lăng Tiêu chưa bao giờ bởi vì Lăng Lan không phải là con trai mà thất vọng, cho dù đời này ông không có đứa con khác thì cũng không có gì hối tiếc.

Cuối cùng, Lam Lạc Phượng rốt cuộc lải nhải thỏa mãn, trước khi từ biệt, Lăng Tiêu nghiêm túc mà nói: “Nếu không phải là trận chiến sinh tử thì không cần làm đến cực hạn, lưu cho chính mình lá bài gót chân mới là điều Cơ giáp sư nên làm! Con hôm nay quá bộc lộ mũi nhọn.”

Lăng Tiêu nói làm trong lòng Lăng Lan giật mình, cô nghĩ đến chuyện vì nghiệm chứng khả năng viễn trình cực hạn của mình, cô đích xác không lưu thủ. Lăng Lan sắc mặt nghiêm nói: “Cha, yên tâm, con sẽ chú ý!”

Lăng Tiêu nghe vậy liền yên tâm mà mang Lam Lạc Phượng lén lút rời đi phòng dừng chân của Lăng Lan, không có người biết, tại khu dừng chân của Trường Đệ Nhất Nam Sinh, Lăng Tiêu đại tướng từng không chỉ một lần mà ngầm tới thăm qua.

Người xem ầm ĩ làm Lăng Tiêu từ ký ứuc tối hôm qua gọi trở về……

“Tiểu Lan, xem ra con đã minh bạch!”

Lăng Tiêu vừa lòng mà nhìn hai cơ giáp đang cân sức c tài mà bay vút hai phương, trận thi đấu này, Lăng Lan nhớ kỹ lời ông nói, thu liễm!

Lăng Lan thu liễm cũng làm khán giả nghĩ lầm hai Cơ giáp sư có tiêu chuẩn xấp xỉ nhau, có chút Vương bài sư sĩ có kỹ năng đặc biệt thậm chí hoài nghi người làm người xem kinh diễm ngày hôm qua có phải là do Lăng Lan may mắn thể hiện được hay không. Đương nhiên, người chân chính có nhãn lực sẽ không bởi vì Lăng Lan thu liễm mà có điều coi khinh cô ……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.