Đàn Ông Tương Lai Không Dễ Làm

Chương 480: Cường thế và bá đạo



Edit: Cáo Ngây Ngô 

Nhìn đoàn Thiên Cơ cũng đảo chiều ủng hộ Lăng Lan, Hàn Dục biết chính mình phản đối nữa cũng không có tác dụng, hắn chỉ phải hậm hực nói: “Đoàn Vô Cực chúng ta cũng ủng hộ Lăng đoàn trưởng!”

Theo một tiếng này của Hàn Dục, Lăng Lan đột nhiên ngồi thẳng thân thể, ánh mắt sắc bén quét về phía tất cả các đoàn viên, cô nói: “Muốn chức vị Chỉ huy, không phải vì quyền, mà là tôi muốn mang tất cả mọi người trở thành người thắng lớn nhất trong Đại Hỗn Chiến!” Cô quay đầu nhìn về phía Lý Lan Phong nói, “Lan Phong, đem kế hoạch các cậu đã thương thảo trước đó mang cho các vị đội trưởng một phần!”

Lý Lan Phong gật gật đầu, anh nhìn về phía Hàn Kế Quân, Hàn Kế Quân từ phía sau ba lô lấy ra một chồng văn kiện, Lạc Lãng, Tạ Nghi, Lâm Trung Khanh đi lên trước giúp Hàn Kế Quân đem các văn kiện này phân phát cho các chiến đội đội trưởng.

Thời điểm khi các đội trưởng còn chưa lật xem, Lăng Lan đã nhắc nhở nói: “Văn kiện này, không thể chụp ảnh, không thể đưa vào trong máy liên lạc, chỉ có thể ghi nhớ trong đầu! Sau khi xem qua, lập tức hủy bỏ. Nơi này, có lẽ đã có hacker bố trí khống chế, chúng ta không thể sơ xuất!”

Lời nói " không thể sơ xuất " Lăng Lan dùng khí thế Lĩnh vực xuất ra, liền nghe được trong phòng hội nghị, phát ra liên tiếp “Tách tách tách tách” thanh âm giòn tan vang lên trong các góc khác nhau, tức khắc khói đen bay lên. 

Tất cả các đoàn viên ở đây, sắc mặt đột nhiên biến đổi, không nghĩ tới cái phòng hội nghị này có nhiều thiết bị nghe trộm như vậy. Xem ra, quả nhiên đều bị Lăng đoàn trưởng biết, các trường quân đội khác đã xuống tay với bọn họ.

Nguyên bản còn có đoàn viên không phục, thời điểm này lại lần nữa nhìn về phía Lăng Lan với hai mắt toát ra kính ý, có thể cảnh giác địch trước, Chỉ huy như vậy, có lẽ thật sự có thể dẫn bọn họ trở thành người thắng cuối cùng.

Trong một loạt tiếng giòn tan phát ra, vành tai Lý Lan Phong cử động một chút. Kinh ngạc mà cùng Hàn Kế Quân nhìn nhau, cũng thấy được sự kinh ngạc trong mắt đối phương. Đám người Lạc Lãng một mảnh thản nhiên, trong mắt tất cả đều là kính ngưỡng đối với Lăng Lan. Chỉ có Thường Tân Nguyên cúi đầu, nghiêm túc mà chơi ngón tay chính mình.

Anh ta không hiểu diễn kịch, cuối cùng vẫn là nghe từ chỉ thị của Lý Lan Phong, cúi đầu đến tan cuộc. Ai mà nghĩ được vật nhỏ bị Lan lão đại phá hủy là từ trong tay anh chứ……

Bởi vì một màn này, tất cả mọi người không dám thiếu cảnh giác. Sau khi bọn họ lật xem văn kiện, đem nội dung viết bên trong đều ghi nhớ trong tâm, liền đem văn kiện trực tiếp hủy, có thể trở thành đội trưởng mang đội, thủ đoạn nhỏ này kia vẫn phải có.

Kiều Đình mở phần văn kiện kia, nội dung bên trong làm ánh mắt anh ta bắt đầu lập loè. Anh ta không thể tưởng được khẩu vị Lăng Lan lại lớn như vậy…… anh ta phức tạp mà nhìn Lăng Lan một cái, đôi tay hợp lại, văn kiện trong tay tức khắc biến thành bột phấn, chậm rãi từ trong kẽ tay của anh ta bay ra, cuối cùng tiêu tán.

Sau khi anh ta hạ quyết tâm làm lơ đối phương, Lăng Lan liền sẽ để lộ một khả năng siêu phàm khác làm người thán phục. Làm cho anh ta nguyên bản đã không còn tâm tư để ý, lại lần nữa sống lại.

“Năm ngàn vạn kim ngạch khác tôi sẽ phân phối như vậy.” Lăng Lan vừa nói, tinh thần mọi người liền rung lên, điều này có quan hệ đến tiểu đội của bọn họ cuối cùng sẽ được phân phối vũ khí và vật tư bao nhiêu.

“Đầu tiên là chiến đội của  đội trưởng Kiều Đình 24 người: 800 vạn!” Lăng Lan mắt lạnh quét về phía Kiều Đình, Kiều Đình gật gật đầu, con số này anh thực vừa lòng, cơ hồ lấy đi một phần sáu kim ngạch so với tổng thể, cùng nhân số của bọn họ cũng tương đương phù hợp. Lăng Lan phân phối thực công bằng.

Thực lực mạnh nhất là chiến đội Kiều Đình không có ý kiến, như vậy phía dưới liền càng không ý kiến. Vô Cực, Thiên Cơ đối chiếu với chiến đội của Kiều Đình, 12 người là 400 vạn, Trương Kinh An tiểu đội 11 người, thiếu Trương Kinh An chủ lực, cho 350 vạn xem như thủ hạ lưu tình. Các đoàn cơ giáp khác tạo thành chiến đội tổng hợp 24 người, cũng lấy được 650 vạn, làm cho bọn họ cũng thực vừa lòng.

Tuy rằng đồng dạng là 24 người, nhưng bất kể là thực lực hay là cấp bậc, đều không thể cùng chiến đội 24 người của Kiều Đình so sánh, bọn họ thiếu 150 vạn, nhưng đều cảm thấy thực công bằng.

Mà 150 vạn kim ngạch khác biệt này, càng làm cho các đội viên của chiến đội Kiều Đình trong lòng thập phần vừa lòng, thời điểm nhìn về phía Lăng Lan ánh mắt lộ ra kính ý, tóm lại đều phân phối theo tiêu chuẩn làm mọi người vừa lòng. 

Kiều Đình nhìn thần sắc trên mặt của mọi người đều lộ ra vui sướng, trong lòng tức khắc cả kinh, trong bất tri bất giác, Lăng Lan đem chân tâm của các đội viên trong chiến đội đều thu lấy. Anh ta lại lần nữa nhìn về phía Lăng Lan, vẫn rất hoài nghi quyết định của chính mình, Lăng Lan thật sự sẽ không trở thành đối thủ của chính mình sao?

“Chiến đội Lăng Thiên của chúng tôi, phân phối kim ngạch là 400 vạn, kim ngạch còn lại dùng cho việc phân phối trang bị và điều cho Lâm Trung Khanh cùng với các đoàn viên hậu cần tiến hành đổi các loại vật tư khác, bao gồm đồ ăn trong lúc chúng ta tham gia Đại Hỗn Chiến cùng với các loại năng lượng hộp.”

“Chúng ta không cần đổi vũ khí đại hình trên mặt đất sao?” Nghe thấy Lăng Lan thuyết minh, Hàn Dục mày nhăn lại, trực tiếp hỏi.

“Vì dễ bề mang theo máy chạy, tôi không tán thành đổi loại vũ khí này.” Lăng Lan trực tiếp cho ra đáp án.

“Vì cái gì?” Hàn Dục đột nhiên đứng lên chất vấn, trong lòng thập phần bất mãn. Nếu muốn bảo vệ an toàn cho đại bản doanh, loại vũ khí này liền không thể khuyết thiếu. Khoá trước, mỗi trường quân đội đều sẽ lựa chọn mấy địa phương dùng trọng pháo phòng ngự bố trí khống chế toàn bộ đại bản doanh, nếu không chỉ dựa vào có 120 người, trong đó còn muốn chia quân đi đoạt đại bản doanh khác, căn bản không có cách nào ứng phó nếu các trường quân đội khác xâm chiếm.

Phải biết rằng, phá được các đại bản doanh khác tuy rằng điểm số siêu nhiều, nhưng điều cần thiết hết thảy là phải thành lập được một đại bản doanh bình yên vô sự, nếu đại bản doanh nhà mình bị người khác cướp lấy, cho dù phá được các đại bản doanh khác nhiều cũng thành vô bổ. Quy tắc của Đại Hỗn Chiến thực tàn khốc, đại bản doanh thất thủ, liền sẽ trực tiếp phán bị loại trừ. Rất nhiều trường quân đội thậm chí căn bản không dám phái ra chiến đội đi đánh các đại bản doanh khác, lựa chọn toàn lực phòng ngự đến cuối cùng. Chỉ cần bảo vệ đại bản doanh, liền có điểm. Tuy rằng điểm số này giảm rất nhiều nếu so với việc phá các đại bản doanh khác, nhưng ít nhất không bị loại trừ còn có điểm số duy trì không phải sao?

Trên thực tế, rất nhiều trường quân đội ôm loại ý tưởng này, cuối cùng sau khi Đại Hỗn Chiến kết thúc, cầm giữ điểm gốc, xếp hạng cũng có điều tăng lên, mà rất nhiều người nghĩ đi ra phá các trường quân đội, ngược lại trước thời gian quy định cũng không có giữ điểm gốc, cuối cùng lại xếp cuối.

Cho nên, ở bên trong đoàn viên, không chỉ có Hàn Dục biểu hiện mãnh liệt bất mãn, vài tên đội trưởng chiến đội khác trong mắt đồng dạng lộ ra một tia do dự.

Đối mặt với chất vấn của Hàn Dục, Lăng Lan chỉ là quăng ánh mắt lạnh băng, cái này làm cho Hàn Dục trong lòng đột nhiên sững sờ. Hàn Dục phát hiện, lúc này Lăng Lan không hề giống như một Lăng Lan thích ứng mọi hoàn cảnh khi tham gia cách đấu cơ giáp, lúc này cậu ta, bất luận là ánh mắt hay là khí thế đều mang theo một cổ bách lực cường đại cường thế cùng vô hình, làm cho hắn có loại ảo giác mình đang đối mặt với một Chỉ huy chân chính, nếu hắn nghi ngờ mệnh lệnh của Chỉ huy, điều này ở trong quân đội, là tuyệt đối không được.

Sau khi Lăng Lan nhìn Hàn Dục, nguyên bản biểu tình tức giận bắt đầu tiêu tán, hắn cưỡng chế bản thân trấn định một chút, hồi tưởng lại lần nữa thời điểm đặt câu hỏi. 

Một bên, các đoàn cơ giáp khác tạo thành hai phe, một đội trưởng mở miệng: “Lăng đoàn trưởng, có phải trên kim ngạch có chút khó khăn hay không, nếu là như thế, chiến đội của chúng tôi có thể lấy ít đi một chút, hết thảy vẫn là nên lấy đại bản doanh làm trọng.”

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều nhìn về phía Lăng Lan, bao gồm cả Kiều Đình, câu trả lời của Lăng Lan có khả năng sẽ ảnh hưởng đến sự phân phối kim ngạch cuối cùng cho chiến đội của bọn họ, đám người Kiều Đình sẽ không vô tư đến thế, nếu thật giảm bớt phân phối kim ngạch cho một chiến đội, mặt khác chiến đội còn có thể bảo trì nguyên dạng các hạng mục.

Trong lúc mọi người nhìn chăm chú Lăng Lan, cô chậm rãi gõ nổi lên bàn, mặt đầy băng lãnh mà nhìn chằm chằm Hàn Dục, nhìn như đang suy xét muốn hay không tiếp thu kiến nghị của vị đội trưởng kia……

Dần dần, tất cả mọi người từ trong biểu tình của Lăng Lan lĩnh ngộ ra, Lăng Lan căn bản là không suy xét vấn đề này, cậu ta tựa hồ đang suy xét muốn hay không trừng phạt Hàn Dục về vấn đề này.

Hàn Dục lúc này cũng lĩnh ngộ ý tứ trầm mặc của Lăng Lan, trên mặt hắn tức khắc xanh đỏ một mảnh, có loại cảm giác bị vũ nhục. Lăng Lan này, học đệ mới hai năm cấp, làm sao dám có ý nghĩ như vậy? Hắn muốn lật bàn rống giận, nhưng biểu tình lạnh lùng của Lăng Lan ẩn ẩn nói cho hắn biết, đối phương đang chờ hắn làm như vậy. Lăng Lan mới vừa nắm lấy quyền chỉ huy, thực yêu cầu một con gà tới tạo cho cậu ta quyền uy, làm kinh sợ một chút con khỉ khắp xung quanh.

Hàn Dục ngực đột nhiên phập phồng, hắn cắn chặt khớp hàm, không phát ra tiếng rống giận. Bởi vì hắn biết, nếu hắn thật sự làm như vậy, kết quả chờ hắn là cái gì, Lăng Lan tuyệt đối sẽ hủy bỏ tư cách xuất chiến trong Đại Hỗn Chiến của hắn, làm cho hắn xám xịt mà lưu lại bên trong khu dừng chân, chờ đợi kết quả cuối cùng.

Nếu là như thế, hắn tất nhiên sẽ bị bọn học sinh trong trường quân đội giễu cợt, hắn không thể cho Lăng Lan cơ hội này, không thể cho!!! 

Rốt cuộc, Hàn Dục bình tĩnh lại, ánh mắt âm ngoan vô cùng, nếu Đại Hỗn Chiến bọn họ bởi vì như vậy mà thua, hắn sẽ bắt Lăng Lan trả giá đại giới để rửa sạch khuất nhục hôm nay.

Nhìn thấy Hàn Dục rốt cuộc hiểu rõ vị trí của chính mình, Lăng Lan lúc này mới lạnh lùng mở miệng nói: “Hàn Dục, lúc này, bởi vì là lần đầu tiên, tôi có thể tha thứ hành vi vi phạm này của anh! Nhưng nhớ kỹ, đây là một lần cuối cùng!”

Hàn Dục hàm răng như cắn cả băng đạn mà vang lên, mọi người tỉnh ngộ, từ khi mọi người tán thành Lăng Lan làm Chỉ huy, Lăng Lan chính là Chỉ huy, đối với Chỉ huy đưa ra nghi ngờ, liền tính ở trường quân đội cũng là bị phạt rất nghiêm trọng. Lăng Lan có quyền xử lý hành vi bất kính của Hàn Dục, đuổi khỏi Đại Hỗn Chiến cũng có thể.

Kiều Đình ánh mắt đột nhiên co rụt lại, anh ta không thể tưởng được sau khi Lăng Lan nắm lấy chức vụ Chỉ huy sẽ cường thế như vậy, cùng trước kia có thương có lượng hoàn toàn là hai thái độ khác nhau. Càng không tiếc Hàn Dục trả giá đại giới khổng lồ, cường thế áp đảo đối thủ, thủ đoạn như sấm rền, làm cho những người ngay từ đầu đối với Lăng Lan không cho là đúng, trong lòng kiêng kị.

Nếu bình thường, loại thủ đoạn này không thể nghi ngờ là quá mức bá đạo, sẽ bị người bất mãn. Nhưng lúc này lại cực kỳ thích hợp, Đại Hỗn Chiến nguyên bản chính là một chiến trường tàn khốc, nếu không nắm giữ được toàn bộ, căn bản không có khả năng có kết quả tốt, đây cũng là lý do trường quân đội Đệ Nhất Nam Sinh dù đã biết rõ phái ra một đoàn cơ giáp đã ghi danh chuyên nghiệp sẽ có nhiều khuyết điểm, nhưng vẫn không có ý đồ đi sửa đổi, chính là sợ thi đấu Đại Hỗn Chiến bởi vì có quá nhiều cơ giáp đoàn nên không thể thống nhất được người chỉ huy, điều này so với việc thiếu đi các đoàn thi đấu chuyên nghiệp còn tệ hơn.

“Nguyên bản tôi không nghĩ sẽ giải thích, bởi vì người có đầu óc chỉ cần ngẫm lại liền biết là vì cái gì.” Tiếp theo Lăng Lan lại đem tầm mắt quét về phía những người khác, đều là một ít nhóm đoàn viên nguyên bản còn lộ ra biểu tình bất mãn, các đoàn viên đó sau khi bị Lăng Lan nhìn gần thế nhưng có loại cảm giác xấu hổ, không tự chủ được mà cúi đầu.

“ Trong văn kiện, về tạo thành bộ phận đoàn viên, trong đó điều thứ bảy có giải thích điểm này.” Lăng Lan nhắc nhở nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.