Đàn Ông Tương Lai Không Dễ Làm

Chương 494



Bởi vì hai người đều bị thương, áo phòng hộ bên ngoài bị máu dính đầy nên không thể nhìn thấy logo của trường, không biết đối phương đến từ trường nào.

“Chúng ta là người của trường Đệ Tam.” Cơ giáp cao cấp sĩ ngượng ngùng đạo.

Đội trưởng trong lòng chấn động mạnh, trường Đệ Tam cũng là đối tượng mà bọn họ nghi ngờ.

“A!” Trong kênh tiểu đội đột nhiên truyền đến tiếng kêu thảm, đội trưởng tự biết không ổn thì một giọng nói khác truyền đến: “Bọn họ mới là...” 

Trong kênh truyền đến tiếng “ba” rồi không còn âm thanh gì nữa, lúc này, đội trưởng còn cái gì không biết, hắn giận dữ điên cuồng hét lên: “Ti bỉ!” 

“Đội trưởng, cẩn thận!” đội viên bên người đột nhiên hoảng sợ hô.

Bốn phía đột nhiên bắn ra mấy đường ánh sáng, bảy chùm tia sáng hướng bọn họ đánh úp, công kích đột ngột này làm cho bọn họ trở tay không kịp. Bảy cơ giáp trực tiếp bị đánh trúng, quang não phán định cơ giáp sư bị hy sinh, tự động đóng hết thảy tính năng, tiến hành phong tỏa.

Mất hết thảy tính năng, cơ giáp thuận thế ngã xuống đất, tuy rằng bên trong cơ giáp sư không có việc gì, nhưng bọn hắn không cách nào thông tín, cũng vô pháp theo bên trong mở khoang khoang khống chế đi ra, chỉ có thể đợi đến khi nhân viên phụ trách tới mở cửa thì mới có thể tự do như trước.

Đối phương công kích cũng không đình chỉ, ngay sau đó, đợt công kích thứ 2 đã tới. Tuy đã trải qua đợt 1 khiến 3 cơ giáp còn lại có thời gian né tránh, nhưng  đối diện với vòng công kích tứ phía, trừ đội trưởng khống chế tiêu chuẩn cao siêu tránh được thì 2 cơ giáp còn lại đồng thời bị đánh trúng, cũng giống như đồng đội, bị quang não phán hy sinh, nằm trong núi tuyết.

Đội trưởng biết tiếp tục đợi ở trong này nhất định sẽ “chết” không thể nghi ngờ, hắn tránh qua đợt công kích thứ hai liền khống chế cơ giáp chạy trốn. Hắn chỉ muốn đi vào rừng rậm, dựa vào mấy ngày đi trong rừng, hắn cũng biết được địa hình ở trong đó, như vậy khả năng trốn càng cao. Đây là cơ hội đào thoát duy nhất, hắn phải cược.

Có lẽ trong lòng muốn đào thoát quá mức mãnh liệt, tốc độ tay của đội trưởng vậy mà đột phá cực hạn, lại đề cao một tầng, lại lần nữa tránh qua một vòng tấn công của đối phương...

Mắt thấy sắp thành công thoát khỏi vòng tấn công của đối phương, đội trưởng trong lòng rống to: “Mau một chút! Lại mau một chút!” 

Hắn một cái bất quy tắc chớp động muốn tiến vào rừng thì…. Còn chưa chờ hắn vui sướng, cơ giáp đã bị một cỗ lực lượng vĩ đại hung hăng đánh trúng. Toàn bộ cơ giáp bị rơi xuống.

“Oành” một tiếng, cơ giáp nện lên thân cây đại thụ rồi bắn ngược xuống đất, đội trưởng chỉ cảm thấy ngực huyết khí cuồn cuộn, một ngụm máu tươi vô pháp khống chế phun ra.

Hắn ngẩng đầu nhìn về phía trước, một đặc cấp cơ giáp đứng ngạo nghễ ở trước mặt, trong tay nắm một vũ khí lạnh to lớn hơi hơi rủ xuống. Đúng là chuôi vũ khí đem hắn đánh trở về, chặt đứt đường sống của hắn.

Cơ giáp kia quay đầu nhìn lại. Đôi mắt cơ giáp trống rỗng mở to như trào phúng như thương hại lại giống như khinh thường. Ánh mắt đội trưởng nhìn chằm chằm vào quân huy trên cơ giáp của đối phương, của Trường Đệ Tam Nam Sinh.

Đội trưởng mạnh ấn xuống kênh công khai, dùng hết toàn thân khí lực thét lên: “Hung thủ là Trường Đệ Tam!” 

Thanh âm vang lên vọng khắp chân trời, đối phương kinh hãi, mạnh hô: “Giết!” 

Lục chùm tia sáng không lưu tình chút nào đánh trên thân cơ giáp, quang não cơ giáp trực tiếp phán định cơ giáp sư tử vong, đội trưởng nhìn khoang khống chế lập tức mất đi nguồn sáng, trở nên tối đen thì hai mắt đỏ thẫm, trong lòng tràn ngập oán hận: “Đệ Tam, nhục này tôi sẽ không quên.” Bởi vì hắn không cẩn thận khiến cho đội viên nghẹn khuất chết ở nơi này, hắn phải có trách nhiệm.

Đem chiến đội 12 người này giải quyết xong, cơ giáp sư vốn bị thương được đưa vào khoang cơ giáp bên kia mở cửa khoang khống chế, sau khi rời đi liền nhất nút nhận thua rồi trở về cơ giáp của mình.

Cơ giáp vốn đang bốc khói nghi ngút đột nhiên ngừng bốc khói, hai cơ giáp nhìn như tàn phá không còn vậy mà linh hoạt theo trong tuyết đứng lên.

“Bọn họ mau tới, chúng ta đi!” Đặc cấp cơ giáp đánh cho người đội trưởng không thể thoát thân nhìn bầu trời nơi xa rồi lập tức hạ lệnh. Theo một tiếng này, 7 cơ giáp tách ra tiến vào rừng, lập tức biến mất vô tung vô ảnh.

Mấy phút qua đi, một đội cơ giáp đi tới hiện trường, nhìn phía dưới hơn mười cơ giáp ngã trái ngã phải, trên mặt biến đổi.

“Tiểu Tào, cậu đi nhìn xem những người này là của trường quân giáo nào.” Đội trưởng dẫn đội cau mày, phân phó đội viên bên người.

“Dạ, đội trưởng!” Tiểu Tào vội vàng khống chế cơ giáp đáp xuống mặt đất, hắn cúi đầu cẩn thận phân biệt logo trên ngực cơ giáp rồi nói: “Đội trưởng, là của trường Thiên Cao, một chiến đội 12 người.”

“Hiện trường cơ hồ không có dấu vết chém giết, thoạt nhìn là bị đánh lén, chẳng lẽ lại là sự kiện tập kích kia?” Đội trưởng quan sát một phen liền phân tích.

“Còn có vừa mới, tôi giống như nghe được có người kêu trường Đệ Tam nên mới tìm tới...” Đội trưởng hồi tưởng lại âm thanh mình vừa mới nghe, trong lòng cảm giác có chút kỳ quái.

“Đội trưởng, có người đến!” Phụ trách theo dõi chung quanh nhắc nhở.

Đội trưởng nhìn về phía rađa, phát hiện không ít cơ giáp hướng bên này bay tới. “Thoạt nhìn, bọn họ cũng biết nơi này có vấn đề.” Đột nhiên, hắn tựa hồ nghĩ tới cái gì, sắc mặt nhất thời đại biến: “Không tốt, ta kế!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.